Chương 6: Ích kỷ
Dẫu núi rừng sông bể lênh đênh
Làm sao giữ được lâu bền?
Cắt tay lấy máu tạo nên quân thần
_______________________________________
Lời vừa dứt, Trịnh Khinh Ái liền cất quạt đi, sau đó cẩn thận bế xốc nàng lên.
Bạch Vân có chút hốt hoảng, Trịnh Khinh Ái nhìn còn yếu đuối hơn nàng, thế mà nàng ta lại bế nổi nàng. Nhưng Bạch Vân vốn chẳng cảm thấy dáng vẻ tu luyện nào ở Trịnh Khinh Ái cả. Bạch Vân đã từng gặp qua nhiều kẻ nội công thâm hậu, cả người bọn họ lúc nào cũng toát lên một loại uy áp khó diễn tả. Nhưng ở Trịnh Khinh Ái lại không hề tồn tại thứ uy áp đó.
Trịnh Khinh Ái từ từ bế Bạch Vân ra bên ngoài. Một rừng bạch dương rộng lớn hiện ra trước mắt nàng. Từng tán lá rơi xuống mặt đất, phủ đầy dưới chân Trịnh Khinh Ái một sắc vàng tươi, đối nghịch đến kì lạ.
“Hôm nay là ngày lập xuân đầu tiên.” Trịnh Khinh Ái cười nói, dáng vẻ nửa đùa nửa thật. “Một năm mới đang bắt đầu. Cũng đến lúc phải bỏ cũ thay mới rồi.”
Bạch Vân nhìn sang phải, có một con ngựa đen tuyền đang đứng yên chờ đợi, trên lưng treo giỏ tre đựng đầy linh thảo. Nó dường như cũng nhìn thấy nàng, đôi tai vểnh lên, sau đó lại như bất mãn mà quay một vòng.
“Nó tên là Thất Tinh.” Trịnh Khinh Ái mỉm cười giới thiệu, sau đó mới quay lại mà bảo con ngựa đen đó.
“Thất Tinh, cúi thấp xuống một chút.”
Bạch Vân xém chút phì cười, nàng biết Trịnh Khinh Ái kỳ lạ, nhưng kỳ lạ đến mức nói chuyện với ngựa thì lại là lần đầu. Ấy thế mà con ngựa kia lại ngoan ngoãn mà hạ người thấp xuống, Bạch Vân ngơ ngác nhìn nó, nó lại chỉ vẫy vẫy đôi tai, trông vô cùng kiêu kỳ.
Nàng được Trịnh Khinh Ái bế lên ngựa. Bởi vì xương cốt của nàng đều đã gãy nát và chỉ được Trịnh Khinh Ái sơ cứu mà nẹp xương lại, thế nên dù có ngồi trên ngựa, Trịnh Khinh Ái vẫn phải đỡ lấy nàng.
Một tay nàng ta đỡ lấy lưng Bạch Vân, sau đó lại cẩn thận để nàng tựa vào vai mình. Tay còn lại thì giữ lấy dây cương. Trịnh Khinh Ái thấp giọng nói:
“Ngồi cho vững”.
Giọng nói của Trịnh Khinh Ái vô cùng chắc chắn, thế nhưng trái ngược với vẻ khẳng định của người kia, Bạch Vân lại hét lên.
“Khoan! Cô bị mù mà cưỡi ngựa cái gì…?”
“…”
Mặc kệ lời của nàng, Thất Tinh mang theo Trịnh Khinh Ái cùng Bạch Vân trên lưng, từ từ bước về trước, dáng điệu vô cùng thong dong thoải mái.
“Thất Tinh thuộc đường, đừng lo lắng.” Nàng ta nhẹ nhàng trấn an.
Bạch Vân dõi mắt nhìn khu rừng bạch dương, rồi lại nhìn từng tán lá đang chậm rãi rơi xuống, khuôn mặt của Trịnh Khinh Ái lúc này được mặt trời tô vẽ cho một vầng hào quang. Khiến Bạch Vân cảm thấy vô cùng chói mắt, vì vậy nàng nhắm hờ mắt lại.
Trịnh Khinh Ái hơi nghiêng đầu, Bạch Vân sau đó liền cảm nhận được cảm giác ấm áp rơi lên má, nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt.
