Chương 1 - Bán đi, cho người xung hỉ.
“Nghe gì chưa? Nhà Ngưu đại sắp gả con trai út Tạ Dương cho Mặc gia ở cuối thôn đấy!”
“Gả cái gì mà gả! Là bán thì có!”
“Suỵt! Nói nhỏ thôi.”
“Xì!”
Lưu đại thẩm bị nhắc nhở thì khịt mũi coi thường: “Còn là bán con mình xung hỉ cho một tên bệnh hoạn sắp chết đến nơi rồi, người còn không ra
người, quỷ không ra quỷ. Cha mẹ nào lại nhẫn tâm đến như vậy. Chắc đang
đánh chủ ý lên gia tài của Mặc đại thiếu gia nhà đó chứ gì!”
“Bà Ngưu đến kìa!”
Đương lúc mấy người phụ nữ đang giặt giũ bên bờ suối bởi vì lời nói không
biết kín mồm kín miệng của Lưu đại thẩm dọa cho choáng váng thì bỗng
nhiên ai đó kinh hô lên. Đám người vừa nghe đến xưng danh kia thì vội
vàng cúi đầu giả chết. Đến cả Lưu đại thẩm mới rồi còn hùng hổ hiện tại
cũng im lặng, nhưng có thể thấy trên mặt của bà đầy sự bất mãn.
Sau tiếng hô kia thì một người phụ nữ một thân áo vải có vẻ cũ đũng đĩnh
cái eo thô đi đến. Ngũ quan có phần chanh chua lại còn có cặp mắt hơi
xếch lên trên cùng nốt ruồi trâu ở mé trái cằm. Phải nói nó thật sự là
một dung mạo không dễ được người ưa thích. Mà có khi chính bà ấy cũng
chẳng ưa gì người ta. Bà ấy không ai khác chính là vợ của Tạ Ngưu mà
người trong thôn hay gọi là Ngưu đại. Bản thân bà ấy cũng được gọi là bà Ngưu.
Thật ra không cần Lưu
đại thẩm nói, cả thôn này ai mà không biết Tạ Dương, con trai út của
Ngưu đại từ nhỏ đã không được người thương, số khổ mệnh khổ nên bị cha
mẹ bán cho Mặc gia để lấy một số tiền của lớn, nói đẹp chút thì là của
hồi môn. Xì, hồi môn gì tầm này. Một đứa con trai cho dù có xấu cỡ nào
nhưng phải gả cho một người đàn ông khác, nói sao vẫn không dễ nghe chứ
không nói là bị bán. Nhưng mà biết thì biết thôi, không nên nói ra miệng vẫn hơn. Cũng chỉ có Lưu đại thẩm dám nói. Bà Ngưu, mẹ của Tạ Dương có
tiếng là miệng mồm sắc bén, một lời không hợp tiếng vang có thể xa đến
mười dặm đều nghe thấy. Chỉ có Lưu đại thẩm mới ở đây mấy năm, không
tiếp xúc nhiều với người ngoài nên không biết, ngày thường còn yêu
thương Tạ Dương mới không giữ được miệng thôi. Thật ra người trong làng
chỉ là ngại phiền phức mới không muốn cùng bà ta kiếm chuyện thôi. Kiểu
gì cả một thời gian dài đều sẽ bị bà ta đay nghiến mỗi khi có dịp.
Nói mới thấy lạ, bình thường những công việc như giặt giũ nấu cơm quét dọn
đều là của Tạ Dương, bà Ngưu không có lý nào lại xuất hiện ở nơi như thế này mới đúng.
“Ây dô, chào các bà!”
