Chương 73: Bao đời quân tử giai nhân, mấy ai minh mẫn, không dâng vương thành?
- Trang Chủ
- Ngàn Năm Say - Nghịch Tuyết
- Chương 73: Bao đời quân tử giai nhân, mấy ai minh mẫn, không dâng vương thành?
Không lâu sau, Thiên nữ tỉnh giấc, sắc mặt đã có chút hồng hào hơn, nhưng hơi thở vẫn như trước yếu ớt. Nàng ta vươn tay về trước, nhẹ nhàng chạm lên má Bạch Vân.
“Bạch Vân lại khóc sao?”
Bạch Vân cầm lấy bàn tay của Trịnh Khinh Ái, áp sát vào má mình, để cho ngón tay của người kia chạm đến từng vệt nước mắt còn chưa kịp khô.
“Tôi có thất tình lục dục, tôi sẽ khóc.”
Khóe môi Thiên nữ cong lên, ngón tay chọc vào má nàng, như thể quay về lần đầu khi hai người mới gặp nhau, lúc Trịnh Khinh Ái băng bó cho nàng.
“Tốt rồi, ta còn tưởng Bạch Vân không tim không phổi, không yêu không đau.”
Trịnh Khinh Ái nói xong liền rụt tay lại, nhẹ nhàng miết xuống bụng của Bạch Vân, dường như muốn kiểm tra vết thương, nhưng Bạch Vân lại nắm lấy tay nàng ta, ngăn lại hành động của Thiên nữ.
Trịnh Khinh Ái thoáng nghiêng đầu, không để nàng ta thắc mắc quá lâu, Bạch Vân đã nhẹ nhàng nói.
“Tôi không sao. Nhờ nàng. Tôi vẫn sống.” Nói đoạn, Bạch Vân buông tay Trịnh Khinh Ái ra, bàn tay ve vuốt những vệt máu vương trên áo nàng ta.
“Nàng đã cứu tôi bốn lần rồi, Trịnh Khinh Ái.”
“Và tôi thì vẫn không biết tại sao nàng phải làm vậy.”
Trịnh Khinh Ái “…”
“Tôi không biết tại sao… Trịnh Khinh Ái… tôi không biết tại sao…” Bạch Vân gần như nức nở, bàn tay vẫn giữ chặt người kia trong lòng mình.
“Tôi rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra, trong quá khứ của nàng.”
“Nhưng tôi cũng đã nghĩ rằng nó không quan trọng đến thế… tôi đã nghĩ rằng mình không cần biết về nó nữa…” Bạch Vân nghẹn ngào, hai vai run rẩy.
“Nhưng tôi sợ đâu đó trong quá khứ mà tôi không biết kia là nguyên nhân khiến nàng liều chết vì tôi.”
“Tôi không sợ vì tôi không biết…”
“Tôi sợ vì tôi không ngăn được.”
“Tôi sợ đánh mất nàng.”
Trịnh Khinh Ái im lặng lắng nghe, sau đó nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt Bạch Vân.
“Ta cũng ước rằng ta là một kẻ bốn bể không nhà, thân không gốc gác.” Thiên nữ nói sau đó từ từ gục đầu lên bả vai nàng. “Nhưng đáng tiếc làm sao, ta là một kẻ mang nghiệt, đáng lẽ đã được định là sẽ chết từ lúc sinh ra.”
“Nhưng hết lần này đến lần khác, ta vẫn sống, còn những người thân quen thì ngày một ra đi.”
“Ta là đại họa, Bạch Vân.”
“Ngay lúc nhìn thấy người, cứu được người, lại một lần nữa ta cảm thấy như mình đang sống lại.”
Trịnh Khinh Ái nói nửa chừng, đột nhiên bật cười, nghe như giễu cợt.
“Ta chạy đến chốn rừng thiêng nước độc chạy trốn trần gian, người vẫn tìm được ta.”
“Thế có phải số phận đã định, người là của ta hay không?”
“Có phải vì vậy, ta cũng nên đặt niềm tin vào thế trần, để ở lại cùng người hay không?”