“Bạch Vân có nốt ruồi lệ đường…” Trịnh Khinh Ái cất tiếng, giọng nàng rất nhẹ, Bạch Vân lúc này chậm rãi mở mắt ra. Nàng ta liền nhanh chóng thu tay lại.
Theo người xưa kể lại, nốt ruồi lệ đường có được là do kiếp trước, khi chết đi được người mình yêu ôm giữ trong lòng. Người đó vì ngươi mà khóc, nước mắt rơi xuống, đọng lại ở vị trí lệ đường, nên còn gọi là nốt ruồi đón lệ.
Bạch Vân bật cười, nàng hiếm khi bật cười lớn như vậy. Bạch Vân cũng không còn quá trẻ, nàng lại càng không tin vào duyên kiếp, nàng chỉ tin vào con tim mình. Con tim nàng nói có, chính là có, nói không, chính là không. Duyên kiếp là gì, nàng mặc kệ.
“Lệ đường là cái gì, tình duyên ba kiếp là cái gì?” Nàng cười một tràng dài, cuối cùng nhắm mặt lại giả chết. “Tôi thấy nếu yêu một ai, thì không nên để người đó chết trước mặt mình mới phải.”
“Sinh tử khó lường, con người còn bị ràng buộc bởi bát khổ, Bạch Vân…” Trịnh Khinh Ái mỉm cười.
“Thế gian này, không phải cứ muốn là sẽ thành sự.”
Bạch Vân nghe xong lời người kia nói, nàng có chút không nhìn rõ ý định của nàng ta, bởi vì đôi mắt bị che khuất, nên dáng hình người này cũng trở nên vô cùng mờ mịt.
“Nói thế cũng không đúng, theo tôi biết, có rất nhiều con đường để tu luyện, dù là võ tu của tôi, hay tiên tu, yêu tu, ma tu, quỷ tu. Sau khi đột phá chín tầng đều trở thành thần. Vậy thì làm sao còn bị ràng buộc bởi bát khổ nữa chứ?”
Trịnh Khinh Ái nghe xong lời của Bạch Vân, nàng ta im lặng không đáp. Ngay lúc mà Bạch Vân đã buông tha cho câu trả lời của người kia. Thì Trịnh Khinh Ái lại lên tiếng, mà lời này, cũng khiến nàng ngây ngốc.
“Nhưng bát khổ vốn là một vòng tuần hoàn.”
Sinh, lão, bệnh, tử, oán tằng, ngũ uẩn, ái biệt ly, cầu bất đắc.
Ngươi có thể vượt qua được sinh, lão, bệnh, tử. Ngươi có thể bất lão, bất tử, bất thương, bất diệt. Nhưng người ngươi yêu thì sao?
Ngươi sẽ khổ vì hận thù, khổ vì ngũ uẩn, khổ vì yêu mà chia cách, khổ vì cầu mà chẳng được.
Trở thành thần linh đúng là sẽ không còn bị ràng buộc, bởi khi phi thăng, ngươi xem như đã trút bỏ hết thảy, quên đi mọi thứ. Nhưng lúc đó, mấy ai dám từ bỏ tất cả mà thành thần đâu?
Bạch Vân nhìn Trịnh Khinh Ái, đôi môi nàng ta vẫn treo một nụ cười nhìn chẳng ra vui buồn.
Trịnh Khinh Ái vui sao? Bạch Vân nhìn không thấu.
Trịnh Khinh Ái buồn sao? Bạch Vân đoán chẳng được.
Nhân loại vốn là một sinh vật kỳ diệu. Họ có thể cười khi không vui, khóc khi chẳng buồn. Cô gái bảo yêu ngươi có thể nhẫn tâm giết ngươi, chàng trai bảo ghét ngươi lại có thể vì ngươi mà chết. Vị văn sĩ bảo ngươi chờ hắn, đã thành hôn với người khác mất rồi. Trong khi nàng thôn nữ bảo sẽ chẳng đợi ngươi đâu, lại chết vì cô độc.
Ôi nhân loại, hỡi nhân loại. Có gì kì diệu hơn thế này đâu?
