Chương 66: Dù đời không nỗi nhớ quên, thì tương phùng vẫn chẳng nên tương phùng
- Trang Chủ
- Ngàn Năm Say - Nghịch Tuyết
- Chương 66: Dù đời không nỗi nhớ quên, thì tương phùng vẫn chẳng nên tương phùng
Dù đời không nỗi nhớ quên, thì tương phùng vẫn chẳng nên tương phùng.
Trăm cột đá dần dần trỗi dậyChống gió giông, đốt cháy bầu trờiTức thì đất gục mưa rơiĐã tan đâu mất, trong ngời biển xanh
Nhóm người của Trịnh Khinh Ái đã đến hồ Lạc Hoa từ lâu, giờ đang bắt đầu chọn cây anh đào để gửi gắm hoa mai giấy của mình.
Lúc nãy Thập Thất đã treo xong cùng Thất Tinh rồi, nên giờ chỉ ngoan ngoãn đứng bên dưới nắm lấy gấu váy Trịnh Khinh Ái, chờ nàng treo hoa lên.
Hoa mai của nàng vốn là màu xanh nhạt, nhưng nhờ những ánh đèn mờ ảo trong rừng anh đào, giờ đây bông hoa khoác lên mình sắc lục kì lạ, nhìn như một chiếc lá xanh mơn mởn. Hoa mai vẫn chưa được treo lên, phút chốc nổi bật giữa những sắc hồng đào.
Hoa nổi bật, người lại càng hút mắt, đám anh tài đi du xuân mấy lần lướt qua người nàng. Trịnh Khinh Ái hệt như một pho tượng được chạm khắc tinh xảo, đến mức chẳng ai có thể nghĩ rằng đó là người thật nữa. Nàng ta mặc một thân váy màu xanh nhạt, gió xuân lướt qua, nhẹ nhàng nâng lên tà áo, khiến người ta cứ ngẩn ngơ, ngỡ như trông thấy một vị thiên nữ xuất hiện giữa rừng anh đào.
Có mấy anh tài muốn đến gần Trịnh Khinh Ái để trò chuyện, số khác lại đứng đó chờ nàng treo hoa, dường như muốn trở thành kẻ may mắn có thể bén duyên với nàng. Nhưng rồi đều bị vẻ đáng sợ của Thất Tinh đuổi đi mất.
Trịnh Khinh Ái chần chừ đôi chút, cuối cùng vẫn dịu dàng miết lấy cánh hoa, ướm thử nó lên một cành khô. Rồi khi hết xuân, những bông hoa giấy chẳng ai hái xuống sẽ theo anh đào rơi vào hồ, hoặc là chìm xuống nước sâu, hoặc là trôi theo dòng sông ra ngoài biển lớn, rồi bị lãng quên mãi mãi.
Sương khói mỏng ai chờ ai bước?Bến thuyền xưa ai ngước ai trông?Nhân sinh thế thái xoay vòngKhắc khoải trong lòng, ai nhớ ai quên?
Biết sao đây? Dù đời không nỗi nhớ quên, thì tương phùng vẫn chẳng nên tương phùng.
“Khinh Ái cũng cầu phúc ạ?” Thập Thất đột nhiên hỏi, Trịnh Khinh Ái treo hoa giấy xong thì bế em lên, đối diện với ánh mắt đầy tò mò của em, nàng mỉm cười.
“Đây là cầu duyên.” Thiên nữ nhéo lấy má em. “Lúc nãy em mua hoa giấy có thấy người ta ghi lại tên của mình và tên của quán trọ đúng không? Khi có người hữu duyên hái xuống hoa giấy của Thập Thất, họ sẽ đi hỏi từng tiệm bán hoa, chỉ để tìm thấy chúng ta.”
Thập Thất ngẩn ra “A?”
“Nhưng… Em… Em không muốn lấy chồng…”
Hồn kiếm mếu máo, lại chỉ về phía thần thú cũng đang ngờ nghệch bên cạnh.
“Thất Tinh bảo treo hoa lên để cầu phúc mà.”
Trịnh Khinh Ái quay đầu nhìn Thất Tinh, hai vai thoáng run lên, đủ hiểu nàng đã phải nhịn cười tới mức nào. Sau một lát, Thiên nữ cất tiếng hỏi.