“Và thế thì có gì sai trái khi ta liều mạng bảo vệ người đâu chứ.”
Bạch Vân nhìn nàng, không nói nên lời.
Trịnh Khinh Ái mỉm cười nhìn nàng, cẩn thận nói tiếp.
“Nếu Bạch Vân cảm thấy lo lắng về quá khứ của ta, tuy ta không thể nói rõ cho Bạch Vân biết, nhưng ta có thể cho Bạch Vân xem một phần của nó.”
Đúng lúc này, Thiên nữ bất chợt hỏi “Bạch Vân có muốn… Ta cho Bạch Vân không?”
Bạch Vân đơ ra, hoảng hốt đưa mắt nhìn Trịnh Khinh Ái, da thịt người kia ẩn hiện sau lớp áo vẫn còn lấm lem vết máu, giờ đây như đang phát ra từng tầng ánh sáng yếu ớt.
“Trịnh Khinh Ái, nàng vẫn đang bị thương, tôi… tôi không cần.”
Nhìn Bạch Vân bối rối, Thiên nữ liền nhận ra mình có chút lỡ lời, nàng ta mím môi, nhẹ nhàng nói thêm.
“Bạch Vân có muốn xem đôi mắt của ta không?”
Ngay lúc Bạch Vân còn đang phân vân chưa thể đáp lời, nàng ta đưa tay ra sau, gỡ vải che mắt xuống.
Khi đôi mắt kia hiện ra trước mặt, Bạch Vân quên mất thở là gì.
Nàng từng tưởng tượng hơn trăm lần về dung nhan hoàn chỉnh của Trịnh Khinh Ái, và đôi mắt mà người kia luôn giấu sau mảnh vải trắng nọ.
Sẽ là tướng mắt phượng hẹp dài đầy phong trần, hay một đôi mắt hồ ly sắc sảo.
Kết quả, nàng hoàn toàn sai.
Người trước mặt nghiêng đầu nhìn nàng, đôi tay thỉnh thoảng lại nâng lên, vén một vài sợi tóc bám trên má mình ra sau.
Da thịt Trịnh Khinh Ái trắng nõn, dẫu có dính một chút máu cũng tựa như son hồng rơi trên sen trắng, sống mũi cao thẳng, từng góc cạnh trên khuôn mặt sắc nét nhưng vẫn vương lại vẻ nhẹ nhàng, hai cảm giác trái ngược này kết hợp lại với nhau trên khuôn mặt của nàng ta, ngược lại không làm Bạch Vân cảm thấy kì lạ.
Như thể rằng mọi thứ nên như vậy, phải như vậy, từ đầu vốn là như vậy.
Mà phía trên điểm xuyết một đôi mày viễn sơn, tựa như núi xa, tinh tế lại thanh thoát, Trịnh Khinh Ái trông dáng vẻ Bạch Vân, thỉnh thoảng nhướn lên, đôi khi chau lại, môi hồng khẽ mím, nhìn như bối rối, lại tựa đang thẹn thùng.
Mặt Trịnh Khinh Ái rất nhỏ, dường như chỉ lớn bằng một bàn tay, lông mi nhẹ nhàng chớp động, đuôi mắt không cần tô vẽ vẫn tự nhiên nhếch lên, tướng mắt to tròn, tựa như đào hoa.
Bạch Vân tưởng tượng hàng trăm lần, cũng từng gặp qua vô vàn mỹ nữ, nhưng giờ đây, khi mọi thứ xung quanh quá đỗi tĩnh mịch, Trịnh Khinh Ái lại là tuyệt sắc giai nhân duy nhất nàng có thể gặp trong đời này.
Và hỡi ôi, có bài thơ nào có thể diễn tả được nét đẹp của nàng ta sao?
