Chương 12 - Tâm thần phân liệt?
Nếu hắn không bị bệnh tật thì sợ rằng sẽ có rất nhiều cô gái trong làng nhớ thương. Tạ Dương không biết nguyên nhân người ta không dám nhớ hắn là
vì mệnh hắn cứng. Nhưng cậu vẫn rất là thắc mắc sao hắn lại để tóc dài
như vậy. Thế là cậu nhìn mãi mái tóc của hắn suốt đường đi. Dù sao cậu
cũng không biết hắn muốn mang cậu đi đâu, cậu cũng không hỏi luôn.
Nhưng ai đó bị cậu nhìn chằm chằm không thể chịu được mà lên tiếng: “Làm sao nữa?”
Câu này hắn cảm thấy mình dùng hơi nhiều rồi đó. Có điều biểu cảm của thiếu niên trong ngực này thật sự rất phong phú, khác hẳn những người hắn gặp trong Mặc gia, hắn đoán không được. Thiết nghĩ hắn cũng không muốn
đoán, để cậu tự mình nói cho hắn nghe thú vị hơn. Đã lâu hắn không gần
gũi với ai nhiều như vậy. Cho dù là kiếp trước, trước khi làm lệ quỷ hắn chỉ tiếp xúc bình thường với một mình Hà thúc, sau khi làm lệ quỷ thì
xung quanh hắn chỉ toàn âm khí dày đặc, càng không có hơi người đến gần. Hiện tại quay ngược lại một lần mọi thứ đương nhiên vẫn vậy nhưng lại
bất ngờ khác với trước đây xuất hiện thêm một Tạ Dương… Vốn dĩ hắn
định sẽ không kéo dài thời gian làm người như kiếp trước lại bởi vì cậu
mà trì hoãn lại. Hắn cũng không rõ tại sao phải trì hoãn, nhưng tạm thời hắn sẽ không đi trước quá khứ… Đương nhiên chỉ là tạm thời… Hắn sẽ
không để cho sai lầm trước đây lập lại lần nữa.
Tạ Dương bỗng nhiên bị hắn hỏi mới giật mình nhận ra bản thân nãy giờ chăm chăm nhìn người ta. Nhưng mà mắt thấy anh chồng không có khó gần như
cậu nghĩ, Tạ Dương vẫn là đánh bạo hé miệng lí nhí hỏi: “Sao… Sao anh
lại để tóc dài như vậy? Không nóng ư?”
Thôn Tạ của cậu nằm ở tỉnh Nam Hoài, phía đông nam Trung Quốc. Cho dù vị trí khá hẻo lánh lại dựa vào núi non, trông có phần ẩm ướt nhưng vẫn có nữa năm khí hậu nóng bức, Tạ Dương còn muốn cởi áo ra ngủ vào buổi trưa.
Cậu cảm thấy để tóc dài như vậy đảm bảo là sẽ rất nóng. Không chỉ vậy
còn rất vướng víu nữa, ảnh hưởng sinh hoạt.
Mặc Thâm thấy cậu chịu nói chuyện thì trong lòng nghĩ cũng không phải quá
mức nhút nhát, ngoài miệng hắn lại thản nhiên nói: “Người xưa cho rằng
cái răng cái tóc là gốc con người, nếu không phải bất đắc dĩ thì không
nên đụng đến nó, càng kỵ cắt nó đi. Thời nay đúng là người ta không còn
mê tín như vậy nữa, để tóc dài thật sự rất vướng víu.”
Tạ Dương im lặng nghe, cũng âm thầm chịu đựng cái tay đang vuốt ve thật
khẽ mái tóc ngắn có phần rối bời của cậu lại còn có tâm trạng khen giọng nói của anh chồng nghe thật hay.
“Nhưng mà tôi từ nhỏ đã bị bệnh, sinh mệnh yếu ớt. Cha tôi cho rằng cắt tóc
giống như cắt đi sinh mệnh của tôi nên ra lệnh cho Hà thúc không được
đụng đến nó. Lâu dần cũng quen, tôi không để ý nữa.”