“Thất Tinh muốn lấy vợ sao?”
Thất Tinh “…”
Thần thú vỗ trán, hắn bị Bạch Mặc Tử chơi một vố rồi, tên hồ ly kia dám lừa hắn rằng lễ này để treo hoa cầu phúc, uổng công Thất Tinh thành tâm như vậy.
“Chủ… Chủ nhân… Thế giờ phải làm sao?” Bạch Mặc Tử đã trốn đi đâu mất, muốn đánh hắn cũng không được, nên Thất Tinh giờ chỉ có thể hỏi chủ nhân của mình mà thôi.
Trịnh Khinh Ái cởi ra áo choàng, cẩn thận quấn Thập Thất lại, tránh để em va vào dòng người, sau đó mới đặt vào lòng Thất Tinh. Nàng chậm rãi nói.
“Chia ra đi tìm lại hoa đi, tránh để bị vợ tương lai của ngươi tìm được.”
Thần thú không hiểu rõ lời Thiên nữ nói lắm, hắn chỉ vội vàng gật đầu, nhanh chóng bế Thập Thất chạy đi.
Trịnh Khinh Ái lại quay đầu nhìn về cành cây khô mà mình định treo hoa lên, bồi hồi nửa muốn nửa không.
Còn về phần Bạch Vân thì… Nàng bị lạc.
Trớ trêu thay, Bạch Vân từng là một sát thủ, dùng rừng làm chỗ trốn, Hắc miêu bộ pháp nhẹ nhàng chuyển động, dọa cho thế nhân sợ đến cứng người. Thế nhưng bây giờ lại bị lạc trong rừng người này.
Đã thế, ngay cả Lam vốn đi cùng nàng cũng biến đi đâu mất.
Bạch Vân bối rối vò đầu, sau một hồi đi tới đi lui vẫn không tìm được lối ra, bất lực tựa vào một thân cây.
Nàng đưa mắt nhìn lên đóa mai giấy được treo trên cao, loáng thoáng nhìn thấy chữ “Quỳnh An”, thế nhưng bên cạnh vẫn còn kí tự gì đó mà Bạch Vân nhìn không rõ, nàng vô thức vươn người lên, muốn lấy bông hoa đó xuống.
Lúc này, tay của nàng đột nhiên bị giữ lại.
Quỳnh An thở hồng hộc, cuối cùng cũng bỏ tay Bạch Vân ra mà ôm lấy thân cây, cô cố nói:
“Người anh em, đừng có động vô, mất linh.”
Bạch Vân “…”
“Bộ cô yêu ai hả?” Bạch Vân vừa hỏi vừa nhích sang hướng khác một chút, lúc này nhìn rõ hàng chữ còn lại.
Chữ “giàu”.
Quỳnh An tự ghi tên mình và chữ “giàu” lên hoa mai.
Bạch Vân quay đầu nhìn về người kia. Quỳnh An lại chột dạ nhìn sang chỗ khác.
Túng thiếu tới vậy luôn? Thật luôn?
“Đang tìm gì đó?” Nàng hỏi, thấy Quỳnh An có vẻ gấp gáp, có lẽ là chạy từ xa tới, nhưng không thể nào có chuyện Quỳnh An cảm ứng được Bạch Vân chuẩn bị gỡ hoa giấy xuống, nên chỉ có thể là đang gấp gáp chạy đi tìm gì đó, vô tình gặp được nàng mà thôi.
“Thất Tinh với Thập Thấp tưởng hoa này treo để cầu phúc, sau vỡ lẽ ra mới biết là không phải nên đang đi tìm để lấy lại.”
Bạch Vân bật cười, không ngờ con ngựa kia cũng có lúc ngu ngốc như vậy. Nàng ôm bụng run rẩy một hồi mới chợt nhớ ra.
“Thiên nữ có treo hoa không?”
“Hình như có treo.” Quỳnh An ậm ờ đáp, sau đó lại vội vàng muốn chào tạm biệt nàng. Nhưng chân còn chưa kịp nhấc thì đã bị Bạch Vân giữ lại.
“Thiên nữ có ghi tên ai không?”
Quỳnh An khó hiểu nghiêng đầu.
“Thiên nữ không ghi tên cổ thì ghi tên ai?”
“Ý tôi là, người có ghi tên của nàng với người khác không.”
