Chương 42 - Thám thính Mặc Dận.
Lúc này yếu ớt mới tràn về, trong cổ họng Tạ Dương không khỏi khẽ khàng
phát ra vài tiếng khóc nhỏ yếu không thể kiềm nén, không ngừng đáng
thương gọi tên anh chồng. Cậu ôm mảnh vải ai đó để lại như ôm cọng rơm
cứu mạng, run rẩy khóc thút thít một hồi lâu trên sàn nhà lạnh lẽo hòng
phát tiết sợ hãi trong lòng.
Cứ như vậy gần cả nữa khắc người trên đất mới có phản ứng khác.
Giống như đã khóc mệt rồi, Tạ Dương mới giương đôi mắt ướt sũng của mình nhìn qua một lượt không gian xung quanh. Sau đó cậu lại đưa mắt nhìn mảnh
vải trên tay. Ở trong bóng tối cậu vẫn nhìn thấy được một vài đường nét
màu đỏ quỷ dị nhưng khiến cậu an tâm. Mảnh vải bị cậu nắm có chút nhăn
nheo nhưng may là không có bị tổn hại gì. Tạ Dương xác định nó không sao rồi cậu mới cẩn thận buộc chặt mảnh vải trên cổ tay gầy yếu, tránh làm
rơi mất nó sau đó khó khăn vịn tường đứng lên. Bóng tối lúc này trái
ngược không khiến Tạ Dương sợ hãi sau khi trải qua một trận kinh hách
thật lớn. Bởi vì bóng tối chỉ có thể vờn quanh người Tạ Dương mà không
thể thâm nhập được vào trái tim đã có tường đồng vách sắt cho bảo vệ
triệt để.
Có lẽ cậu vẫn sẽ sợ ở một lúc nào đó, nhưng lúc này thì không.
Dựa vào chút ánh sáng từ đèn lồng treo bên ngoài hành lang của Mặc gia cùng ánh trăng yếu ớt, Tạ Dương lê lết từng bước một rời khỏi phòng tắm. Mặc kệ gió lạnh trời thu cùng đau nhức trên người, cậu gắng gượng một hồi
mới về được đến phòng ngủ của họ.
Tạ Dương cũng không nhớ thay đồ
bẩn trên người ra, cứ thế vùi mình vào nệm giường còn không quên đắp
chăn kín mít chẳng để lộ nữa cái chỏm tóc ra ngoài. Cậu ôm chặt mảnh vải trên cổ tay vừa vô thức vo tròn thân thể nhỏ gầy lại thành một cuộn rồi mệt mỏi thiếp đi. Trong lúc đó cậu còn không quên tâm niệm gọi tên anh
chồng sao vẫn chưa về. Cậu thật nhớ hắn…
Mà ai đó được cậu cả
khi ở trong mơ cũng nhớ đến lúc này đang núp vào trong một góc của đại
trạch Mặc gia, quan sát đối tượng đáng nghi hắn từ trong miệng Hà thúc
biết được một cách im lặng.
Hắn cũng không biết tiểu thê tử của
mình vừa trải qua một cuộc chiến sinh tử. Sau khi làm xong chút việc
trên trấn Mặc Thâm trở lại Tạ thôn lúc đó bầu trời đã tối đen. Hắn không chút chần chừ dựa vào sự mẫn cảm của một con quỷ và bóng đen yểm trợ
xâm nhập vào Mặc gia. Hắn dựa theo chút ký ức không tính là khắc sâu
trong kiếp trước tìm đến rồi khu tiểu viện thuộc nhánh phụ của Mặc gia
bên trong đại trạch rộng lớn. Vốn hắn nghĩ là sẽ thật khó tìm vì hắn
chẳng có chút nhận biết gì về nơi này để có thể tìm được tòa tiểu viện
của người gọi là Mặc Dận kia, ai biết hắn vừa vượt qua một bức tường đã
nhìn thấy một người thanh niên đang lảo đảo đi trong bóng tối, trên
người cũng không có một ngọn đèn nào. Đối phương cứ như một u linh lẻ
loi phiêu đảng trong đêm đen, trông thật dễ dọa người.
Đối phương
bộ dạng hắn không nhận ra, mà có vẻ tâm tình cũng không phải tốt, lúc đi đường đều cúi gầm đầu. Nếu không phải từ trong miệng hắn nghe được đối
phương lầm bầm vài từ không hề bình thường thì hắn đã bỏ qua rồi.
