Chương 41 - Chấp niệm.
“A!”
Tạ Dương bởi vì cái kéo kia mà chớt vớt, trực tiếp ngã sấp xuống đất. Cậu
không nhịn được phát ra một tiếng kêu đau đớn, nước mắt đều ứa ra. Cũng
không biết là do sợ hay do đâu. Có lẽ cả hai đều có đi. Cú ngã ấy thật
sự rất mạnh, đầu gối của Tạ Dương lập tức bị ngã trầy ra một khối, rướn
máu. Nhưng Tạ Dương không có bật tâm, so với lần trước gặp phải chuyện
này Tạ Dương vẫn sợ như vậy nhưng cậu khó được không có mất bình tĩnh
hay hoảng loạn chỉ biết la hét. Bởi vì ý chí sống mãnh liệt, bởi vì ý
nghĩ cậu còn chưa kịp nhìn thấy anh chồng, còn chưa hỏi được rốt cuộc
hắn có ghét một Tạ Dương mít ướt nhát gan hay không. Nếu hắn ghét cậu
nhất định sẽ sửa.
Lòng nghĩ như vậy, Tạ Dương ở thời điểm ngã sấp
xuống vẫn cố gắng bảo vệ cây đèn trong tay, mặc kệ cùi chỏ và cằm bị đập đến đau đớn. Sau khi ngã xuống xong cậu cũng không thèm để tâm đến khó
chịu trên thân thể mà vội vàng lật người dậy, trực tiếp hơ cây đèn trong tay đến vị trí cổ chân bị nắm đến hằn lên vết tím đen của mình.
“Cút đi!”
Vừa hơ cây đèn hòng đuổi đi thứ đó cậu còn giận dữ hét lớn một tiếng. Đều
là một bộ dáng muốn liều chết quyết đấu với thứ kia, nước mắt đều bị cậu cho nuốt vào bụng.
Mà hành động của Tạ Dương cũng không phải vô
ích. Quả nhiên thứ kia ít nhiều vẫn là sợ lửa. Cây đèn vừa hơ tới nó đã
thụt lùi lại. Nhưng nó lại không có vì vậy mà buông tha cho Tạ Dương.
Một cây đèn cũng không thể bảo vệ được Tạ Dương dù cả người vốn chỉ có
một con nho nhỏ. Cậu bảo vệ chỗ này thì nó tấn công chỗ khác. Nhưng Tạ
Dương giống như được bật một cái mô tơ chém giết, cứ nó hướng tới chỗ
nào thì cậu quơ cây đèn đến chỗ đó, mặc dù khó tránh khỏi bỏ sót một số
chỗ.
“Cút đi! Cút đi!”
Nếu Mặc Thâm lúc này mà nhìn thấy Tạ
Dương thì đảm bảo sẽ giật mình cho xem. Tiểu nhút nhát của hắn… Mặc dù lúc này nước mắt đã không nhịn được mà rơi đầy mặt nhưng biểu tình lại
dữ dằn, kiên quyết liều chết chiến đấu đến cùng với những thứ bị cậu gọi tới kia. Đành chịu, đều là người thì chẳng thiếu ý chí cầu sinh, Tạ
Dương chẳng hề thiếu thứ này, trong lòng còn ấm ủ tâm niệm mãnh liệt,
sức bùng nổ lại càng hơn người.
Mà Tạ Dương trong lúc đuổi đi thứ đang vờn cậu như vờn chuột kia cũng không quên đứng dậy chạy khỏi phòng.
Đúng vậy, nó thật sự chỉ đang vờn cậu. Tạ Dương không biết, thứ lúc này bị
Tạ Dương gọi đến đẳng cấp khác hẳn thứ hôm qua rất nhiều. Nó có trí tuệ
hơn, không phải chỉ có bản năng. Nó biết Tạ Dương nhỏ yếu, thấy cậu còn
phản kháng nó lại càng hưng phấn. Nó muốn thỏa mãn tâm lý biến thái của
một lệ quỷ trước rồi mới đánh chén cậu. Một ngọn đèn nhỏ trên tay cậu
thật ra chỉ cần nó muốn thì đã sớm cho thổi tắt.
Nghe thì thật hay ho. Nhưng nó không biết, nó sẽ hối hận vì hành động lần này của mình.
Tạ Dương cắn chặt khớp hàm, không tính là chậm khập khiễng chạy về phía
nhà tắm. Cậu mặc kệ máu từ vết trầy trên đầu gối chảy xui theo bắp chân
cũng như quần áo sạch sẽ lúc này dính đầy bụi bẩn, trong lòng chỉ tâm
niệm thứ bị cậu bỏ quên ở đó.
