Chương 67: Mai đây tóc đã bạc đầu, làm sao trọn hết những câu từng thề?
- Trang Chủ
- Ngàn Năm Say - Nghịch Tuyết
- Chương 67: Mai đây tóc đã bạc đầu, làm sao trọn hết những câu từng thề?
Thế rồi hai người kia vừa đi khuất, Bạch Vân chợt nhớ ra mình cần làm gì. Nàng lại chen chân vào đám người, vừa cố kiếm Trịnh Khinh Ái, vừa cố tìm bông hoa mai ghi tên nàng ta.
Bạch Vân đi hơn nửa cánh rừng, người cũng thưa dần, nhưng hoa mai vẫn chưa tìm được.
Chỉ sợ có người khác lấy được, và rồi họ sẽ trở thành người hữu duyên với nàng ta. Vậy thì Trịnh Khinh Ái sẽ phản ứng như thế nào?
Bạch Vân chỉ muốn chiếm lấy một mối duyên cũng bất thành.
Rừng hoa mai này hệt như một trò chơi xấu tính mà ông trời sắp đặt, cố tình trêu đùa nàng.
Bạch Vân nghĩ thế, chân đi mỗi lúc một nhanh, cũng vô thức đuổi theo phía mà Khổng Khuynh Thành đã chỉ. Để rồi một lần nữa, tay của nàng bị giữ lấy.
Một đêm bị giữ lại tận ba lần, Bạch Vân không mệt thì cũng bực, vì thế nàng quát lên.
“Gì nữa?”
Trịnh Khinh Ái buông tay ra, nhẹ nhàng đáp lại.
“Xin lỗi.”
Bạch Vân ngẩn ra, nàng nào có ngờ được người mình muốn gặp lại ở đây, vì thế mà vội vàng quay lại giải thích.
“Không, ý tôi không phải như vậy, tôi không có ý quát nàng…”
Trịnh Khinh Ái lùi lại một bước, quạt ngọc che lại khóe môi, chỉ để lộ cánh mũi cao thẳng.
“Ta nắm tay Bạch Vân, Bạch Vân không quát ta chẳng lẽ lại quát cây anh đào bên cạnh sao?”
Bạch Vân cứng họng, nàng ủ rũ cúi đầu, muốn giải thích là mình đang gấp gáp tìm hoa mai, nhưng lời như thế làm sao có thể thốt ra khỏi miệng được. Vì vậy nàng chỉ dám nhỏ giọng đáp.
“Tôi đang đi tìm nàng.”
Trịnh Khinh Ái mỉm cười.
“Bạch Vân tìm được ta rồi.”
Trịnh Khinh Ái mặc váy xanh nhạt, quạt ngọc trên tay có vẽ hình đất trời sông núi, nhìn vừa thướt tha dịu dàng, lại vừa có khí chất phong trần. Vết chu sa trên trán đã đỏ, nay dưới ánh đèn mờ ảo lại càng đỏ hơn, Bạch Vân nhiều lần suy nghĩ, thực ra không nhìn thấy mắt nàng ta cũng không sao, chỉ nhiêu đây đã đủ xinh đẹp rồi.
“Chỉ tiếc là ta tìm được Bạch Vân trễ hơn người khác mà thôi.”
Bạch Vân “…”
“Lại còn để bị quát.”
Thiên nữ thù dai, Bạch Vân đã kiểm chứng.
Trịnh Khinh Ái quay người đi, như thể đang ngắm nghía từng tán hoa đào đẹp đẽ kia, cũng không đối mặt với nàng thêm lần nào, Bạch Vân nhìn bóng lưng nàng ta, lúc này cất tiếng gọi.
“Thiên nữ, trăng đêm nay sáng quá.”
Trịnh Khinh Ái quay đầu về sau, nhẹ nhàng đáp, giọng nói mang đầy ũ rũ.
“Ta là một kẻ mù, làm thế nào biết được trăng có sáng hay không?”
“Trái lại, Bạch Vân hiểu rất rõ.”
“Nhưng Bạch Vân chỉ bận tâm chuyện thế nhân, chuyện quá khứ.”
Những lời cuối cùng Trịnh Khinh Ái nói rất nhỏ, dường như chỉ để cho bản thân mình nghe được. Bạch Vân nhìn nàng ta, hít vào một hơi sâu, như thể cố gắng để cho lồng ngực của mình thôi khổ sở.
“Dẫu luôn tự nhận mình là kẻ mù lòa, thế nhưng nàng mới là người bận tâm ánh trăng nhất.”
“Nàng phớt lờ tôi, kẻ đang đau đáu nhìn nàng như nhìn ánh trăng trong đáy bể.”
“Nếu tôi bận tâm đến thế nhân, tôi đã không hôn nàng.”
“Tôi chỉ bận tâm đến nàng, còn nàng không thành thật với tôi.”
Lần này đến lượt Trịnh Khinh Ái ngẩn người.