Đồng tử nàng ta chẳng phải một màu đen thuần túy, mà mang theo sắc xám bạc tựa như ánh trăng, rồi lại như trân châu được vớt ra từ biển xanh sâu thẳm. Khi Trịnh Khinh Ái che mắt, cả người luôn tản mát ra một vẻ ưu sầu khó tả, nhưng giờ đây, khi mọi thứ đều hiển lộ trước mắt Bạch Vân, cảm giác lại trái ngược hoàn toàn.
Mắt đào hoa như đong đầy nước, con ngươi bối rối đảo quanh, thỉnh thoảng lại nhìn thẳng vào nàng, trông như sắp khóc. Và rồi chẳng biết, nếu như Thiên nữ thật sự khóc, liệu có khiến cho bậc quân vương vì nàng ta mà cam lòng đạp đổ thành trì, nhẫn tâm cắt cổ muôn dân, chỉ để đổi lấy một nụ cười trên khuôn mặt nàng ta không?
Bạch Vân luôn cho rằng người khác nếu khóc lên chắc chắn sẽ rất xấu xí, còn Trịnh Khinh Ái thì sao? Bạch Vân không rõ, nhưng nàng tin chắc nó sẽ rất đẹp, vì thế mà Bạch Vân muốn nhìn nàng ta khóc.
Nhưng Trịnh Khinh Ái sẽ lại khóc sao?
Bạch Vân đột nhiên hiểu ra vì sao hoàng đế Hán Tuyệt Phong lại vì yêu phi mà bỏ bê thiên hạ. Nếu giờ đây Trịnh Khinh Ái cười bảo muốn nàng lật đổ thành, Bạch Vân cũng sẽ vì nàng ta mà liều mạng làm như thế.
Sắc đào kiểm khéo gieo ham muốnKhóe thu ba, sóng cuốn nghiêng thànhViễn sơn nét đẹp thanh thanhMày chau quân tướng cũng nhanh quy hàng.
Nàng như chết lặng mà ngắm nhìn dung nhan trước mặt, thở cũng không dám, như sợ sẽ làm kinh động tuyệt sắc giai nhân trước mắt mình, khiến nàng ta tan thành khói mây.
“Bạch Vân…”
Bạch Vân nghiêng đầu, nhẹ nhàng vươn tay, chạm đến gò má của Trịnh Khinh Ái. Nếu như đúng như những gì Thiên nữ nói lúc nãy.
Cho nàng.
Bạch Vân muốn.
Người trước mặt đột nhiên tiến đến quá gần, Trịnh Khinh Ái hoảng hốt quay đầu đi. Thế nhưng Bạch Vân nào dễ dàng để cho nàng làm như thế, nàng ôm lấy eo của Thiên nữ, giữ chặt má nàng ta, để rồi trước khi hai đôi môi chạm vào nhau, Bạch Vân dừng lại.
Trịnh Khinh Ái hơi cựa mình, ban đầu còn chần chừ, sau khi thấy nàng dừng lại liền nhẹ nhàng ôm lấy cổ nàng, kéo nàng vào nụ hôn.
Hai người hệt như dính sát vào nhau, môi lưỡi quấn quýt, hơi thở cũng quyện thành một.
Bạch Vân vươn tay muốn ôm người đối diện chặt hơn. Có lẽ vì động tác quá gấp, vết thương bị động đến, nàng hít một hơi sâu, vô tình cắn lên môi Trịnh Khinh Ái.
Bên dưới vang lên một tiếng rên rỉ.
Người phía trên ôm lấy bụng, đau đến mức lưng đổ mồ hôi lạnh.
Trịnh Khinh Ái vội ôm lấy nàng, đỡ nàng ngồi xuống. Thiên nữ nhìn Bạch Vân, con ngươi sắc xám hệt như đang đong đầy nước, ánh nhìn dịu dàng, khiến tình ý bên trong như chực chờ tràn ra.
Thiên nữ mím môi, vì lúc nãy bị Bạch Vân vô ý cắn lấy, giờ đã có chút sưng đỏ.
“Nếu biết Bạch Vân thích nữ sắc như vậy thì ta đã dùng nó sớm hơn… không để Bạch Vân lang thang ở rừng anh đào nắm nhầm tay của những kẻ xa lạ khác.”
