Chương 183 - Cõi chết
Vài chữ thốt ra một cách lạnh tanh: “Xe tự động chạy.”
Quả nhiên
khi Trương Ý Nhi vừa sập cửa thì chiếc xe này đã chuyển động, còn không
cho cô thời gian ngồi đàng hoàng. Cô ngả nhào xuống ghế, điện thoại rơi
khỏi tay. Vội vàng cầm nó lên xem xét.
Đây chỉ là một chiếc điện
thoại cục gạch, có mỗi vài chức năng cơ bản là nghe, gọi, nhắn tin.
Chúng đã tính toán, cô nghĩ là dù cho thủ lĩnh chúng có thể kết nối vô
hình với não bộ cô nhưng không hoàn toàn, sẽ có lúc bị trục trặc tương
tự như “nhiễu sóng”, “mất sóng”. Cô nhất định sẽ tận dụng những khoảnh
khắc hắn ta để lộ sơ hở.
Chiếc xe chạy bon bon trên đường, hệt như có người điều khiển, nó khiến người ta ớn lạnh.
Trương Ý Nhi liếm liếm môi, nói thành tiếng: “Tôi muốn nói chuyện với các người.”
Đợi một lúc cũng không thấy chúng phản hồi, cô thở hắt ra, nhắm nghiền mắt
ngủ, lại qua khoảng nửa tiếng, Trương Ý Nhi ngồi dậy lặp lại câu nói
trước đó: “Tôi muốn nói chuyện với các người.”
Vẫn không có phản
hồi, chính là cơ hội này, Trương Ý Nhi biết chắc chúng có cài đặt camera bên trong xe. Cô co chân lên, ngồi bó gối lẩm bẩm: “Tôi sợ lắm.”
Đoạn từ từ gục mặt vào khuỷu tay, áo khoác rộng rãi bao phủ cả cơ thể, tư
thế này lại che được khuôn mặt và hai bàn tay đã được cô cho vào trong.
Dùng tốc độ nhanh nhất gửi tin nhắn cho Frederick Nhược Đông, số của hắn cô
đã thuộc làu làu, xong xóa ngay tức thì cũng chặn luôn số di động của
hắn đề phòng hắn gọi lại hoặc nhắn lại.
Tay của cô run rẩy, lần này lực ấn vào vết thương đã mạnh hơn. Cô chịu không nổi nằm ngả ra ghế rên rỉ.
Điện thoại đổ chuông.
Trương Ý Nhi nghe máy, hơi thở hỗn loạn, đứt quãng.
“Đừng cố hại thân xác mình, kẻo lại chết trước khi gặp bà ngoại cô.”
Nghiến răng nghiến lợi thông qua tầng tầng lớp không khí lườm hắn ta.
Sau hai tiếng, xe tự động dừng, Trương Ý Nhi vừa bước xuống, nó đã phóng
nhanh như bay. Đúng là kinh dị. Cô cũng không biết bản thân phải mạnh mẽ cỡ nào mới đứng tại nơi này vào lúc này – lúc chín giờ đêm.
Cô
đã từng nghe qua vụ án kinh hoàng tại rừng cấm trước đây. Làm sao có thể không sợ hãi cho được, thậm chí là da đầu, sống lưng cô đều buốt lạnh.
Hắn ta gọi tới chỉ dẫn: “Vẫn như trước, hoa hồng đỏ rẽ phải, hoa hồng đen
rẽ trái, tới khi cô nhìn thấy một ụ đất phủ cỏ, phía trên có hai bông
hoa hồng đen đỏ quyện vào nhau. Xoay nó theo chiều kim đồng hồ, cửa động sẽ mở.” Hắn ta lại nhắc nhở mang ý cảnh cáo: “Đã đi đến bước này rồi,
cô chỉ cần lén lút làm thêm chuyện gì khác sau lưng chúng tôi, mạng của
cô, của bà cô và toàn bộ nữ sinh kia đều xong.”
Trương Ý Nhi cắn chặt môi, cô biết trò vặt vãnh của mình đều bị chúng nhìn thấu rồi.
Làn gió hiu hiu từng cơn thổi qua, không mạnh nhưng lại mang sự lạnh lẽo
thấu cốt của cõi chết. Vài con cú đêm bay qua bay lại, có tiếng chim heo kêu do bị tiếng động lạ làm phiền, Trương Ý Nhi bỗng liên tưởng tới tập phim “ba lần đánh Bạch Cốt Tinh” trong Tây Du Ký.
