Chương 7 - Thảm không nỡ nhìn.
Mặc Hoài An không phải không biết thằng con này của mình đầu óc ngu muội bị người lợi dụng. Cho dù cả Mặc gia, kể cả những người bên nhà tổ kia đều cho rằng Mặc Thâm có mệnh khắc gia thì đó vẫn không phải là những lời
được phép nói ra ngoài. Dòng chính gia chủ Mặc gia bên kia còn không dám nói, dòng phụ như Mặc Thịnh lại có năng lực gì để nói.
Nhắc đến Mặc Thâm, hắn thân là cháu trưởng của Mặc gia gia chủ, từ khi còn
trong bụng mẹ đã định là gia chủ đời tiếp theo của Mặc gia. Thế nhưng
thời điểm hắn sinh ra lại có một lão đạo sĩ nói rằng hắn mang mệnh Thất
Sát, đã định sẽ khắc cha khắc mẹ khắc cả lục thân. Mặc gia lúc đó đang
vui vẻ vì sự sinh ra của hắn lại bởi vì chuyện này mà trở nên hỗn loạn.
Gia gia của hắn, gia chủ Mặc gia lúc đó không tin tà còn đuổi lão đạo sĩ kia đi. Nhưng sau khi mẹ của Mặc Thâm sinh hắn ra xong thì bệnh tật
triền miên, thuốc thang đều không có kết quả. Chừng một tháng sau thì bà qua đời. Các nhánh của Mặc gia lúc này đã không nhịn được nữa, yêu cầu
đem ngày sinh bát tự của Mặc Thâm đi đến những chùa triền nổi danh để
xem. Rốt cuộc vẫn là giống những lời lão đạo sĩ kia nói, Mặc Thâm sinh
ra đã mang mệnh cô độc, không có khả năng sống cùng người nhà đến già,
nếu không sẽ lần lượt có người bị hắn khắc đến chết.
Cả Mặc gia mỗi người một ý nhưng chẳng có mấy người có ý tốt. Cuối cùng là cha của Mặc Thâm lúc đó ôm lấy hắn rời khỏi nhà chính, xây một cái đại
viện cách Mặc gia mấy trăm mét về hướng Bắc, nằm dưới chân một ngọn núi
trong thôn Tạ để ở lại.
Có điều cái mệnh đã định là chạy không thoát. Cho dù mệnh của cha hắn cứng thì
vẫn chỉ có thể trụ được nữa năm đã theo mẹ hắn rời đi nhân thế. Mặc Thâm lúc đó mới có hơn nữa tuổi, bước chân nhỏ còn đang bập bẹ tập đi mà
thôi. Đến lúc này không ai là không tin hắn thật sự có thể khắc chết lục thân. Cả cái đại viện hạ nhân chẳng ai dám ở lại, chỉ còn mỗi lão quản
gia trước đây là thư đồng bên người cha hắn. Nhưng có một điều lạ lùng
thế này. Một tháng sau khi cha hắn mất, Mặc Thâm cũng bất ngờ bệnh nặng, bệnh một lần là bệnh đến tận bây giờ.
Tại sao lại nói điều lạ?
Đương nhiên là bởi mệnh của Mặc Thâm rồi. Thân là mệnh Thất Sát, hắn có thể
khắc chết ai chứ bản thân hắn thì không. Nhưng chính là mặc kệ chạy chữa thế nào hắn đều mãi vẫn không khỏi, từ đó trở thành một cái ấm sắc
thuốc di động, kéo dài đến nay đã là hai mươi lăm năm. Có điều không
biết có phải vì vậy hay không mà lão quản gia trong nhà hắn lại có thể
sống được đến giờ.
Đáng lẽ, nếu Mặc Thâm không có chuyện gì thì tế tổ năm nay hắn sẽ chính thức nhận
chức gia chủ theo đúng thể chế nhiều đời của Mặc gia.
Hiện tại tuy hắn bệnh nhưng chưa có chết, bao nhiêu người đều đang nhìn vào. Để Mặc Thâm ngồi lên vị trí đó là chuyện không ai muốn thấy. Có điều
mấy lão gia bên nhà tổ đều đang nhìn chằm chằm, cho dù họ có không vui
thì cũng phải rút đuôi về làm người, không ai muốn đưa đầu vào cho người khác lợi dụng hết. Mặc Hoài An né còn không kịp, cố tình đứa con trai
duy nhất của lão lại cứ không thông minh ra được. Lão bỗng nhiên hối hận vì năm đó đã không nhiều quản hắn.