“Ồ…” Quỳnh An hiểu ra, mắt nheo lại, nhìn thế nào cũng ra vẻ gian xảo.
Lúc này, Lam tìm được Bạch Vân, hắn ở phía sau gọi nàng, Bạch Vân chỉ mới sơ xuất quay đầu về sau thì Quỳnh An đã chạy biến, chỉ ném lại một câu duy nhất.
“Tự mình tìm đi!”
Lam nhìn theo dáng vẻ Quỳnh An bỏ chạy, hắn đoán cô hẳn là bạn của Bạch Vân, vì thế cũng không để tâm lắm, chỉ nhẹ nhàng hỏi nàng.
“Cô đã treo hoa chưa?”
Bạch Vân lắc đầu, nàng vẫn còn giấu hoa trong ngực áo.
“Bạch Vân có điều suy nghĩ sao?” Lam mỉm cười hỏi, mặt đầy vẻ dịu dàng. “Nhất Kiếm đảo có một ít thuật bói toán, cô có muốn nhờ vào nó để giải đáp thắc mắc không?”
Hắn vừa nói vừa chìa bàn tay ra, như đợi Bạch Vân đặt lên, đuôi mắt Lam hơi nhếch lên, nhìn qua vô cùng sắc bén, đáng lẽ hắn phải là kiểu người trung can nghĩa đảm, thế nhưng hết lần này đến lần khác đều làm cho nàng cảm thấy hắn rất hòa nhã, dịu dàng, không phải là kiểu người sẽ dễ dàng động đến gươm đao.
Bạch Vân vốn định đặt tay lên, thế nhưng lại vô thức trông thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua, người kia mặc bộ váy xanh nhạt, trên mắt cũng đeo vải che. Bạch Vân vội vàng rút tay lại.
“Khi khác nhé, bây giờ tôi có chút việc, gặp anh sau.”
Nàng nói xong cũng không đợi Lam hồi đáp, nhanh chóng hòa vào dòng người, đuổi theo bóng dáng nọ.
Bạch Vân thuần thục di chuyển giữa rừng anh đào, hết né cây đến né người, cuối cùng đuổi kịp được người đó.
Nàng vươn tay nắm lấy tay thiếu nữ kia, cố nói trong cơn thở dốc.
“Khinh Ái, tôi có chuyện muốn nói với nàng.”
Khổng Khuynh Thành bỗng nhiên bị nắm lấy thì hơi nhướng mày lên, vốn nghĩ rằng tách ra khỏi Tử Nhiên và Sinh Nhiên sẽ được dạo mát một chút, thế nhưng không nghĩ sẽ bị bắt lại sớm hơn tưởng tượng.
Lại còn bị một người có “thiên ý” bắt.
Khổng Khuynh Thành chậm rãi rút tay lại, Bạch Vân ngơ ngác ngẩng đầu lên, phát hiện kia là một khuôn mặt xa lạ. Thiếu nữ nét mặt mang đầy ý cười, khóe mắt tuy bị bịt kín nhưng vẫn khiến người ta nhìn ra sự vui vẻ, không như Trịnh Khinh Ái, dù Thiên nữ có mỉm cười đi nữa, thì cũng chỉ nhuốm một màu u sầu mà thôi.
“Ta nghĩ má đào vẫn nên tìm người kia để nói thì hơn.”
Bạch Vân ngượng chín mặt. Sự thật chứng minh, ở Đại Ngư này, người bịt mắt cũng không nhiều như Quỳnh An nghĩ. Nàng xấu hổ gãi má, cuối cùng cúi đầu.
“Thật xin lỗi, tôi nhận nhầm người.” Bạch Vân xin lỗi xong cũng không có ý định nán lại, nhưng nàng còn chưa kịp rời đi thì đã bị Khổng Khuynh Thành nắm lấy.
Bạch Vân khó hiểu chau mày.
“Ta đang bị lạc, lại còn mù, má đào có thể nào giúp ta ra ngoài không?” Nàng ta mỉm cười, sau khi không thấy Bạch Vân đáp lại, Khổng Khuynh Thành lại nói tiếp. “Ta biết má đào đang tìm gì, nếu má đào giúp ta ra bên ngoài, ta sẽ chỉ cho cô.”
