Chương 29: Trăng khuyết nửa, người có đôi
Nam nhi sao coi đặng má đào
So võ nghệ tuốt gươm đao
Cầm kỳ thi họa, cùng nhau so tài.
_________________________________________
Câu hỏi của Bạch Vân khiến Trịnh Khinh Ái khựng lại trong một vài giây. Nàng ta dừng lại công việc dang dở, chậm rãi ngồi xuống đối diện.
Trịnh Khinh Ái phe phẩy quạt, đôi sắc xanh của màu ngọc làm Bạch Vân phải nheo mắt lại để phân biệt đó là màu gì. Dừng một lát, nàng ta bảo.
“Yêu là bát khổ.”
Bạch Vân nghiêng đầu. Bát khổ bao gồm sinh, lão, bệnh, tử, ngũ uẩn, oán tằng, ái biệt ly, cầu bất đắc.
“Nhưng chẳng phải sống thôi đã là bát khổ rồi sao?”
Trịnh Khinh Ái lắc đầu, khóe môi cong lên, vài sợi tóc vô ý bám vào gò má nàng, lưu luyến không buông.
“Bạch Vân bé nhỏ, khi yêu và khi sống để yêu thì chúng ta sẽ lần nữa chìm trong bát khổ.” Dừng một chút, nàng nói tiếp.
“Ta sẽ sợ người bệnh tật, sợ người già đi, sợ người tử vong.”
“Nhưng sợ thì sao? Sợ cũng chẳng hề gì, bởi vì nhân loại có kẻ còn chẳng biết sợ. Thế rồi, ta lại phiền muộn vì người. Vì đau khổ của người mà oán hận, vì ước nguyện chẳng thành của người mà u sầu, vì yêu nhưng xa cách người mà tuyệt vọng.”
Giọng của Trịnh Khinh Ái luôn mang lại cho Bạch Vân cảm giác nhẹ nhàng, thanh thoát. Như thể…
Nghe đâu chạm đến trăng tà
Họa mi vui hát, hay là suối reo
Vang xa trăm núi ngàn đèo
Vọng vào tâm thức để treo sợi tình.
…đang nghe nhân tình thủ thỉ những lời yêu đương có cánh.
“Yêu là bát khổ. Nhưng chẳng phải khổ cho ta. Mà là khổ vì người.”
Trịnh Khinh Ái kết thúc câu nói của mình bằng một nhịp gõ nhẹ lên mặt bàn. Không khí xung quanh bỗng nhiên chìm trong một mảng tĩnh lặng đến đáng sợ.
Bạch Vân cầm bút lên, rồi lại đặt xuống.
“Có lẽ tự trải nghiệm thì tốt hơn.”
“Thôi không viết nữa.” Bạch Vân nói, chậm rãi cất giấy đi. Trịnh Khinh Ái nghiêng đầu nhìn nàng, sau đó chỉ về phía nghiên mực, dòng chất lỏng đen tuyền vẫn còn sóng sánh bên trong.
Bạch Vân vờ như không thấy, nghiêm túc gấp giấy.
“Bạch Vân vẫn là nên viết gì đó đi.”
“Tôi không cần gửi thư nữa.”
“Ta tiếc mực.”
Bạch Vân “…”
Bạch Vân mím môi, nàng vạch giấy ra, cầm lên bút, vờ như chấm mực rồi vẽ loạn mấy dòng trên giấy.
“Viết xong rồi.”
“Thế sao?”
Đúng là không lừa được vị Thiên nữ này, Bạch Vân bỏ đi tờ giấy mà mình đã vẽ bừa lên lúc nãy, sau đó lại mở ra một tờ giấy mới. Chắc là viết mấy dòng hỏi thăm sức khỏe rồi bảo rằng Huyễn Dạ phải tự trải nghiệm tình yêu để hiểu là được.