Nàng ta định nói gì đó, nhưng rồi đột nhiên lướt qua người nàng. Dường như bị thu hút bởi một bông hoa khác, Bạch Vân bước theo nàng ta, thoáng chốc trông thấy dòng chữ trên đóa mai giấy màu đỏ kia.
Lý Liên Anh và Trịnh Khinh Ái.
Bạch Vân “…”
Trịnh Khinh Ái mân mê đóa hoa giấy kia, thoáng chốc trông như đang hoài niệm, khóe môi hơi nhếch lên. Bạch Vân nhìn nàng ta, một cảm giác hụt hẫng không hiểu vì sao lại dâng lên trong lòng.
Lý Liên Anh kia càng ngày càng to gan rồi. Phải tìm cách làm cô ta khổ sở một chút mới được. Bạch Vân ác ý nghĩ.
“Bạch Vân.”
“Tôi đây.”
“Ta có nên xé rách bông hoa này không?”
“Hả?”
Trịnh Khinh Ái giơ tay lên, hái xuống bông hoa mai màu đỏ tươi kia. Bạch Vân ngỡ ngàng nhìn người trước mặt, chỉ thấy Trịnh Khinh Ái chậm rãi xé xuống phần giấy có tên của mình, chỉ giữ lại tên của Lý Liên Anh, rồi lại treo bông hoa đã rách kia lên.
“Ta biết mình ích kỷ đến thế nào, cũng đáng khinh đến thế nào.” Thiên nữ vừa nói, vừa vò nát mảnh giấy có tên mình trong lòng bàn tay.
“Ta giữ khư khư quá khứ, cũng muốn giữ lấy Bạch Vân.”
“Thứ lỗi cho ta vì sự ích kỷ thế này.”
Nàng ta thả tay, để mặc cho nó rơi xuống mặt đất, sau đó gót chân lại nhẹ nhàng giẫm lên. Trịnh Khinh Ái bước về trước, hai tay ôm lấy má Bạch Vân, dịu dàng nhón chân, hôn lên trán nàng.
“Xin hãy tiếp tục đồng hành với ta, làm tri kỷ của ta, cho đến khi ta bỏ qua được quá khứ.”
“Chờ ta.”
Đúng lúc này, Thất Tinh mang theo Thập Thất cùng Quỳnh An chạy đến. Trịnh Khinh Ái và Bạch Vân không dấu vết tách ra khỏi nhau. Hồn kiếm vừa đến nơi thì đã vội nhảy xuống chen vào lòng Thiên nữ.
“Khinh Ái! Em không có tìm được hoa mai của em…” Thập Thất nức nở, lại lấy từ trong túi áo ra một đóa hoa giấy khác.
“Em chỉ tìm được của Thất Tinh thôi.”
“Nhưng anh tìm được của anh rồi mà.” Thất Tinh khó hiểu bước về trước, lúc nãy hắn đi tìm hoa mai cùng Thập Thất, em tìm phía dưới, hắn lại tìm phía trên cao. May mắn thay, Thất Tinh tìm được hoa mai giấy của hắn trước.
Bạch Vân cầm cả hai bông hoa ra xem, của Thập Thất đúng là của Thất Tinh, còn Thất Tinh thì lại cầm nhầm của Thập Thất.
Thập Thất thấy Thất Tinh cầm hoa của mình, lại òa lên khóc.
“Em không muốn lấy Thất Tinh đâu! Thất Tinh là đồ ngu!”
Quỳnh An và Trịnh Khinh Ái bỗng cảm thấy vô cùng quen thuộc.
“Chưa hết đêm, không tính đâu.” Trịnh Khinh Ái nhéo má Thập Thất, bế em lên. Sau đó lại lấy khăn tay lau nước mắt cho em.
“Về nhé?”
Thập Thất sụt sịt gật đầu, sau đó lại ôm chặt lấy cổ Thiên nữ, rồi vùi mặt vào cổ nàng ta.
“Dạ.”
Thất Tinh khó hiểu gãi đầu, đứng chết trân một chỗ, dường như vẫn đang cố gắng lý giải việc tại sao mình lại bị mắng. Cuối cùng phải để Quỳnh An đẩy hắn về trước.
“Bạch Vân có tìm được hoa không ạ?” Đi nửa chừng, Thập Thất gối đầu lên vai của Trịnh Khinh Ái, quay về sau hỏi nhỏ với Bạch Vân.
Bạch Vân im lặng lắc đầu.
Thập Thất sụt sùi, sau đó lại chỉ tay về một hướng khác trong rừng. Em hé môi, dùng khẩu hình nói với nàng.
“Phía kia.”
Bạch Vân không hiểu tại sao hồn kiếm lại giúp mình, nhưng nếu đã được chỉ điểm thì nàng ngại gì mà không đi tìm chứ? Vì thế vội vàng lấy cớ rằng mình có chút việc, chạy đi.
Trịnh Khinh Ái nhìn theo bóng dáng của nàng, không vạch trần, cũng chẳng cản lại, chỉ nhẹ nhàng chọc má của Thập Thất.
“Lo chuyện không đâu.”
