Chương 50: Thương thay chàng rể, nàng dâu, duyên chưa kịp thắm đã sầu trăm năm
- Trang Chủ
- Ngàn Năm Say - Nghịch Tuyết
- Chương 50: Thương thay chàng rể, nàng dâu, duyên chưa kịp thắm đã sầu trăm năm
Nàng dâu ngồi trong phòng, bốn góc tường tĩnh mịch, hai ánh nến ở bàn trang điểm bỗng nhẹ nhàng lay động, dù chẳng có bất kì ngọn gió nào thổi đến.
Nàng dâu nghiêng đầu, nhìn vào dáng vẻ của mình trong gương đồng, hai má nổi lên từng điểm hồng nhạt, môi đỏ màu son, ấy thế mà vì ánh nến lập lòe, lại trông vô cùng xa lạ, mơ hồ. Bóng dáng của nàng dâu hắt lên bức tường gỗ, đôi ánh sáng lồng vào nhau, nàng dâu dáng vẻ thướt tha, nhưng bóng của nàng trên tường lại trông như một con quái thú đang muốn cắn nuốt chính nàng.
Mà giờ đây người trong gương đồng dường như cũng chẳng phải nàng.
Bà mối bước vào phòng, hai mắt vô hồn, miệng nhoẻn cười nhìn vào vẻ mặt xinh đẹp của nàng dâu, đôi mắt láo liên liếc xuống cổ tay trái, trên đó đeo một chiếc vòng đỏ rực màu máu. Bà ta xoa xoa hai bàn tay, lưng cúi xuống, để lộ đôi hàm răng vàng như cỏ úa.
“Giờ lành đã đến rồi.”
Nói đoạn, bà mối phủ lên người nàng dâu một mảnh lụa màu hồng nhạt, màu hồng tượng trưng cho tình yêu trong sáng, nó cũng thể hiện cho sự trong sạch của cô dâu. Mảnh lụa kéo dài từ đỉnh đầu đến tận gối. Sau khi vuốt cho nó phẳng phiu, bà ta mới từ từ dẫn nàng ra khỏi cửa.
Thất Tinh đang đứng bên ngoài, hắn hiện giờ là anh họ của nàng dâu, phải cõng nàng từ trong nhà ra ngoài kiệu.
Bà mối cầm theo một chiếc ô màu trắng, ngay khi Thất Tinh vừa cúi lưng cõng nàng dâu lên thì liền bung ô ra. Nhưng cũng chẳng mở ra hoàn toàn, theo tục, ô chỉ được che mỗi đầu của nàng dâu mà thôi, đây là nghi lễ dẫn hồn nàng dâu về nhà chồng, nếu mở ô quá lớn che cả anh họ thì sẽ bị trời quở phạt.
Nàng dâu hai tay đặt chéo trước ngực, dùng tay trái nhận lấy ô từ bà mối rồi che đi đỉnh đầu của mình.
Bà mối đi đến giữa sân, chắp tay ngẩng đầu trên trời mà cầu khẩn với năm vị thần quân, mong Thiên Tinh của Cõi Trăng Cao chứng giám, Lâm Tinh của Chốn Trăng Soi phù hộ, Sơn Tinh của Xứ Trăng Ngự dõi theo, Hải Tinh của Vùng Trăng Tan coi sóc và Địa Tinh của Miền Trăng Khuất chúc tụng.
Làm xong tất cả, bà ta lại dúi vào tay nàng dâu năm que gỗ khắc tên năm vị thần quân để cầu may, dặn dò nàng đừng làm rơi, sau đó mới cho phép Thất Tinh cõng nàng ra kiệu.
Kiệu hoa tám người khiêng, đi theo sau là đoàn người cầm đủ loại nhạc cụ, ai nấy đều tô mặt đen lại, để ma quỷ không nhìn ra mình. Vẻ mặt họ vui vẻ cười, dưới sắc trời tờ mờ sáng, nhìn qua vô cùng kỳ dị.
Thất Tinh bước qua đám người, từ từ đặt nàng dâu vào kiệu hoa, lúc này bà mối mới ra lệnh thu ô.
Đoàn người đưa dâu bắt đầu gõ lên chiêng trống, tiếng kèn vang vọng cả một nẻo đường đất hoang tàn. Gió nổi lên, đan vào lá cây xào xạc, rồi dường như cũng mang cả tiếng nhạc đó đi xa.
Kiệu hoa bắt đầu di chuyển, kiệu phu bước chân vững chãi giẫm đất mà đi, vài ngọn cỏ dại bị đạp nát, dính trên gót giày, lại rơi về mặt đất.
Bà mối khạc một tiếng, dùng chất giọng the thé mà hát.