Bạch Vân chăm chú viết một hồi lại bất chợt chú ý đến đôi mắt luôn bịt kín của Trịnh Khinh Ái. Điểm đặc biệt ở các chủng tộc tại Đại Ngư lục địa chính là màu tóc và màu mắt. Lục giới tam vương, tuy bảo là nhân, yêu, ma, tiên, quỷ, thần cùng chung sống, nhưng trải qua biết bao chiến loạn, tiên tộc và ma tộc dường như đã không còn. Yêu tộc là chủng tộc đa dạng về màu sắc nhất, nên nếu tùy tiện để lộ xuất thân cũng sẽ vô cùng nguy hiểm, vì vậy mà khi rời khỏi Thiên Yêu vực, họ sẽ luôn giấu đi hoặc cố ý thay đổi màu mắt cùng màu tóc của mình.
Nhân tộc thì không được như thế, có thể nói, nhân tộc là chủng tộc đơn điệu về màu sắc nhất, vì vậy Bạch Vân có tóc đen và mắt nâu. Còn Trịnh Khinh Ái thì sao? Tóc của nàng ta tuy cũng là màu đen, nhưng mắt thì luôn được che giấu sau một mảnh vải trắng. Vậy thì Trịnh Khinh Ái có thể là nhân loại, nhưng cũng có là ma tộc, yêu tộc, quỷ tộc hay tiên tộc.
Mà có khi là thần tộc cũng nên. Bạch Vân nghĩ xong thì tự vỗ vào má mình một cái, hẳn không thể là thần tộc rồi, thần tộc dường như chỉ có trong truyền thuyết mà thôi. Trịnh Khinh Ái dù có quyền năng thế nào cũng chẳng thể là thần tộc được.
Bạch Vân bị sự tò mò che mờ lí trí mà quên mất việc Thiên nữ từng khẳng định mình chỉ là nhân loại, nàng kéo ghế nhích đến gần Trịnh Khinh Ái, cười hỏi:
“Trịnh Khinh Ái, nàng nói nàng không mù, thế tại sao nàng lúc nào cũng bịt mắt lại vậy?”
“Hm…” Trịnh Khinh Ái gõ nhẹ quạt lên bàn, chất ngọc va chạm với mặt gỗ phát ra từng đoạn âm thanh dịu dàng.
“Có người say mê đôi mắt của ta, nên đã lấy nó đi rồi.” Chất giọng như đang thì thầm lời yêu lúc nãy dường như bay đi đâu mất. Bạch Vân nổi da gà, nàng không tin được nhìn vào vị Thiên nữ nọ.
“Vậy bây giờ nàng hoàn toàn không hề có… Mắt?”
“Không hẳn không.” Trịnh Khinh Ái bật cười trước vẻ sợ hãi của Bạch Vân, nàng theo thói quen gõ quạt vào trán người kia.
“Cũng không hẳn có.”
Đôi môi Trịnh Khinh Ái cong lên, chẳng rõ vui buồn.
Bạch vân có thể lờ mờ hiểu được Trịnh Khinh Ái là kiểu người vừa nhẹ nhàng vừa kì quái. Nàng ta đối với người ngoài luôn tỏ vẻ rằng bản thân mình vô cùng thiếu kiên nhẫn, cũng thích đùa, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu trêu chọc, thích nhìn Bạch Vân và Thất Tinh khó xử. Nhưng đôi khi, Trịnh Khinh Ái ngồi bên bàn cờ, rót ra một ly rượu nhỏ, đặt đối diện mình, nàng ta bố cờ, rồi lặng yên chờ đợi. Cho đến khi tà dương rũ xuống bên thềm, ván cờ bị bỏ dở, Trịnh Khinh Ái mới bảo Thất Tinh cất vào.
Nàng ta thỉnh thoảng sẽ uống rượu đựng trong một bình sứ nhỏ, uống mãi chẳng hết, cũng chẳng say, rượu trong bình đó dường như là vô hạn, hương rượu thơm nồng, nhưng lại chẳng thể nào đem khuôn mặt Trịnh Khinh Ái nhuốm hồng được.