Nhưng còn chưa đợi hắn làm gì thì cửa một tòa tiểu viện gần đó bỗng nhiên mở ra.
“A!!!”
Người bên trong không nghĩ nhìn thấy đối phương thù lù bên ngoài nên không
kèm được một tiếng hét hoảng sợ. Đến khi nhìn thấy mặt mủi đối phương
rồi lại không nén được cơn giận mà chửi ầm lên: “Mặc Dận! Giờ này ngươi
còn đi đâu! Cũng không biết xách theo cái đèn! Muốn dọa chết người
sao!?”
Mặc Thâm vì những lời này mà khẽ hít đôi mặc mâu đen đặc
còn hơn cả bóng đêm xung quanh của mình nhìn người thanh niên bộ dạng
xiên xiên quẹo quẹo cách đó không xa, trong mắt lưu chuyển ý tứ khó
lường. Nhưng hắn vẫn giống trước đó im lặng dõi theo chứ không có động
tĩnh gì.
So với hắn Mặc Dận đối với lời oán trách của người kia
không hề có chút phản ứng, giống như chẳng nghe thấy gì, hoàn toàn là
một bộ chìm đắm vào nội tâm của mình mà tiếp tục lững thững đi về phía
trước.
“Xì! Đúng là điên rồi!”
Đại thẩm kia vốn đã không ưa
gì Mặc Dận, thấy hắn không để ý tới mình thì không nhịn được nhổ một bãi nước bọt xuống đất. Sau đó bà cũng không quên đem đèn treo trước cửa
nhà cho tắt mất sau đó bực bội đóng cửa cái rầm đi vào nhà.
Xung quanh vốn đã tối lúc này lại càng tối hơn.
Không biết bóng tối cùng âm thanh vừa rồi có phải đã dọa rồi Mặc Dận hay
không mà hắn giật mình hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn khắp nơi, bộ dạng sợ sệt rõ ràng sau đó lập tức tăng nhanh bước chân trở về tiểu viện của
mình. Hắn cũng không biết người hắn đến trong giấc ngủ đều sợ đến mức tè ra quần đang đứng cách hắn không xa im lặng theo dõi hắn. Hắn còn vừa
lướt qua đối phương.
Mặc Thâm không tiếng động theo Mặc Dận về
tiểu viện vắng vẻ của hắn. Bản thân giống như một cô hồn, một chút âm
thanh đều không phát ra, im lặng quan sát người thanh niên trước mặt.
Mặc Dận trong mắt hắn sau khi về đến tiểu viện cũng không màn cơm nước tắm rửa đã leo lên giường của mình, kéo chăn nằm co ro một cục ở
đó. Một hồi sau mới nghe được âm thanh dứt quãng của hắn từ trong chăn
truyền ra, giống như là tự lẫm bẫm một mình, trạng thái còn rất không
ổn.
Mặc Thâm lại không bận tâm. Hắn chỉ sợ tâm thần đối phương ổn
định, không tự động đưa thông tin cho hắn thôi. Cho nên lúc này hắn chỉ
cách Mặc Dận trên giường ba mét, như một u linh nép ở trong góc phòng
nghe hắn lảm nhảm.
“Không được… Không thể chỉ trông cậy vào Mặc Huyền… Ta phải tự tìm biện pháp… Tìm biện pháp…”
Hắn không ngừng lẩm bẩm mấy chữ “tìm biện pháp” giống như đang bám lấy một cọng rơm cứu mạng.
Mặc Thâm chỉ nghe một ít kia sắc mặt đã hơi đổi, nhưng đợi một hồi đối
phương lại giống như không còn ý thức, không thể nói được gì nữa rồi hắn không khỏi âm thầm rời khỏi đó.
Đúng vậy, hắn không định làm gì
đối phương lúc này cả. Cho dù có làm gì thì cũng là khi hắn muốn biết
rốt cuộc người này đóng vai trò gì ở đây.