Bà Ngưu mặt mày phơi phới vừa nhìn thấy mấy người họ thì bất ngờ mở miệng
chào hỏi. Đám người không khỏi lén lút nhìn trời, lòng nghĩ chắc chiều
nay sẽ có bão chăng? Bà Ngưu hôm nay chủ động chào hỏi người khác? Khiên người ta có hơi được sủng mà kinh đấy. Nhưng mà họ nhanh chóng hiểu
được nguyên nhân vì sao hôm nay bà ta khác lạ như vậy. Chắc là vừa nhận
được một khối tiền khủng cho nên tâm trạng tốt đấy. Chứ ai mà gả con
xung hỉ cho người ta mà còn có thể cười vui vẻ được như vậy. À không, là bán con. Còn là bán đứa con bà ta vốn chẳng ưa gì. Hiện tại còn có thể
bán lấy chút tiền cho thằng con cả phá chơi. Tương lai liệu có giống như Lưu đại thẩm nói, đợi người chồng bệnh hoạn của nó chết đi rồi bòi rút
số gia sản chồng chết để lại hay không, khó mà nói. Nhưng rõ ràng bản
tính của bà ta, thật ra họ không cần hoài nghi làm gì. Chỉ cần có cơ
hội, bà ta nhất định sẽ không bỏ qua đâu.
“Sao hôm nay bà lại có nhã hứng ra đây giặt giũ thế? Tiểu Dương đâu?”
Lưu đại thẩm nhìn không nổi, nhịn không được giả vờ hỏi. Dù trong giọng nói tràn ngập âm dương quái khí, chỉ sợ người ta nghe không ra bà đang móc
mỉa.
Bà Ngưu có nghe ra hay
không chẳng ai biết, nhưng mà khi được hỏi thì bà ta vẫn mặt mày rạng rỡ đáp: “Bên nhà họ Mặc yêu cầu rước dâu sớm, tiểu Dương ngày mai phải gả
đi rồi. Nào có đạo lý hiện tại còn làm việc này chứ, đều sắp không phải
con của nhà mình nữa rồi.”
Giọng điệu bà ta cứ như Tạ
Dương là con gái sắp gả ra ngoài khiến Lưu đại thẩm mém chút là xé toạc
cái áo bằng vải thô trong tay. Hơn cả là vì biết Tạ Dương ngày mai đã
phải gả đi, bà không khỏi cảm thấy lo lắng. Cứ như thể Tạ Dương không
phải đi chăm sóc cho một người bệnh sắp chết mà sắp đi chết đến nơi rồi
ấy. Còn không phải! Cả Mặc gia đều xem hắn là ác quỷ, muốn né còn né
không kịp. Tạ Dương đây là không phải đưa dê vào miệng cọp, đến xương
đều chẳng còn!? Nhưng bà có thể làm gì được đâu… Lưu thẩm ở trong lòng thở dài, đôi vai cũng còng xuống. Nếu bà là mẹ của Tạ Dương thì tốt
biết mấy.
Nhưng bà đã xem thường trình độ vô liêm sĩ của mẹ Tạ Dương rồi.
“Ài, người ta nói con cái gả ra ngoài như bát nước đổ đi. Sau này nó còn nhớ cái nhà mẹ đẻ hay không, lại phụng dưỡng sớm tối đều là do nó. Chỉ mong nó còn nhớ cái ơn dưỡng dục mười mấy năm nay. Còn sẽ nhớ cái ơn tôi đưa nó vào nhà cao cửa rộng, sau này sẽ được ăn sung mặc sướng, có người
hầu hạ, không phải cùng chúng tôi chịu khổ ăn muối ngậm sương.”
“Hiện tại nó cũng thành con nhà người ta rồi, đâu phải con mình nữa, muốn nhờ vả chút chuyện đều khó. Quan trọng là ngày mai nó phải gả đi rồi, tôi
còn để nó làm này làm kia, lỡ nhà họ Mặc nhìn thấy bắt bẻ thì sao?”
Nói đến nói đi đều là vì nghĩ cho mình! Mấy người nghe bà ta nói mà không
tin được vài tai mình. Vô sĩ đến thế là cùng phải không!! Đặc biệt là
Lưu đại thẩm, bình thường qua lại gần gũi yêu thương Tạ Dương đương
trường tức muốn hộc máu.
Bà ta
vậy mà có gan nói những lời này. Như thế chẳng khác nào đánh phủ đầu Tạ
Dương. Lỡ sau này gả đi rồi, sống tốt rồi mà cậu không phụng dưỡng nhà
mẹ thì kiểu gì cũng bị nói nọ nói kia. Lỡ sau này ở góa, muốn tìm một
người vợ để tái giá, kiểu gì cũng sẽ bị bà ta nơi nơi chặn đầu, ép bức
kia nọ. Nói thật, hiện tại Lưu đại thẩm cảm thấy Tạ Dương gả đi rất tốt. Cái nhà kia làm sao mà ở được nữa. Đứa nhỏ nó tốt như vậy, ngoan hiền
lễ phép… Dù có phần nhút nhát quá mức nhưng có chỗ nào không tốt bằng
cái thằng con khố rách áo ôn, chỉ biết ăn rồi phá kia chứ.