Kiếp trước phải đến khi bị người ám toán, hại hắn trở thành lệ quỷ không thể tiêu tán hắn mới biết bệnh của hắn không phải tự nhiên mà có. Cho nên
thật ra mái tóc này để hay không để đều chẳng ảnh hưởng gì hết. Chỉ cần
một ngày căn nguyên chưa được giải quyết thì hắn vẫn phải chịu cái thân
bệnh tật. Nghĩ đến đây sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống. Kiếp trước sau khi thành lệ quỷ hắn đã ra sức tìm kiếp nguyên nhân hắn bị bệnh nhưng
đến lúc bị đối phương lợi dụng thứ đó hại đến mức suýt thì hồn phi phách tán thì hắn mới biết nó là gì. Cho nên trước khi hắn lại thành lệ quỷ
lần nữa nhất định phải tìm được thứ kia. Sau đó, hắn sẽ tính toán từng
chút một với Mặc gia.
Tuy không biết tại sao mình trùng sinh… Trùng sinh có thể là muốn cho hắn một
cơ hội thay đổi quá khứ. Thế nhưng từ khi trùng sinh hắn chưa từng nghĩ
thay đổi cái gì. Hắn chỉ nghĩ muốn sớm ngày báo thù mà thôi. Làm lệ quỷ
thì có cái gì không tốt? Dù sao thân nhân trên cõi đời này của hắn đã
không còn ai. Trở thành lệ quỷ con người không thể đối phó hắn còn có
thể bảo vệ được Hà thúc chứ chưa nói…
Mặc Thâm đưa mắt nhìn thiếu niên bởi vì hắn bỗng nhiên trở nên trầm mặc
đáng sợ mà hận không thể nép mình thành không khí. Hắn còn phải bảo vệ
cái tiểu nhút nhát hở tí là bị hắn dọa này nữa. Rõ ràng trên biểu hiện
của cậu hắn đoán được trước đó cậu đã từng thấy không ít, có khi còn bị
chúng quấy rầy nhiều năm. Nhưng bị dọa nhiều như vậy cậu nên dũng cảm
hơn chứ? Như vậy không sợ có ngày sẽ bị dọa cho chết tươi à? Hắn thật sự không hiểu nổi.
“Sợ?”
Hắn đến tận trước ngày xung hỉ mới trùng sinh trở về. Mặc dù hiện tại là
người nhưng toàn thân lại như bị lây dính quỷ khí trước đây. Tâm tính
của hắn cũng bị ảnh hưởng mà trở nên khác trước. Tuy bây giờ làm người
nhưng tâm tính lại là lúc làm quỷ. Hơn nữa mỗi lần đêm đến hay là tự
nhiên nhớ đến những chuyện trước đây hắn sẽ gần như trở thành lệ quỵ
người người sợ hãi muốn tránh xa. Lần nào hắn ở trước mặt Tạ Dương cũng
đều không tận lực giấu đi bản chất này của mình, cậu sợ là phải. Nhưng
ai có thể sợ hắn, cậu lại không được.
“Không… Không sợ…”
Tạ Dương cũng giống như hắn nghĩ, không có nói sợ hắn. Trực giác mách bảo
Tạ Dương không được nói sợ dù biểu tình mếu máo cùng với giọng nói run
rẩy của cậu ngay từ đầu đã bán đứng cậu với người trước mặt. Tạ Dương
trong lòng vừa sợ vừa không khỏi nghĩ, không dưng tự nhiên người này lại như đổi thành người khác, đáng sợ như vậy hu hu… Nhưng từ nhiệt độ cơ thể cậu có thể xác định được hắn là người, con người bằng xương bằng
thịt kia mà… Hay hắn tâm thần phân liệt? Tuy không biết tại sao hắn
lại trở nên như vậy, nhưng mà nhận định hắn là người khiến Tạ Dương đỡ
sợ hơn một chút. Dù bây giờ cậu vẫn rất sợ nhưng chỉ cần hắn không đánh
đập ăn thịt cậu thì… Thì…
Mặc dù nhìn thì có vẻ công sức của Tạ Dương đổ sông đổ biển nhưng vẫn thành công lấy lòng được ai đó. Có điều cái tâm tà ác của lệ quỷ không phải
dễ trấn an như vậy.
“Thật không sợ?”
“Hức… Không sợ!”