Tận một tiếng đồng hồ sau, Trương Ý Nhi mới thở phì phò tìm thấy cái ụ đất nhô cao có ký hiệu hai hoa hồng quyện vào nhau.
Nhưng vì quá mệt, sức lực đã không còn bao nhiêu cô ngã ngồi ngay bên ụ đất đó, muốn nghỉ ngơi một lúc.
Hắn ta cũng không gọi hối thúc nhưng cô rõ hắn chỉ du di cho cô vài phút để hít thở.
Hai bông hồng được làm bằng một hợp chất kim loại gì đó, hơi thở đã ổn hơn, cô lò bò tới gần, vươn hai tay nắm lấy hai bông hồng rồi vặn theo chiều kim đồng hồ.
Quả nhiên hắn ta không lừa cô, một mật thất hiện
ra, nói chính xác là một cửa động ngầm dưới lòng đất xê dịch, chừa lại
một cái lỗ trống.
Cùng lúc hắn ta gọi tới: “Giờ thì cô đã đến
chặng quan trọng.” Ý tứ bảo rằng cô mau nhảy xuống cái hố trước mắt đi,
bà ngoài cô đang ở bên trong.
Trương Ý Nhi đứng dậy, cô lần nữa
đảo mắt xung quanh, không hơi thở con người, lạnh căm, cô tịch như thể
cô đã lọt thỏm vào một mạng nhện dày đặc, không có lối thoát.
Coi mình như đang đứng ở thành sân thượng, coi bản thân là Vu Lam – cô gái
mà cô đã nợ một lời xin lỗi, cũng là người khiến Trương Ý Nhi day dứt
suốt cuộc đời này. “Vu Lam, tôi đang chuộc lỗi.” Cứu những nữ sinh ấy,
cũng như đang chuộc lỗi với Vu Lam.
Trương Ý Nhi không còn do dự nữa, cô nhảy tọt xuống cái hố đen, chẳng có lấy chút ánh sáng nào.
Tốc độ rơi dồn dập, gấp gáp vì chẳng có gì ngăn trở, lúc ấy cô ngẩng mặt
nhìn cửa động phía trên, chỉ trong chớp nhoáng nó đã đóng kín, như phong tỏa chút hy vọng sống còn trong trái tim, cô có thể tượng tượng ra hai
đóa hoa hồng đen đỏ cũng biến mất không vết tích.
Cả khu rừng lại trở về với dáng vẻ âm u, lặng lẽ và tịch mịch như trước đến giờ nó vẫn thế.
Tủm.
Rơi hẳn xuống một hồ nước nhỏ, Trương Ý Nhi bị sặc ho đến đầu óc choáng
váng. Vết đâm trên tay trái bị va chạm mạnh cộng thêm nước lạnh, đau
kinh hồn, cô không ngừng thở dồn, lại cố gắng bò dậy khỏi hồ nước không
sâu này, cuối cùng mới lê được thân người nặng trịch lên bờ, thiếu nữ
nằm ngửa ra giữa hang động đá tối đen, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ từ vài cái lỗ ở xa xa rọi vào
Sự im lặng đến cô đặc này còn khó chịu hơn khi bị đám đông ầm ĩ hét vào tai.
Ngột ngạt và lạnh, Trương Ý Nhi co rúm người lại, cô cũng chẳng còn hơi sức
đi nghĩ tới điện thoại nữa. Trước hết cô còn sống, vậy là tốt rồi.
Vài tiếng bước chân đang tới gần, Trương Ý Nhi không phải không sợ mà vì quá đau, quá lạnh nên tê dại cả giác quan.
Đến khi “sinh vật” đeo mặt nạ quỷ hút máu đã ngay trong tầm nhìn, trên tay
hắn cầm một cây đuốc, lửa cháy vừa phải, không quá mạnh, cũng không quá
nhẹ.
Giọng ồm ồm quen thuộc mà cũng chẳng quen thuộc: “Đi nổi nữa không?”
Hắn không có bất cứ chuyển động nào khác, dường như cả người hắn chỉ có mỗi cơ miệng là đang hoạt động.
Trương Ý Nhi vẫn nằm yên trên đất, môi hé mở: “Sắp nghẻo rồi.”
Sau đó cô được hắn ta thô lỗ vác trên vai, tay cầm đuốc chưa từng buông lỏng.