Chương 163 - Hòa giải
Trương Ý Nhi há hốc miệng, đọc từng trang tài liệu, bên trong có biên
bản chuyển nhượng quyền sở hữu, báo cáo tài chính của 30 khách sạn trong hai năm gần nhất. Dạ Huyền muốn cho cô và Frederick Nhược Đông thấy rõ, những khách sạn này đang ăn nên làm ra cực kỳ tốt thậm chí là đang
trong giai đoạn phát triển vượt bậc. Y thật sự thành tâm muốn xin lỗi
cô.
Xem không hiểu lắm nhưng Trương Ý Nhi cũng không phải ngốc,
cô nuốt nước miếng, theo bản năng nhìn người đàn ông bên cạnh không rõ
từ khi nào đã chuyển sang ôm hờ eo cô rồi. Ý tứ của cô thông qua một ánh mắt, hắn đã hiểu, hắn trầm tư, nụ cười đã sớm thu lại, lạnh nhạt nhìn
Dạ Huyền đang bình tĩnh, biểu cảm không chút lay động đối mắt với hắn,
hắn cầm lấy những tài liệu đó nhìn lướt qua. Và hắn biết việc chuyển
nhượng quyền sở hữu 1/4 chuỗi khách sạn không phải chỉ đơn thuần lời xin lỗi dành cho Trương Ý Nhi, càng chẳng phải chỉ vì muốn xây dựng mối
quan hệ hòa hoãn với hắn. Vì gì đó… gì đó mà Frederick Nhược Đông không
chắc chắn. Chỉ là hắn biết bản thân khó chịu.
Ám Tình là chuỗi
khách sạn nổi tiếng nhất suốt nhiều năm nay, người chỉ cần sở hữu một
chi nhánh thôi đã ăn tiêu thoải mái một đời, hắn cũng từng vì công tác
xa mà ở tạm khách sạn Ám Tình nhiều lần, hắn là một kẻ sống trong nhung
lụa, dịch vụ mình xài điều thuộc xa xỉ phẩm, và hắn phải công nhận Ám
Tình là chuỗi khách sạn tốt nhất trong nước về mọi mặt.
Và giờ đây hắn chấp nhận chuyển hoàn toàn 1/4 quyền sở hữu cho Trương Ý Nhi…
Suy nghĩ hoặc nói chính xác là hắn đang muốn thấu cảm tình Dạ Huyền dành
cho người phụ nữ của hắn lớn đến cỡ nào, đến khi tay bị cô vỗ vỗ mới
hoàn hồn.
Hắn nghiêng mặt, nhìn cô thật chăm chú, cuối cùng hắn
nói: “Tùy em quyết định.” Cũng chẳng rõ từ khi nào hắn đã trở nên có hơi mềm lòng, đã biết chừa cho kẻ khác một con đường sống. Có lẽ là… từ khi cô bé này xuất hiện. Cô dùng thiện tâm của mình mà hòa nhập với sự tàn
nhẫn, vô cảm trong hắn cuối cùng cô cũng đã cảm hóa được một phần con
người hắn. Không nhiều nhưng cô đã làm được.
Trương Ý Nhi mím
môi, đoạn cô đẩy tập tài liệu đó lại cho Dạ Huyền, cô khẽ lắc đầu:
“Chuyện đã qua, tôi cũng không có cách nào thay đổi, có thể không phải
anh thì cũng là ai đó tổn thương đến tôi. Chẳng qua là anh nhanh hơn
họ.” Trước vẻ mặt khó tin của bọn họ bao gồm cả Frederick Nhược Đông, cô nuốt khan: “Tôi chỉ cần một lý do thôi, những cái này tôi không cần. Và nếu anh không thể nói cho tôi biết nguyên nhân…” Cô cắn môi, ánh mắt
chạm phải khuôn mặt đau lòng và áy náy của Huyền Bạch, Huyền Dụ, khóe
môi cô cong cong, rồi tất cả nghe rõ từng câu chữ cô cất lên: “Vậy thì…
không cần miễn cưỡng nói nữa, chuyện gì nên làm thì làm thôi, nếu không
thể làm thì đừng làm. Cũng đừng lợi dụng hai người Huyền Bạch, Huyền Dụ… họ là bạn tốt của tôi.”
“Tiểu Ý.”
“Ý Ý.”
Huyền Bạch và Huyền Dụ đỏ mắt đồng thời cao giọng, bọn họ biết cô lương
thiện, thế nhưng chưa từng dám nghĩ cô vẫn luôn coi họ là bạn.
Trương Ý Nhi cười, cô lắc đầu: “Các anh không cần tự trách nữa, nếu chúng ta
chỉ đơn thuần là Trương Ý Nhi, là Huyền Bạch, là Huyền Dụ thì có lẽ còn
có thể trở thành anh em tốt của nhau cơ. Đúng không nào?”
Hai bạn trai nào đó hoàn toàn bị tẩy não, gật gù đầu như gà mổ thóc: “Chính xác, là anh em tốt, anh em tốt.”
Huyền Nhân bóp mi tâm, quan sát hai thằng nhóc bên cạnh, đề phòng chúng lại làm gì đó mất mặt.
“Vậy thì…” Trương Ý Nhi chớp mắt, tự nhiên cô nở nụ cười xảo quyệt, Huyền
Nhạn còn chưa kịp cản lại thì cô đã cong môi nói: “Từ bây giờ hai anh
phải xưng em gọi chị với tôi.”
