Chương 6 - Khế máu. (H)
Đôi môi mỏng tái nhợt còn hơi lạnh lập tức đem tiếng khóc của Tạ Dương nuốt vào trong bụng. Đầu lưỡi lại mạnh mẽ càng quét khoang miệng ấm áp càng
dễ khiến người mê luyến hơn, tựa như muốn đem tất cả tinh lực của người
bên dưới hút sạch mới thỏa mãn. Hành động không báo trước lại vồn vả của hắn dọa cho Tạ Dương sợ muốn chết nhưng một chút cơ hội phản ứng cũng
không có. Cậu trước chỉ biết mở to hai mắt nhìn hắn càn quấy càng thêm
không biết tiết chế, sau bởi vì hô hấp khó khăn mà tầm mắt mờ mịt, ngập
nước. Cho đến khi hơi thở càng ngày càng suyễn bản năng con người mới
khiến cậu vô thức đưa tay ra đẩy đẩy lòng ngực trước mặt.
Hành động yếu ớt như vậy vốn nghĩ sẽ không mang lại kết quả gì. Ai biết cậu chỉ đẩy mấy cái đối phương đã buông cậu ra.
“Hức… Mặc Thâm… Anh thật sự muốn giết em sao… Hức hức…”
Tạ Dương vừa được buông ra đã khóc chít chít. Cực độ sợ hãi lại bởi vì
sinh mệnh bị uy hiếp mà nhất thời không còn quá sợ nữa, thế nhưng ủy
khuất lại ồ ạt ập đến như thủy triều càng quét cậu. Lưu thẩm không phải
nói cậu là vợ của hắn, hắn sẽ không ăn cậu sao… Hu hu…
“Sợ?”
Mặc Thâm đem hỉ phục trên người ném xuống đất, vừa áp Tạ Dương dưới thân
vừa trầm giọng hỏi. Cứ như người dọa cậu không phải hắn vậy.
Người bên dưới hai mắt mở lớn lại đáng thương gật đầu, cổ họng nấc nghẹn
không nói được nên lời, chỉ còn có tiếng khóc không ngừng truyền đến tai Mặc Thâm. Sợ đến như vậy, quỷ nhát gan. Nếu không phải xem em vừa ý…
“Em ngoan ngoãn tôi sẽ…”
Mặc Thâm còn chưa nói xong người dưới đã lại gật đầu như mỏ thóc, hại hắn không nhịn được nhếch lên khóe môi.
“Là em nói đó.”
“A…”
Thật lòng mà nói Tạ Dương còn phải cảm tạ trời xanh vì Mặc đại thiếu gia của chúng ta bỗng nhiên lại đổi ý không muốn thật sự sử dụng hai chữ ăn
thịt theo nghĩa đen nữa. Nhưng đối với Tạ Dương chưa từng trải qua
chuyện ân ái, tấm thân vẫn còn trinh trắng còn gầy yếu thì sự mạnh bạo
của hắn nó lại có khác gì thật sự ăn thịt đâu.
“Đau quá… Hu hu Mặc Thâm…”
“Đau sao?”
“Ư đau… Anh ngừng lại đi ư hu hu…”
“Không thể! Đau mới có thể nhớ rõ tôi là gì của em.”
Mặc đại thiếu gia dưới thân chưa từng ngừng đưa đẩy vừa kiên định chém đinh chặt sắt lại tàn nhẫn nói. Tuy hành động mới đầu có phần xúc động nhưng hắn chưa từng nghĩ nơi đó của người dưới thân lại chặt chẽ ấm áp như
vậy. Thịt đã đến miệng còn bảo hắn nhả ra, nào có đạo lý này.
“Em chính là của tôi.”
“A hức hư…”
Không biết người bên trên đã đụng trúng chỗ nào mà tiếng khóc rấm rức của Tạ
Dương đến cuối lại biến thành tiếng rên rỉ khiến người xương cốt như bị
kiến cắn qua, âm ỉ mãi không dứt. Mà đáp lại nó đương nhiên là càng
nhiều hơn những cái đưa đẩy mạnh bạo đến cả ván giường bên dưới cũng
không chịu được mà kêu cót két không ngừng. Nhưng cũng đổi lại càng
nhiều âm thanh mê người nữa.
Khoảng khắc đau đớn đã qua, tiếp theo chính là xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.
