Chương 169 - Không kiêng dè
Rất nhanh cuối tuần đã đến, đúng 3 giờ Đan Đan và Tiểu Trì đứng chờ ở cổng học viện.
Sơm đã hẹn đi cùng Lạc Quý Nhân và Lâm Lục Ngạt nên cả ba cũng cùng đi trang điểm.
Lạc Quý Nhân báo với Lạc Hồ Ưng rằng mình đi cùng bạn, Lạc Hồ Ưng cũng không hỏi vì y biết “bạn” trong lời em gái nói là ai.
Liên hôn hai gia tộc Mạc – Mai là sự kiện lớn nhất trong năm nay, đám cưới được tổ chức vô cùng hoành tráng.
Đàn ông thì ngưỡng mộ, phụ nữ thì ghen tị, Mạc thái tử đào hoa, tuấn tú rốt cuộc cũng rơi vào tay Mai An Yên, đúng là không ai ngờ tới.
Lần
nữa đến Trung tâm dạ tiệc Khánh Niên, Trương Ý Nhi có chút cảm thán và
có chút rung động. Lần đầu tiên cô xuất hiện ở đây với thân phận là tình nhân của Frederick Nhược Đông, lần thứ hai đặt chân đến lại dùng thân
phận cháu họ của hắn. Chuyện cô là chủ mẫu tương lai của dòng họ
Frederick chỉ có nội bộ dòng họ biết, còn chưa công bố ra ngoài. Chuyện
này rất lớn, một khi chưa giải quyết dứt khoát những mầm mống đang bao
vây cô và hắn thì chưa thể công khai. Đây cũng là điều Trương Ý Nhi
muốn. Tạm thời cô dùng thân phận Frederick Ý Ý là thích hợp nhất.
Ba cô gái bước xuống khỏi chiếc Limouesin sang trọng thu hút không ít ánh mắt.
Lạc Quý Nhân khoác trên người bộ âu phục xanh dương hết mực “men”, khí chất quý tộc ngời ngời tỏa sáng, một vẻ đẹp có thể khiến đàn ông hay phụ nữ
đều muốn đắm chìm. Lâm Lục Ngạt đã gỡ bỏ hình tượng “con mọt sách”, “oan hồn sống”, hôm nay cô đã biến hóa thành một cô công chúa cao ngạo trong chiếc đầm dạ hội không tay màu xanh.
Và cuối cùng là nàng công
chúa mà Frederick Nhược Đông yêu mến, tóc búi hờ được cố định bằng cây
trâm gỗ đơn giản. Bộ sườn sám xẻ tà màu xanh ngọc, không hở hang nhưng
lại quyến rũ chết người. Ban đầu cũng không định chọn sườn sám, thế nào
Lâm Lục Ngạt nghĩ ra ý tưởng mặc cùng màu, cuối cùng trong những lễ phục Đan Đan chuẩn bị chỉ có mỗi bộ sườn sám này là màu xanh. Thế nên mới có một Trương Ý Nhi như hiện tại.
Lạc Quý Nhân đi bên cạnh không
ngừng tấm tắc khen: “Công nhận cậu mặc sườn sám đẹp thật, cứ như nó sinh ra đã dành cho cậu vậy.” Cô nàng còn thầm nghĩ nếu mình là đàn ông nhất định sẽ say trước cô bạn mất thôi, đương nhiên cô là một người phụ nữ
chân chính nhé.
Trương Ý Nhi ở giữa, liếc Lạc Quý Nhân một cái,
mỉm cười, lại ngó sang Lâm Lục Ngạt. “Lục Ngạt à, về sau cậu nên thay
đổi cách ăn mặc đi.”
Lạc Quý Nhân hoàn toàn đồng ý còn không quên ghẹo: “Tí nữa Hứa Hâm mà nhìn thấy cậu đảm bảo tim đập bịch bịch.”
Da mặt ai kia mỏng, tức khắc nổi lên một tầng hồng hồng, rất muốn nhéo Lạc Quý Nhân một cái nhưng vướng Trương Ý Nhi ở giữa chỉ có thể lườm liếc
cô bạn.
Ba người mỗi người một vẻ, trên đường bước vào sảnh chính ai ai cũng ngoái nhìn đến không chớp mắt.
Hứa Hâm từ xa vừa ngó một cái thấy, nói với Hứa Bác Diễn một tiếng rồi bước nhanh đến.
“Ôi, Hứa công tử hôm nay thật lịch lãm nha.” Lạc Quý Nhân lạnh lùng của
trước đây đâu rồi, hiện tại cô nàng này càng ngày càng nói nhiều, toàn
tranh thủ trêu ghẹo bạn bè thôi, đã vậy còn trêu rất ngứa đòn.
