Chương 89 - con chúng ta
Tịch Hy tỉnh lại thấy chồng ở bên, rồi lại cảm nhận cơn đau từ vết mổ. Cô đưa tay sờ chiếc bụng phẳng lì của mình, rồi khẽ lay lay người bên cạnh:
– Con em đâu?
Tần Lãnh giật mình tỉnh dậy:
– Em sao rồi?
– Con đâu anh, em không thấy chúng?
Tịch Hy gần như phát khóc, giọng nói có phần hoảng loạn. Cô không nhớ gì, chỉ nhớ đến đoạn máu ra rất nhiều mà thôi.
– Ổn cả, con chúng ta đang trong lồng ấp. Em đừng lo, anh vừa đi thăm hai đứa rồi lại về với em.
– Chúng khoẻ mạnh chứ? Có vấn đề gì không?
– Sinh non nên hơi nhỏ thôi, tất cả đều ổn.
Tịch Hy oà khóc, vết mổ cũng vì thế mà đau theo:
– Em rất sợ, em sợ chúng có làm sao thì em sẽ ân hận cả đời này mất.
– Không sao, không sao rồi, em đã rất mạnh mẽ. Từ giờ ba bố con anh sẽ bên em!
– Em muốn đi thăm chúng.
– Chưa tới giờ thăm, đợi sáng hẳn rồi anh cùng em đi nhé.
Tần Lãnh phải trấn an một hồi Tịch Hy mới chịu ngủ tiếp. Từ lúc mang thai cô luôn nhạy cảm và có phần yếu đuối, rất mau nước mắt và nghĩ ngợi nhiều điều. Tần Lãnh không ngủ được nữa, bèn lấy một cuốn sách nuôi dạy con ở kệ gần đó mà đọc tới sáng.
Tần phu nhân sáng sớm đã tới, gương mặt tiều tụy nhưng nội tâm vui mừng. Tịch Hy cũng dậy khá sớm, dù còn đau nhưng nhất quyết muốn đi nhìn con. Tần Lãnh đành để cô ngồi trên xe lăn, cả nhà cùng đi thăm hai đứa nhỏ.
Trộm vía hai đứa nhỏ phát triển khá tốt. Lam Tâm sinh thường nên chỉ ở viện 3 hôm là được về. Trước khi về, cô cũng được Vân Trì đẩy xe lăn đi thăm hai nhóc sinh đôi, rồi qua thăm Tịch Hy. Giờ chỉ có mình cô ấy ở phòng.
Thấy hai người tới, cô rất vui mừng:
– Lam Tâm, em khoẻ chưa? Sao không nghỉ ngơi mà tới đây!
– Em khoẻ ạ, muốn qua thăm chị một chút.
– Cảm ơn em!
Rồi cô nhìn Vân Trì:
– Cảm ơn cậu, nghe Tần Lãnh nói cậu đã truyền máu cho mình. Lẽ ra phải cảm ơn cậu sớm hơn.
– Không cần khách sáo, chúng ta cũng là người nhà. Ba mẹ con bình an thì bao nhiêu cũng xứng đáng cả.
– Em bé khoẻ chứ?
– Ổn cả. Dịp khác mình sẽ bế qua thăm cậu.
– Ừm, đợi hai nhóc kia chững hơn mình cũng sẽ cho chúng qua thăm mọi người.
Vân Trì vừa đưa Lam Tâm đi thì Tịch Văn đã tới.
– Khoẻ chứ?
– Vẫn ổn cả. Anh bận công ty sao còn tới đây?
– Dù gì cũng là em gái, đây cũng là việc nên làm!
– Cảm ơn anh! Tịch Minh thì sao?
– Ừ, hai tuổi rồi nên hơi nghịch ngợm, rất là ầm ĩ. Sau này em cũng sẽ vậy, x2 luôn.
Tịch Hy phì cười. Cô và Tịch Văn không còn gay gắt với nhau như trước, thậm chí việc chung của Tịch gia còn khá hoà thuận với nhau. Tịch Trí thì ngày nào tan làm cũng lượn qua nhìn cháu. Cậu mới được thăng chức lên trưởng phòng truyền thông.
Giang Anh cũng tới, nhìn thấy Tịch Văn có chút ngại ngùng.
– Chị dâu!
– Đừng gọi như thế, chị đã bảo em rồi, chị đâu còn là chị dâu.
Tịch Văn bối rối không nói gì. Tịch Hy nhìn thấy biểu cảm gượng gạo của hai người:
– Hai người có bao giờ định tái hợp không?
Tịch Văn đương nhiên muốn nhưng anh biết là không thể, thấy Giang Anh lập tức phủ nhận thì anh càng buồn hơn.
– Biết là em không nên xen vào, nhưng nếu hai người tái hợp thì tốt biết mấy.
Tịch Văn không ở lại lâu, Giang Anh cũng phải về nhà hàng làm việc. Ra ngoài cổng thấy Giang Anh vẫn đang đứng bên lề đường:
– Em không đi xe sao?
– Bãi đậu xe bệnh viện hơi lòng vòng nên em đi taxi.
– Anh đưa em về!
– Không cần, em đang đợi xe rồi!
– Lên đi, coi nhau như bạn bè cũng được mà, không cần cự tuyệt anh đến thế!
Giang Anh nhìn anh, bẽn lẽn lên chiếc xe đã từng quen thuộc. Trước lúc xuống xe, Tịch Văn cầm tay cô hỏi:
– Em có bao giờ suy nghĩ sẽ cho anh cơ hội không?
Giang Anh nhìn anh, ánh mắt phức tạp. Cô không đáp mà lẳng lặng xuống xe, đi một mạch không quay đầu lại.