Tạ Dương còn chưa kịp hiểu cảm giác ngất ngây kia là gì đã bị người kéo
vào phong ba bão tố. Cậu chỉ còn biết ôm chặt cổ người bên trên, mặc hắn càn quấy thật nhiều trên người cậu.
“Tạ Dương, gọi tên tôi.”
“Ư hức a… Mặc Thâm anh chậm… Em không chịu nổi ư hư…”
“Ngoan, lại gọi.”
“Ư ư không chịu nổi nữa… Em muốn đi tè hức a… Mặc Thâm… Ư a…”
“Gọi phu quân tôi sẽ cho em xì xì.”
“Phu ư… Phu quân A không!”
Tạ Dương lần đầu cao trào còn không rõ đây là làm sao. Dù cả người sung
sướng nhưng cứ nghĩ bản thân vừa mới tè dầm thì lập tức khóc lên: “Hu hu anh xấu…”
“Ha…”
Tiếng cười từ tính còn khàn khàn từ miệng ai đó phát ra, dần dần lại mang đầy ý xấu: “Tôi không phải người, sao em còn có thể nghĩ tôi tốt!?”
“Ư hu hu… Chỉ cần anh đừng ăn thịt em ư…”
Tạ Dương sợ khỏi nói nhưng vẫn cố gắng vớt vát. Ý tưởng oán trách gì đó vì bị người ép đến tình huống
xấu hổ lập tức bay đâu mất. Cậu đúng là bị cảm xúc kỳ lạ kia làm mụ mị
đầu óc, sao nhất thời lại quên mất người này là ai chứ. Có điều dù Tạ
Dương ngây thơ thật nhưng đến lúc này rồi cậu không ngốc đến mức không
biết họ là đang làm gì. Chỉ là cậu nghĩ, chỉ cần hắn không giết cậu, hắn muốn thế nào cũng được hết. Không phải bị quỷ áp giường thôi sao, cậu
chịu được. Tạ Dương vừa cầu xin vừa ôm cổ hắn trúc trắc hôn lung tung
lên đôi môi mỏng có chút lạnh kia, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu kinh
hoảng. Bởi vì quá nhiều cảm xúc đan xen khiến cho nơi ấm nóng yếu ớt kia không ngừng xiết chặt, cắn đến gắt gao cái thứ to lớn vẫn đang ra vào
tại nơi đó, mang đến cho nam nhân càng nhiều vui sướng, cũng ăn cậu lấy
lòng. Hắn phía dưới không quên đưa đẩy, phía trên lại giành về thế chủ
động, mút mạnh đôi môi ngọt ngào vô cùng của người dưới thân.
Bỗng nhiên tâm tư hắn loạn chuyển, răng nanh khẽ dùng sức.
“Ư…”
Môi bỗng nhiên bị cắn mạnh, máu tươi lập tức tràn ngập khoang miệng khiến
Tạ Dương đau đến run rẩy, bên trong đương nhiên không thiếu sự hoảng
hốt. Không… Không phải lại muốn ăn cậu nữa chứ… Có điều không để cho cậu suy nghĩ lung tung bao lâu, lý trí của cậu đã nhanh chóng bị người
phía trên lôi kéo đi. Tựa như cái cắn mới rồi chỉ là hành vi trong lúc
kích tình vô thức của đối phương, đôi môi Tạ Dương đã nhuộm lên màu đỏ
tinh mỹ không ngừng tràn ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào.
Ở thời điểm Tạ Dương không hay biết gì kia, đôi môi mỏng của nam nhân nào đó vốn cũng bị nhuộm bởi máu của cậu lại không ngừng niệm lên những câu chữ kỳ quái nhưng không hề phát ra chút âm thanh nào. Cho dù là thời
khắc một cái ấn ký hoa văn quỷ mị màu máu được hình thành từ giữa hai
đôi môi, lại từ đó di chuyển lên mi tâm của cậu thì Tạ Dương vẫn không
hay biết gì. Nhưng người tạo ra nó lại biết, kể từ bây giờ, cậu chính là đồ trong túi hắn, không thể vứt đi càng không thể đánh mất. Chạy, đương nhiên cũng không thoát rồi.
“Hức ư a… Không chịu nổi nữa… Mặc Thâm ư ư…”
“Phía dưới của em không có nói như vậy. Nó nóng đến mức tôi đều muốn bốc cháy.”
“Ư a…”
Tạ Dương không biết đã rên rỉ bao lâu, cổ họng khát khô không nói, nơi đã
bị mài mấy tiếng càng là có cảm giác như muốn rách toạc đến nơi. Vậy mà
cái người bên trên giống như không biết đủ.
