Chương 10 - Hù chết người rồi.
Trong lòng cậu lại nghĩ bản thân rốt cuộc nên thử đi hướng nào trước đây. Cái đại viện này cũng không biết là lớn bao nhiêu, lại có bao nhiêu cái
tiểu viện. Dù cậu biết nó không thể giống như nhà dân bình thường trong
Tạ thôn chỉ có một kiểu tứ hợp viên nhìn phát là thấy được tất cả nhưng
cậu vẫn không nhịn được oán thầm nó lớn. Lớn như vậy khiến cậu cảm thấy
thiếu an toàn cực kỳ…
Bộp, bộp, bộp…
Bỗng nhiên đâu đó trên hành lang vang lên tiếng bước chân khiến Tạ Dương
quen sợ bóng sợ gió lập tức sợ hết hồn. Bản năng khiến cậu ngay lập tức
quay người nhìn về phương hướng phát ra âm thanh. Đồng thời cậu còn
không quên nép mình vào cây cột, chỉ để lộ ra một đôi mắt to tròn đen
láy cùng chỏm tóc hơi rối căng thẳng nhìn đến căn nguyên của âm thanh.
Từ nơi xa, cậu nhìn thấy đang dần đi đến chỗ này của cậu là một người đàn
ông trung niên. Trên tay ông ấy còn bưng một cái thau bằng đồng. Xa quá
cho nên Tạ Dương không rõ bên trong là cái gì. Nhưng mà từ cái bóng trên mặt đất cùng bước chân rõ ràng của ông ấy Tạ Dương có thể chắc chắn ông là người, không phải quỷ. Khi dần dần nhìn được ngũ quan cùng biểu tình không phải dạng gì hung dữ của ông, tâm lý Tạ Dương không khỏi thả lỏng ra một chút. Không phải quỷ, còn có vẻ hiền lành…
Đúng ha… Quỷ sao có thể đi lại vào ban ngày. Cho dù có mà cậu cũng đã từng gặp thì đó vẫn là những nơi âm u ẩm ướt nhiều cây cối um tùm. Không thì cũng là nghĩa trang. Những nơi đó nhất định là cho vàng cậu cũng không
đi rồi.
Nhưng dù là vậy Tạ Dương vẫn không dám ló đầu ra ngoài. Chỉ có một đôi mắt chăm chăm dán chặt vào đối phương.
Kết quả là dọa đối phương cũng nhảy dựng khi phát hiện ra cậu đứng ở đó.
“Hù chết ta rồi đứa nhỏ này!”
Hà thúc – Quản gia của Mặc gia đại viện từ xa đi đến bỗng nhiên nhìn thấy
một đôi mắt đen dán ở trên cột nhà, không bị dọa cũng lạ.
Tạ Dương biết bản thân là vừa làm sai vội vàng khúm núm ở đó hối lỗi nhìn
ông. Thân hình đã gầy gò hiện tại càng nhỏ yếu hơn. Bảo sao mà Hà thúc
không nhìn thấy cậu. Rõ ràng là còn gầy hơn cái cột nhà.
“Hầy…”
Hà thúc nhìn đứa nhỏ mới vào cửa của họ, ngoài miệng thở dài trong lòng
cũng thở dài nhưng thấy cậu như vậy ông vẫn là nhẹ giọng xuống: “Sao
cháu đứng ở đây?”
Nhìn vào đôi
mắt kia tự nhiên ông lại có cảm giác là ông bắt nạt cậu chứ không phải
cậu vừa hù chết ông. Dù cậu không có cố ý thật. Nhưng mà đứa nhỏ này
cũng quá gầy, nghe đâu đã gần được mười tám rồi nhưng trông cứ như con
mèo mướp, cùng lắm chỉ tầm mười ba mười bốn tuổi thôi, còn là cái loại
suy dinh dưỡng nữa. Không chỉ vậy mà còn nhợt nhạt hơn cả thiếu gia nhà
ông.