Thật lòng, Lưu đại thẩm không có ý kiến gì về việc Tạ Dương gả cho người cả. Cho dù không phải người quá tốt thì chịu khó chút vẫn sẽ đỡ hơn sống ở
cái nhà kia. Nhưng vấn đề chính là người chồng cậu sắp gả đi kia. Lưu
đại thẩm không phải người thôn Tạ. Bà cùng chồng đến sống ở Tạ thôn từ
năm năm trước, được ba năm thì chồng bà mất. Hai vợ chồng cũng không có
một mụn con nào. Lưu thẩm vẫn sống một mình từ đó đến giờ, đi làm công
lặt vặt cho người khác. Vừa khéo, trước đây bà đã từng làm công việc
quét dọn vườn cho Mặc gia đại trạch. Trong thời gian đó bà nghe thấy
không ít lời đồn về người Tạ Dương sắp gả, cũng nhìn thấy qua. Hắn ta
cho bà cảm giác rất âm u dù hắn không thể nói là xấu chứ chẳng nói là
rất đẹp. Còn có thái độ của người Mặc gia đối với hắn, Tạ Dương nếu gả
vào sợ rằng sẽ không dễ sống.
“Tôi về trước!”
Lưu đại thẩm bạnh mạnh cằm nói. Ba cảm thấy nếu còn hít chung một bầu không khí với người phụ nữ này lâu bà sẽ chết sớm cho nên đứng dậy bỏ đi.
Thật ra bà rất muốn chỉ thẳng mặt bà ta mà chửi, nhưng bà lại sợ bà ta
nổi điên lại trút giận lên người Tạ Dương. Như vậy là hại cậu.
Nói đến Tạ Dương, đứa nhỏ mệnh khổ trong miệng Lưu đại thẩm này thật sự
không phải khổ bình thường. Theo hiểu biết của Lưu đại thẩm thì cái khổ
của cậu là có nguyên nhân. Tạ Dương thân là con trai thứ hai, trong nhà
còn có một người anh cả. Người ta thường nói con út thì thường được yêu
thương hơn, nhưng cái lại không ứng được lên người Tạ Dương. Thời điểm
Tạ Dương nằm trong bụng bà Ngưu vẫn còn rất tốt, nhưng thời điểm cậu
sinh ra được một vài ngày thì trong thôn có một vị đạo sĩ đi ngang qua.
Ông ta nói rằng cậu sinh ra vào ngày giờ không tốt, khả năng cao sẽ mang lại tai ương cho gia đình nếu cứ để như vậy. Ngưu gia lúc đó cũng hỏi
đủ cách để thay đổi cục diện nhưng lúc đó họ cho rằng bản thân đã gặp
trúng một tên đạo sĩ rởm, dạy họ toàn mấy cách đều tốn tiền. Thương thì
thương không tới, ghét thì ghét không xong. Hai vợ chồng Ngưu đại thương con nhưng không muốn tốn tiền cho con, cứ vậy mà tiếp tục xem như không có mà nuôi dưỡng Tạ Dương lớn lên.
Nhưng có lẽ Tạ Dương mệnh đúng là không tốt, sau đó luôn gặp những chuyện kỳ
quái. Mới đầu hai vợ chồng Ngưu đại không tin tà, nhưng dần dần họ cũng
mệt mỏi. Những chuyện kỳ quái đó còn ảnh hưởng đến cả đứa con trai cả
trong nhà, từ đó họ bắt đầu sinh tâm chán ghét cậu. Bỏ bê không nói, còn đánh đập mắng chửi, chỉ hận không giết chết cậu đi cho xong. Hiện tại
nhờ cậu mà kiếm được một khoảng tiền, họ đương nhiên vui vẻ.
Cuối cùng chuyện gì nên tới cũng phải tới. Ngày Tạ Dương được gả đi vội vàng đến rồi trong sự bát quái của cả thôn.