Bên trong căn phòng ánh sáng mờ tối, ánh nến giống như lay động theo màn
giường màu đỏ thẫm. Hỉ bào cái nọ phủ lên cái kia rải rác đầy sàn nhà
lạnh lẽo mặc cho bên trên giường hỉ là cả một trời lửa nóng.
Vầng trăng khuyết như cái lưỡi liềm sắc bén vốn đã không có bao nhiêu sáng,
hiện tại còn bị đám mây màu đen rõ ràng còn ẩn hiện chút màu đỏ quỷ dị
che khuất. Tất cả đều khiến cho cảnh tượng đêm nay lại càng thêm sắc dục ma mị.
Mà lúc này đây, đâu đó
trong Mặc gia đại trạch cách đại viện của Mặc đại thiếu gia Mặc Thâm vài trăm mét, trực tiếp phân thành hai tòa riêng biệt lại diễn ra một cuộc
trò chuyện không muốn cho ai biết trong đêm tối mờ mịt. Hôm nay rõ ràng
là ngày đại hỉ của Mặc đại thiếu gia Mặc gia, vậy mà Mặc gia đại trạch
lại không có lấy một màu hỉ sắc.
“Không phải ba nói hắn sắp chết rồi ư? Sao còn phải lấy vợ cho hắn ta!”
“Con đừng nói bậy!”
“Chỗ này không có người ngoài, ba còn sợ cái gì!”
Mặc Thịnh đầy mặt không kiên nhẫn nói.
“Thịnh nhi!”
Mặc Hoài An nghiêm nghị trách mắng, không có vì những lời của Mặc Thịnh mà thả lỏng biểu tình.
Mặc Thịnh bị nhắc nhở rốt cuộc cũng chịu im. Nhưng hắn vẫn chưa phục, ngồi
xuống ghế cũng ngồi thật mạnh khiến cho chân ghế ma sát với sàn nhà phát ra âm thanh chói tai. Bao nhiêu khó chịu thể hiện đầy đủ. Mặc Hoài An
nhìn thằng con trai đến tuổi bốn mươi mới sinh được của mình một lúc,
cuối cùng chỉ có bất lực thở dài. Đúng là gỗ mục không thể trác tường,
không thể làm nên được đại sự.
“Đây là ý của tứ gia, ngươi đừng có đi ra ngoài nói linh tinh.”
Mặc Thịnh mặt đầy không phục muốn phản bác lại bị cái trừng mắt sắc lẹm
cùng mấy lời của Mặc Hoài An chặn họng: “Ta biết mấy năm nay ngươi ở
ngoài đã âm thầm tung bao nhiêu tin đồn về Mặc Thâm. Ta không nói chứ
không phải là dung túng cho ngươi làm bậy. Ngươi muốn làm thì cũng đừng
làm con cờ trong tay người khác, cuối cùng để cho người ta đem ra làm
con tốt thí. Gần nhất ngươi thu liễm lại cho ta, đợi qua ngày tế tổ rồi
lại nói.”
“Tứ gia đây là làm gì chứ. Để cho hắn ta sống đến giờ đổi lại là chúng ta nôm nớp lo sợ sẽ có một ngày bị hắn khắc chết. Tứ gia không sợ thì sao lão…”
Dù bị những lời của cha mình nói trúng tử huyệt nhưng hắn vẫn là không
nhịn được tỏ thái độ không đồng tình với cách làm của tứ gia kia.
Rầm!
“Đó chỉ là mấy lời nhảm nhí của mấy lão đạo sĩ dỏm, ta đã nói bao nhiêu lần rồi sao ngươi vẫn không chịu nghe!!”
Mặc Hoài An trực tiếp vỗ bàn cái rầm, cắt dứt lời hắn còn dọa cho Mặc Thịnh nhảy dựng.
“Ngươi muốn nghĩ cái gì thì giữ ở trong lòng! Để lời này đến tai nhà tổ bên kia, ngươi đợi mà ăn gia pháp đi!”
Mặc Hoài An cảm thấy hắn sinh đứa con trai này ra đã uổng phí rồi. Chẳng
còn muốn nói nhiều với hắn nữa mà thả lại một câu này rồi đùng đùng bỏ
đi vào buồng trong. Để lại Mặc Thịnh đầy mặt kinh sợ lại không cam lòng
nhưng không dám lên tiếng nói gì nữa.