Chương 37 - Máu của anh chồng.
Nhưng khiến người khổ sở chính là, mặc kệ cậu tìm thế nào ở những nơi cậu cho rằng có thể tìm được thì vẫn là tìm không thấy.
Hi vọng rồi thất vọng cùng trạng thái cơ thể không tốt, Tạ Dương gần như
sụp đổ nước mắt lại không ngừng tạch tạch rơi. Ai biết ở thời điểm cậu
hướng buồng trong đi, vừa đến trước giường đôi mắt bị nước cho che phủ
đã chạm vào một thứ gì đó có chút nổi bật trên nệm chăn sẫm màu khiến nó không khỏi mở lớn ra.
Tạ Dương lật đật đưa tay lên cho lau đi tầm mắt ướt nhẹp của mình cốt chỉ muốn nhìn rõ thứ kia hơn. Sau đó cậu gần
như là quỳ rạp bên giường, cẩn thận nâng niu mà cầm lá thư chỉ với vài
con chữ tinh tế đẹp đẽ kia lên xem. Phản ứng đầu tiên của Tạ Dương là
chữ của anh chồng thật đẹp. Nhưng sau một hồi kích động đến cười ngốc,
Tạ Dương nhanh chóng nhớ ra mình không biết đọc chữ… Cậu cầm bức thư
mà bối rối ủy khuất nữa ngày, đáng thương không chịu được. Nếu Mặc Thâm
mà nhìn thấy thì đảm bảo sẽ không tha cho cậu đâu. Có khi sau đó sẽ vừa
bắt nạt cậu vừa sắc tình cầm tay dạy cậu viết chữ đọc sách, cho đến khi
nào đọc được mới thôi. Dù vậy thì ít nhất Tạ Dương vẫn cảm thấy mãn
nguyện, trong lòng được trấn an nói sao cũng không hết.
Anh chồng
không phải bỏ cậu, hắn chỉ là có việc phải đi thôi. Anh chồng còn biết
để lại thư. Mấy cái suy nghĩ như vậy cứ không ngừng lăn tăn trong lòng
Tạ Dương. Nhưng đối với thứ hắn để lại, cậu biểu đạt mình xem không
hiểu.
Tạ Dương cẩn thận cầm mảnh vải với họa tiết kỳ quái kia lên
xem thử, không rõ anh chồng để lại cái này cho cậu làm gì. Mảnh vải trên tay cậu không đến mức loang lổ vết máu như huyết thư, thật chất Mặc
Thâm khi vẽ lên đặc biệt cẩn thận, không vẫy ra chút máu nào khiến nó
trông ghê rợn dọa sợ tiểu thê tử nhát gan. Màu đỏ trên tấm vải cùng lắm
chỉ xem như là dùng mực chu sa vẽ lên thôi, còn rất có cảm giác thư họa. Tạ Dương cũng không có sợ, một phần đơn giản vì nó là đồ anh chồng mới
gả để lại cho cậu. Nhưng cậu không biết nó có tác dụng gì lại không đọc
được thư, khuôn mặt khó xử không khỏi nhăn nhíu lại tội nghiệp.
Chỉ là cậu cầm nó sờ soạn một hồi lại cảm thấy màu đỏ này khá kỳ quái,
không hiểu mà đưa lên mũi ngửi thử. Ai biết Tạ Dương lại nghe ra mùi
máu. Tạ Dương gần như là giật nảy mình, mém chút đã mang mảnh vải kia
ném đi.
Máu…?
Máu của ai?
Bỗng nhiên nghĩ ngay đến đây có thể là máu của anh chồng, Tạ Dương không khỏi tái mặt.
Không phải cậu sợ máu của hắn, cậu là không hiểu tại sao hắn lại phải dùng
máu của mình vẽ cái này. Chữ dùng máu họa ra không phải lớn nhưng Tạ
Dương cứ thử tưởng tượng mình dùng máu của mình vẽ lên, cậu còn cảm thấy không dễ dàng. Anh chồng còn đang bệnh kia mà… Tạ Dương thật sự là
đau lòng thay cho chút máu này của anh chồng. Cậu không khỏi nâng niu
mảnh vải trên tay. Nhưng lúc này bình tĩnh hơn, quan sát một hồi cậu lại cảm thấy nó trông giống như mấy lá bùa mà đám đạo sĩ giả mạo hay đem ra lừa người. Trước đây cậu có từng chứng kiến một lần. Dù người ta là vẽ
trên giấy, đương nhiên càng không có khả năng dùng máu.
