Chương 1653
CHƯƠNG 1653
Về sau nữa, chân của cô bé bị đánh gấy, cho dù cô bé có muốn trốn cũng không trốn được nữa rồi.
Cô bé biết đây là nơi ăn thịt người không nhả xương, nhân tâm bạc bếo, nhưng cô bé vân không hy vọng Nhan An Mỹ và Phó Xuyên sau khi phí công giấy dụa xong thì không phải chịu một trận đánh đập.
“Thử thì mới biết được. ” Giọng nói của Nhan An Mỹ rất nhẹ nhưng lại khiến người khác cảm thấy an lòng: “Tiểu An, mình sẽ quay lại cứu cậu. “
Nói xong lời này, Nhan An Mỹ nhanh chóng đẩy Phó Xuyên ra ngoài lỗ chó, cô bé cũng nhanh nhẹn bò ra bên ngoài.
Tiểu An, mình sẽ quay lại cứu cậu.
Nghe lời này của Nhan An Mỹ, vành mắt của Tiểu An không kiềm chế được mà ướt át.
Cô bé cảm thấy mình là người bị ông trời bỏ rơi, nhưng không ngờ rằng vẫn còn có người lo nghĩ cho cô bé.
Ở cái thôn làng này, người ăn người, người yếu và người yếu tàn sát lần nhau.
Mấy tên buôn người đó vì đề phòng ngừa bọn trẻ chạy trốn còn lập ra một quy tắc.
Phát hiện có người chạy trốn và báo cáo lại thì trong vòng một năm cho dù phạm phải lỗi gì cũng sẽ không bị đánh.
Điều này đối với bọn trẻ ở đây mà nói chính là kim bài miễn tử biến tướng, Tiểu An sợ bị đánh muốn chết, cô bé biết nếu như mình gọi tỉnh người đàn ông ở cửa kia, nói với hăn ta chuyện Nhan An Mỹ và Phó Xuyên chạy trốn, một năm tới đây của cô bé sẽ trôi qua rất yên ổn, nhưng nghĩ đến ánh mắt kiên định mà sạch sẽ của Nhan An Mỹ, cô bé cuối cùng vấn là lết đôi chân gấy của mình chậm chạp bò về phòng.
Bò ra khỏi lỗ chó, Nhan An Mỹ cũng không buông lỏng cảnh giác, cô bé nghiến răng cõng Phó Xuyên lên lưng, bước đôi chân ngắn ngủn của mình đi về phía trước.
“Nhan An Mỹ, cậu bỏ mình xuống! ” Phó Xuyên lạnh lăng mở miệng nói: “Cậu tự đi đi!”
Phó Xuyên cũng không muốn cả đời ở lại cái nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời này, cậu cũng muốn về nhà, cậu muốn về thăm người mẹ còn đang bị bệnh của mình.
Nhưng trong lòng cậu bé hiểu rõ, Nhan An Mỹ cõng cậu thì sẽ không thể nào về nhà được, cậu sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho cô bé thôi.
“Phó Xuyên, mình sẽ không đi một mình. “
Một cô bé nhìn yếu đuối nhưng lại cố chấp một cách kỳ lạ, cô bé có chút không chịu đực sức nặng trên lưng mình, đôi chân đều không ngừng run lên, nhưng cô bé vẫn thở hổn hển tiếp tục chạy về phía trước: “Phó Xuyên, chúng ta phải đi cùng nhau. “
Nhan An Mỹ lần đầu tiên đến nơi như thế này, cô bé cũng không biết nên đi đường nào.
Trước mặt là một rừng cây rậm rạp, cô bé nhìn quanh một vòng định đánh cược một lân.
Có lế đi xuyên qua rừng cây này liền có thể rời khỏi ngôi làng này.
Rừng cây trong màn đêm đen kịt một màu, bên trong còn có rất nhiều tiếng kêu của những loài động vật không biết tên, đi vào bên trong đó rùng rợn khó tả.
May là trên lưng vẫn còn một người nữa, trong lòng Nhan An Mỹ mới không hoảng loạn như vậy nữa.
Trên trán cô bé rịn ra mướt mả mồ hôi, Nhan An Mỹ cuối cùng cũng đi đến được điểm cuối của rừng cây. Cô bé không để ý tới mồ hồi trên trán, định men theo con đường gập ghềnh trước mặt tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ là cô bé mới đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng chửi rủa nóng này truyền đến từ sau lưng.
“Mẹ nó! Chân đã gấy rồi mà còn dám chạy!Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.
Đợi tóm được chúng nó về để xem ông đây có đập chết chúng nó không! “