Chương 185 - Xác ướp
Không đợi hắn ta phản hồi, Trương Ý Nhi đưa cánh tay đầy máu, sưng đau
của mình ra cho hắn ta xem: “Nếu không tôi sẽ tiếp tục bị thương nặng,
mà tiếp tục bị thương nặng sẽ không giúp anh vẽ tranh được.”
Hắn
ta không nói gì, chỉ thô lỗ lôi kéo Trương Ý Nhi đi đâu đó, nói chung là càng đi sâu càng rơi vào những mê cung rối ren, cô không cách nào đoán
được cách thức bố trí của nó.
Khi dần đến với sự thật về bà
ngoại, trái tim Trương Ý Nhi như cảm nhận được rồi, nó đập nhanh, gấp
gáp báo hiệu dấu hiệu không tốt.
“Bà tôi… còn sống không?”
Hắn ta im lặng vẫn hoàn im lặng, Trương Ý Nhi thầm nghĩ nếu hắn ta có thể
dạy cô thuật đọc vị này thì hay biết mấy, đương nhiên cô sẽ áp dụng nó
vào việc tốt thôi.
“Cô gan lớn rồi, hửm?” Ngay sau đó hắn ta dùng một tay vác cô lên vai như vác một bao cát không hơn không kém.
Mà Trương Ý Nhi chẳng còn hơi sức để hét, cái đầu cô lắc lư, mặt sàn cứ dao động qua lại trước mắt. Cô choáng váng, muốn nôn.
“Nín nhịn đi.”
Hắn ta cũng sợ bẩn à?
Bị hắn ta cười trầm giễu cợt một tiếng cũng là nhắc nhở, Trương Ý Nhi không dám nghĩ lung tung nữa.
Trước khi bước vào một cửa động sâu nhất trong hang động này, hắn ta lấy một
chiếc áo lông thú choàng lên vai Trương Ý Nhi. Đó là hành động tự nhiên
chỉ dành cho người mà mình để ý, mà đặt trên một kẻ như hắn ta, khiến
người ta phải khiếp sợ. Trương Ý Nhi đã chắc chắn cô và hắn ta từng quen biết nhau, có thể là… khi còn bé.
“Bên trong nhiệt độ rất thấp,
tôi sẽ không đọc vị được cô, còn một điều tôi muốn nói: Tôi là người cứu bà ngoại cô.” Dứt lời cửa đá tự động mở, hắn ta đẩy nhẹ lưng Trương Ý
Nhi.
Đằng sau cửa động tức thì đóng kín lại.
Cả căn phòng
không rộng, khoảng ba mươi mét vuông, không có vật dụng nhiều, có thể
nói là trống hoác. Ngoại trừ một bàn đựng dụng cụ y tế, các loại thuốc
gì đó mà Trương Ý Nhi không biết. Chính giữa đặt một cái hòm bằng loại
kính dày.
Khi nhìn rõ cái xác đặt bên trong, Trương Ý Nhi tức
nghẹn, hơi thở như hóa thành hư không. Cô không còn cảm thấy đau nơi vết thương, từng bước nặng trịch lê đến hòm kính.
Bà ngoại được đặt
nằm ngửa nghiêm chỉnh, sắc mặt bà trắng nhợt nhưng trông qua không giống như người đã chết, mà giống như bà bị ốm, thấy mệt và ngủ một giấc mà
thôi.
Giữ được xác không mục rữa trong thời gian dài, chỉ có
thuật ướp xác bằng các loại hóa chất thông qua các bước khó nhằn, phức
tạp.
Trương Ý Nhi rưng rưng nước mắt nhìn bà ngoại trong lồng
kính, bàn tay thiếu nữ chạm nhẹ mặt kính như thông qua nó phác họa gương mặt gầy gò của bà. Người bà đã yêu thương cô suốt những năm tháng cơ
cực, đau khổ nhất.
Lau đi nước mắt, cửa động lần nữa mở.
Hắn ta đã trở lại. “Dù đã có lớp kính bảo quản chống không khí bên ngoài
tràn vào nhưng tốt nhất nên hạn chế mở cửa động.” Ý hắn ta là cô đã hết
thời gian thăm bà ngoại.
Cô sắp phải đi rồi.
Hít một hơi, Trương Ý Nhi dịu dàng, yêu thương đặt lên lớp kính một nụ hôn: “Con sẽ bắt kẻ hãm hại bà đền tội.”
Nghe tiếng hắn ta cười khinh thường đằng sau cô cũng lười phải nói lại, chỉ hỏi: “Xác của bà ngoại có thể giữ được bao lâu?”
Hắn ta “ừm” một tiếng như đang suy nghĩ, đứng trước cái bàn nhôm đựng dụng
cụ y tế. “Nếu như tôi không có thời gian điều chế thuốc giữ xác thì sẽ
sớm thôi sẽ thối rữa.”
Trương Ý Nhi buồn rầu, nhưng vẫn muốn xem
xét thử mấy thứ kỳ lạ kia, đơn giản là những cái ống thủy tinh đựng dung dịch, trên đó có đánh dấu để phân biệt từng thành phần. Những thứ này…
cô hỏi: “Đều là anh điều chế ra sao?”
“Đúng vậy?” Hắn ta dừng lại, liếc nhìn cô: “Tiếc là cô lại không học y, nếu không tôi sẽ nhận cô làm học trò.”
Cô thèm á.
Ngay lập tức luồng khí lạnh đến âm vài chục độ C xuyên cơ thể cô, Trương Ý
Nhi tức tối: “Không phải anh nói trong này… không đọc vị được sao?” Cảm
giác mình nghĩ gì cũng bị người ta nắm thót thật bức bối.
Hắn ta
lại lười trả lời cô rồi, Trương Ý Nhi nhìn thấy một lọ “thạch tín”, cô
có đọc qua đây là một loại asen độc, có hại cho con người. “Cái này cũng dùng cho thuật ướp xác?”
Hắn ta lướt qua lọ thủy tinh “thạch tín” màu xám hai giây, hỏi ngược lại cô: “Vậy cô nghĩ rằng ướp xác thì cần thiết gì nhất?”
Trương Ý Nhi gãi đầu, không chắc chắn lắm: “Không phải là… formaldehyde à?”
“May là còn chưa ngu ngốc quá.” Hắn ta giải thích cho cô biết một chút:
“Formal là áp dụng cho thuật ướp xác hiện đại, thời cổ đại, cụ thể là Ai Cập cổ đại còn chẳng biết nó đang ở cái xó nào.”
Ồ, ra là vậy.
Nhìn ngắm, trò chuyện cùng bà ngoại thêm vài phút, Trương Ý Nhi phải rời đi
rồi. Cô bặm môi, buồn buồn nói với hắn ta: “Sau khi mọi chuyện đã đâu
vào đấy, tôi… tôi sẽ chôn cất cho bà ngoại đàng hoàng.”
Hắn ta
kinh ngạc nhưng vì có mặt nạ quỷ hút máu đã che giấu nên Trương Ý Nhi
không nhìn thấy, rồi như không có gì hỏi: “Cô không muốn giữ cho xác bà
cô mãi mãi như vậy?”
Cô lắc đầu, cửa động đóng kín, ánh mắt
Trương Ý Nhi đuổi theo chiếc hòm kính đến khi chẳng còn nhìn thấy gì
nữa. “Tôi nghĩ bà muốn chôn cất như người bình thường, như vậy… bà có
thể đầu thai.”
“Ấu trĩ.”