Lúc trưa Hà thúc về có
nói với hắn về người này. Ông cũng là từ trong miệng đám người ở xung
quanh tiểu viện của Mặc Dận mà nghe được một chút chuyện kỳ lạ sau khi
tỉnh lại của hắn. Thời điểm lúc đó ông không có nghĩ gì cả, nhưng sau đó ông lại nghe thấy tin Mặc Dận đến đại viện của Mặc nhị gia. Chỉ dựa vào mấy chữ Mặc nhị gia này đã đủ khiến ông để tâm lên. Ông cảm thấy trong
chuyện này có điều kỳ quái cho nên mới chạy về tìm Mặc Thâm, dù bản thân ông cũng không rõ nó có giúp ích được gì không. Nhưng chỉ việc Mặc Dận
sau khi bệnh nặng một trận có lần điên điên khùng khùng gọi tên Mặc
Thâm, hiện tại còn dính dáng với Mặc Thanh Phong kia là ông đã đem nó
đặt trong lòng.
Mặc Thâm sau khi nghe ông nói xong không có lập
tức nghĩ ngay đến chiều hướng đối phương đều là một người trọng sinh như hắn. Nhưng đối với việc đối phương dính dáng đến một nhà Mặc Thanh
Phong kia, hắn cũng như Hà thúc đều cho coi trọng rồi. Đơn giản bởi vì ở đó có một Mặc Huyền.
Cả cái Mặc gia này nếu nói Mặc Thâm để ý đến ai nhất thì chỉ có kẻ này. Bởi vì kiếp trước đối phương là kẻ gián tiếp khiến hắn vốn tưởng là sẽ chết lại trọng sinh về. Mặc Thâm không biết
liệu rằng việc mình bị nguyền rủa có liên quan gì đến Mặc nhị một nhánh
không, nhưng trải qua một kiếp, hắn đương nhiên đem cái tên này đặt ở
một tầm cao khác. Kiếp trước hắn không nghĩ gì nhiều, hiện tại nghĩ lại, việc hắn chết ai có lợi nhất thì không ngoài một nhà kia. Ai có khả
năng nguyền rủa hắn nhất cũng tránh không khỏi một nhà kia đều nằm trong nghi vấn của hắn.
Nghĩ nghĩ, Mặc Thâm mang theo một thân tâm tư thâm trầm trở lại đại viện.
Vốn tưởng an ổn nhìn thấy tiểu thê tử, ai biết vừa bước chân đến cửa hậu
viện của mình hắn đã cảm thấy không đúng. Đi kèm với bước chân nhanh
hơn, sắc mặt Mặc Thâm đều là trầm xuống với tốc độ mắt thường có thể
thấy, biểu tình âm u khó xem.
Két!
Một tiếng động khẽ vang
lên, cửa phòng ngủ bị hắn đẩy ra. Không gian nơi này một màu đen tối,
nhưng so với nó, mặt của hắn lại còn đen hơn. Bởi vì hắn cảm nhận được
dấu vết của âm khí ở nơi này nồng đậm hơn nhiều, sau đó trải dài đến bên ngoài. Dấu vết này còn rất mới, chứng tỏ biến cố chỉ mới diễn ra cách
đây không quá một canh giờ.
Thời điểm hắn mở cửa ra, người trên
giường ngoại trừ giật nhẹ một chút thì vẫn mê mang không hề bị đánh
thức. Ngược lại người còn rút vào sâu vào trong chăn hơn.
Mặc Thâm cảm nhận được hô hấp nhỏ yếu trên giường thì tâm thả xuống một nữa
nhưng hắn vẫn không chút chần chừ tiến lại gần đó. Có điều khi nhìn thấy người trên giường đều quấn thành một cục, đến đầy cũng không lộ ra dù
chỉ một chút, không biết có bị ngộp thở hay không hắn không khỏi nhíu
mày kiếm. Thời điểm hắn đưa tay muốn kéo chăn ra thì nghe thấy người bên trong vô thức rên rỉ một tiếng thật nhỏ yếu: “Hức… Mặc Thâm…”
Đáy mắt hắn khẽ mềm xuống nhưng vẫn cứng rắn đem chăn lật ra.
Người trong chăn trong suy nghĩ của hắn không rõ vì sao mà vẫn không có tỉnh
lại, ở thời điểm bị hắn lấy đi chăn cũng chỉ càng thêm cuộn tròn lại,
nho nhỏ một con còn ôm chặt cổ tay vào lòng, toàn thân khẽ run lên từng
cơn. Hình ảnh này rơi vào mắt Mặc Thâm khiến cho đáy lòng hắn đau xót.
Thế nhưng thảm trạng của tiểu thê tử mới càng khiến hắn khó chịu hơn.