Chương 39 - Cửa tiệm khó lường.
Dù nghĩ thế nhưng Mặc Thâm vẫn không chút chần chừ tiến lại gần.
Ngay cửa gian hàng có đặt một cái tủ gương, bên trong trưng bày rất nhiều thứ. Mặc Thâm cũng nhìn thấy thứ hắn muốn mua.
Đã từng là một con quỷ, Mặc Thâm vô sự tự thông mà biết được quỷ sợ cái gì nhất. Có lẽ đến hắn đều không nghĩ ra sẽ có một ngày, một người sắp sửa muốn hóa lệ quỷ như hắn sẽ đi mua những thứ này. Ai biết sau đó nó có
trở thành thứ chống lại hắn hay không. Nhưng có lẽ là không. Bởi vì hắn
là người tạo ra nó. Mà hiện tại hắn có khả năng không sợ chúng vì hắn
vẫn còn là người.
Phía sau tủ kính lúc này đang ngồi một thiếu
niên bộ dáng có phần lười biếng, không ngừng ngáp ngắn ngáp dài như
thiếu ngủ mấy năm liền. Khó nói sẽ có một lúc hắn không nhịn được cám dỗ mà gục đầu cho ngủ luôn tại chỗ.
Cộc cộc…
Phương Lỗi đang mơ màng bị vài tiếng gõ vào mặt kính dọa cho nhảy dựng.
Thật sự là nhảy dựng. Hắn đã từ trên ghế cao nhảy xuống đất. Ánh mắt đầu
tiên là nhìn về phía nơi phát ra âm thanh dọa hắn sắp sửa nhìn thấy chu
công đều bị cho lôi về hiện thực.
Nhưng vốn còn định cáu bẩn vừa
nhìn thấy dáng dấp người đứng bên ngoài tủ gương vẻ mặt hắn liền cứng
lại một chút. Sau đó hắn nhanh như chóng nở nụ cười chuyên nghiệp lại
đầy thưởng thức ra hướng Mặc Thâm hỏi: “Anh đẹp trai, muốn mua gì?”
Tuy Phương Lỗi chỉ nhìn được góc cằm như gọt đẽo của người bên ngoài nhưng
hắn đã có thể đảm bảo đối phương phong hoa tuyệt đại cỡ nào. Với cả khí
chất cùng y phục trên người đối phương đều thể hiện sự quý khí, Phương
Lỗi cho dù có buồn ngủ đến không chịu được hai mắt đều không khỏi sáng
ra, cố gắng muốn nhìn rõ khuôn mặt bên dưới nón lá kia.
Nhưng cũng không cần hắn tốn sức quá nhiều đã có thể nhìn được mặt của người đó.
Một phần là bởi vì chiều cao, lại thêm khoảng cách, Mặc Thâm càng không
phải cố tình che che giấu giấu cho nên thời điểm hắn nhìn đến đối
phương, Phương Lỗi cũng nhìn được mặt hắn. Trong lòng Phương Lỗi khỏi
nói có bao nhiêu tán thưởng người trước mặt. Hắn thật sự là chưa từng
gặp người nào như vậy. Người đẹp thì hắn thấy không ít, nhưng mà đạt đến trình độ này… Ánh mắt hắn nhạy bén, còn nhìn cái là phát hiện ra ngay mái tóc dài gói trong nón lá của đối phương. Thời buổi này còn để tóc
dài, khí chất cùng y phục, dung mạo hơn người, hắn không khó đoán tới
việc đối phương nhất định là con cháu thế gia. Tuy rằng thời đại đã phát triển nhưng khó nói không có những đại gia tộc còn tồn tại, còn giữ lại nét đặc trưng kia. Mà người trước mặt rõ ràng chính là một sự tồn tại
như thế.
Càng nghĩ như vậy Phương Lỗi nụ cười càng niềm nở chờ đợi được nghe đối phương mở miệng. Nhất định cũng sẽ rất êm tai.
Quả thật là vậy. Nhưng mà nếu đối phương không nói những điều…
“Tôi muốn mua gỗ đào ngàn năm hoặc là âm mộc ngàn năm. Chỗ này có bán không?”
Ai biết đối phương vừa mở miệng đã khiến hắn trợn mắt.