Bạch Vân im lặng không tiếp lời, nàng im lặng nhìn ra phía xa xăm, xác lá bạch dương trải đầy trên nền đất, đẹp đến nao lòng. Thế nhưng, mặt đất bỗng nhiên lồi lõm một cách vô cùng kỳ dị, rồi từ dưới đó, những loài bò sát lẫn động vật bắt đầu chui lên, Bạch Vân thậm chí còn thấy cả hồ ly.
Chúng chỉ là tiểu yêu. Bạch Vân có thể dễ dàng nhận ra điều đó, nhưng vấn đề là số lượng của chúng cực nhiều, trông như một đội quân đang xâm chiếm mặt đất.
“Cẩn thận!”
Trịnh Khinh Ái dường như cũng phát giác ra điều kì lạ. Nàng ôm lấy Bạch Vân, chân đạp lên lưng ngựa, chỉ trong tích tắc, Bạch Vân liền thấy cả mình cùng Trịnh Khinh Ái đang lơ lửng giữa không trung.
Trịnh Khinh Ái biết khinh công sao? Không, giờ phút này nó không còn quan trọng nữa. Bạch Vân nhìn về phía trước. Dường như nàng ta muốn nhảy lên ngọn cây bạch dương kia, nhưng lực nhảy lại không hề đủ.
Sẽ rơi mất!
Ngay lúc này, một cơn gió thổi đến, từng lá bạch dương vàng tươi bắt đầu bay tán loạn trong không trung. Chỉ thấy mũi chân của Trịnh Khinh Ái khẽ khàng đạp lên một chiếc lá đang rơi, cả người liền bật lên cao hơn, rồi nhẹ nhàng đáp xuống ngọn cây.
“Thất Tinh.” Trịnh Khinh Ái cất lên hai tiếng, con ngựa đen tuyền bên dưới bất chợt xoay người, chỉ trong phút chốc liền biến thành một chàng trai cao to.
Tóc của hắn rất dài, dài hơn cả nàng. Mái tóc đen được hắn cẩn thận buộc phía sau lưng. Thất Tinh dẫm chân xuống đất, một làn sóng linh lực nổi lên, đổ dồn về trước, hất bọn tiểu yêu văng ra xa.
Thất Tinh ngẩng đầu lên, hắn nhìn về phía Trịnh Khinh Ái, như đang đợi nàng ra lệnh, ngay lúc này, Trịnh Khinh Ái hắng giọng, cất tiếng:
“Yêu vương đại nhân kia không bảo các ngươi đừng nên bén mảng đến chỗ này sao?”
“Thiên nữ giúp với!” Một tiểu yêu lồm cồm bò dậy, nó giơ hai tay bé nhỏ lên, bám lấy gấu áo Thất Tinh.
“Yêu vương đại nhân kia không bảo các ngươi đừng nên bén mảng đến chỗ này sao?” Trịnh Khinh Ái nhắc lại lần nữa.
Bọn tiểu yêu lúc này vô cùng lo lắng, rõ ràng yêu vương đã dặn bọn chúng nếu có chuyện gì không xử lý được thì phải tìm má đào bịt mắt ở chỗ này, thế sao nàng ta lại không hề có ý gì là muốn giúp đỡ chúng vậy?
“Thưa ngài, có một lão tiên thú vốn tu luyện trong hang núi, chẳng hiểu sao hôm nay đột nhiên trở nên vô cùng hung hăng. Vì bị hắn đuổi giết nên chúng tôi buộc phải chạy đến nơi này.”
“Ta là y sư.” Trịnh Khinh Ái nói. “Các ngươi từng thấy y sư đi đánh người chưa?”
“Mong ngài giúp đỡ chúng tôi.” Lũ tiểu yêu vẫn không bỏ cuộc, bọn chúng đồng loạt quỳ rạp xuống, chắp tay với nàng.
“Giúp đỡ chúng tôi với ạ!”
Trịnh Khinh Ái im lặng một chút, Thất Tinh nãy giờ vẫn đứng yên chờ đợi mệnh lệnh từ nàng, Bạch Vân thấy hắn có vẻ bồn chồn, cuối cùng đành thở dài, ra lệnh.
“Thất Tinh, ngươi đi giúp chúng đi.”
“Đa tạ đại nhân! Đa tạ đại nhân!” Bọn tiểu yêu vui mừng reo lên.
Thất Tinh sau khi được cho phép. Hắn gật đầu. Sau đó đeo lên giỏ đựng linh thảo, cùng bọn tiểu yêu chạy vào sâu bên trong rừng.