Lại bói toán nữa? Bạch Vân ngẩn ra, đây là lễ tầm mai kết duyên mà, sao hết người này đến người kia làm mấy trò mê tín vậy?
Nàng bất lực nắm lấy tay áo của Khổng Khuynh Thành, kéo nàng ta ra ngoài. Dù sao cũng lỡ phiền người khác rồi, cứ coi như là làm phước vậy.
Rừng anh đào không quá rộng, nhưng người rất đông, lướt qua lướt lại sẽ lạc trong dòng người, nhìn lên chỉ thấy cây, nhìn xuống lại thấy người. Bạch Vân sáng mắt còn dễ lạc, huống hồ là người mù như Khổng Khuynh Thành.
Không nhanh không chậm, hai người cuối cùng ra được khỏi rừng anh đào. Bạch Vân dắt nàng ta đến một quán ăn nhỏ, ném ở đó, rồi lại định quay về tiếp tục việc của mình.
Khổng Khuynh Thành lúc này chỉ tay về một hướng, mỉm cười.
“Đi theo hướng đó, chắc chắn sẽ tìm được tình duyên.”
Bạch Vân không muốn nghe lời nàng ta huyên thiên nữa, thế nên dù có bán tín bán nghi, cũng không nán lại lâu mà vội vàng bỏ đi.
Khổng Khuynh Thành thoải mái rót cho mình một tách trà, lại chậm rãi gọi ba tô mì, nàng ta nhẩm tính thời gian, khi hai bóng trắng quen thuộc lần nữa xuất hiện trước mặt, nàng mới nhẹ nhàng thốt lên một câu.
“Thiên cơ bất khả lộ, nhưng thiên ý thì không hẳn.”
Huống hồ, đây cũng có thể xem như là duyên.
Sinh Nhiên nhìn dáng vẻ đùa giỡn của nàng, cười hỏi.
“Nàng đã dạo mát đủ chưa?”
Khổng Khuynh Thành chột dạ quay đầu đi.
“Bị Sinh Hoa theo đuôi, làm sao mà ta dạo đủ được?”
“Nhưng vẫn đủ để câu được vài con ong bướm xa lạ đấy thôi.” Người kia cười càng rạng rỡ. Sau đó cẩn thận cúi người, thì thầm.
“Hoa khoe sắc như thế đúng là họa nhân gian, ta nên nhốt nó lại, dày vò nó.”
“Hay cả hai?”
“Trong đêm?”
Tử Nhiên ngồi một góc, đã bắt đầu tự giác ăn mì. Mắt không thấy, tai không nghe, tim không loạn.
Bạch Vân quay lại rừng anh đào, dòng người càng lúc càng đông, đến mức nàng có chút không thở nổi, Bạch Vân chỉ có thể vừa cố né dòng người, vừa cố bảo vệ hoa mai giấy mình giấu trong ngực, tránh cho nó bị đè bẹp.
Thế rồi lần này lại bắt đầu có bàn tay nắm lấy áo nàng. Bạch Vân giật mình quay lại, phút chốc lại ngẩn người. Má đào kia không như Trịnh Khinh Ái mang một nét duy mỹ khó lẫn lộn, nàng ta mặc một bộ váy màu tím nhạt, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra vẻ dịu dàng cắm rễ tận trong xương cốt.
“Bạch Vân? Là em sao?”
Có vẻ như lần này người quen người lạ đều cố tình lựa thời điểm này mà đến.
“Chị Vỹ Tri?” Nàng bất ngờ mở to mắt, lúc này quay sang người đang đi bên cạnh nàng ta. Đó có lẽ là một văn nhân, cả người hắn được bao trùm bởi một cảm giác thanh nhã, tay phẩy quạt, đối diện với ánh nhìn của Bạch Vân, dịu dàng cúi đầu.
“Đây là?”
“Ý trung nhân của chị.” Vỹ Tri dừng lại một chút, khóe môi cong lên, đôi mắt nâu nhạt lấp lánh ý cười. “Cũng là chồng sắp cưới của chị.”
Bạch Vân nhướng mày, thoáng nhớ lại quy luật của Nhất Sắc các, sau đó thì cũng không có gì bất ngờ nữa.