Hứa Hâm ngại ngùng, gãi gãi mũi, sau đó đảo qua ba cô bạn, mắt giật giật:
“Mấy đứa còn mặc đồng phục đi dự đám cưới à.” Ánh mắt dừng trên khuôn
mặt xinh đẹp của Trương Ý Nhi, bị nụ cười của cô đánh động, trái tim lần nữa lỡ nhịp.
Trương Ý Nhi nói: “Là ý của Lâm tiểu thư đấy.”
Lúc này Hứa Hâm mới nhận ra Lâm Lục Ngạt khác biệt hoàn toàn với thường
ngày, dừng trên người cô vài giây, anh cười khen: “Hôm nay em đẹp lắm.”
Hai má Lâm Lục Ngạt nóng lên, cô nhìn Hứa Hâm, thẹn thùng hỏi: “Thật ạ?”
Hứa Hâm gật đầu không do dự, anh nói: “Thật.”
Hàn huyên vài câu, Hứa Hâm tách khỏi ba cô gái, trước đó Lạc Quý Nhân có
thông báo: “Tan tiệc chờ bọn em bên ngoài nhé, chúng ta đi quẩy.”
Hứa Hâm đương nhiên đồng ý.
Chưa đến giờ cử hành hôn lễ nên ba người chỉ có thể kiếm một chỗ trò chuyện. Lạc Quý Nhân thấy anh mình vội tạm biệt Lâm Lục Ngạt với Trương Ý Nhi.
Lại có khách quý đến, Lâm Lục Ngạt liếc mắt một cái đã thấy Lâm Thế Dân
cùng Tống Vô Ưu khoác tay nhau bước vào, kéo lấy tay Trương Ý Nhi, nói
nhỏ vào tai cô: “Nhìn kìa, chị dâu tương lai của tớ đấy.”
Trương Ý Nhi đang ngắm nghía khu vực sân khấu, nghe Lâm Lục Ngạt bảo liền chuyển dời ánh mắt. Sau khi thấy rõ Tống Vô Ưu, cô kinh ngạc đến không nói
được lời nào.
Thì ra cô nàng âm mưu tính kế Lâm Thế Dân chính là
Tống Vô Ưu. Đúng là cái vòng luẩn quẩn tựa mê cung này, tất thảy đều sẽ
tập trung về một điểm, và Khánh Niên có lẽ là điểm đó. Chỉ quan sát vài
giây Trương Ý Nhi đã thu hồi tầm mắt, hiện tại cô và cô ta đã chẳng còn
chút liên quan nào.
Tống Vô Ưu và Lâm Thế Dân cũng nhìn thấy
Trương Ý Nhi và Lâm Lục Ngạt, hắn ta trong chớp mắt không thể nào chuyển dịch đôi con ngươi đi nơi khác, cứ dán chặt trên dáng hình mảnh mai
trong bộ sườn sám, đến khi Tống Vô Ưu vỗ nhẹ vào tay mới giật mình, mày
nhăn lại liếc cô ta: “Chuyện gì?”
Tống Vô Ưu nhếch môi: “Vào trong thôi ạ.”
Thấy Tống Vô Ưu không có ý gì khác, Lâm Thế Dân cũng không thể mặt mày khó
chịu với cô ta tại nơi đông người, chỉ có thể hừ lạnh tiếp tục nhấc chân đi chào hỏi những nhân vật quyền quý khác. Còn em họ gì đó hắn cũng chả quan tâm, chỉ là một con nhóc vô hại và ngu xuẩn. Nhưng hắn ta khá ngạc nhiên vì không ngờ tới Lâm Lục Ngạt lại có quan hệ thân cận với Trương Ý Nhi như vậy.
Bữa tiệc diễn ra rất suôn sẻ, Mạc Chính Thiên và
Mai An Yên đều thuộc top nhan sắc, lại tài giỏi, gia thế thì không phải
nói, tóm lại hai người xứng đôi vừa lứa. Sau khi làm lễ xong, Mạc Chính
Thiên cũng thân sĩ mà cùng Mai An Yên đi tiếp rượu mừng của khách khứa.
Cuối cùng cũng đến bàn tiệc Trương Ý Nhi đang ngồi. Lạc Quý Nhân trước đó
còn đi cùng anh họ nhưng chỉ nán lại một lúc liền chuồng đi tìm hai cô
bạn, lúc này cũng đang ngồi cùng bọn họ.
Thấy cô dâu chú rễ khoát tay nhau đi đến, mọi người cùng đứng dậy chúc rượu.
Ánh mắt Mạc Chính Thiên không chút kiêng dè ngắm Trương Ý Nhi mặc cho mọi người đang tập trung vào mình.
Y còn nghênh ngang hỏi cô: “Đồ ăn có hợp khẩu vị của Frederick tiểu thư không?”