Chương 8 - Tự mình dọa mình?
Dù cuộc sống này có tàn tạ thế nào, chỉ cần cậu chịu đựng một chút, lại
chịu thêm chút nữa, chút nữa thì nhất định sẽ trôi qua êm đẹp thôi. Cho
nên khi gặp chuyện này cậu biết không thể phản kháng thì chưa từng có
nói tiếng không. Cậu xem nó như đổi một môi trường khác, dù có thể cuộc
sống sẽ càng tồi tệ hơn. Tạ Dương chưa gì đã chấp nhận cả rồi. Cậu từ
nhỏ tâm tính đã nhát gan còn yếu đuối, thế nhưng đổi lại là sức sống
ngoan cường, không khuất phục trước khó khăn của cuộc đời. Trừ khi ông
trời tuyệt đường sống của cậu luôn, để cậu chết đói mà chết thì may ra
cậu mới chịu thua. Kể cả việc chịu đựng sự quấy rầy của chúng quỷ mười
tám năm mà cậu còn chịu được.
Cậu cũng biết trên người không có một xu dính túi… Chạy rồi thì cậu sẽ
chạy đi đâu được đây. Lúc trước ở Tạ gia cậu tuy không được yêu thương
nhưng vẫn có cái ăn chèo chống qua ngày, bà con cho quần áo cũng có cái
mặc, còn có một mái nhà nhỏ để ngủ. Cậu không cần phải lo chết đói, ấm
lạnh. Nhưng về Tạ gia lúc này là không có khả năng rồi. Cậu tự biết mình có bao nhiêu cân lương trong lòng những người thân máu mủ kia. Không
khéo họ còn vì sợ chọc giận Mặc gia mà lần nữa gói cậu mang đến. Hiện
tại ai có thể thật tình giúp cậu thì Tạ Dương lại càng không muốn liên
lụy họ. Thôi thì…
Thôi thì dù sao cậu đã chịu mười tám năm sống chung với lũ quỷ, hiện tại có một người chồng quỷ thì lại làm sao, vừa hợp…
“Em đang lảm nhảm cái gì?”
Cậu chỉ lo tự thuyết phục mình mà không nhận ra từ lúc nào trong phòng đã
xuất hiện một người. Kết quả hắn vừa lên tiếng Tạ Dương đang trong cơn
căng thẳng thần kinh còn chưa thả lỏng được bao nhiêu trực tiếp bị dọa
cho hét toáng lên.
“Aaaaa!!!”
“…”
“Không cần! Đừng ăn em! Em sẽ không chạy! Hu hu!!!”
“…”
“Hu hu hu…”
“…”
Mặc Thâm đầu đầy vạch đen đến sao cũng không đếm hết. Trên trán hắn còn có
mấy sợi gân xanh nhảy thình thịch như dây đàn bị ai gẩy. Bàn tay đang
nắm thành xe lăn bằng gỗ đều muốn siết chặt, tròng mắt đen thui như bóng tối vào những đêm không trăng nhìn chằm chằm con tôm nhỏ trên giường… Ừ thì có chút bất đắc dĩ nói không nên lời đan xen với bất mãn vì cậu
vợ nhỏ không xem mình là người thì thôi còn sợ mình như vậy. Dù đêm qua đã biết người vợ mới cưới này của mình không phải nhát gan bình thường
nhưng có vẻ hắn vẫn còn xem nhẹ nó lắm. Có điều cậu cũng phải mở mắt ra
mà nhìn xem hắn là người hay quỷ chứ? Khiến mình sợ đến như vậy coi được à? Không sợ hắn nổi giận đem cậu nuốt vào bụng luôn?
Dù hắn là người dọa cậu thật đấy.
Mặc Thâm nhìn người trên giường vẫn còn cuộn tròn lại khóc rắm rức đến đáng thương, miệng không ngừng lẫm bẫm mấy lời… Hắn cảm thấy bất lực không nói sao cho hết. Hắn nghĩ nếu giờ mà hắn lên tiếng nữa thì chưa nói có
trấn an được con tiểu nhút nhát kia không, dám có khi còn dọa cậu thêm
nữa.
