Chương 16 - Người đẹp nhưng tâm xấu quá.
Nhập gia phả rồi mới chính thức đứng dưới tên hắn, nhượng hắn che chở. Tuy
rằng theo tục lệ thì trước đám cưới tên tuổi của Tạ Dương đã phải được
ghi vào gia phả rồi. Cho dù là tên tuổi của Tạ Dương ở trong thôn Tạ
cũng là như vậy có tên hắn bên cạnh. Nhưng Mặc Thâm không chắc bên nhà
tổ có thật sự coi trọng hôn sự này của hắn hay không. Cho dù hắn chẳng
ưa gì cái họ này, nhưng nó lại là gốc gác của hắn, bằng chứng cho sự tồn tại của hắn nên không thể nói bỏ là bỏ.
“Nhập gia phả…”
Hà thúc vừa lẩm bẩm vừa đưa mắt nhìn Tạ Dương lúc này cũng đang giương đôi mặc mâu to tròn lắm lét quan sát cuộc nói chuyện của bọn họ. Trong lòng không rõ bâng khuâng cái gì nhưng cuối cùng ông vẫn thở dài nói: “Đúng
là khó lòng mà nói bên kia chịu làm đàng hoàng cho thiếu gia. Cũng không biết không dưng tự nhiên ra một cái hôn sự… Bọn họ đến vui lây còn
không làm được. Nhưng mà thiếu gia phải nghĩ cho kỹ, mệnh của con…”
“Con biết thúc thúc lo lắng cái gì. Nhưng cho dù vì bản thân hay vì a Dương, con đều phải làm việc này. Sẵn tiện con muốn tìm hiểu chút chuyện.”
Mặc Thâm vừa cho đứa nhỏ cứ lắm la lắm lét bên cạnh không chịu gắp thức ăn
mà chỉ lo nhai cơm một miếng cá. Rõ ràng là việc nguy hiểm ở dưới thái
độ của hắn lại chỉ như đi dạo một vòng. Hà thúc dù rất không an tâm
nhưng lại không thể ngăn cản hắn, chỉ đành thuận theo, không lại nói
nữa.
“Được rồi, mau ăn cơm đi.”
Ông chủ động gắp thức ăn cho hai người, trong lòng lại nghĩ ngày mai ông
cũng phải đi theo, tránh cho Mặc Thâm bị đám người kia làm khó. Mặc dù
nói là tránh như tránh tà nhưng lòng dạ con người ta xưa nay luôn là
thấy lợi quên hại, chim chết vì ăn. Vì lợi, dù biết nguy hiểm họ vẫn sẽ
xông vào chứ nói chi hôn sự này của hắn nhiều người ngờ vực trong lòng.
Hiện tại hắn còn sang nhà tổ vào thời điểm sắp đến lễ tế. Sợ rằng rất
nhiều người đều đang nhìn chằm chằm vào nơi này của họ. Chỉ cần Mặc Thâm ló đầu ra, cho dù hắn đi đâu họ cũng sẽ nhất định lần mò theo nghe
ngóng.
Tạ Dương từ đầu đều ngồi ở một bên nghe, tuy cậu không quá hiểu được ý nghĩ trong cuộc nói
chuyện của hai người, nhưng vẫn biết nó liên quan đến mình. Cậu cảm thấy mình không có quyền lên tiếng nên không nói gì hết. Dù sao chỉ cần Mặc
Thâm không hại cậu thì hắn muốn an bài sao cũng được hết.
Cứ như vậy, một bữa cơm chính thức đầu tiên của Tạ Dương từ khi đến Mặc
gia đã diễn ra trong tâm trạng rối bời của mỗi người như vậy rồi êm đềm
kết thúc.
Vốn dĩ sau khi ăn
xong thì Mặc Thâm vẫn muốn cho Tạ Dương đi nghỉ ngơi, nhưng bởi vì cậu
mới ngủ một giấc trước khi ăn cơm, sợ khó lòng mà ngủ lại được. Cho nên
hai người họ ở trong phòng ngủ, nơi đặt cái trường kỷ cùng nhau trải qua một buổi chiều. Nhưng thật ra chỉ có Tạ Dương sờ chỗ này một chút, chỗ
kia một chút, xem cái này một chút, cái kia một chút. Mặc Thâm ngược lại ở bên cạnh ghé vào trên trường kỷ nghiêng đầu nhắm mắt dưỡng thần. Tuy
cậu cho rằng hắn nên lên giường nghỉ ngơi vì khí sắc của hắn vẫn luôn
không được tốt nhưng cậu sợ mình lay chuyển không được hắn. Hơn nữa có
hắn ở bên cạnh cậu mạc danh khó hiểu an tâm cho nên không có nói gì hết.