Bạch Vân nhiều lần nói đùa: “Trịnh Khinh Ái, tên của nàng phải là Trịnh Khinh Tửu mới đúng.”
Sau đó thì bị Trịnh Khinh Ái chậm chạp sửa lại: “Trịnh Khinh Si.”
“Ngày mai chúng ta sẽ rời đi.”
Bạch Vân hoàn hồn lại, nàng ngơ ngẩn nhìn vị Thiên nữ nọ đã đứng lên. Sau khi Trịnh Khinh Ái nhắc lại lần nữa, Bạch Vân mới hiểu rõ đi rời đi trong ý của người kia là gì.
Là rời xa nơi an toàn này, đi ra thế giới rộng lớn ngoài kia.
Dù năm ngoái đã nói rõ rồi, nhưng khi nước đến chân, Bạch Vân lại không khỏi nghĩ đến Hắc Sát môn có lẽ vẫn đang truy quét gắt gao để giết mình.
“Ta có chút việc phải xử lý, Bạch Vân cứ chuẩn bị đồ đạc trước, được chứ?”
“Có hơi gấp không…?”
“Tôi vẫn hơi lo…”
Người kia nhìn nàng, dẫu Bạch Vân thật sự không biết Trịnh Khinh Ái có thể nhìn thấu tâm can nàng thông qua đôi mắt bị bịt kín kia không, nàng ta dùng quạt ngọc nâng lên cằm Bạch Vân, sau đó hơi cúi xuống, đến khi chỉ còn khoảng một gang tay là hai đôi môi đã chạm vào nhau. Trịnh Khinh Ái lúc này bật cười.
“Bạch Vân sợ?”
“Dĩ nhiên là sợ…”
“Bạch Vân là người của ta.” Tay của Trịnh Khinh Ái di chuyển quạt ngọc xuống cổ của Bạch Vân, cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh ẩn sau lớp áo.
“Ngoài ta ra, thì chẳng có ai được phép động vào Bạch Vân đâu.” Trịnh Khinh Ái nói một chút thì dừng lại, tỏ vẻ đăm chiêu.
“Ít nhất nếu bị tàn phế lần nữa thì ta cũng có cách chữa lại.”
“Hả…? Gì cơ? Nè!”
Đêm sang, trăng khuyết. Trịnh Khinh Ái đưa mắt nhìn từng áng mây che đi vầng trăng trên đỉnh đầu, nàng nhẹ nhàng dẫm chân, dùng khinh công đi khỏi trang viên.
Rừng bạch dương buổi đêm tựa như một địa ngục, ánh trăng mập mờ soi sáng một góc rừng, Trịnh Khinh Ái đứng trên một ngọn cây, chậm rãi nhìn khung cảnh xung quanh. Bóng tối nuốt chửng từng gốc cây kéo dài lên đến ngọn, nàng nhẹ nhàng phi thân sang một ngọn cây khác, từng mảng đen kịt bên dưới trong chốc lát vươn lên, muốn nắm lấy cổ chân xinh đẹp kia để nuốt chửng nhưng bất thành.
Trước mặt Trịnh Khinh Ái bây giờ là một hồ nước vô cùng rộng lớn, mà Bạch Vân cùng Thắng Quân từng kết thành bạn hữu. Sương mây cứ thế tan đi, để ánh trăng rọi vào mặt hồ, sóng sánh ánh bạc.
“Giáo chủ.” Từ trong bóng tối, Xích Dạ bước ra, đối diện với nàng.
Trịnh Khinh Ái không nhìn hắn, nàng mở quạt, nhẹ nhàng gọi một chữ “khởi”, từ bên trong lòng hồ bất chợt nổi lên từng cột đá lớn, tạo thành một con đường dẫn ra hòn đảo giữa hồ.
Nàng nhìn hòn đảo trước mặt chỉ cách mình một con đường nhỏ, chần chừ bước đến lại thôi.
