Chương 19 - Tà vật nhăm nhe.
Thời điểm ngày và đêm giao nhau được xem là thời khắc tối tăm nhất trong ngày.
Khi ánh sáng và bóng tối giao thoa, thế gian như không còn có hai thứ đó
nữa mà chỉ là một mảng hố đen sâu hun hút. Đó là thời điểm yêu ma quỷ
quái thích nhất. Chúng bị nhốt cả ngày ở một góc tối tăm bởi vì thái
dương bên ngoài quá mãnh liệt cho nên khi được thả tự do vùng vẫy trong
thế giới vốn từng là của chúng, chúng lại càng đặc biệt hung tàn. Khi đó chúng có thể dễ dàng vượt qua trở ngại do con người dựng nên, tìm đến
món ăn yêu thích của mình. Miễn nơi đó đã có sẵn môi trường bóng tối
thích hợp cho chúng nương nhờ, không bị ánh sáng cản trở. Thời khắc ấy,
âm thân mang theo âm khí nồng đậm có thể giúp chúng tái hiện nhân gian
phồn hoa đương nhiên sẽ khiến cho chúng vạn phần hướng tới. Chúng sẽ bất chấp tất cả chỉ để đoạt lấy…
Tích tích…
“Khựa khựa…”
Nơi căn phòng vốn không có nhiều dương khí bởi vì chủ nhân của nó bệnh hoại nhiều năm lại còn quay hơn nữa mặt về hướng Tây nên âm khí càng nặng
khẽ vang lên những âm thanh vốn không nên tồn tại ở nơi này. Bên trong
gian phòng chỉ còn sót lại chút ánh sáng cuối cùng của ban ngày vốn cũng không quá tối tăm. Nhưng hầu hết đồ vật trong phòng đều bằng gỗ mun
khiến cho nó ở thời điểm này nhìn có vẻ âm trầm lại xưa cổ. Cho nên chút ánh sáng kia lại càng không đáng là gì so với thứ gì đó bởi vì Tạ Dương mà bị thu hút tới.
Tích… Tích…
“Khựa… Thơm quá…”
Tiếng nước nhỏ giọt trên đồ vật, xen lẫn còn có tiếng cười rợn cả tóc gáy
không giống thuộc về con người không ngừng vang lên bên trong căn phòng.
Nơi góc phòng âm u tối tăm không biết từ lúc nào đã thù lù một đoàn bóng
đen không rõ hình thù. Tiếng nước nhỏ giọt là từ đó vọng ra. Theo cùng
nó là một mùi vị hôi thối như hóa thực chất cũng không ngừng len lỏi
trong không khí theo từng giọt nước rơi xuống.
Cái khối đen đen đó theo ánh sáng tắt hẳn mà nương theo mùi hương thơm ngon dần dần tiến lại gần chiếc giường duy nhất trong phòng.
“Thơm quá… Muốn ăn…”
Thời điểm chỉ còn cách chiếc giường vài bước chân, từ bên trong đoàn bóng
đen kia phát ra những âm thanh khiến người nghe vào là biết nó đang thèm nhỏ dãi. Khối đen đen không ra hình dạng kia rõ ràng không phải thực
thể gì nhưng lại cố tình làm ra hành động hít lấy hít để cực kỳ chân
thật. Giống như là bên trong không khí, hay chính là từ trên chiếc
giường kia có thứ gì đó thơm ngon lắm vậy. Nhưng bất ngờ chính là theo
động tác hít vào của nó, khối bóng đen giống như trở nên ngày càng đậm
đặc hơn, dần dần biến thành một khối bùn nhão có hình có dạng. Ít nhất
lúc này ta có thể nhìn thấy đường viền thân hình của nó, còn lúc nãy thì không. Hơn thế nữa, khi chưa có hình dạng, tiếng tích tích kia cùng lắm chỉ là hư ảo do âm khí tạo thành. Hiện tại nó lại trực tiếp xuất hiện
trong không khí. Nó như những giọt bùn nhão thật sự mà rớt xuống mặt đất tạo nên những cái vũng màu đen hôi thối nhượng người kinh tởm.
