Chương 182 - “Hắn ta”
Cảnh tượng trong video kinh khủng và đáng sợ đến mức Trương Ý Nhi suýt thì ngất lịm đi.
Căn phòng không lớn, đếm sơ qua có khoảng mười thiếu nữ trần truồng không
mảnh vải, hai tay bọn họ bị dây thừng cột chặt, dây thừng nối dài trên
trần nhà treo lơ lửng bọn họ thành một hàng thẳng tắp. Cổ chân cũng bị
dây thừng siết, căng dây làm cho hai chân họ dạng rộng.
Bộ phận giữa hai chân từng nữ sinh bị hệ thống máy móc “dương v*t giả” của đàn ông đâm vào rút ra một cách đều đặn, nhịp nhàng.
Cuối cùng là những cái thố màu trắng đặt bên dưới nhằm mục đích “thu hứng”
từ việc “giao phối”. Đó là **** ****, đó là máu trinh nữ.
Thật sự quá khủng khiếp, quá biến thái và tàn ác.
Trương Ý Nhi ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn khan. Nôn đến khi mật xanh cũng muốn xông ra ngoài, cô ngồi dựa lưng vào tường thở hổn hển, hai mắt
nhắm nghiền.
Tin nhắn chúng gửi tới sau đó: [Cô là người duy nhất cứu được bọn họ.]
Thiếu nữ cắn mạnh môi dưới đến bật máu, cô đỏ âu hai mắt, cô biết hiện tại cô đã bị chúng theo dõi trong tâm thức, nó còn đáng sợ hơn cả cài đặt
thiết bị theo dõi trên người hay là… Chip BC mà Frederick Nhược Đông đã
chế tạo ra.
Sau khi đưa ra được quyết định cuối cùng, cô không
cần ra tín hiệu làm bất cứ điều gì, một tin nhắn mới đã xuất hiện ngay
tức thì. [6 giờ đến hang động mật trong khu rừng của học viện.] Quả
nhiên là hắn ta biết tất tần tật những chuyện mà người thường không rõ.
Kể từ bây giờ Trương Ý Nhi chỉ có thể cưỡng chế chính mình nghĩ tới một chuyện duy nhất là tới hang động.
Cầm con dao thái vào trong nhà vệ sinh, Trương Ý Nhi nghiến rắng, hít sâu
hai hơi rồi dùng tất cả sự gan dạ đời này cô có đâm mạnh một nhát vào
cánh tay trái. Chỉ có đau đớn mới ngăn não bộ suy nghĩ.
Ôm cánh
tay đầy máu tanh, cô bắt đầu thu dọn ít đồ cần thiết bỏ vào trong một
cái balo. Chỉ dẫn lại tới: [Trước cửa hang động có một chiếc điện thoại, nó dành cho cô, còn giờ thì cô hãy đập nát điện thoại cá nhân của cô
đi.]
Năm giờ chiều, hoàng hôn bắt đầu rủ xuống nhân gian, một bức tranh tuyệt đẹp như vậy mà Trương Ý Nhi chỉ nhìn ra một màu xám u ám.
Cô đã sớm nhớ rõ cách đi đến hang động bí ẩn kia. Thời gian thành ra cũng
được rút ngắn, gần sáu giờ, trời đã bắt đầu mờ tối nhưng những tia sáng
vẫn len lỏi qua từng tán lá đáp xuống khu rừng rậm rạp.
Đứng
trước cửa hang động, hai mắt cô kinh ngạc, có chút cảnh giác quan sát
chằm chằm đằng trước. Rõ ràng cửa hang động đã được ai đó khai hoang,
dọn dẹp cây cỏ che phủ.
Có người khác phát hiện ra hang động bí
mật này rồi. Cô đảo mắt ngay lúc này, một ánh sáng chớp nhoáng hiện lên, đó là chiếc điện thoại mà chúng đã chuẩn bị.
Trương Ý Nhi cho tay xuống dưới lớp cỏ rạ cầm nó lên, tin nhắn vừa được gửi đến: [Chúng tôi đã khai phá nó.]
Hóa ra là chúng… Trương Ý Nhi nuốt khan, ôm cánh tay đau nhức từng bước vào hang động. Nhiệt độ bên trong vẫn lạnh như trước kia, thậm chí cô cảm
giác như càng lạnh lẽo hơn, không có mùi hương gì khác thường. Đèn pin
trên đầu đã được cô bật sáng từ sớm.