Má hồng son đỏ, lệ hoen miMột dịp kiệu hoa được mấy thìChàng rể nơi đâu mau xuất hiệnĐón nàng dâu quý về nhà đi.
Má hồng, môi thắm, lệ đỏ tươiKhóc hết cho vơi, hoặc nhoẻn cườiTrước lạy cha già, sau lạy mẹTheo chân rể quý dựng cơ ngơi
Nằm xuống mồ hoang nằm xuống thôiCười khóc đêm xuân cũng đủ rồiĐâu đó dưới Miền Trăng Khuất đấyCó chồng, có vợ không chia phôi.
Tiếng hát của bà ta cất cao, mà trời đất lúc này cũng nổi lên sương mù, trông như Miền Trăng Khuất đang mở ra cửa âm, chào đón đoàn người trở về với đất lạnh.
Thất Tinh hơi lùi lại, nhìn dòng người đưa dâu biến mất trong làn sương mờ ảo.
Lúc này, một bóng váy đỏ lướt qua người hắn, để lại hơi lạnh thấu xương, bóng dáng kia nửa thực nửa ảo, từ từ sát nhập vào màn sương, biến mất.
Thất Tinh cũng nhẹ nhàng lắc mình, tan đi.
Nàng dâu ngồi bên trong kiệu, tưởng chừng mình đang lướt trên mây, kiệu tám người khiêng vô cùng vững vàng, không có một chút bấp bênh nào.
Trong vài giây phút trôi qua, nàng có cảm giác như thuyền trôi trên dòng sông Biệt Ly lặng sóng nơi Miền Trăng Khuất mơ hồ.
Nhưng vào lúc này, hai bên tai bắt đầu vang lên tiếng cười khóc không rõ ràng, nàng dâu lo sợ bịt lại hai tai, thế nhưng thanh âm đó dường như đang vang vọng trong đầu nàng, không ngừng chạy quanh rồi phóng đại ngày một rõ ràng hơn.
Bất chợt, rèm kiệu bị vén lên, một bàn tay trắng bệch, mềm oặt như bị dìm dưới nước quá lâu mò vào trong, nàng dâu vừa muốn thét lên, cổ đã bị bàn tay kia khóa lấy, nàng muốn kéo ra bàn tay nọ, nhưng có cố cũng chẳng thể chạm vào nó được.
Quỷ nữ kia vén lên khăn voan của mình, để lộ ra đôi mắt sâu hoắm, hai má của ả ta hóp lại, khóe miệng cười lên giúp nhìn rõ cả vết rách lớn, kéo đến mang tai, nước dãi từ đó tràn ra, nhỏ giọt xuống sàn kiệu.
“Cô dâu.. Cô dâu…”
Cổ của nàng dâu bị siết càng lúc càng chặt, cuối cùng không chịu nổi mà ngất xỉu.
Bên ngoài, đoàn người vẫn chầm chậm tiến về trước, tiếng kèn trống vang lên không dứt.
Trịnh Khinh Ái chống cằm, một bộ váy đỏ ngồi ở vị trí gia trưởng của nhà gái, nàng ta chau mày, nhìn theo vẻ làm trò của ông mai thôn này.
Ông ta đứng cạnh chiếc bàn được đặt giữa sân, trên bàn để sẵn một chén gạo trắng và hai chén rượu trắng. Ông mai cầm mấy hạt gạo tung quanh nhà, rồi thả vào chén rượu. Cửa nhà đã bị khép kín lại tự bao giờ, từng viên than hồng được đặt bên trong. Ông mai cầm trên tay bốn chiếc ô để làm phép rồi nâng chân trái ra phía trước, hơ trên hòn than, sau đó xoay vòng dùng chân phải giẫm nát hòn than.
Làm xong tất cả, ông ta mở cửa ra, để cho một người dắt ngựa đi vào nhà. Nếu ngựa không bị vật chết có nghĩa là thần linh và tổ tiên của gia đình này đã chấp nhận lễ cưới, sau khi ngựa được dẫn vào trong, ông ta trao ô cho từng người trong đoàn đón dâu đi ra.
Bạch Mặc Tử đứng bên cạnh Trịnh Khinh Ái, hắn hơi cúi người, nhẹ nhàng thì thầm với nàng cái gì đó. Trưởng thôn quay sang, ngờ vực nhìn hai người to nhỏ với nhau. Đáp lại, Trịnh Khinh Ái chỉ mỉm cười không nói.
Kiệu hoa đến trước cửa nhà, lúc này đáng lẽ phải dừng lại, nhưng tám người khiêng kiệu kia lại dần tiến hẳn vào sân nhỏ, theo sau là đoàn người đánh trống khua chiêng, bà mối đã ngừng hát, thế nhưng lời ca quái quỷ kia dường như vẫn không ngừng vang lên.