Nhìn một hồi ông bỗng nhớ
ra, mới nãy a Thâm nói là tân nương của nó nhát gan vẫn còn nằm trên
giường không dám xuống kia mà. Lúc ông nghe còn không nhịn được phì cười thành tiếng khi nhìn thấy biểu tình khó xử của thiếu gia nhà mình. Ông
đâu có thần thông đến mức biết được là do thiếu gia nhà mình đã dọa
người ta cho nên mới ra cớ sự này đâu. Ban đầu ông còn cho rằng mối hôn
sự này chẳng khác nào muốn chọc cho người ta tức chết. Trong lòng không
phải đều lo lắng cho Mặc Thâm, đối với đứa nhỏ kia không vui. Kết quả
thiếu gia người ta ở trong phòng tân hôn đến tận sáng. Chẳng biết bên
trong xảy ra chuyện gì nhưng mà hôm nay trên mặt thiếu gia đã có những
sắc thái khác hẳn bình thường, có chút tươi tắn giống con người hơn. Như thế ông mới nhận ra mối hôn sự này xem chừng không phải là điều gì quá
tệ. Cái nhìn đối với Tạ Dương cũng tốt lên, chịu thiếu gia nhờ vả mà đến đây nhìn xem cậu sẵn tiện mang theo nước cho cậu rửa mặt.
Nhưng mà đứa nhỏ này cũng gầy yếu quá rồi đi. Hà thúc không khỏi nhìn nhiều
Tạ Dương thêm một chút. Nhưng ai biết ông càng nhìn đứa nhỏ trước mặt
càng khúm núm khiến ông bất giác hiểu được cảm giác của Mặc Thâm khi đối diện với cậu vợ nhỏ mới cưới này.
“Cháu… Cháu muốn ra ngoài nhưng…”
Tạ Dương giọng nói vẫn còn hơi khàn do đêm qua la hét quá nhiều. Vừa nói
cậu còn vừa ái ngại đưa mắt nhìn tới lui trên hành lang.
Hà thúc nhìn phát là hiểu ngay điều gì đang làm cho đứa nhỏ này bối rối.
Ông không khỏi cười nói: “Được rồi, lại đây rửa mặt đi. Sau đó ta đưa
cháu rời khỏi đây.”
Nói xong ông chủ động đi vào lại trong hỉ phòng của Tạ Dương.
Tạ Dương không còn cách nào chỉ đành phải ngoan ngoãn đi theo ông vào
phòng. Hiện tại trong phòng có hai người cũng đỡ sợ hơn đúng không. Có
điều ông ấy vừa đã nói sẽ dẫn cậu đi… Rời khỏi đây?
“Cháu không cần ở lại đây nữa đúng không ạ…”
Nhưng mà Tạ Dương vẫn lí nhí hỏi lại cho chắc ăn.
“Ở đây?”
Hà thúc không hiểu lắm hỏi lại. Sau khi nhìn thấy ánh mắt lắm lém nhìn tới lui trong phòng ông mới hiểu được ý của cậu mà cười nói: “Cháu muốn ở
đây?”
Y như rằng ông vừa nói
xong người trước mặt đã lắc đầu như trống bổi, biểu tình cũng đáng
thương không kém khiến ông buồn cười. Ông không khỏi đưa mắt nhìn xung
quanh xem rốt cuộc nơi này có gì mà đứa nhỏ bài xích đến vậy. Nhưng ông
phải công nhận là nơi này nhìn lạnh lẽo thật. Nếu không phải nhà tổ bên
kia nhất định đòi chọn nơi này làm hỉ phòng thì ông đã định dùng phòng
của Mặc Thâm để làm rồi. Nơi này đã lâu không dùng tới, bình thường ông
và Mặc Thâm cũng không có đến bên này mà ở đại viện bên kia. Nơi này chỉ là khách phòng mà thôi. Nói là cho khách nhưng từ khi dựng nên lại có
ai dám đến ở nên vẫn luôn bỏ trống.
Thấy Tạ Dương đã rửa mặt xong rồi ông mới bưng thau nước lên nói: “Đi thôi, ta đưa cháu đến chỗ của thiếu gia.”
“Cháu… Để cháu bưng!”
Vốn định hỏi gì nhưng Tạ Dương nhịn lại, chỉ là ông đã mang nước đến đây
rồi còn để ông phải mang đi. Tâm lý từ nhỏ đã luôn phải nhận việc về
mình cậu lập tức vươn tay muốn giành thau nước từ ông. Cho dù thân thể
cậu không có lúc nào là không phản đối cậu cử động.
“Không cần, ta làm được. Cháu xem cháu gầy yếu như vậy.”
Hà thúc không mất nhiều sức đã né được cái tay gầy gò đang vươn đến của Tạ Dương.