“Nhà cũng không còn xa, chúng ta sẽ đi bộ về.” Trịnh Khinh Ái nói xong, cả người liền một lần nữa nhảy lên, Bạch Vân chỉ nghe thấy tiếng lá cây bị đạp lên, chớp mắt liền phát hiện mình cùng người kia đang đứng bên dưới mặt đất.
“Má đào trông không hề có dáng vẻ của người biết võ công.” Bạch Vân lên tiếng, nàng cố tình hỏi dò, Trịnh Khinh Ái luôn bảo mình là một ty sư mù lòa, có y sư mù lòa nào lại có thể đạp lá cây mà bay không? Có y sư mù lòa nào mà lại có một con ngựa biết hóa thành người không?
“Ừ, ta cũng thấy vậy.” Trịnh Khinh Ái đáp lại ngắn gọn.
Bạch Vân “…”
“Bạch Vân sợ sao?” Trịnh Khinh Ái mỉm cười, Bạch Vân nín lặng, nói sợ thì có bị ném lại ở đây không?
“Cô bảo cô chỉ là một y sư mù lòa.”
“Đúng vậy.”
“Cô bảo cô học nghệ còn không thông.”
“Không sai.”
“Vậy là má đào lừa tôi.”
“Ta nhớ là cô chưa bao giờ hỏi ta có biết võ công hay không cả.”
“…”
Đúng là mình không hỏi thật. Bạch Vân bị bắt bẻ thì mím môi.
“Vậy… cô là yêu tộc?”
“Không.” Trịnh Khinh Ái bật cười, tiếng lá khô bị dẫm nát vang lên giòn tan. “Ta là nhân loại.”
“Nhưng cũng coi thường nhân loại.”
“Nghĩa là sao?”
“Hm… Ta đã từng đi rất nhiều nơi, gặp gỡ rất nhiều người. Ta gặp một cầm sư, vì đưa tro cốt người thương về quê hương mà trở nên tàn phế.”
“Ta gặp một má đào giàu có, gia tài vô hạn, nhưng cô độc.”
“Ta gặp một người mẹ thương con, sau cùng lại muốn giết chết con mình.”
“Ta gặp đấng cha anh tài năng xuất chúng, sau cùng vì nghĩa lớn, vì danh lợi mà tiêu diệt lẫn nhau.”
“Mà cội nguồn của những nỗi khổ trên cũng đều xuất phát từ điều duy nhất. Con người.” Trịnh Khinh Ái ảm đạm nói. “Bởi vì họ là người, và bởi con người thích tự gây đau khổ cho nhau.”
“Thế nên ta khinh thường nhân loại. Chạy trốn hồng trần, ẩn cư vào chốn rừng thiêng nước độc này, chờ cho một ngày nào đó bát khổ không còn ràng buộc ta nữa. Ta sẽ biến mất.”
Bạch Vân im lặng nghe Trịnh Khinh Ái nói, phút chốc cảm thấy tâm tư người kia tựa một hồ nước tĩnh lặng. Thỉnh thoảng sẽ vì một cơn gió hay hòn đá của ai đó ném xuống mà xao động, rồi chỉ trong chốc lát, hồ nước ấy lại như chưa từng có gì xảy ra.
“Nhưng ta nửa muốn, nửa không.”
Trịnh Khinh Ái nhìn nàng. Bạch Vân cảm tưởng như thời gian đang dừng lại, quay ngược về hàng trăm năm trước, như trong tích xưa kể lại, hay những truyền kì về chuyện tình vượt thời gian.
Nhưng có thật không? Bạch Vân chẳng biết nữa.
Lúc nàng hoàn hồn lại, Trịnh Khinh Ái đã dừng chân trước một khuôn viên. Nó như một biệt viện trong rừng, trông qua vô cùng to lớn, nhưng không hề khiến người ta cảm thấy sự tồn tại của nó là sai lầm, ngược lại còn tạo cảm giác nó đáng lẽ nên ở chỗ này mới đúng.
Trịnh Khinh Ái còn chưa kịp mở cửa thì nó đã được mở ra bởi một người khác. Đó là một bà lão già nua, dáng vẻ bà ấy trông không quá khổ sở, ngược lại còn có chút gì đó… khỏe khoắn hơn người.