“Xích Dạ.” Nghe tiếng Trịnh Khinh Ái gọi, Xích Dạ lưng gù vội vàng tiến đến, hắn từ không gian giới chỉ lấy ra con dao cùng một bình sứ lớn. Hắn nhìn nàng rồi thận trọng cất tiếng hỏi. Truyện Quan Trường
“Người vẫn còn tỉnh táo đúng không?”
“Ngươi bắt đầu hỗn láo hơn rồi đấy.”
“Tôi sẽ xem như đó là một lời khen.” Xích Dạ cười đáp, khuôn mặt già nua nhăn lại.
“Ta không điên, hoặc đã điên…” Trịnh Khinh Ái chậm rãi đáp, nhẹ nhàng xoay con dao đang cầm trên tay. Rồi bất chợt, nàng đâm xuyên lưỡi dao qua cổ tay.
“Hoặc đang điên.”
Lưỡi dao bén nhọn cứa rách da thịt, đâm xuyên qua cổ tay mảnh khảnh khiến máu bắn ra bên ngoài, vị thơm ngọt kì lạ tràn ra ngoài không khí, khiến cho lũ yêu thú xung quanh giương lên đôi mắt đỏ ngầu thèm thuồng ngóng đợi, nhưng vì e ngại Xích Dạ nên không dám lao tới.
Xích Dạ vội vàng đưa bình sứ về trước, đựng lấy máu của nàng, từng giọt huyết dịch đỏ ngầu tràn ra, sắc đỏ lăn trên màu da trắng ngần, đối ngược đến chói mắt.
Sau khi máu đã đầy bình sứ. Trịnh Khinh Ái rút con dao ra khỏi cổ tay, Xích Dạ lại lần nữa vội vàng dùng linh lực chữa trị cho nàng.
“Ta sẽ không chết.” Nàng nói, sau đó nhìn vào vết thương đang liền da trên cổ tay, chỉ mới thoáng chốc mà đã lành rồi. Trịnh Khinh Ái có chút không quen vẫy nhẹ tay.
“Ngày mai ta sẽ rời đi.”
Xích Dạ nhìn Trịnh Khinh Ái, hắn dường như đã quen với việc hành xử kì lạ của vị Thiên nữ này, vì thế cũng chẳng hỏi nhiều nữa.
“Ta muốn ngươi lo liệu bên phía Phi Hoan một chút.” Trịnh Khinh Ái đặt con dao vào tay Xích Dạ.
“Giáo chủ nhỏ sao?”
“Đúng vậy, ta không muốn nàng biết. Nàng quá… phiền.” Trịnh Khinh Ái nghĩ đến thì nhíu mày. Xích Dạ một bên âm thầm tội nghiệp Phi Hoan đáng thương.
Những đôi mắt đỏ ngầu đang trốn trong bóng đêm dường như đã mất đi kiên nhẫn, bắt đầu phát ra âm thanh gầm gừ.
“Vậy người sẽ đi đâu?” Xích Dạ vẫy ống tay áo, một luồng linh lực bắn thẳng về phía bọn yêu thú đang chực chờ xông đến, khiến bọn chúng hoảng loạn bỏ chạy.
Trịnh Khinh Ái ngẩng đầu lên, đối diện với ánh trăng, mịt mờ.
“Đi chữa mắt.”
“Mắt của người sao, nhưng rõ ràng nó đã…”
“Xích Dạ.” Xích Dạ nghe Trịnh Khinh Ái gọi tên mình thì bình tĩnh lại, hắn hơi đăm chiêu một chút, cuối cùng cũng gật đầu, không hỏi gì thêm.
“Ngươi đi được rồi.”
Xích Dạ quay lưng lại, cầm trên tay chiếc bình sứ chứa đầy máu đỏ, từ từ bước trên con đường đã được tạo ra bởi chiếc quạt thần bí kia, tiến vào đảo nhỏ giữa hồ, mất dạng.
Trịnh Khinh Ái nhìn theo bóng dáng của hắn biến mất sau cảnh đêm, một lần nữa ngẩng đầu lên đối diện với trăng, mây vẫn như cũ tựa như sóng nước, cuốn lấy ánh sáng yếu ớt của vầng trăng nọ, che phủ sau mình.