Đi khoảng một kilomet mà vẫn chưa thấy lối thoát, Trương Ý Nhi có chút ngạc nhiên vì hang động này
lại dài đến vậy. Lại nhớ tới khi đó Dạ Huyền thân mang nhiều vết thương
nặng vẫn thoát được, quả nhiên sức sống vô cùng mãnh liệt.
Đi bộ
bốn cây số, cuối cùng Trương Ý Nhi cũng thấp thoáng thấy được chút ánh
sáng từ cửa động. Đầu cô đã choáng váng vì vết thương, nhưng cô biết
mình không được ngất xỉu.
Ngón tay nhấn vào miệng vết thương, cơn đau truyền tới tận xương cốt, Trương Ý Nhi hít một ngụm khí lạnh, lắc
lắc đầu, tỉnh táo tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng thoát khỏi hang động dài ngoằn, trước mắt chỉ là một màn đêm được bao phủ bởi thứ
ánh sáng mông lung của vầng trăng khuyết.
Đảo mắt một vòng, rừng cây vang lên tiếng xào xạc, gió không mạnh nhưng cũng không nhẹ.
Một thiếu nữ chân yếu tay mềm như cô, dù gan dạ đến đâu lúc này cũng không
tránh khỏi run rẩy vì sự hoang vu, tịch mịch của khu rừng. Cô thậm chí
còn liên tưởng đến những kẻ xấu đang rình rập đâu đó trong mấy bụi cỏ
xanh mướt kia, chỉ cần có một tiếng động nào là Trương Ý Nhi ngay lập
tức cảnh giác đưa đèn pin sang hướng đó quan sát.
Cô đã hoàn toàn mất phương hướng, lấy điện thoại ra chờ hắn ta chỉ dẫn.
Và rất nhanh cô đã nhận được tin nhắn: [Đi theo hướng Tây Bắc, gặp ký hiệu hoa hồng đỏ được đánh dấu trên thân cây thì rẽ phải, hoa hồng đen thì
rẽ trái.
Lần mò theo cái gọi là ký hiệu gì đó cuối cùng Trương Ý Nhi cũng hoàn toàn rời khỏi ma trận.
Đây là chân núi X mà trước kia Dạ Huyền từng nói qua, cô rên đau vì vết thương va phải cành cây…
Một chiếc xe ô tô màu đen xuất hiện ở con đường đất đằng trước, theo phản xạ lùi ra sau.
Cuộc gọi đến, Trương Ý Nhi thở nặng nề bắt máy, một tay nâng lên lau đi mồ hôi đang từng giọt từng giọt lăn dọc bên sườn mặt.
“Lên chiếc xe đi. Đừng cúp máy.” Vẫn là giọng nói ồm ồm, khó nghe trước đó,
nhưng cô không đoán được có phải là cùng một người không.
Cô đáp: “Được.” Cố tình đi vòng qua đuôi xe, ánh mắt như có như không làm bộ
quét qua biển số xe, ngay tức thì hơi thở của Trương Ý Nhi tắt nghẹn.
Biển số màu đỏ tươi như máu, không có số xe, tất cả chỉ là một màu đỏ
kinh dị.
Cô lại sợ bị hắn ta phát hiện, lần nữa nhấn mạnh vào miệng vết thương. Đau đến sống đi chết lại.
Mở cửa xe, cô di chuyển ánh mắt về ghế lái, rồi trong khoảng không của
trời đất, như thể cả thế gian hắc ám này chỉ còn duy nhất mình cô là con người, cô hét lên một âm thanh vang vọng.
.Frederick Nhược Động
đang dưới tầng hầm điều chế thuốc của Đế Quốc Quỷ, chợt tim hắn nhói lên một cái. Hắn hừ trong cổ họng, bàn tay áp lên ngực trái bóp mạnh. Đây
là chuyện chưa từng xảy ra, cơ thể hắn trước giờ không có chuyện thế
này, đau tim sao, tuyệt đối không.
Trương Ý Nhi run rẩy toàn thân, cô siết chặt lấy cửa xe, người bên kia cảnh cáo: “Nhanh đi, không có thời gian cho cô sợ.”
Trong chiếc xe không có bất kỳ sự tồn tại của con người nào ngoại trừ cô.
Cô cắn răng lắp bắp hỏi: “Tại sao… sao không có… tài xế?”