Đến khi bốn người trở về, đã thấy Bạch Mặc Tử vừa gọi cơm xong, Thất Tinh cùng Quỳnh An có hơi đói bụng nên cũng ngồi vào bàn, Trịnh Khinh Ái cùng Thập Thất không thấy đói, lặng lẽ trở về phòng.
Ánh trăng từ bên ngoài hắt lên khung cửa sổ, thoáng chốc làm nổi bật lên thanh kiếm trong suốt trên tay nàng. Thập Thất đưa tay mân mê lưỡi kiếm trong suốt, cuối cùng nhỏ giọng hỏi.
“Em… Có còn được quay lại gặp mọi người không?”
Trịnh Khinh Ái phì cười, nghiêng đầu nhìn em.
“Sao em lại không gặp được mọi người? Ta vẫn luôn trông thấy em nếu em muốn mà.”
Thập Thất cúi đầu xuống, bĩu môi.
“Chỉ mỗi người… Không đủ… Với lại khi không có ai thì người mới nói chuyện với em.”
“Nhưng nếu nói chuyện với em khi đông người thì sẽ rất kỳ lạ, chính em cũng nói mà.”
Thập Thất biết Trịnh Khinh Ái đặc biệt, cũng tự hào rằng nàng là chủ nhân của mình, em dù nói như vậy nhưng cũng biết mình không thể duy trì nhân dạng được bao lâu nữa. Nhưng khi em nhìn thấy mối quan hệ của Trịnh Khinh Ái cùng Bạch Vân, Thập Thất lại không thấy an tâm chút nào.
“Vậy… Bạch Vân có tìm được hoa của người không?”
Đối diện với ánh nhìn đầy lo lắng của em, Trịnh Khinh Ái hướng mắt ra ngoài cửa sổ, có lẽ giờ đây ngoài Bạch Vân, vẫn còn rất nhiều người đang liều mạng chạy dọc rừng anh đào kia, chỉ để tìm ra một đóa mai giấy ghi tên người mình ái mộ.
Có lẽ khi mà nhân loại quá tuyệt vọng về một mối tình, họ sẽ cố gắng tìm kiếm cho mình một lý do để tiếp tục, để đối mặt, để bấu víu lấy một tia hi vọng nhỏ nhoi. Trịnh Khinh Ái giơ lên bàn tay, nhẹ nhàng che lại ánh trăng đang quá đỗi chói mắt ngoài kia.
Nàng mong chờ gì?
Trịnh Khinh Ái có quyền được mong chờ sao?
Nàng có sao? Không, nàng không có.
Nàng không xứng. Nhưng… Giá như… Ôi, giá như…
Giá như Bạch Vân hiểu được rằng trăng đêm nay cũng đang sáng tỏ, và nàng đừng cố kiếm tìm một bông hoa mai giấy nữa, bởi thứ đó chẳng thể tạo nên tình yêu của hai kẻ xa lạ đâu. Giá như Bạch Vân hiểu được, cửa phòng của Trịnh Khinh Ái luôn chờ tiếng gõ cửa của nàng.
Giá như Bạch Vân hiểu được, hai người họ không cần một đóa hoa mai giấy vô tri để níu kéo một mối duyên vĩnh hằng.
“Không.” Thiên nữ dịu dàng đáp lại. “Bạch Vân sẽ chẳng bao giờ tìm được đóa hoa đó đâu.”
Chẳng bao giờ.
______________________________________
“Xé rách sao? Trong quá khứ nàng không như thế này.” Má đào tóc xanh nhạt cười nói, bàn tay kéo xuống bông hoa giấy chỉ còn mỗi tên của Lý Liên Anh, rồi giẫm nát nó dưới mặt đất.
“Trong mắt ta, ả luôn như thế này.” Lam đáp lời, dáng vẻ dửng dưng, chán ghét nhìn vào người đối diện mình. “Ngươi thật đáng thương khi yêu ả.”
Má đào nọ bật cười, sau đó vui vẻ tựa vào vai thiếu nữ đeo mặt nạ bên cạnh mình.
“Nàng đáng thương khi không yêu ta.” Má đào cất tiếng,
“Còn ngài, sau hơn mấy trăm năm sống cuộc đời của của bậc thánh nhân, ngài vẫn hạ mình yêu một kẻ phàm trần.”
Lam chau mày, muốn vươn tay siết lấy cổ má đào kia, nhưng lại bị thiếu nữ đeo mặt nạ ngăn cản. Dáng vóc người nọ trong vô cùng mảnh mai, thế nhưng sức lực lại không hề nhỏ. Lam không muốn so đo, nhanh chóng giật tay lại.
“Lũ yêu nghiệt các ngươi không biết yêu, nếu các ngươi yêu thì đó cũng chỉ là thứ tình yêu méo mó dị dạng.”
Má đào nọ thoáng ngạc nhiên, đôi mắt đỏ rực mở to, sau đó dần dần nheo lại.
“Đáng thương làm sao, cả ngài, cả nàng.”
“Những kẻ không biết nên yêu ai.”