Việc Mặc gia kết một cái hỉ sự cho Mặc Thâm rốt cuộc là có cái nguyên nhân
gì chẳng ai biết. Bên ngoài bảo là xung hỉ, hi vọng hắn sẽ hết bệnh,
tiếp quản vị trí gia chủ. Nhưng sự thật là như thế nào chỉ có người bên
nhà tổ mới rõ. Có điều cho dù không có Mặc Thâm thì cũng không đến phiên con của lão thế chỗ, tham cái gì náo nhiệt ở đây, cẩn thận mạng cũng
không còn. Hiện tại lão chỉ mong hắn chịu nghe lời, đừng lại gây phiền
phức cho lão trước ngày tế tổ là lão đã muốn tạ ơn trời rồi. Khổ sở sinh ra một đứa con nào có phải dễ, Mặc Hoài An lại chỉ có một đứa này. Ông
ta dùng không vui thì vẫn phải lo trước lo sau cho hắn.
…
“Ư…”
Tạ Dương từ trong cơn mơ mang tỉnh lại cảm giác đầu tiên cậu được đến
chính là toàn thân cứ như bị xe ủi cán qua. Đến xương trên người đều
giống như không còn nguyên vẹn, rời ra từng khúc. Đau nhức đến mức cậu
không nhúc nhích được tay chân, cứ thế khiến Tạ Dương nằm đờ ra đó thật
lâu lặng lẽ ngẫm lại xem chuyện gì đã xảy ra với bản thân.
Ánh nắng bên ngoài xuyên qua lớp giấy dán song cửa chiếu vào căn phòng,
cũng chiếu lên trên người cậu. Thảm trạng đêm qua hầu như được bày biện
hoàn mỹ trên thân thể gầy yếu của cậu. Nơi thê thảm nhất là không nói
đâu xa chính là ở nơi tư mật của Tạ Dương. Dù có vẻ nó đã được người bôi thuốc nhưng vẫn sưng đỏ ú nu còn có vết trầy. Này là nhìn bên ngoài,
không biết bên trong là dạng gì nữa. Hàng xóm gần với nó là hai quả mông tròn, nơi có thịt nhất trên người cậu đương nhiên là chạy không thoát
khỏi ma trảo của ai đó. Từng vệt đỏ hình ngón tay hằn đầy trên làn da
trắng xanh do thiếu dinh dưỡng từ nhỏ, có chỗ còn biến tím đen… Phần
thịt mềm bên trong bắp đùi gần bẹn cũng đầy vết hôn ngân, mơ hồ còn thấy cả vết răng.
Lần lên phía
trên, vùng bụng nhỏ gầy ít thảm nhất. Hai quả cherri trước ngực có thể
dùng từ rách bươm để hình dung, đó là nơi thê thảm thứ hai sau đóa mân
côi ở mông kia. Hiện tại nó cũng sưng thành căng mọng ngọt nước. Nơi
cùng tình trạng với bắp đùi nhưng mức độ nghiêm trọng hơn là xương quai
xanh cùng cần cổ gầy gò của cậu… Cứ như bị ai muốn đánh dấu chủ quyền
mà ra sức gặm cắn đến đầy dấu răng, đến cả vành tai non mềm cũng ẩn hiện vài cái. Vết hôn ngân thì khỏi nói rồi, chi chít,chiện tại nó còn ở
biến xanh đen. Đương nhiên nói tới nói lui càng không thể bỏ qua đôi môi nhỏ của Tạ tiểu Dương được. Thôi thì ta đừng nói nữa đi, cứ dùng tạm
mấy chữ thảm đến không nỡ nhìn để miêu tả sẽ khái quát được tất cả hơn
mà không bỏ xót bất cứ chỗ nào. Chứ nói nữa người ta thật sự sẽ cho rằng Tạ Dương thật sự bị một con quỷ tàn bạo áp giường trong đêm tân hôn.