Đêm qua là hắn nhất thời
xúc động. Bóng tối khiến cho hắn như trở lại thời điểm làm lệ quỷ, không kiềm chế được mà hù dọa tiểu thê tử của mình. Dù không phải không có ý
đó thật nhưng buổi sáng thức dậy hắn đã có chút hối hận rồi. Tuy rằng
hắn chưa từng hối hận vì đã đem cậu ăn sạch từ trong ra ngoài. Cho nên
toàn thân Tạ Dương sạch sẽ khoan khoái như vậy đều là do ai đó đối với
cậu tạ lỗi sơ sơ thôi đấy.
Mặc
Thâm đã nghe về thân thế đáng thương của Tạ Dương, càng nhìn ra được
mệnh số của cậu không giống bình thường qua đôi mắt của lệ quỷ. So với
hắn bệnh tật quấn thân, sống lay lắc trên cõi đời này thì Tạ Dương…
Nếu không tìm ra cách giải quyết thì một chút thời gian nữa thôi, khi
cậu đủ mười tám tuổi sẽ bị ma quỷ khắp nơi nghe mùi mà tìm đến xâu xé,
muốn chiến lấy thân xác của cậu mà trở lại dương gian. Đến hắn hiện tại
là người còn cảm thấy rạo rực vì chút cảm xúc dư thừa còn chưa tan kia.
Cũng không biết sao cậu sống được gần mười tám năm nay nữa.
Nhưng mà hắn nghĩ tạm thời có lẽ sẽ không sao đâu. Khế máu đêm qua ít nhiều
có thể trước ổn định âm thân của cậu. Đợi sau này hắn… Mặc Thâm khẽ
nhắm lại đôi mắt, không lại nghĩ nữa. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột hắn còn chưa kịp sắp xếp lại dự định sau này. Cũng không vội…
Mặc Thâm mở mắt ra, nghĩ nghĩ một chút hắn lại đẩy xe lăn bằng gỗ rời khỏi phòng.
Bánh xe ma sát với mặt đất
phát ra âm thanh lại truyền vào trong tai Tạ Dương đặc biệt rõ ràng.
Cũng không biết mới nãy làm sao mà cậu lại không nghe thấy tiếng động gì khi đối phương đi vào phòng. Còn cả tiếng mở cửa nữa… Nhưng phải đợi
cho âm thanh từ người kia hoàn toàn biến mất Tạ Dương mới từ trong cơn
hoảng loạn bình tĩnh lại một chút.
Mặc Thâm lúc đi ra không có đóng cửa phòng nên ánh sáng chiếu vào bên trong lại càng nồng đậm hơn. Nó cũng khiến toàn thân Tạ Dương cứ như mới nãy
bị ngâm trong nước lạnh, mồ hôi còn đổ khắp người cảm thấy thoải mái
hơn. Cậu mới có sức mà suy xét chuyện mới rồi.
Mới nãy là… Mặc Thâm? Mặc đại thiếu gia? Anh chồng mới đêm qua đã hành cậu cả đêm?
Tạ Dương khẽ khàng mở to đôi mắt đen tròn ướt át còn ửng đỏ vì khóc của
mình thầm nghĩ. Trong lúc ấy cậu vẫn còn nằm đó không động đậy gì cho dù biết trong phòng đã không còn “ai”. Không phải cậu không muốn động,
nhưng mới nãy sợ quá không có để ý được nhiều, hiện tại cậu đã cảm nhận
được toàn thân đau nhức không phải lớn bình thường. Có điều lúc này cậu
vẫn là lo bận tâm suy nghĩ xem mới nãy xuất hiện trong phòng là người
hay quỷ, đau đớn kia chỉ khiến cậu không nhúc nhích được thôi chứ không
khiến não của cậu tê liệt.
Cho
nên là tiếng xe lăn là do Mặc Thâm xuất hiện mac phát ra? Đối phương
ngồi xe lăn, đến phòng cậu vào buổi sáng ánh nắng chói chang. Cho nên
đối phương không phải quỷ? Là người…?