Không phải hắn vì âm thanh kia quá hay, mà là bởi ý nghĩa trong câu hỏi của
đối phương. Gỗ đào? Cái này thật ra không có gì đáng để giật mình. Cửa
hàng nhà hắn không thiếu. Nhưng ngàn năm? Nói đùa à? Còn cả âm mộc? Thứ
này dễ cầu như vậy sao mà đối phương đòi cả ngàn năm? Dù rằng âm mộc đều là thứ được nuôi dưỡng thời gian dài mới hình thành, nhưng từ lúc hình
thành đến lúc đạt đến ngàn năm là không phải quá trình có thể tùy tiện
đong đếm. Đối phương đùa hắn à???
“Không có sao?”
Mặc Thâm
chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra ý nghĩa từ biểu tình trên khuôn mặt
Phương Lỗi. Trong giọng nói của hắn khó nén sự thất vọng.
Nói cũng kỳ, rõ ràng Mặc Thâm thấy rõ trong tủ kính có bán những thứ hắn cần,
thế nhưng hắn lại không trực tiếp mua mà lên tiếng hỏi như vậy. Có điều
từ những lời hắn nói đã có thể hiểu được phần nào ý nghĩa của nó. Nhưng
nói đi thì phải nói lại, thực chất cả Mặc Thâm đều không nhìn ra được sự khác biệt của những thứ trong tủ với những thứ hắn mới hỏi. Hắn chỉ là
theo thường thức mà cho rằng thứ tốt thì không trưng bày ở ngoài chứ
chưa nói những thứ hắn cần đều không tầm thường.
Ai biết Phương
Lỗi nghe rồi lại càng trợn mắt thêm. Trong lòng hắn không khỏi nghĩ, đối phương khí chất hơn người, cộng thêm những gì vừa nói, khó chắc không
phải xuất thân từ gia tộc thiên sư nào đó. Nhưng nếu là vậy thì đối
phương không thể nào không biết giá trị của những thứ kia, lại ở một phá cửa hàng hỏi đến nó…
“Anh trai à, thời buổi này mà có gỗ đào ngàn năm cũng khó lòng mà tìm thấy ở những cửa hàng tạp nham như vậy lắm anh biết không… Oái!”
Lòng hắn nghĩ sao thì miệng cũng nói như vậy. Nhưng ai biết hắn còn chưa nói xong đã bị người cho cốc một cái rõ đau lên đầu đến mức phải la oai
oái.
“Ai đánh lão tử…”
Phương Lỗi vốn còn định chửi người
vừa nhìn thấy thủ phạm đã lập tức im bặt, vẻ mặt nịnh nọt nhìn đối
phương cười một cái rồi. Nhưng lúc hắn cúi đầu thì lại không khỏi bĩu
môi vừa lẳng lặng chuồn sang một bên tự kỷ. Thứ gì, hở chút là cốc đầu
người ta. Hư rồi ai đền cho tôi đây!
Khổ nổi những lời này hắn chỉ dám nói trong lòng, đủ thấy người tới không hề đơn giản.
Mặc Thâm đứng đối diện với Phương Lỗi đương nhiên nhìn thấy toàn bộ quá
trình người kia đến sau lưng y. Đôi mắt hắn hơi lóe lên ánh sáng kỳ dị
nhưng lại không nói gì mà chỉ nhìn đối phương sau khi đánh người còn
cười bất đắc dĩ nhìn Phương Lỗi ở một bên rầu rĩ.
Phương Minh sau
khi biểu đạt sự bất lực đối với đệ đệ không nên thân của mình thì lúc
này mới nhìn tới Mặc Thâm. Ấy vậy mà hắn lại không hề nhắc gì đến lời
nói mới đầu của Phương Lỗi, ngược lại nhìn Mặc Thâm lễ độ nói: “Xin lỗi, cửa hàng của chúng tôi không có thứ anh nói. Nhưng ngược lại thì có gỗ
đào năm trăm năm…”
Ai biết vừa nghe hắn nói Phương Lỗi đã nhảy
dựng lên quay lại hô lớn: “Phương Minh! Anh điên rồi mới đám đem nó bán! Lão già kia về nhất định sẽ xẻo thịt anh!”
Nói xong còn rất đắc ý chứ không phải đang lo lắng cho hắn. Có lẽ trong đầu còn đang tưởng
tượng đến cảnh Phương Minh bị xử đẹp. Rõ ràng là đang tính toán chuyện
đối phương cốc đầu mình đây mà.
Ấy thế mà Phương Minh ngược lại
không có để ý đến hắn, vẫn nhìn Mặc Thâm nói tiếp: “Anh cũng nghe rồi
đó. Gỗ đào có tuổi thọ cao như vậy không hề dễ có. Cửa hàng “tạp nham”
của chúng tôi chỉ may mắn có được một khối gỗ này thôi, còn bị sư phụ
tôi cất giữ như bảo bối.”