Nhưng đã có quỷ nào? Tuy là có thì quỷ chỉ lộng hành được trong đêm
thôi. Hiện tại thái dương phủ khắp đại địa, quỷ chỉ có thể an phận làm
người, nghiêm chỉnh ngồi trên xe lăn mà thôi.
Tuy là nơi nào cần bôi thuốc
thì bôi thuốc, nơi nào cần tẩy sạch cũng đều được tẩy qua, ít nhất toàn
thân trên dưới của Tạ Dương đều được người dọn dẹp đến thơm tho mát
rượi, không chút dơ bẩn. Nệm chăn đương nhiên là đã được thay mới, đồng
thời dọn cả hỉ phục rải rác trên đất cùng vài vật dụng mang theo hỉ khí. Khắp căn phòng chỉ còn bộ nến đỏ cùng chữ hỉ dán trên tường là dấu vết
duy nhất cho thấy nơi này đêm qua chính là hỉ phòng của Tạ Dương, còn
lại đều bị dọn sạch trong lúc cậu dạn chân ra ngủ. Tại sao dạn chân thì
đừng có hỏi nữa nha, khổ lắm.
Không chỉ vậy, trên người Tạ Dương cũng không có mặc quần áo, không biết là
do sợ vải vóc cọ sát vào vết thương của cậu hay gì. Nhưng tóm lại Tạ
Dương sau một lúc thẩn thờ vì não không kịp loading được tình trạng thân thể của mình, nó giống như không còn của cậu thì cậu mới nhận ra mình
đang trần như nhộng.
Lại thêm
một chút nữa Tạ Dương dùng con mắt là thứ duy nhất cử động mà ít đau
nhìn đến chữ hỉ trong phòng thì ký ức đêm qua mới ùa vào trong não cậu.
Thảm trạng trên người đương nhiên là không cần cố công tìm hiểu đã rõ
mười mươi rồi.
Trong phòng đang im lặng bỗng nhiên vang lên tiếng khóc thê thê thảm thảm, từ nhỏ rồi dần dần lớn hơn.
“Hu hu…”
Không biết lấy đâu ra sức mà Tạ Dương co người lại vùi đầu vào trong chăn
khóc rắm rức, khóc đến nấc lên. Có lẽ là nổi sợ trong lòng lớn hơn hẳn
đau nhức trên thân đi. Cả người cậu cuộn thành một con tôm, vô thức để
lộ một nơi riêng tư đã sưng thành quả mân côi xinh đẹp. Nhưng hiện tại
ai đó đã không còn sức quan tâm nữa rồi.
Thời điểm con người ta ở một mình là lúc dễ dàng khơi mào nội tâm yếu ớt nhất.
“Hức hu hu…”
Mặc kệ Tạ Dương đã kiềm chế lắm rồi nhưng nước mắt cứ tuông như mưa, tựa
như muốn trút hết hoảng sợ và tủi thân trong lòng ra vậy.
Cậu biết bản thân không phải khóc vì mất đi tấm thân trinh trắng. Chẳng
bằng nói cậu khóc vì người gây ra nó mới đúng. Ngẫm đến đối phương có lẽ không phải là người, sau này làm sao sống chung, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hù chết, hoặc bị ăn tươi nuốt sống, suốt ngày nơm nớp sống trong lo sợ, vân vân và mây mây… Nhiều thứ như vậy, Tạ Dương không khóc thì có vẻ uổng cho cái tính nhát gan của cậu. Ấy vậy mà từ đầu chí cuối
trong đầu Tạ Dương lại chưa từng nổi lên ý nghĩ muốn chạy trốn. Trong
lòng chỉ lo nghĩ làm sao sống chung với ông chồng mới kia thôi.
Này nên nói cậu là nhát gan hay là thông minh đây?
Nhát gan có đi. Cậu không dám chạy, không có can đảm bỏ chạy. Còn có, cậu sợ mình chạy không thoát lại chọc giận quỷ kia. Cho nên mới bảo cậu thông
minh. Nhưng chẳng bằng nói cậu thông minh vì hiểu rõ mình. Chịu khổ từ
nhỏ đến lớn gần như đã khiến cậu hình thành nên một thói quen không biết nên nói là tốt hay xấu, đó là biết chấp nhận số phận.