Kiệu được đặt xuống đất, bên trong bắt đầu nổi lên chấn động, rèm châu trước kiệu như bị giật đứt, từ bên trong lao ra một bóng người mặt mày hung tợn, nhắm thẳng vào Trịnh Khinh Ái.
Nàng ta đứng dậy, dùng quạt ngọc đánh mạnh vào thái dương bóng người vừa lao tới, khiến đầu của nó gãy ngang, ngã xuống đất.
Dựa theo trang phục, đây hẳn là bà mối, chẳng biết đoàn người này đã tráo đổi khi nào, và cô dâu ở đâu.
A…
“Có vẻ như… các ngươi cứ liên tục thách thức giới hạn chịu đựng của ta nhỉ?”
Trịnh Khinh Ái nâng chân lên, rồi giẫm xuống như cách nàng từng đạp nát con rết dưới mặt đất, tương tự, đầu của thi thể dưới đất bị lực đè ép quá mức mà bẹp đi, hai mắt lòi ra ngoài, thoáng chốc cả lễ đường vang lên tiếng xương vỡ.
“Lũ nhân loại các người.” Trịnh Khinh Ái chau mày, bật cười. “Nên chết hết mới phải.”
Trưởng thôn kinh hãi đứng dậy, mặt đầy vẻ hoảng hốt, nhưng đôi mắt vô hồn kia vẫn vô cùng giả tạo.
“Cô nhận mình là Thiên nữ… Nhưng… Nhưng lại đi giết người! Cô là yêu nữ…!”
Trịnh Khinh Ái bật cười, quạt ngọc trên tay thoáng chốc biến thành Bát diện vô sắc kiếm, dưới chân nàng, một con rết có màu sắc kì lạ dần bò ra khỏi người của bà mối. Trịnh Khinh Ái đâm kiếm xuống, đem con rết cắt làm đôi.
“Lâu quá rồi không ai gọi ta như thế cả. Thật là hoài niệm, phải không yêu vương đại nhân?”
Bạch Mặc Tử nhìn máu của bà mối kia chảy dần đến chân mình thì vô thức lùi lại một bước. Yêu vương cũng sợ bẩn đó nha. Hắn ta nhìn về phía Trịnh Khinh Ái, lầm bầm:
“Ma nữ thì có.”
Thiên nữ vờ như không nghe được lời than oán của hắn, lại quay về phía trưởng thôn, cười nói.
“Hôm nay ta muốn máu rửa Nhân Hòa thôn này.”
Mặc khác, quỷ nữ sau khi siết lấy nàng dâu bên trong kiệu thì từ từ buông tay ra, thế nhưng ả ta chưa kịp làm gì tiếp theo, đã bị một lực mạnh kéo ra ngoài.
Bạch Vân nhìn bóng dáng quỷ quái kia nhanh như chớp thoát khỏi bàn tay của mình thì vô thức dùng khinh công lùi lại mấy thước.
Lúc này, Quỳnh An bên trong kiệu vừa lúc tỉnh dậy cũng nhanh chóng lao ra ngoài.
Kế hoạch ban đầu là để cho Bạch Vân làm nàng dâu, nhưng sau đó lại thấy không ổn, nếu Bạch Vân bị khống chế bên trong kiệu, mọi người sẽ trở tay không kịp, nên nghĩ đi nghĩ lại một hồi, nàng dâu trở thành Quỳnh An, Bạch Vân sẽ lén lút đi theo phía sau, cuối cùng họp mặt tại nhà trai.
Thế nhưng không ngờ đám người này lại dùng kế tráo người, may mà họ có đề phòng trước.
Nàng dâu đột nhiên rời kiệu khiến đám người xung quanh vô cùng bất ngờ, liền nhào tới muốn bắt cô lại.
Quỳnh An từ trong người lôi ra một tờ giấy, đặt dưới đất, thấp giọng niệm chú, bốn phương bắt đầu nổi lên một kết giới bao bọc ba người, nhốt đám thôn dân kia bên ngoài.
Cô đưa mắt nhìn vào đôi mắt vô hồn của bọn người ngoài kết giới, cùng vẻ điên loạn muốn nhào vào trong, không khống chế được mà nổi da gà. Quỳnh An xoa xoa khóe mắt đang từ từ đau đớn của mình, Trịnh Khinh Ái đã dạy cho cô hai huyệt quan trọng để giả chết, dù hơi nguy hiểm nhưng vẫn có thể sử dụng được.
Một là huyệt tình minh nằm ngay góc khóe mắt phía trong và đầu chân mày. Khi bị tác động đến, nặng thì có thể hôn mê sâu, nhẹ thì hoa mắt, choáng váng mặt mày. Lúc nãy cô dùng cũng là huyệt này.