Trong lúc ấy bóng đen vẫn không buông đuổi theo cậu.
“Khặc khặc!”
Bóng đen kia giống như cái bóng của Tạ Dương, chưa từng dừng lại dây dưa với cậu. Trong lúc Tạ Dương giống như đang vùng vẫy giãy chết trong tuyệt
vọng, nó không hề ngơi nghỉ hướng cậu quấy phá. Lúc thì kéo áo cậu, lúc
thì kéo lấy chân cậu, giống như mèo vèo chuột một đường đùa giỡn cậu.
Mặc dù chưa đạt được mục đích bắt lấy cậu nhưng lại khiến cho trên người Tạ Dương không ngừng có những vết bầm do âm khí tạo thành, âm ỉ không
dứt. Âm khí như dòi trong xương, khiến cậu mất sức còn trở ngại bước
chân cậu. Mặc dù vậy Tạ Dương vẫn gắng gượng chịu đựng chứ không rên la
tiếng nào.
Đúng vậy, từ đầu chí cuối Tạ Dương chưa từng la lên.
Không phải cậu sợ đến la không được, mà là bởi vì cậu không muốn la,
không dám la. Cậu không biết những thứ này rốt cuộc có thể làm hại đến
những người khác hay không. Cậu sợ Hà thúc sẽ bị cậu làm liên lụy. Nếu
có anh chồng ở đây cậu nhất định sẽ không ngừng lại hô lên. Không phải
cậu không lo anh chồng không đối phó được, chỉ là bản năng cậu đối với
hắn ỷ lại. Cũng chỉ có hắn phá được phòng tuyến cứng rắn trong lòng Tạ
Dương, để lộ thứ yếu ớt bên trong.
Cứ như vậy, Tạ Dương một đường
gian nan, còn bị bóng đen kia chiếm không ít tiện nghi bằng việc liếm đi một chút máu chảy trên người cậu mà dần dần hướng về phía phòng tắm.
Bóng đen kia nếm được ngon ngọt của cậu thì giống như càng thêm hưng
phấn, hành động càng mạnh bạo hướng cậu đuổi theo.
Ở trong quá
trình đó, Tạ Dương rốt cuộc đến được nơi cậu muốn đi. Trong mắt Tạ Dương không khỏi lóe lên một tia hoan hỷ rõ ràng. Sau đó bước chân của cậu
không tránh khỏi lại càng mau hơn, giống như ở nơi đó có hi vọng sống
tuyệt đối.
Sao lại không phải kia chứ. Cả ngày hôm nay Tạ Dương
luôn mang thứ ấy bên người, cậu thật sự là đến một cái bóng của mấy thứ
kia đều không nhìn thấy chứ nói chi là bị phá rối. Cậu biết, thứ anh
chồng để lại, thứ bùa chú anh chồng dùng máu để viết thật sự có thể bảo
vệ cậu. Cũng tại cậu, là cậu vì tâm tình thả lỏng mà nhất thời để quên
nó trong nhà tắm.
Trong lúc cậu tràn ngập hi vọng sống, thứ đuổi
theo Tạ Dương không biết là chơi đủ hay cảm nhận được uy hiếp mà cảm
thấy bất an, nó bỗng nhiên trở nên hung tàn hơn.
“Khặc khặc! Đừng vùng vẫy nữa! Trước sau gì ngươi cũng chết thôi! Ít nhất ta còn sẽ để ngươi toàn thây!”
Vừa nói nó vừa mạnh mẽ lao ào đến chỗ Tạ Dương đã sắp chạm được đến cửa nhà tắm. Âm khí bị nó gọi đến khiến không khí xung quanh đặc sệt, lạnh
toát. Tạ Dương nhìn cây đèn trên tay, lồng đèn đang bị thứ gì đó cho
thấm ướt, ngọn lửa bên trong đều chập chờn muốn tắt thì biết không ổn
rồi. Thế là cậu quả quyết đem đèn ném về phía cái bóng đã to lớn dữ dằn
còn giống như muốn hóa thực thể của thứ kia. Sau đó cậu nhìn cũng không
nhìn dùng hết sức lực lao thẳng vào nhà tắm.