“Mấy năm không gặp, Bạch Vân đã cao hơn chị rồi.” Vỹ Tri giơ tay lên, hệt như muốn đo thử xem cao hay thấp. Bạch Vân vẫn nhớ trò trẻ con này của nàng ta, từ hồi lần đầu gặp đã thế. Thiếu nữ này luôn thích phân chia cao thấp với nàng, lúc đầu Bạch Vân còn mặc kệ trò trẻ con đó, nhưng sau này thì cũng không còn dịp nào nữa.
“Em cũng hai mươi lăm tuổi rồi.” Bạch Vân nắm lấy tay nàng, nháy mắt trêu đùa. “Còn chị thì…”
“Ấy ấy ấy.” Vỹ Tri bịt lại miệng nàng. “Chị nhỏ hơn em ba tuổi.”
Thực ra là lớn hơn ba tuổi.
Bạch Vân đảo mắt, cũng không vạch trần.
“Thế khi nào chị cưới?” Bạch Vân xoa cằm mình, nhìn hai người trước mặt, ý trung nhân của Vỹ Tri mỉm cười, còn nàng ta lại thẹn thùng, giấu khuôn mặt mình sau tay áo.
“Nửa tháng nữa.” Vỹ Tri nói, sau đó lại nắm lấy tay của Bạch Vân. “Nửa tháng sau em ghé thành Hạ Lai nhé, chị rất mừng nếu em tới dự, mọi người ở…” Vỹ Tri nói một chút thì dừng lại, lo lắng nhìn về sau, khi thấy ý trung nhân của mình vẫn đang mải mê ngắm hoa thì mới nói tiếp.
“Mọi người ở Nhất Sắc các đều rất nhớ em.”
Bạch Vân nghĩ ngợi một hồi, gật đầu.
“Em sẽ đến.”
Hai người hàn thuyên thêm chút nữa mới tạm biệt, Bạch Vân còn cho Vỹ Tri biết được quán trọ của mình ở đâu, hẹn có dịp lại gặp nhau.
__________________________________
Bạch Vân mười lăm tuổi làm nhiệm vụ trở về, nàng giết cả nhà của quan viên, lại tha cho đứa con nhỏ chỉ mới ba tuổi của họ.
Hắc Tử Sang dĩ nhiên không hài lòng, phạt Bạch Vân đứng một ngày một đêm dưới trời tuyết.
Nàng không chấp nhận việc mình sai, dẫu chính Bạch Vân cũng biết mình chẳng phải là kẻ chính nghĩa gì, nhưng giết một đứa trẻ, nàng sẽ không làm.
Mặc dù sau này nó có thể trở về báo thù, Bạch Vân cũng không hối hận.
Tuyết rơi càng lúc càng dày, đến tối thì đã cao đến đầu gối. Bạch Vân hai ngày không ăn không uống cũng chẳng sao, thế nhưng đối diện với cái lạnh thấu xương này không khỏi khiến nàng run lên.
Giữa khuya, Hắc Tử Sang đến, hắn ném xuống một cái xác.
Đứa trẻ mà Bạch Vân đã tha mạng giờ đây đang nằm trước mặt nàng, trên cổ có vết rách sâu, đôi mắt xám xịt, đủ để hiểu chết cũng đã lâu.
Nàng có thể tha, nhưng người khác thì không.
“Đứa trẻ này thiếu cha mẹ cũng chẳng sống nổi. Con không giết nó thì tức là gián tiếp đẩy nó vào bể khổ.”
Bạch Vân nghe hắn nói xong, cuối cùng cũng không chống cự nổi mà ngất xỉu.
Nàng sốt đúng ba ngày, Huyễn Dạ ngày đêm túc trực bên cạnh, đưa thuốc, đút cháo. Bạch Vân ngộ ra nhiều chuyện, từ đó cũng dần tự cô lập bản thân, luôn treo trên người vẻ hòa đồng, không để ai nhìn thấu nữa.
Khi nàng vừa khỏi bệnh, Bạch Vân lại được đưa cho nhiệm vụ mới, nàng phải đến một nơi gọi là Nhất Sắc các, làm gián điệp ở đó, không được dùng tên giả.
Đây là một sự trừng phạt khác.
Bạch Vân không nói nhiều, chỉ mỉm cười nhận lệnh rồi rời đi trong đêm.
_________________________________
Ảnh bonus hôm nay là tranh Thiên nữ gảy đàn, dưới ngòi bút của artist Lê.