Mà sau khi có được hình dạng người không ra người quỷ không ra quỷ…
Chính là một con âm linh bẩn thủi cấp thấp rồi, bên trên khối âm vật kia nhanh chóng xuất hiện hai cái tròng mắt. Đúng vậy, chỉ là hai cái tròng mắt trắng đen hai màu. Tròng đen thì đảo tới đảo lui nhìn người trên
giường với sự thèm khát không hề che giấu, tròng trắng lại còn dính theo vài sợ gân máu màu đỏ. Nó giống như đã bị mạnh mẽ kéo ra từ hốc mắt ai
đó, cứ thế treo trên khối bùn, không có cái gì chống đỡ hay là cả mí
mắt… Đương nhiên rồi, nó chỉ là một khối âm vật, thân hình nó có được
là do âm khí nồng đậm tạo thành thực thể, nào phải nhân hình của con
người. Hai tròng mắt kia chỉ là gắn lên cho đẹp. Cả những giọt nước kia
đều không phải thật… Nhưng lúc này nó lại phụ trợ cho khối âm vật kia
dọa chết người trên giường.
“Ngon quá… Khựa khựa…”
“Nuốt nó… Khựa khựa… Nuốt nó ta có thể…”
Từ sau khi có thực thể, tốc độ di chuyển của khối bùn nhão kia có vẻ nhanh hơn hẳn. Theo mỗi bước nó tiến về phía trước nó còn không quên hít hà
như một kẻ biến thái, miệng thì lẩm bẩm mấy câu cũng biến thái nốt.
Nhưng rơi vào tai ai đó, nó khiến cậu cho dù là đang ngủ mê đều không nhịn được toàn thân nổi đầy da gà, sống lưng lạnh toát.
Gì… Gì vậy…?
Bên trong tiềm thức vẫn còn chưa tỉnh hẳn của Tạ Dương theo bản năng tự hỏi chuyện gì đang diễn ra xung quanh mình.
“Khựa khựa…”
Những âm thanh kia vẫn tiếp tục vang lên, ép buộc Tạ Dương từ trong ngủ mê tỉnh lại.
Có kinh nghiệm nhiều năm, Tạ
Dương gần như là phản xạ có điều kiện nghĩ đến những thứ không tốt ấy.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, cơ thể cậu bởi vì sợ hãi tích lũy nhiều năm, hành
động đầu tiên là cứng đờ ở đó không dám động đậy nhúc nhích gì. Giống
như làm vậy là có thể khiến những thứ kia không phát hiện ra mình. Thực
chất đối với ma quỷ thì chỉ cần ta làm như không phát hiện ra nó thì nó
sẽ không đùa giỡn ta. Hoàn cảnh bình thường làm vậy không sai… Nhưng
lúc này lại không giống bình thường!
Theo cảm giác lạnh buốt còn ẩm ướt cùng với mùi vị hôi thối giống như đang
chiếm đoạt toàn bộ thân thể cậu, Tạ Dương đã biết chuyện không hề đơn
giản. Bản năng cầu sinh khiến cậu muốn làm ra hành động phản kháng hoặc
chỉ là tránh xa thứ kia ra thì cậu lại hoảng hốt phát hiện toàn thân
không thể di chuyển được. Cứ như là tất cả thớ cơ trên người đều bị dây
thần kinh sợ hãi chiếm lĩnh tạo thành trạng thái như bị bóng đè, không
sao gượng dậy nổi.
Điều này nếu theo như khoa học giải thích thì nó không sai. Nhưng lúc này nó lại
không đúng nữa rồi. Ít nhất khi con người ta sợ hãi, chẳng ai nghĩ là do dây thần kinh quấy phá mà họ chỉ nghĩ có thứ gì đó đang đè lên người
mình thôi. Mà càng như vậy người ta sẽ càng sợ hãi, vùng vẫy trong bất
lực. Có điều chuyện xảy ra với Tạ Dương lúc này lại không phải là do cậu tự dọa mình. Đoàn âm vật kia không biết từ lúc nào đã bò đến trên người cậu. Một khối thù lù đen đúa còn dầm dề nước bùn hôi thối gần như phủ
kín toàn thân Tạ Dương. Lúc này đây, tuy nó không có cái lưỡi nhưng lại
cho người ta cảm giác như nó đang cẩn thận liếm lấy khối mĩ vị nó vô
tình tìm được kia từ chân đến đầu, cần mẫn vô cùng cũng nhượng người
không chịu nổi.
