Chương 1651
CHƯƠNG 1651
“Mấy người đánh gấy chân tôi đi! Tôi không Sợ các người! Đợi baba tôi đến rồi thì ông ấy sẽ đánh gãy chân mấy người! ” Nhan An Mỹ ngước mặt lên, vô cùng quật cường mà nói.
Lời này của Nhan An Mỹ khiến Phó Xuyên không khỏi nhăn mày, cậu bé không muốn tiếp tục cùng cô tranh luận chuyện này nữa, cậu bé kéo cô từ dưới đất lên rồi trực tiếp đẩy cô bé ra ngoài cửa.
Phó Xuyên mặc dù chỉ lớn hơn cô một tuổi nhưng lại cao hơn cô bé rất nhiều, thêm nữa cậu từ nhỏ đã quen với cuộc sống khổ cực, khí lực cũng lớn hơn cô bé rất nhiều, cô bé đến cơ hội phản kháng cũng không có liền mất đi cơ hội gấy chân ngày hôm nay.
Đưa Nhan An Mỹ ra ngoài xong Phó Xuyên liền quay người lại, đôi môi cậu bé trắng bệch nhưng khuôn mặt lại rất bình tĩnh: “Mấy người đánh gãy chân của tôi này, đợi chân của tôi chảy máu rồi tôi sẽ đi ăn xin, giúp mấy người kiếm thật nhiều tiền! “
Nói xong cậu bé liền ngoan ngoãấn năm trên mặt đất bẩn thỉu.
Cậu bé biết Nhan An Mỹ là con nhà giàu, nhà cô bé rất lợi hại, người nhà cô bé rất nhanh sẽ tìm được cô, cậu giúp cô bé kéo dài thêm mấy ngày thì có lẽ cô bé có thể bình yên vô sự mà rời khỏi đây.
Còn về cậu, đời này của cậu đều đã định sẵn chỉ là bùn trong đầm lầy, hà cớ gì mà lại phải kéo thêm người khác vào trong vũng bùn này chứ!
“Phó Xuyên! Đừng đánh cậu ấy! Mấy người đừng đánh cậu ấy! “
Nhan An Mỹ ra sức đập mạnh vào cánh cửa phòng, cô bé gấp đến nỗi vừa khóc vừa kêu ở bên ngoài, nhưng cửa gỗ kiểu cũ khóa từ bên trong, mặc kệ cô bé có dùng dức thế nào cũng không mở ra được.
Tiếng gậy sắt đập trên người hung hăng đâm vào màng nhĩ của Nhan An Mỹ.
Cơn đau dữ dội, đau đến mức Phó Xuyên chảy cả nước mắt sinh lý, nhưng bởi vì không muốn người ngoài cửa áy náy hay đau buồn, cậu bé gần như đã cắn nát môi dưới của mình, cố nhịn không hét to lên.
“Phó Xuyên! “
Nước mắt của Nhan An Mỹ chảy như vòng hạt châu đứt dây, cô bé gần như đã dùng hết sức lực đập mạnh vào cánh cửa trước mặt: ‘Đừng đánh cậu ấy nữa! Cầu xin các người đừng đánh cậu ấy nữa! Còn đánh nữa là cậu ấy thật sự không thể đứng lên được đói “
“Phó Xuyên, cậu mau chạy đi! Chạy nhanh đi! ” Nhan An Mỹ rõ ràng biết hiện tại Phó Xuyên căn bản là chạy không thoát nhưng cô bé lẩm bẩm nói: “Sao cậu lại không chạy đi chứ, huhuhu…
Cô bé luôn cảm thấy nguy hiểm thực sự cách bọn họ còn rất xa rất xa, nhưng đến khi nhìn thấy đôi chân nhuốm đầy máu của Phó Xuyên thì cô bé mới ý thức được bọn họ đã đang ở ngay trong nguy hiểm rồi.
Trên thế giới này không phải tất cả mọi việc đều có thể biến nguy thành an, lần này cô và Phó Xuyên đều không thoát được rồi!
Mãi đến tận đem khuya, thôn nhỏ này mới dần dần khôi phục an tĩnh.
Những tiếng khóc, tiếng kêu thảm cũng chỉ có vào lúc này mới nghe được rõ ràng.
Phó Xuyên vẫn ở trong căn phòng rách nát mà cậu bị đánh gấy chân lúc nấy, thấy mọi người đều đã ngủ say rồi, Nhan An Mỹ mới âm thầm bò dậy từ chiếc giường chật chội, mò mâm trong bóng tối đi ra bên ngoài.
Có lẽ là cảm thấy bộ dạng hiện tại của Phó Xuyên thì đến cả bò cũng không bò ra nổi căn phòng rách nát đó nên lúc Lý Nhị và Triệu Tư rời đi, bọn họ không có khóa cửa phòng lại.
Điều này lại tiện cho việc Nhan An Mỹ vào †rong xem Phó Xuyên.
Phó Xuyên không ngủ, chân cậu đau như vậy làm sao mà ngủ cho được!
Trong sắc trời tối tăm, Nhan An Mỹ nhìn không rõ vết thương trên chân cậu, nhưng có thể nhìn thấy bộ dáng đau đến không ngừng run rẩy của cậu, nước mắt của cô bé lại không kiềm chế được tuôn rơi.
Bọn buôn người ở đây thật quá ác độc, bọn chúng đánh Phó Xuyên thành như vậy cũng không tìm bác sĩ đến khám một chút, bọn họ chỉ lo cậu mất quá nhiều máu mà chết khiến bịn họ mất đi cây hái tiền tốt như vậy, chỉ qua loa bôi cho cậu một chút thuốc cầm máu và thuốc chống viêm.
Trong căn phòng chật hẹp, mùi máu tanh nồng nặc, hiển nhiên đó đều là mùi máu của Phó Xuyên.