Một còn lại là huyệt cự khuyết nằm trên rốn tầm một tấc, khi tác động đến sẽ ảnh hưởng đến vùng gan, mật và tim mạch, nếu dùng nội lực và linh lực chạm vào có thể khiến tim ngừng đập một thời gian ngắn.
“Cô dâu… Hay cô dâu?” Quỷ nữ chỉ về phía Quỳnh An và Bạch Vân, thấp giọng lẩm bẩm. Bạch Vân quay sang nhìn cô. Quỳnh An mỉm cười, cởi ra vòng tay, giơ lên.
Chỉ là đồ giả mà thôi, cổ độc đã bị giải trừ từ sớm rồi.
Quỷ nữ kia vốn vẫn đang đối đầu với Bạch Vân, ngay khi thấy Quỳnh An tháo vòng xuống thì lập tức lao về phía cô, khiến cô phải rút kiếm ra đối chiến.
Không như Bạch Vân khó khăn khi chạm vào quỷ nữ, Quỳnh An vốn tu tiên nên việc tác động vào những nguyên tố tâm linh khác cũng dễ dàng hơn.
Đồng nghĩa là cô dễ tổn thương hơn.
Ngay lúc này, quỷ nữ kia vung lên móng vuốt sắc nhọn, hướng về phía Quỳnh An đánh tới, Bạch Vân lại nhanh hơn, lao ra chắn trước cho cô.
Nàng cầm trên tay chủy thủ đã được yểm phép, dễ dàng tấn công quỷ nữ hơn rất nhiều. Tất nhiên, họ có chuẩn bị mới tới, không ai ngu ngốc mà để cho kẻ khác cắn xé mình cả.
Ngay lúc này, Quỳnh An chuyển mình ra sau, dùng ngón tay yểm linh lực lên kiếm, sau đó chém vào lưng quỷ nữ. Ai ngờ ả ta quá nhanh, liền dùng một bàn tay khác đỡ lấy đòn đánh của cô.
Ba người, ba bộ váy đỏ, ở trong kết giới giằng co, xoay tới xoay lui một hồi.
Quỳnh An xoay đến váng cả đầu, cô rút kiếm lại, đâm về trước, quỷ nữ bất ngờ né sang bên, kiếm lại chọt về phía Bạch Vân.
Bạch Vân lùi lại, xoay một vòng né tránh, cuối cùng ngã oạch trên đất.
Nàng hét lên: “Mình cùng một phe đó!”
“Tại ả ta né mà!” Quỳnh An bào chữa.
Ngay lúc này, quỷ nữ quay lại, lần nữa lao đến tấn công cô.
Quỳnh An “…”
Bạch Vân nhanh chóng bật dậy, một lần nữa ngăn cản quỷ nữ kia tấn công Quỳnh An. Một người tu tiên không đến nơi đến chốn, một người lại thuộc võ đạo, không phù hợp diệt ma trừ yêu, chiến đấu vô cùng chật vật.
Lúc này, kết giới bỗng xuất hiện một vết nứt.
Quỳnh An vẫn chưa kịp nhận ra điều đó, cô nâng tay lên, dùng một ít linh lực bắn về phía nữ quỷ, khiến ả ta ăn đau gào lên.
Tiếng thét của ả vang vọng cả một dải đất hoang, khiến cho Quỳnh An lẫn Bạch Vân đều phải bịt tai lại mà né xa ra.
“Cô dâu… Cô dâu…” Quỷ nữ kia thấp giọng lẩm bẩm, rồi lại bật cười đầy thê lương.
“Mẹ nó!” Bạch Vân đột nhiên rít lên, cầm chủy thủ lao đến quỷ nữ kia, Quỳnh An hiểu ý nàng, tay cũng giữ chặt kiếm, lần nữa xông lên.
Quỳnh An biết là Bạch Vân cay cú quỷ nữ này lâu lắm rồi, kể từ lúc vào thôn đã thế, nên cũng chỉ còn cách phối hợp với nàng.
Tuy hai người đánh một người không phải bậc quân tử gì, nhưng đối phương cũng không phải là người, nên cũng chẳng thể gọi là tiểu nhân. Quỳnh An tự trấn an mình, sau đó lại siết chặt kiếm trên tay hơn nữa.
Kết giới đột nhiên vỡ nát, hai người kinh hãi mà nhìn về sau. Đáng lẽ đám người này không có linh lực, không thể làm gì kết giới mới phải, thế thì tại sao nó lại vỡ được?
Một làn sóng người bị nhốt bên ngoài lúc này xông vào trong, Quỳnh An còn chưa kịp chạy đã bị nhấn xuống đất, cô thở cũng chẳng kịp, vội vàng hét lên.
“Bạch Vân!”