“Trăng hôm nay không đẹp, may mắn thay người không ở đây. Nếu không ta biết cùng người ngắm gì đây?”
Trịnh Khinh Ái đáp xuống mặt đất, vừa quay đầu định tiến vào bên trong Bạch Trung gia viên thì lại vô tình bắt gặp ánh mắt của Bạch Vân.
Người nọ ngồi trên thềm nhà, ngón tay nhẹ nhàng xoay chủy thủ trên tay. Khi bắt gặp Thiên nữ, vẻ mặt không một chút gợn sóng, hệt như đã quen.
“Bạch Vân thức khuya như thế không sợ ngày mai không lên đường được sao?” Đối diện với Bạch Vân, Trịnh Khinh Ái vẫn thản nhiên cười hỏi, hệt như nàng ta chẳng làm chuyện gì mờ ám cả. Thiên nữ bước đến vài bước, Nàng ta vốn thấp hơn Bạch Vân một chút, nhưng chẳng hiểu sao khi đứng cùng nhau lại vô cùng hòa hợp, bởi một người không cần cúi đầu quá thấp, một kẻ chẳng cần ngẩng đầu quá cao.
“Tôi đã thu dọn xong, rồi lại chợt bắt gặp ánh trăng.”
Trịnh Khinh Ái nhìn vào người đối diện, mặt trăng trên đỉnh đầu từ lúc nào đã sáng rỡ, mây có cố giấu cũng chẳng thể che được nữa.
Bạch Vân ngồi xuống thềm nhà, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao kia. Ánh trăng rực rỡ nọ làm nàng nhớ lại đêm tết chong đèn, có một giai nhân gõ cửa phòng nàng, dịu dàng hát ru cho nàng nghe. Lần đầu gặp Trịnh Khinh Ái cứu sống thể xác nàng, còn vào đêm tết chong đèn, nàng ta lại cứu sống linh hồn nàng.
“Đến đây, Khinh Ái.”
Bạch Vân vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Thiên nữ, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình.
“Tôi cho nàng mượn vai này.”
Trịnh Khinh Ái bị sự nhiệt tình của nàng chọc cười, cuối cùng cũng chịu ngồi xuống bên cạnh. Rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Bạch Vân, dù đã sang xuân, nhưng cái lạnh vẫn còn bao phủ nơi đây, Bạch Vân có thể thấy từng làn khói trắng phả ra khỏi đôi môi của Trịnh Khinh Ái mỗi khi nàng ta hô hấp, Trịnh Khinh Ái thở rất nhẹ, âm thanh cũng không lớn, hơi ấm quẩn quanh vành tai của nàng, khiến Bạch Vân bỗng chẳng hiểu sao lại đỏ mặt.
Làn khói nọ lãng du trước mặt nàng, bay lên không trung rồi tan biến.
“Trăng đêm nay thế nào?” Trịnh Khinh Ái hỏi.
“Rất sáng. Sáng đến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải ngỡ ngàng.” Bạch Vân mỉm cười, dịu dàng giải thích.
“Thế trăng tròn hay khuyết?”
“Vẫn hơi khuyết, có vẻ ngày mai sẽ tròn đấy.”
“Nó khuyết như thế nào?”
Trước câu hỏi khó trả lời của Trịnh Khinh Ái, Bạch Vân cầm lấy tay nàng ta, nhẹ nhàng vẽ lên đó hình dáng của mặt trăng.
“Nàng hình dung được không?”
“Được. Rất rõ, rất đẹp.”
“Tích xưa kể…” Trịnh Khinh Ái nói khẽ, ngẩng đầu lên. “Trăng tròn là trăng đang khóc.”
“Tại sao?” Bạch Vân hỏi lại.
“Ngày mai trăng đẹp, nếu Bạch Vân ở cạnh ta, tả mặt trăng cho ta nghe, ta sẽ kể.”
“Được, hứa nhé.”
“Hứa.”