Mấy thứ
bùa chú này mục đích thường là đuổi ma quỷ… Nghĩ đến đây hai mắt Tạ
Dương không khỏi khẽ mở lớn hơn. Trong lòng cậu không ngừng lan tràn
từng trận ngọt ngào do nghĩ đến anh chồng là lo cậu bị đám yêu ma kia
làm hại nên mới làm cái này cho cậu. Dùng máu để vẽ bùa có lẽ có liên
quan đến việc bản thân hắn có thể bảo vệ cậu khỏi bọn nó. Cậu vẫn còn
nhớ lần trước anh chồng tay không diệt quỷ, tuy không hiểu tại sao hắn
làm được nhưng không tránh được Tạ dương tự lý giải dược.
Dù trong lòng có thật nhiều nghi vấn nhưng Tạ Dương nội tâm đang yếu ớt rốt cuộc là bị ý nghĩ này cho trấn an. Cậu khẽ hít hít cánh mũi vì khóc mà có
chút nghẹt, cẩn thận đem mảnh vải anh chồng đã trả giá bằng máu của hắn
cho gói lại rồi nhét vào trong ngực áo. Nhét xong cậu còn không nhịn
được lại vỗ vỗ vài cái, xác định nó an toàn để ở chỗ này rồi mới triệt
để an tâm.
Sau đó cậu cầm lá thư đi tìm Hà thúc. Thiết nghĩ ông ấy nhất định biết đọc chữ đi.
Quả nhiên giống như cậu nghĩ, Hà thúc vừa nhận được thử đã trực tiếp bảo:
“A Thâm nói buổi tối sẽ về nhưng không chắc là lúc nào.”
Lúc này Hà thúc mới có thể khẳng định Mặc Thâm đã rời khỏi đại viện.
“Anh ấy còn nói gì nữa không ạ…”
Tạ Dương vô thức sờ sờ mảnh vải hơi cấn trong lòng ngực, giương
đôi mắt vẫn còn ửng đỏ lại hơi sưng của mình lên nhìn Hà thúc. Tuy vẫn
rất buồn bã vì không thể sớm nhìn thấy anh chồng nhưng miễn là hắn không thật sự đi mất thì Tạ Dương vẫn cảm thấy mình chịu được.
“Nó bảo con cất kỹ đồ nó đưa, lúc nào cũng phải mang theo.”
Hà thúc đọc xong cũng không khỏi có chút tò mò không biết thiếu gia nhà
ông đã để lại thứ gì cho đứa nhỏ này. Nhưng ông tri kỹ không có đi hỏi,
dù sao đó vẫn là tình thú của hai đứa nó.
Tạ Dương theo bản năng
sờ soạn thứ trong ngực áo mình vừa ngốc ngốc gật đầu với ông. Cậu đương
nhiên sẽ không làm mất hay để nó rời khỏi mình nữa bước. Anh chồng nói
có thể sẽ về muộn, cho nên cậu vì bản thân vẫn phải giữ kỹ món đồ này.
So với nổi sợ cái chết, cậu sợ hơn là không thể gặp lại anh chồng nữa.
Bất kể là hình thức nào, Tạ Dương vẫn sẽ cố gắng sống. Chỉ có sống mới
được ở bên anh chồng. Rốt cuộc thì tình cảm của Tạ Dương đối với anh
chồng mới này đã đến mức độ nào, có lẽ chính bản thân cậu đều không rõ.
Ở một nơi khác, Mặc Thâm sau khi rời khỏi đại viện thì không có lập tức
đến đại trạch Mặc gia. Ngược lại hắn theo ký ức trước đây khi trở thành
lệ quỷ mà rời khỏi thôn Tạ, đến trấn nhỏ gần nó nhất, chủ tâm muốn mua
chút đồ. Đồ hắn muốn mua ngược lại không ngoài vài thứ có liên quan đến
tiểu thê tử của mình. Ngoài ra hắn còn muốn tranh thủ tìm hiểu một
chuyện.
Kiếp trước khi hắn trở thành lệ quỷ lại đánh giết một trận trong đại trạch Mặc gia một khoảng thời gian thì lão đạo sĩ kia mới
đến. Theo hắn biết thì lão ấy cũng không phải từ nơi khác được mời tới.