Vị trí cậu treo mảnh
vải như in trong đầu, cho dù không có đèn trong tay cậu vẫn có thể chuẩn xác mà tiếp tới được. Thời điểm cậu nắm lấy đuôi mảnh vải, thứ kia
không bị cái đèn cậu ném ra gây nên chút trở ngại nào cũng dữ dằn lao
đến. Nó há cái miệng như chậu máu của mình hướng cậu táp tới, trong
miệng còn phát ra tiếng cười rợn người.
“Khặc khặc..!”
“A!”
Tạ Dương theo bản năng kinh hô nhưng một chút nghĩ ngợi cũng không có,
ngay thời điểm cảm thấy cái gáy đều muốn ẩm ướt cùng tiếng cười kinh tởn như vang lên bên tai cậu không chút chần chừ xoay người đem mảnh vải
vừa nắm được kia đập về phía cái miệng sau lưng.
“Đừng lại đây!”
“Á!!!”
Thứ kia không kịp đề phòng cứ như vậy bị cậu dùng mảnh vải cho đập một cái. Thật ra cũng chẳng đau chẳng ngứa nếu nó chỉ là một mảnh vải bình
thường. Nhưng thời điểm mảnh vải tiếp xúc với cái miệng kia, cái bóng
đen ấy lập tức bộc phát một tiếng thét chói tai muốn xiên thủng màng nhĩ người ta.
Bộp!
“A…”
Trong lúc bất ngờ đó vật kia
khó tránh khỏi điên cuồng vùng vẫy mà đem Tạ Dương đánh ngã trên mặt
đất, khiến cậu rên lên một tiếng đau đớn. Sau đó nó vừa hét la vội vàng
tránh cậu thật xa cứ như tránh một thứ xui xẻo gì đó, nào còn hùng hổ
dọa người như mới nãy.
Nhưng Tạ Dương lúc này nào có để ý được
nhiều như vậy. Cậu giống như đã đến giới hạn của sự chịu đựng, vừa nắm
được mảnh vải đã trở lại thành một Tạ Dương yếu ớt nhát gan thường ngày. Thời điểm bị ngã xuống cậu cũng không dám đứng dậy, ngược lại co rút
thành một đoàn vào trong góc tường, tay nắm chặt mảnh vải còn không quên hướng trước mặt quơ quơ một cách yếu ớt như muốn dùng nó xua đuổi thứ
kia. Hai mắt đều cho nhắm chặt không dám mở ra. Trong cổ họng còn vang
lên tiếng khóc rất nhỏ, đè nén lại tội nghiệp không chịu được.
Cho nên cậu cũng không nhìn thấy thứ kia bị cậu đập một cái, âm khí trên
người như gặp thiên địch, chỗ bị đập không ngừng phát ra tiếng xèo xèo
như bị lửa đốt, chỉ một lúc đã thiếu đi thật nhiều. Nó không ngừng hét
la chói tai, bộ dáng cũng chập chờn không còn ngưng thực như trước nữa.
Nếu Tạ Dương chịu nhìn, cậu nhất định là sẽ chỉ nhìn thấy được một cái
bóng đen đang quằn quại không ngừng mà thôi.
Nhưng cậu không thấy rồi. Tạ Dương cứ thế ôm đầu ngồi một cục như vậy, toàn thân vô thức run rẩy như cánh buồm trong gió bão.
Mãi cho đến khi không còn nghe thấy âm thanh chói tai nào nữa, xung quanh im ắng như tờ.
Tạ Dương toàn thân đã muốn cứng ngắt còn lạnh đến không có chút cảm giác
nào thật nhỏ vô thức giật giật cơ thể. Cậu trước tiên cẩn thận run run
vành mi, mở đôi mắt tràn ngập tơ máu của mình ra nhìn xung quanh nhưng
cũng chỉ nhìn thấy một mảnh bóng tối. Không gian trừ chút ánh sáng từ
ngoài cửa hắt vào mờ ảo lại chẳng thấm vào đâu thì không còn thứ gì
chiếu cố cho đôi mắt cậu nhìn thấy được gì cả. Trong mắt cậu cảnh vật
xung quanh không tính là quá quen thuộc nhưng ngoài đó ra cũng không còn cái gì khác. Đương nhiên là không có cái bóng đen khiến cậu sợ hãi kia
nữa rồi. Rốt cuộc nhận thấy bản thân đã an toàn, Tạ Dương không khỏi vô
thức thả lỏng thân thể cứng đờ của mình, trong lòng tràn ngập loại cảm
xúc sống sót sau tai nạn khiến hốc mắt cậu ngập nước.
“Ô… Mặc Thâm…”