Chương 159 - Ngập mùi tiền
Hôm nay là sinh thần của Trương Ý Nhi, từ sáng sớm sau khi tỉnh giấc,
nghe tiếng chim hót bên ngoài sân vườn, ánh nắng của những ngày đầu
tháng ba rất ấm áp.
Người con gái nhoẻn miệng cười, tâm tình cực kỳ cực kỳ tốt, vừa cử động thì bàn tay thon gầy đặt trên eo cô siết mạnh hơn.
“Ngủ thêm đi.” Người nọ khàn giọng rủ rỉ sát vành tai cô.
Trương Ý Nhi xoay người đối diện với hắn, hắn vẫn nhắm nghiền mắt, hàng mi
tĩnh lặng không chút lay động. Cô thích thú, duỗi ngón tay trỏ phác họa
từng chi tiết đẹp vô thực trên khuôn mặt hắn.
Đến bờ môi mỏng đang mím chặt, cô dừng lại rồi ma sát nhẹ, giây sau cả người đã bị hắn lật ngược nằm sấp trên ngực.
“Mới sáng đã muốn chơi trò kích thích với anh à?” Đôi mắt xanh lục lạnh lùng đã mở ra, bàn tay phủ trên mông nhỏ xoa xoa: “Sau này đi ngủ em khỏi
mặt quần áo đi.”
Trời còn chưa tỏ đã nói ra cái lời sắc tình gì
vậy chứ, cô nàng nào đó chớp chớp mắt lắc người, há miệng cắn lên cái
cằm của hắn. “Từ khi nào anh lưu manh như vậy.”
“Giờ em mới biết
thôi.” Bàn tay chui vào trong làn váy, rồi bóp nhẹ mông cô, một giây sau hắn khựng người lại. Rồi trước vẻ mặt mù tịt, ngơ ngác của cô gái nhỏ,
hắn ôm cô ngồi dậy lại lần nữa để cô nằm úp trên người mình, vén váy của cô lên tới tận thắt lưng.
Nhìn một mảng đỏ chói lọi dính trên
quần lót, mùi tanh của máu và cả thứ nước sền sệt dính trên lòng bàn
tay. Người đàn ông hiếm khi để cho hai tai mình ửng hồng, hắn hắng giọng kéo váy xuống cho cô, bình tĩnh nói: “Em đi vệ sinh đi, dính cả ga
giường rồi.” Dính cả tay hắn nữa nhưng hắn biết dừng lại đúng lúc.
Cuối cùng Trương Ý Nhi cũng biết được chuyện gì đang xảy ra, cô thẹn thùng
ôm mông bay xuống giường rồi chạy tọt vào trong phòng tắm.
Frederick Nhược Đông vào một nhà tắm khác vệ sinh xong, mặc một áo len đen mỏng
cổ tròn, quần thể thao, xuống dưới tầng sai bảo một hầu gái: “Thay ga
phòng tôi.”
Hầu gái “vâng” một tiếng rồi lập tức thi hành nhiệm vụ.
Chợt nhớ đến gì đó, Frederick Nhược Đông bỗng gọi lại người hầu gái: “Khỏi đi, cô đi làm chuyện khác đi.”
Sau đó hầu gái khom người chờ cho đến khi ngài Fred đã trở lại tầng trên.
Trương Ý Nhi có lẽ ngâm nước nóng nên hơi lâu, Frederick Nhược Đông tự mình
gom ga giường đem bỏ vào máy giặt, sau đó mới xuống dặn dò hầu gái:
“Xong thì mang đi phơi.”
Hầu gái ngơ ngơ ngác ngác “dạ”.
Dường như lần này trở về chủ nhân đã đỡ đáng sợ hơn trước kia, có lẽ là… vì
phu nhân có dáng vẻ như tiểu thiên sứ kia chăng? Dù sao thì bọn họ chỉ
có lợi chứ không có hại.
Định mặc áo sơ mi của hắn, rồi nghĩ tới một đám hầu gái bên dưới biệt thự, cô lục trong vali một chiếc đầm màu tím tay cụt.
Trở ra thấy hắn đang đứng ở ban công hút thuốc, quần áo hắn mặc có thể nói
là đơn giản đến không thể đơn giản hơn nhưng vì được mặc trên người hắn
nên trông cứ như siêu mẫu trên tạp chí. Thậm chí mấy tay người mẫu nam
đó còn kém xa ngoại hình của hắn đến vài bậc.
Nghe tiếng động phía sau, hắn nghiêng người, trên tay vẫn kẹp điếu thuốc, hắn nở nụ cười yêu nghiệt: “Tới đây.”
Trai đẹp trước mắt thế này, làm sao chống cự cho được. Chạy tới nằm trong vòng ôm ấm áp và rộng rãi.
“Em thi xong sẽ về nước đúng không?” Hắn hỏi, rít thêm hai hơi thuốc nữa mới dập tắt cho vào gạt tàn.
Trương Ý Nhi không gật đầu cũng không lắc đầu, cô gục đầu vào ngực hắn rầu rĩ: “Em muốn ở đây với anh lâu hơn nhưng mà… học viện không cho.”
Hắn ừ, ôm siết cô thật mạnh. “Ngoan ngoãn trở về học hành, anh sẽ cố gắng giải quyết mọi chuyện ở đây rồi trở về nước.”
Còn cách nào nữa đâu, cô gái nhỏ nỉ non một tiếng rồi im lặng.
“Muốn đi chơi đâu không?”
Trương Ý Nhi lắc đầu, cô ngẩng mặt lên nhìn hắn: “Anh còn chưa khỏe, nhất là cổ chân của anh, ở nhà nghỉ ngơi thêm đi.”
Đúng là thân thể hắn vẫn còn yếu, chân đi lại cũng không được lưu loát, hắn ừ cúi đầu cắn chóp mũi của cô. “Dẫn em đi xem quà sinh nhật.”
Đó
là một căn phòng mà hắn đã trang trí lại từ trước, Henry là người chịu
trách nhiệm tân trang, chỉnh sửa, làm theo yêu cầu của ngài Fred thay
đổi lại từng chi tiết một, nhưng khi đó Frederick Nhược Đông không nói
là tại sao lại muốn trang trí phòng óc, phòng đó dành cho ai, chỉ bảo
Henry cứ vậy mà làm cho đàng hoàng.
Hóa ra là dành cho phu nhân tương lai.
Trương Ý Nhi trợn mắt ngắm đến há hốc miệng căn phòng sinh nhật, còn rộng hơn cả phòng ngủ của hắn.
“Anh dựa vào sở thích của em mà thiết kế.” Sau đó ôm cô đi vào gian trong cùng, hắn cười nói: “Đây mới là quà tặng chính thức.”
Cửa này cài mã vân tay, cửa mở ra, nhưng chưa đi vào ngay, hắn dừng lại kéo cô đứng trước mình.
Bắt đầu thêm dấu vân tay của cô vào.
Đập vào mắt Trương Ý Nhi là ba tủ kính lớn, mỗi tủ kính có nhiều tầng, tất
cả đều trưng bày túi xách, giày dép, phụ kiện linh tinh,…
Trong đầu Trương Ý Nhi chỉ hiện lên vài chữ “ngập mùi tiền”.
Frederick Nhược Đông bị biểu cảm ngây ngốc, đần thối của cô chọc cười, hắn bóp má cô một cái mỉa mai: “Sao nào, thấy quả trứng ngỗng kim cương có bằng
những thứ này không.”
So sánh làm gì nữa, khập khiễng, quá khập khiễng.