Tạ Dương loay hoay một hồi thì cũng nhanh chán. Ánh mắt không tự chủ được
lại kéo đến trên thân nam nhân đang gần như thả lỏng người ở kia. Tạ
Dương trước sau toàn bị hắn dọa, chưa từng nhìn thấy trạng thái gần như
vô hại này của hắn nên đặc biệt có hứng thú quan sát.
Cậu khẽ ghé vào cái bàn nhỏ ngăn ở giữa hai người mà cẩn thận nhìn chăm chú vào nam nhân bên cạnh. Nam nhân giống cậu đều là một bộ áo Tôn Trung
Sơn nhưng tà áo lại dài đến đầu gối, màu đen viền đỏ. Màu sắc này tuy
khiến cho hắn trở nên có phần tối tăm nhưng lại như cùng khí chất của
hắn hòa làm một thể, càng nhìn lại càng thấy hài hòa, thu hút ánh mắt
người khác. Một bộ tóc dài như thủy mặc lúc này đang chảy dài ở trên vai hắn, còn trượt trên gối tựa phía sau. Đẹp không sao tả xiết. Khuôn mặt
như được họa sĩ tài ba vẽ lên, bởi vì lúc này hắn nhắm mắt nên ngũ quan
có phần nhu hòa hơn. Nhìn đến nhìn đi chính là một quý công tử như hoa
như ngọc, có thể nhìn mãi không biết chán. Càng nhìn lại càng khiến
người yêu thích.
Tạ Dương nhìn
một hồi thì càng ngày càng ghé sát vào, còn vui đến quên trời vui đất
hào hứng ngồi đếm lông mi của anh chồng nhà mình. Mặc Thâm bây giờ thật
sự là không có chút đáng sợ nào hết, lại càng thêm trùng khớp hành vi
cẩn thận chăm sóc chu đáo cho cậu, khiến Tạ Dương không tự chủ được tự
mình lún sâu. Thật ra bình thường nếu hắn không tự nhiên biến thân thì
cũng không có gì đáng sợ đâu. Lúc này lại càng không có gì phải sợ, nhất thời khiến cho Tạ Dương quên mất bản thân trước đó đã nhát gan thế nào, cứ vậy dán lại gần bên cạnh nam nhân, càng thêm dính người.
Ai đó cho dù muốn nghỉ ngơi cũng không lại cậu nhìn chăm chú quấy rầy.
Một đôi mặc mâu mở ra, cứ như vậy cùng Tạ Dương con ngươi to tròn đen láy nhút nhát đối diện.
Người sau bởi vì bất ngờ hay là bị dọa sợ mà cứng đờ ở đó, đôi mắt lại vô
thức chớp chớp mấy cái đặc biệt vô tội lại đáng thương.
“Mặc… Thâm… Anh tỉnh rồi sao…”
Tạ Dương lấy hết can đảm mới không khiến cho mình bật thốt lên một tiếng
hét kinh hoàng. Cậu vô thức liếm nhẹ viền môi không phải đặc biệt hồng
mà còn có chút tái của mình cẩn thận dò hỏi. Bên trong lại không phải
đang cố gắng trấn tĩnh mình, bảo mình đừng sợ. Người trước mặt không có
gì đáng sợ hết không ngừng niệm.
“Chơi vui không?”
Tạ Dương nghe hỏi thì chớp chớp đôi mắt mấy cái sau đó khẽ khàng vô tội
gật đầu. Trên môi còn nở nụ cười lấy lòng gượng gạo, bên cạnh đó cũng tự cho là không ai phát hiện ra không quên từ tốn nhích người lùi về.
Trong lòng cậu còn cảm thấy may mắn vì giữa họ tồn tại một cái tráp
thấp. Nhưng lời sau đó của Mặc Thâm đã ngay lập tức giết chết cái ý nghĩ ngây thơ đó của Tạ Dương.
“Lại đây.” Lúc nói còn vỗ vỗ lên đôi chân thon dài không biết có khỏe khoắn, chịu nổi được trọng lượng của Tạ Dương hay không. Nhưng là người đã
từng ngồi qua một lần, Tạ Dương biết nơi đó có thể chịu được. Nhưng mà
cậu…
“…”
Tạ Dương phải nói là kiềm nén lắm mới không lập tức khóc chít chít xin tha ngay khi nghe hắn đề nghị. Nhưng mà cậu lại không dám làm trái ý tứ
trong đôi mắt đang nhìn cậu chăm chú… Rõ ràng không có gì lại chứ cho
cậu cảm giác nguy hiểm khôn lường kia. Tạ Dương chỉ đành chậm chạp nhích cái mông lên, dời dần đến trên chân đối phương trong khi trong lòng cực độ đấu tranh có nên bỏ chạy hay không. Nhưng cậu biết hậu quả sau khi
bị bắt lại sẽ thế nào… Cũng không phải chuyện gì, càng không phải bảo
cậu đi chết, cậu sợ gì chứ… Tạ Dương trong lòng ra sức trấn an mình.