Tạ Dương toàn
thân căng cứng lại khi cậu giống như cảm nhận được trong không khí cậu
hít vào tràn ngập mùi vị hôi thối của bùn đất và xác chết, còn có thứ gì đó đặc sệt ẩm ướt nhỏ giọt lên làn da lộ ra ngoài của mình. Cậu vô thức siết chặt nắm tay, sợ hãi nhắm chặt đôi mắt, mặt cắt không còn giọt
máu. Có thứ gì đó đang đè lên người cậu… Gớm ghiếc… Ghê tởm… Nó
muốn ăn thịt cậu… Những ý nghĩ này không ngừng nảy sinh trong đầu Tạ
Dương khiến cậu càng thêm hoảng sợ. Cậu cảm thấy mình muốn chết… Chưa
bao giờ cậu cảm thấy mình cách cái chết gần như vậy.
Trong lúc tuyệt vọng, bỗng nhiên Tạ Dương phát hiện bản thân đang nắm lấy một thứ gì đó… Thứ đó mềm mại, chân thực đáng tin hơn cái thứ đang đè
trên người cậu kia… Cũng khiến cậu…
Tạ Dương như bừng tỉnh hẳn ra. Đúng vậy, cậu nhớ ra rồi. Tuy cậu nhất thời không biết bản thân đang nắm cái gì nhưng cậu biết cậu đã không còn ở
trong căn chòi sập xệ của mình nữa. Cậu đã kết hôn, cậu đang ở Mặc gia,
bên trong căn phòng của anh chồng mới. Áo của anh chồng mới… Cậu không phải một mình. Giống như được những ý nghĩa kia tiếp cho sức mạnh cùng ý chí cầu sinh mãnh liệt, Tạ Dương dùng hết sức bình sinh của mình bất
ngờ đẩy mạnh cái thứ đang đè trên người cậu ra đồng thời ngồi bật dậy
lùi nhanh về phía sau. Cho đến khi lùi về tận góc giường Tạ Dương mới
miễn cưỡng ngừng lại.
Nhưng
chút bình tĩnh cố gắng lắm mới tích góp được khiến cậu đưa mắt nhìn về
phía cái thứ đang đe dọa đến mình kia của Tạ Dương đã lập tức bị hình
ảnh trước mặt dọa cho bay sạch không còn một móng.
“Aaaa!!! Cút đi! Cút đi!”
Ngay lập tức tiếng hét chói tai từ trong miệng Tạ Dương không chút nào giữ
lại vang lên, gần như muốn bật tung nóc phòng, còn có thể tạo ra hiệu
ứng chim chóc bay tứ tán.
Nhưng thứ kia nào phải chim, cũng chẳng phải người. Cho nên nó sẽ không vì
cậu thét lên kinh hoàng như vậy mà bị dọa sợ chạy mất.
Nó vì cậu mà đến, sao có thể dễ dàng vì cậu bảo cút đi mà buông tha cho
cậu? Ngược lại sự sợ hãi của cậu chỉ càng khiến cho nó thêm mạnh mẽ, hào hứng muốn đánh chén bữa tiệc ngon lành này.
“Khựa khựa… Ngoãn ngoãn để cho ta ăn…”
“Aaaa! Đừng đến đây!”
Tạ Dương vừa khóc thét còn không quên vô thức vung vẫy hai tay, hòng xua
đuổi thứ đáng sợ kia đi. Bởi vì cậu khua loạn mà chiếc áo cậu nắm trong
tay cũng lay chuyển không ngừng, hướng về phía khối bùn nhão kia đập
tới.
“Aaa…”
Nhưng có lẽ hành động của cậu thật có tác dụng. Thứ kia khi bị chiếc áo chạm
tới thì hét lên thảm thiết vừa lùi về phía sau. Tạ Dương như nhìn thấy
được hi vọng lại càng thêm ra sức vung mạnh chiếc áo về phía nó.
“Cút đi! Cút đi!”
Mười tám năm ý chí cầu sinh giống như đều chờ đợi thời khắc này mà bùng nổ.
Tuy mặt mũi đầy nước mắt nhem nhuốc nhưng Tạ Dương vẫn cố gắng vùng vẫy.