Tạ Dương bị ông chê yếu ớt trước là ái ngại xấu hổ, sau cậu vẫn không nhịn được nói: “Thúc đừng nhìn cháu nhỏ, giặt giũ nấu cơm xách nước cháu đều làm được cả.”
Hà thúc nghe vậy thì nghiêm nghị nhìn đứa nhỏ trước mặt. Đúng rồi, thân thế đứa nhỏ này
cũng không tốt như thiếu gia nhà ông, lại còn là con nhà nghèo, không
thiếu làm mấy việc này. Thôi đi, đều là đứa nhỏ mệnh khổ, ông càng không thể khiến nó khổ hơn. Nó còn là thiếu phu nhân của nhà này, chút chuyện nhỏ như vậy không cần nó làm.
Tạ Dương bị ông nhìn như vậy lại tưởng ông đang nghi ngờ độ chân thực
trong lời nói của mình. Cậu lập tức giống như muốn thể hiện cho ông thấy cậu không có nói quá mà vội vàng thẳng cái lưng cong veo do đau của
mình lên, đứng được nghiêm chỉnh còn nhìn ông cười một cách yếu ớt.
“Được rồi, ta tin cháu. Nhưng mà vẫn là để ta làm đi.”
Nói rồi ông dẫn trước rời khỏi phòng, không lại dây dưa vấn đề này cùng cậu nữa. Cậu muốn thì đi mà hầu hạ thiếu gia nhà ông ấy, ông sẽ vui lòng
xem.
Tạ Dương thấy không lay
chuyển được ông, quan trọng là thái độ của ông đối với cậu không có
chuyển biến gì xấu nên có vững dạ một chút. Cậu đành phải lê lết tấm
thân tàn của mình đi theo ông.
Nhưng mà… Hà thúc rõ ràng trông đã tứ ngũ tuần nhưng bước chân lại rất
nhanh. Tạ Dương bình thường còn nói được đi. Lúc này cậu toàn thân như
bị ai tháo rời, đứng bình thường còn khó khăn, hiện tại cậu không dám
rên một tiếng chỉ im lặng gồng mình lên đuổi theo ông ấy, chỉ sợ bị ông
chê là chậm chạp. Nhưng đuổi kiểu gì cậu vẫn đuổi không kịp, tuyệt vọng
dần dần cách ông càng xa. Trên trán không khỏi toàn là mồ hôi lạnh lấm
tấm.
“Cháu bị làm sao vậy? Thân thể không khỏe?”
Tạ Dương không biết Hà thúc đã ngừng lại chờ cậu từ lúc nào, cũng nhìn rõ
ràng tướng đi kỳ quái của cậu mà lên tiếng hỏi. Mới nãy ông đã cảm thấy
lạ rồi, nhưng mà Tạ Dương lúc đó không có di chuyển nhiều nên ông chỉ
nghĩ cậu bị đau lưng do lạ giường cùng thân thể gầy yếu nên hành động
mới khó khăn. Hiện tại xem ra…
Tạ Dương bị ông hỏi như vậy thì không biết nên nói làm sao, ấp úng mãi chỉ có mấy chữ: “Cháu… Cháu…”
Mặt mày cậu còn đỏ lựng lên xấu hổ không dám nhìn ông. Cậu cứng còng đứng ở đó, hai tay che sau mông, toàn thân chưa từng thả lỏng lấy một giây. Mồ hôi lạnh còn chảy ròng ròng, muốn khổ sở bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Hà thúc nhìn mà cảm thấy lo lắng thay cho cậu luôn. Nhưng lúc này ông
không khỏi quan sát đứa nhỏ trước mặt kỹ càng hơn. Sau đó sắc mặt ông
không khỏi càng ngày càng cổ quái lên. Tạ Dương bị ông dùng ánh mắt như
vậy nhìn thì toàn thân càng cứng đờ hơn, xấu hổ tựa như nước lũ quét
tới, thiếu điều muốn chọc cho cậu xoay người bỏ chạy. Cái chuyện này cho dù là lúc bị đè ra làm cậu đều cảm thấy không tin nổi. Dù theo thời
gian cậu vẫn có cảm giác vui sướng mà nhận ra rằng chuyện này là có khả
năng xảy ra nhưng làm sao nói ra miệng được. Cậu vẫn biết quan niệm âm
dương kết hợp thâm căn cố đế, việc này khó lòng khiến người ta chấp
nhận.