Bạch Vân đang ôm lấy bụng mình cũng vội vàng giữ Trịnh Khinh Ái lại, như sợ nàng chạy mất.
“Tôi không phải, do đêm đó tôi mải tìm hoa mai của nàng…” Nàng nói, sau đó lại buồn bực trong lòng. Nếu Lý Liên Anh lấy được, chắc chắn nàng phải đánh cô ta để cướp lại.
Nghe Bạch Vân thành thật nói ra, Trịnh Khinh Ái hài lòng mỉm cười, khóe mắt cong cong, tựa như trăng khuyết.
Nàng ta phất tay, từ trong nhẫn không gian lấy ra một bông hoa mai làm bằng giấy, có màu xanh nhạt. Bạch Vân lặn lội cả đêm để tìm một bông hoa, tưởng như xa tận chân trời, cuối cùng lại gần ngay trước mắt.
“Ta không nghĩ mình xứng đáng có được thêm bất cứ mối duyên nào nữa, vì ta đã có Bạch Vân.”
“Nhưng giờ đây Bạch Vân bảo muốn…”
Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng thì thầm, rồi lại cúi sát đến. Hơi thở kiều diễm phả nhẹ lên vành tai người đối diện.
“Người có muốn… Hoa mai của em không?”
Không biết là vô tình hay cố ý, Trịnh Khinh Ái khi nói ba từ “hoa mai của” lại rất nhỏ, thứ duy nhất mà Bạch Vân có thể nghe được chỉ là.
“Người có muốn em không?”
Bạch Vân như bị thôi miên, liền đáp lại.
“Có.”
Trịnh Khinh dịu dàng đặt hoa mai vào tay nàng, rồi lại như thành kính mà cúi đầu, hôn lên ngón tay của Bạch Vân.
“Thế thì hoa mai của em thuộc về người rồi.”
Vẫn như cũ, Trịnh Khinh Ái hé môi, nhẹ nhàng ngậm lấy đầu ngón tay Bạch Vân vào miệng, xúc cảm ấm áp kia đến quá đỗi bất chợt, khiến nàng không tự chủ mà rùng mình.
“Người có muốn thứ khác nữa không?”
“Như là…”
“Em?”
___________________________
Thập Thất còn nhớ, khi Trịnh Khinh Ái tìm đến, quỷ nữ kia đã biến mất không thấy tăm hơi. Hồn kiếm cố gắng ngăn cản Bạch Vân đến gần quỷ nữ, nhưng chẳng ngăn được, lại vô tình làm nàng bị thương.
Trịnh Khinh Ái đáp xuống bên cạnh Bạch Vân, ôm người đã ngất xỉu kia vào lòng. Tay lại nắm chặt lấy vết thương của nàng, như muốn ngăn cho máu ngừng chảy ra.
“Khinh Ái…”
Thập Thất muốn tiến lên trước, thế nhưng Trịnh Khinh Ái ôm lấy Bạch Vân mỗi lúc một chặt, gần như xem em là kẻ thù.
“Nếu ngươi đến đây, ta sẽ giết chết ngươi.”
Trịnh Khinh Ái vừa nói vừa siết lấy cán kiếm, gần như là dồn toàn bộ nội lực vào đó, khiến cho cả người Thập Thấp cũng phát ra đau đớn, em khổ sở quay đầu, cuối cùng tách ra, không dám bước đến gần nữa.
“Tại sao các ngươi luôn muốn làm nàng bị thương?” Trịnh Khinh Ái thấp giọng lẩm bẩm, nàng ta cúi đầu, dịu dàng áp má mình vào trán của Bạch Vân.
“Ta không hiểu… Vì sao luôn là nàng?”
Trịnh Khinh Ái hệt như phát điên, liên tục thì thầm một mình, rốt cuộc sau một hồi im lặng, nàng ta rút ra chủy thủ mà Bạch Vân luôn cất bên người, đâm vào tay mình.
[Hồi ức của Thập Thất]