Chương 1652
CHƯƠNG 1652
Nhan An Mỹ thấy xung quanh không có ai, cô bé ngồi xổm trước mặt Phó Xuyên nhẹ giọng nói: ‘Phó Xuyên, cậu rất đau phải không? Xin lỗi, nếu như không phải vì cứu mình thì cậu sẽ không bị đánh thành như vậy!”
“Nhan An Mỹ, cậu im miệng lại cho mình!
“Phó Xuyên lạnh nhạt đánh gấy lời cô bé, cậu thiếu niên nhỏ đè thấp giọng xuống nói: ‘Không liên quan đến cậu! “
Nghe thấy giọng nói của cậu, Nhan An Mỹ càng muốn khóc hơn, không phải là bị cậu quát mà khóc, mà bởi vì câu nói “không liên quan đến cậu” kia.
Trái tim cậu thiếu niên nhỏ thực ra rất lương thiện, sống trong bóng tối, cậu đã quen với việc khoác lên mình một bộ giáp bảo vệ lạnh lùng, nhưng ở sau thắm trong trái tim cậu vẫn rất mềm yếu.
Cậu nói lời này chỉ là không muốn khiến cô bé tiếp tục áy máy.
“Phó Xuyên, mình đưa cậu rời khỏi đây.
Sau khi chúng thoát được khỏi nơi này, mình sẽ tìm cách liên lạc với baba mama và anh trai mình, chỉ cần báo vị trí cho bọn họ thì bọn họ rất nhanh liền sẽ tìm được chúng tai “
Nhan An Mỹ suy tính rất tốt, bọn họ không biết vị trí cụ thể của nơi này, nhưng đợi bọn họ chạy ra khỏi được thôn làng này, bọn họ có thể tìm người khác hỏi thăm đường, sau khi đến được nơi an toàn thì sẽ gọi điện thoại cho người nhà, như vậy bọn họ đều có thể được cứu.
Hơn nữa, nhân lúc đi vệ sinh cô có quan sát kỹ tình hình trong khu nhà nhà này.
Trong góc của khu nhà có một lỗ chó rất nhỏ, người lớn chắc chắn không thể chui qua được nhưng cô bé và Phó Xuyên thì có thể.
Có rất nhiều tên buôn người ở đây, ít nhất phải có hơn hai mươi người, lúc này là lúc bọn chúng ngủ say nhất, sợ bọn chúng sẽ tỉnh lại, Nhan An Mỹ không trì hoãn chút nào liên cẩn thận ôm Phó Xuyên lên: “Phó Xuyên, mình đưa cậu đi chui lỗ chó! “
Nhan An Mỹ mọi khi đều là được người khác ôm, đây là lần đầu tiên cô bé ôm người khác, ôm một cậu bé trai nặng hơn mình một chút, cô bé có chút phí sức.
Nhưng nghĩ đến chỉ cần chạy ra khỏi đây được thì bọn họ mới có hy vọng sống sót, cô bé vần nghiến răng lết từng bước ra ngoài.
Ngoài cửa có một tên buôn người cao †o canh ở đó, hắn ta đỉnh ninh mấy đứa trẻ nhát gan này buổi tối sẽ không dám chạy trốn, vậy nên cũng ngủ rất say, Nhan An Mỹ nhẹ chân nhẹ tay đi ra bên ngoài, không muốn đánh thức hắn dậy.
Cô bé ôm lấy Phó Xuyên lết về hướng lỗ chó, cô bé vừa định nhét Phó Xuyên vào trong lỗ chó thì liền cảm thấy có người đang nhìn mình.
Cô bé vô thức quay người lại, trong đêm tối mờ mịt, cô bé đối mắt với một đôi con ngươi đen kịt.
Tiểu An.
Tiếu An vừa lết đôi chân gãy từ nhà vệ sinh ra, trên mặt cô bé mang vẻ trống rỗng và tĩnh mịch không thuộc về độ tuổi của cô bé.
“Trốn…trốn không thoát đâu. “
Giọng cô bé rất nhẹ, giống như một cành lông vũ lướt qua trái tim người khác, nhưng giọng nói rõ ràng nhẹ như vậy lại phảng phất như đeo lên gông xiêng cho người khác.
Cô bé thực ra còn muốn nói với Nhan An Mỹ rằng đừng nên phí công phí sức nữa, lúc cô bé mới bị bắt đến đây cũng tính toán chạy trốn khỏi nơi đây, chỉ là sau khi chui qua cái lỗ chó này, cô bé còn chưa chạy ra được rừng cây phía trước thì đã bị bắt về, sau đó là một trận đánh đạp không thương tiếc.
Một trận đánh đó đã lưu lại trên người cô bé vô số vết sẹo mà cả đời này cũng không biến mất được, từ đó về sau cô bé liền không dám chạy trốn nữa.