Lúc nói đến hai chữ kia hắn còn nhấn
mạnh xuống, khó nói không chọc cho Phương Lỗi mặt đỏ lên. Trong lòng hắn không khỏi hô lên hai chữ nhỏ mọn. Còn không phải cái gì phá cửa hàng
hay sao? Không có sinh ý tốt còn bắt hắn từ thành phố về trông coi. Hai
mươi hai tuổi đầu còn không có thời gian tìm bạn gái Phương Lỗi oán hận
trong lòng. Nhưng hắn cũng không nghĩ xem là ai mới nãy chỉ bị cốc đầu
một cái đã nghĩ trả đũa người ta. Bản thân so với ai đều nhỏ mọn hơn.
Phương Minh lại không có để ý đến hắn, giống như mới nãy hắn chỉ là trần thuật lại một sự thật chứ không phải đang móc xỉa Phương Lỗi. Hắn vẫn nhìn
Mặc Thâm nói tiếp: “Còn về âm mộc, thứ này càng khó cầu. Thầy tôi chu du khắp nơi lại chỉ có thể tìm thấy vài khối, cao lắm là trăm tuổi, giá cả thì khỏi nói có bao nhiêu mắc. Đương nhiên không thể nào có ngàn năm
được.”
Lời của hắn không phải nói sai, Mặc Thâm dù sao cũng là đại thiếu gia Mặc gia, hiểu biết vẫn là có dù hắn chưa từng dùng đến chúng.
“Tuy không biết anh dùng chúng làm gì nhưng đồng tính chất chúng tôi vẫn còn lôi mộc* đã chịu qua năm lần sét đánh. Thứ này so với âm mộc dễ dùng
hơn nhiều.”
*Lôi mộc là loại gỗ bị sét đánh qua. Thông thường cây
cối bị sét đánh sẽ cháy nổ chẳng còn gì. Nhưng vẫn có một số trường hợp
chúng không bị đánh cháy mà còn hình thành một loại gỗ gọi là lôi mộc.
Yêu ma sẽ sợ lôi điện, lôi mộc dùng để trừ tà không phải chuyện hiếm lạ. Mà tùy thuộc vào số lần bị sét đánh, lôi mộc sẽ càng lợi hại. Âm mộc
thì khác, nó là loại gỗ trầm tích lâu năm ở nơi không có ánh sáng mặt
trời nhưng vẫn không bị mục rửa. Đều là những thần vật trong huyền
thuật. Âm mộc dễ thấy nhất là thường được dùng để điêu khắc tượng thần,
tượng phật, đặc biệt khó bị mài mòn qua thời gian, chống được mối mọt.
Phương Minh không có giống như Phương Lỗi vừa ra đã nhận định Mặc Thâm đối với những thứ này có sự hiểu biết. Tuy không chắc hắn không nghĩ như vậy
nhưng thân là người trong nghề, hắn vẫn biết cư xử làm sao với đồng đạo
dù tài nghệ hắn chẳng bằng ai. Cho nên hắn dựa vào việc Mặc Thâm không
rõ những thứ kia quý cỡ nào mà cũng cho rằng đối phương không biết gì.
Nhưng Phương Minh thật sự là cố gắng chào hàng với người đàn ông phong hoa
tuyệt đại trước mặt này. Dù rằng ngũ quan khí chất của chính hắn cũng
không thua kém gì. Thật vậy, chỉ là hắn so với Mặc Thâm, Mặc Huyền lại
có một cổ khí chất khác biệt, trầm mà ôn nhuận không chút giả tạo. Nếu
có gì sai sai ở đây thì chính là, tuy đều họ Phương nhưng Phương Lỗi với hắn lại trông không giống nhau chút nào. Cũng không phải hắn muốn tỏ ra như vậy, chỉ là cuộc sống đưa đẩy mà thôi. Nếu không cố gắng, kết quả
của họ chỉ có thể là cạp đất ăn.
Mặc Thâm không có nghĩ gì nhiều
về phương diện này, dù sao đó vẫn là chuyện nhà người ta. Ngược lại hắn
quan tâm về lời Phương Minh nói hơn. Lôi mộc thứ này hắn chưa nghe nói
bao giờ nhưng nghe đối phương nói, lại nhìn thấy độ của hai người này
hắn cảm thấy đối phương cũng không phải đang lừa hắn. Mà thứ lôi mộc kia có khi lại phù hợp với tiểu thê tử của hắn hơn. Hắn cũng không có gặng
hỏi lôi mộc là cái gì mà tỏ vẻ muốn mua.