“Thiên nữ, ngài đã về.” Bà ta nhìn thấy Trịnh Khinh Ái thì có vẻ vô cùng vui mừng. Liền vội vàng cúi người, chắp tay với nàng.
“Hàm Cốc, trong thôn có chuyện gì sao?” Trịnh Khinh Ái chậm rãi bước về trước, có vẻ cũng chẳng ngạc nhiên khi bà lão nọ xuất hiện ở nhà mình. “Hay thuốc lần trước dùng hết rồi?”
“Không không… nhờ phúc của Thiên nữ, thuốc ở thôn vẫn còn rất nhiều. Chỉ là hôm nay là ngày đầu tiết xuân phân, ở thôn tổ chức tiệc nhỏ. Tôi biết Thiên nữ không thích người lạ đến nhà mình, nên tự mình ghé mời.” Bà lão nọ cười nói, dáng vẻ vô cùng phúc hậu. Ngay lúc này, có vẻ như tác dụng của kim ngân thảo vừa hết, vết thương trên người Bạch Vân bắt đầu đau đớn trở lại, làm nàng run lên.
“Không cần mời ta. Ta sẽ không đến.” Trịnh Khinh Ái nói, sau đó chậm rãi bế Bạch Vân vào bên trong nhà. Bỏ lại bà lão kia đứng một mình ở phía sau cánh cửa.
Bạch Vân đau đến nỗi chẳng còn hơi sức đâu mà khuyên, nàng cắn chặt môi, dõi mắt nhìn quanh để quên cơn đau cắt da cắt thịt trên người mình.
Chỉ thấy khuôn viên này rất rộng, từ bên ngoài bước vào sẽ thấy ngay một vườn thuốc bên trái, và một ngôi nhà gỗ bên phải, dưới chân là từng mảnh đá được lát vô cùng hài hòa vòng quanh khuôn viên, trước nhà còn có một bộ bàn ghế bằng đá nhỏ.
Bạch Vân được Trịnh Khinh Ái bế vào nhà, đi qua hành lang đến một căn phòng nhỏ, nơi ánh nắng đang khẽ len lỏi qua khe cửa sổ.
Trịnh Khinh Ái đẩy cửa, từ bên trong, hương hoa mẫu đơn nhẹ nhàng tỏa ra. Căn phòng mang cảm giác cổ kính, nhưng lại không hề vương tí bụi nào.
“Cô sẽ tạm thời ở đây.” Trịnh Khinh Ái vừa nói, vừa đặt nàng lên giường, sau đó cẩn thận lấy ra thuốc cùng băng vải bên dưới gầm giường, giúp nàng thay thuốc.
Bạch Vân đảo mắt nhìn quanh, căn phòng này nhìn qua cũng không sơ sài, tủ quần áo, bàn trà, thậm chí cả tủ sách cũng có đủ, nàng có chút nghi ngờ đây vốn là phòng của Trịnh Khinh Ái, nhưng người kia không nói, nàng cũng không hỏi đến.
“Bà lão lúc nãy là ai vậy? Sao lại gọi cô là Thiên nữ?” Bạch Vân tò mò hỏi.
“Không lâu trước đây có một nhóm người chạy trốn binh chiến, đến sống ở rừng bạch dương này, ta đuổi mãi không đi, sau này còn mặt dày đến xin ta chữa bệnh, còn đứng trước cửa nhà ta khóc suốt ba ngày ba đêm.”
Bạch Vân bị lời của Trịnh Khinh Ái chọc cười, người run lên, nhưng rất nhanh chóng bị nàng ta đè lại.
“Ít nhất, người khóc còn dễ nghe hơn đám yêu quái khóc.”
“Phụt….” Bạch Vân nén cười. “Nhưng má đào sống ở rừng bạch dương trước, không có nghĩa là rừng này sẽ thành rừng của cô đâu.”
Trịnh Khinh Ái bình tĩnh đáp lại.
“Ta rất ích kỷ. Thứ gì ta đã động tay vào thì sẽ là của ta. Ta xây nhà trong rừng bạch dương, dĩ nhiên rừng bạch dương này sẽ là của ta rồi.” Dừng một chút, nàng ta mỉm cười. “Tương tự vậy, ta chữa trị cho cô.”
“Cô cũng sẽ là của ta.”