Cơ bản thì Mặc gia lúc đó nào có thời gian và cơ hội tìm kiếm xa hơn.
Lão đạo sĩ này là bỗng nhiên xuất hiện ở gần Tạ thôn, được Mặc Huyền vô
tình vớ phải mời về.
Chủ tâm của Mặc Thâm là muốn ngăn cản chuyện này. Ngăn cản lão đạo sĩ kia đến gần Tạ thôn.
Kẻ làm đạo sĩ có năng lực thời buổi này không hề nhiều, còn rải rác khắp
nơi, gần như là nay đây mai đó, thật khó mời. Mà cao tăng đắc đạo Mặc
Thâm biết Mặc gia có thể tìm được lại không có ở gần đây. Chỉ cần không
phải là người có năng lực có thể tính toán được trong Mặc gia có thứ bất lợi với hắn thì mọi chuyện dễ xử chứ chưa nói trong thời gian đó hắn có khi đã tìm được đồ trước họ. Mặc Thâm không có ỷ y cho rằng bây giờ hắn còn quá sớm để dè chừng lão ta. Hiện tại đã thay đổi, ai mà biết lão có đến sớm hơn quá khứ hay không.
Nhưng để làm sao dụ được lão đạo
sĩ không biết bao giờ xuất hiện này hoặc là không đến Tạ thôn, hoặc là
bị cái gì kéo chân nên không đến được đây…
Mặc Thâm một đường vừa nghĩ vừa đi đến trấn trên.
Cách Tạ thôn một canh giờ đi đường có một cái trấn. Bởi vì xung quanh trăm
dặm chỉ có một mình nó, gần như là đầu mối đổ về của các thôn trong vùng này cho nên nó không hề nhỏ. Nhưng để từ trấn này đến huyện thành kế
tiếp thì lại khá xa, phải mất một ngày đường mới đến được. Cho nên nó
lại càng thêm sung túc.
Kiếp trước khi chưa thành quỷ Mặc Thâm
chưa từng rời khỏi Tạ thôn. Sợ rằng thôn Tạ thế nào hắn còn không rõ chứ đừng nói đi ra ngoài. Nhưng sau khi thành lệ quỷ, tuy hắn vẫn không đi
xa hơn nơi hắn chết, chấp niệm của hắn, có điều hắn lại dựa vào việc hấp thu những con quỷ khác mà được đến ký ức của chúng mới có thể hiện tại
không chút trở ngại rời đi nơi này.
Hai tiếng đồng hồ đi bộ, đường đất còn không phải dễ đi dù đã có lối mòn của dân trong thôn. Nếu là
trước đây Mặc Thâm chỉ có bất lực. Nhưng sau khi hắn nuốt con tiểu quỷ
kia cơ thể thật sự tốt lên rất nhiều. Gần như có thể chạm tới ngưỡng thể lực của một tên thư sinh có chút gầy yếu ít vận động bình thường nhưng
lại hơn một chút vì hắn có sự linh hoạt của một con quỷ đã tiềm ẩn sâu
trong tâm trí. Từng bước chân thời điểm vận lực cực kỳ xảo diệu mà không để cho mình vì sử dụng quá nhiều sức lực dẫn đến mệt mỏi. Dù hắn hoàn
toàn không hiểu được tại sao một hồi trọng sinh… Nếu chỉ là trọng sinh bình thường hắn trở lại thời điểm trước khi thành lệ quỷ thôi thì tại
sao mọi thứ lại trở nên khác biệt như vậy. Nhưng chỉ cần có lợi cho
mình, hắn mới không muốn nghĩ nhiều. Kiểu gì sau này hắn vẫn sẽ biết
được thôi.
Đặt chân vào cổng trấn, không khí ồn ào náo nhiệt hơn
hẳn vang vọng bên tai Mặc Thâm. Nhưng hắn không chút tò mò như những
người từ thôn nhỏ đến đây mà thản nhiên cúi đầu đi vào trong trấn. Trên
đầu hắn đội cái nón rộng vành thật ra không khiến người khác chú ý lắm.
Hắn cũng không muốn bị người chú mục nên thời điểm đầu đã đem mái tóc
dài được thắt bím lại kia cho nhét vào trong mũ rơm. Hiện tại hắn chẳng
khác nhiều so với những người dân đang đi lại trong trấn nhỏ, không quá
nổi bật như hồ điệp xuyên hoa mà xuyên qua đám người tiến sâu vào trong
trấn.