Vậy đêm qua… Tạ Dương càng nghĩ càng có cảm giác bản thân sắp bị chính
mình làm cho khóc không ra nước mắt. Vậy mà tự mình dọa mình rồi…? Có
khi còn khiến cho người chồng mới gả nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái…?
Chắc không đâu nhỉ… Tạ Dương cố gắng vớt vát tương lại xám xịt của
mình trong vô thố. Cậu cố gắng dùng phương pháp trước đây vực dậy tinh
thần yếu ớt của mình, không để cho nó tuyệt vọng đến không chịu được. Dù sao hiện tại Tạ Dương tự cho rằng mình đã biết anh chồng không phải
quỷ, không còn chuyện gì tuyệt vọng nhất nữa. Cậu vẫn còn cơ hội cứu vãn tình thế.
Nghĩ như vậy Tạ Dương cố gắng bò dậy.
Đã quen chịu khổ, lại chịu đựng thêm một chút Tạ Dương mới từ trong khẽ khàng dần dần cử động được thân mình, từng li từng tí.
“Hô…”
Tạ Dương đầu đầy mồ hôi nằm giang tay giang chân trên giường sau quá trình vất vả xoay người. Mặc kệ là lúc đi gánh cho đủ số nước cho tất cả
người Tạ gia dùng thì cậu vẫn không thấy mệt như hiện tại. Bây giờ chỉ
động một cái thôi cậu đã thấy xương cốt rã rời, còn nhức nhối như bị
kiến cắn. Trong lòng cậu không khỏi nghĩ, cho dù Mặc Thâm hắn không phải quỷ thì hành hạ cậu thế này cậu vẫn phải để thân phận của hắn ở trong
lòng đợi xem xét lại. Hắn vẫn là đại thiếu gia bệnh hoạn của Mặc gia,
nhưng rõ ràng đêm qua hắn đứng được kia mà. Hơn nữa hành cậu đến mức
này, nào có giống bị bệnh không dậy nổi đâu chứ.
Nhưng dù sao hắn cũng không có dọa cậu như đêm qua. Mới nãy… Hức, mới nãy
là do cậu đang suy nghĩ đến xuất thần không để ý mới bị dọa đơn giản như vậy, không thể trách người ta được.
Chưa chi mà đã nói đỡ cho ai đó rồi Tạ tiểu Dương!!
Mặc kệ, dù sao vẫn phải sống cùng người ta. Thay vì không ngừng oán trách,
lo sợ, cậu thà nghĩ tốt cho hắn một chút để tâm ly bớt hoảng hốt. Chứ
nếu cứ thế này cậu sợ mình sẽ không trụ được mất.
Tạ Dương nằm phịch trên giường thêm một khắc nữa mới loi ngoi bò dậy. Có
lẽ thân thể đã dần quen thuộc được với cảm giác đau nhức kia nên cậu cảm thấy tốt hơn trước. Nhưng có hai nơi cậu một chút đều không dám đụng vô quá nhiều đó là trước ngực và sau mông. Nếu trước dễ bị cạ sát, thì nơi phía sau động tí là mồ hôi lạnh đổ ròng ròng. Thật lòng mà nói, gần
mười tám năm nay lần đầu cậu biết có nổi đau nào đáng sợ đến như vậy đó. Không biết có khiến cậu sinh ra bóng ma tâm lý với chuyện này hay không nhưng… Đáng sợ quá rồi!! Cái thân tàn này của cậu liệu có chịu được
mấy lần bị hắn dày vò…
Đêm
qua cậu không chết chính là tạ ơn trời đất. Tạ tiểu Dương cậu tự nhận
mình không có lòng tự tôn để khiến cho bản thân so đo hay cảm thấy ghê
tởm vì bị một người đàn ông làm. Chỉ cần không đau đớn như vậy thì cậu
vẫn chịu được. Giới hạn nội tâm của cậu nhỏ như vậy đó. Ấy vậy cậu mà
còn cảm thấy ai đó quá mức…