Huyền Nhạn cảm thấy thái dương của mình căng ra, cái gì gọi là xưng em gọi chị.
Tức là hai cái tên tiểu bạch kiểm kia là tiểu đệ đệ của Trương Ý Nhi sao.
Ám Dạ còn chưa kịp phản bác thì Frederick Nhược Đông đã lạnh lùng nhìn cô cảnh cáo: “Đừng quậy.”
“Em không quậy mà.” Cô bĩu môi, cặp mắt bồ câu tinh tế không ngừng bắn lia
lịa ý tứ nũng nịu với hắn, Frederick Nhược Đông cau chặt mày có chút bất lực với cái kiểu trẻ con này của cô.
Rốt cuộc Huyền Bạch như đã
bừng tĩnh, thế mà anh ta cực kỳ vui sướng, bất chấp đang có hai vị đương gia mặt lạnh, chạy tới bám vào tay Trương Ý Nhi: “Tôi đồng ý, đồng ý
hai tay hai chân luôn, làm đệ đệ hay gì cũng đồng ý tất.”
Huyền Dụ cũng chẳng khá hơn, liêm sĩ gì giờ này nữa, dỗ được cô gái nhỏ hết
giận là điều quan trọng nhất, cười tí ta tí tớn, hoàn toàn bỏ qua khuôn
mặt đen hơn cả nhọ nồi của anh mình.
“Tôi cũng vậy nha.”
Cuối cùng Trương Ý Nhi thành công thu nạp hai đệ đệ. Còn là quang minh chính đại, trước sự chứng giám của hai đại phật gia nào đó đang rất bất mãn.
Dạ Huyền không hài lòng với chuyện thuộc hạ của mình lại đi nhận cô nhóc
kia làm“chị em kết nghĩa” nhưng nhìn thấy ba bọn họ đã trở về quan hệ
tốt đẹp như trước, không hiểu sao trái tim y như được vỗ về. Y cũng
không chắc về cảm tình mình dành cho Trương Ý Nhi là gì, không hẳn là
tình yêu vĩ đại, cũng không giống tình bạn, dường như ở cô khiến y cảm
nhận được chút tình thân y đã đánh mất nhiều năm nay.
Đó là một
quan hệ rất phức tạp mà chính Dạ Huyền cũng bó tay, y thở hắt ra, trở
lại ngắm nụ cười rực rỡ và trong vắt của cô, con tim y khẽ động, rồi y
đẩy lại tập tài liệu cho cô. Y nói rõ: “Tôi đã hoàn tất thủ tục chuyển
nhượng cho em. Em nhận đi, đây là lời xin lỗi của tôi và của cả Ám Dạ.”
“Đúng vậy, Tiểu Ý, cô nhận đi.” Huyền Bạch cầm tài liệu nhét vào ngực cô, thế nhưng cô nàng nào đó lại quan trọng vấn đề khác.
“Gọi tội là chị Ý.”
Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng đến đáng sợ, rồi trong bầu không khí kỳ cục này, Huyền Dụ hào hứng gọi trước: “Chị Tiểu Ý.”
Mẹ nó, chị còn tiểu? Huyền Nhân hoàn toàn không muốn ở đây chứng kiến cái
tình huống này nữa, hắn rất muốn lôi cổ thằng em của mình tới hét: “Một
người anh còn chưa đủ hay sao còn muốn kiếm chị.” Nhưng vì tự tôn hắn
gây dựng bao lâu nay, nhịn và nhịn đến nội thương.
Ám Dạ đi rồi,
trước đó Huyền Bạch còn hẹn hò cô cùng đi chơi một hôm, Trương Ý Nhi bảo phải đợi cô thi xong. Có gì cô sẽ báo với cả hai thông qua QQ.
Lúc nãy thì bày ra vẻ liêm chính không màng đến vật chất, thoáng cái đã lộ
ra bộ mặt cho Frederick Nhược Đông thấy. Chính hắn còn cảm thấy thật mất mặt, may cô nhóc này còn biết tiết chế cảm xúc, biết diễn sâu.
Cô nàng đó ngã vào lòng hắn, hai mắt tràn ngập ý vui sướng nhìn chằm biên
bản chuyển nhượng 30 khách sạn trong tay, cô nhóc đó nói thế này: “Nhược Đông, em thực sự trở thành tiểu phú bà rồi.”
Hắn cười khô khốc một tiếng, rồi đẩy cô ra khỏi người mình: “Tiểu tham lam em đó, tiền tôi cho em ít quá à.”
“Ít nha.”
Giỏi lắm, Frederick Nhược Đông vứt cái tài liệu đáng ghét kia lên bàn, sau
đó đè cô xuống sô pha hôn mạnh bạo, đến khi cô nức nở mới nhếch môi dừng lại.
“Nhưng anh không mong em tiếp xúc nhiều với họ.”
Cô
nàng kia cuối cùng cũng thu liễm lại cái biểu cảm mê tiền của mình, cô
ôm lấy thắt lưng hắn, nhìn sâu vào con ngươi xanh lục mà cô đã quen
thuộc, cô gật đầu: “Em có chừng mực.”
Hắn ừ, tha cho cô, rồi trở lại sảnh tiệc vẫn đang diễn ra.