Tạ Dương không biết lấy đâu ra can đảm mà lớn giọng lên một chút, sau đó
vươn tay ôm chầm lấy cổ người nam nhân. Toàn thân cậu gần như nép vào
trên người hắn, dúi đầu vào bên cổ hắn không ngừng hô hô nói: “Không
sợ… Anh là chồng em mà… Em không sợ anh đâu…”
Cho nên đừng có dọa cậu nữa…
Lời này không biết cậu có nói ra không nhưng lại rước lấy một tiếng cười
trầm thấp nghe có chút tà ác của nam nhân. Trên eo mông còn bị một cái
tay nắm lấy khiến cậu vô thức run lên, người lại càng thêm rút vào trong ngực hắn. Cứ như thế nơi đó an toàn hơn vậy. Mặc cho nguyên nhân khiến
cậu sợ đến thế lại chính là cái người cậu đang dựa vào. Nhưng không ngại hành động của cậu vẫn là tiếp tục lấy lòng nam nhân tính tình không
phải của người. Sau đó Tạ Dương nghe âm thanh của hắn vang lên kề bên
tai: “Nếu tôi cứ thích dọa em thì sao?”
Hu hu… Dọa cậu vui lắm sao…
“Hức… Thì… Thì anh cứ dọa đi… Miễn đừng ăn em…”
Mấy chữ “đừng ăn em” gần như bị cậu ngậm chặt trong miệng nói ra nhưng Mặc
Thâm vẫn là nghe thấy được. Có điều đối với thái độ phục tùng dù rất
không muốn, rất đáng thương của cậu Mặc đại thiếu gia vẫn là vừa lòng.
Nhưng cái miệng tà ác của hắn vẫn là cứ nói: “Hiện tại không “ăn”, khi
nào đói mới “ăn”.”
“Đừng ăn mà hu hu…”
Tạ tiểu Dương vừa nghe đã trực tiếp khóc lên, hoàn toàn không nghe ra được ẩn ý của nam nhân ác ôn kia. Người nào đó còn không chịu đính chính,
lòng đầy thỏa mãn đem người ôm về phòng mình.
Phòng của Mặc Thâm là một dãy trong tứ viên, nằm bên phải cổng chính. Nhưng
nó lại không chỉ có một mặt Tạ Dương đã nhìn thấy. Mặt đó lại là phía
trước, nơi dùng để tiếp khách. Khuê phòng cùng thư phòng của Mặc Thâm
lại nằm ở phía sau, ở giữa được ngăn bởi một khuôn viên nhỏ trồng nhiều
hoa cỏ. Mặc Thâm một đường đưa Tạ Dương đang sợ đến khóc rắm rức trong
ngực hắn đi đến khuê phòng của mình.
“A Dương.”
“Hức ân…”
Ai đó sợ lắm nhưng vẫn trả lời hắn.
“Đến nơi rồi.”
“Ân?”
Tạ Dương khó hiểu đáp lại một tiếng. Trong âm thanh còn mang theo âm mũi
thật nặng, nghe vào tai đặc biệt đáng thương lại càng khiến người nghĩ
muốn bắt nạt. Cậu vừa đáp vẫn vừa ngóc đầu lên từ trong ngực nam nhân.
Nhưng việc đầu tiên cậu làm là lắm lét nhìn mặt hắn.
A… Không có đáng sợ như vừa nãy nữa…?
Dù rất kỳ quái nhưng không ngoại lệ khiến cậu thở phào trong lòng. Lúc này cậu mới rụt rè ló đầu ra, đưa mắt nhìn xung quanh nơi họ đang đứng.
“Đây là đâu?”
Cậu lại lí nhí hỏi.
Cậu chỉ thấy nơi này giống phòng ngủ. Bởi vì phía sau cậu là một cái
giường. Thông qua vai của nam nhân cậu còn nhìn thấy được một cái bàn
trà. Đương nhiên còn có cả hương án bày biện chữ hỉ và nến hỉ tựa như
căn phòng trước đó cậu ở. Nhưng nó vẫn có sự khác biệt. Đó là nó có thêm những vật dụng khác. Một bộ trường kỷ phong cách thời nhà Thanh ở phía
bên kia căn phòng, cùng giường ngủ đối diện nhau còn được ngăn bởi một
bức mành tầm một mét treo từ trên trần nhà rủ xuống. Ngoài ra còn có một cái giá sách cùng rất nhiều đồ vật trang trí không phải hàng rẻ tiền.
Bên hông giường còn có một tấm bình phong không biết dùng làm gì. Đương
nhiên là còn có tủ quần áo, bàn trang điểm, những thứ cần có trong phòng ngủ.
Quan trọng nhất là nơi này… Nó có hơi người. Trong không gian còn thoang thoảng mùi thuốc đông y đăng đắng cùng mùi gỗ đàn.
“Phòng tôi. Từ giờ em sẽ ở cùng tôi.”