Chương 220: Bốn con đường
“Cẩn thận tí.” Dạ Huyền nhíu mày trấn an tinh thần mọi người.
Cái cầu thang đá này đúng là muốn mạng người ta mà, đi mãi vẫn chưa kết thúc. Lần lượt từng người trong nhóm cũng không chịu được nữa phải đeo mặt nạ trợ thở.
May mắn có mấy bình oxy dự trữ.
Tàn lửa yếu ớt cũng không còn trụ được, cả không gian chìm trong thứ ánh sáng mập mờ của đèn pin.
“Trong này không có sóng điện thoại, không liên lạc được ra ngoài rồi.”
Đây là chuyện đã nằm trong tính toán của bọn họ, cũng không ngạc nhiên gì. Nhưng ít nhất điện thoại vẫn còn nhiều tác dụng của riêng nó ví dụ như chiếu sáng chẳng hạn.
“Dùng viên đá đi, năng lượng của nó là vô biên.” Mạc Chính Thiên lên tiếng, giây sau thuộc hạ đã lôi nó ra khỏi bọc vải.
Ánh sáng của nó tinh tường hơn cả đuốc, vùng ánh sáng trải rộng, thực sự rất có lợi.
Nhưng tác dụng chính của nó không đơn giản chỉ là phát quang.
Thuộc hạ giữ viên đá bằng một tay, tay còn lại bất ngờ quơ phải tường đá, quét qua điểm gồ hơi bén nhọn, máu lập tức chảy ra. Vết thương nhỏ không đáng gì.
Sau đó anh ta dùng cả hai tay ôm lấy “đèn pin” thật chặt. Vết máu chưa lau kỹ bám dính trên viên đá.
Anh ta không quan tâm lắm, đảo mắt liếc một cái rồi mặc kệ.
Qua vài phút, khi trở lại ngắm bảo bối nhỏ, hai mắt trợn tròn, còn tưởng bị hoa mắt mất rồi. Rõ ràng…
Để chứng thực cho nghi ngờ của mình, anh ta cắn mạnh thịt trên đầu ngón tay, nhỏ giọt máu lên “đèn pin”. Chỉ chục giây sau vết máu sền sệt biến mất ngay trước mắt, như thể bị “đèn pin” hút sạch.
Anh ta mở cái mặt nạ ra kêu một tiếng, mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm anh ta.
Anh ta run sợ, muốn vứt cái thứ trong tay đi ngay lập tức nhưng không dám, tay chân run lẩy bẩy, giọng cũng vì run sợ mà lắp bắp: “Nó… nó… hút… hút máu.”
Mạc Chính Thiên liếc thuộc hạ mặt trắng của mình, thấy mặt anh ta biến sắc liền hé cái mặt nạ ra phê bình: “Cậu đã trải qua bao nhiêu bài huấn luyện, gặp chút chuyện này đã bị dọa, vô dụng.”
Khóc không ra nước mắt mà. Oan quá đi.
Mạc Chính Thiên không chút sợ hãi dành lấy quả cầu nhỏ xem xét.
Sau khi y chứng thực một lần nữa thì gật gù đầu thông báo với mọi người. “Có lẽ đây mới chính là công dụng quan trọng nhất của nó.” Xong lại đeo mặt nạ ngay lập tức, thật khó thở chết đi được. Cái nơi quỷ quái này.
Một đường thẳng tắp, rốt cuộc cũng đến ngã rẽ nhiều phương hướng.
Không có chỉ dẫn hay gợi ý nào, bọn họ buộc phải dừng chân lại để tìm ra hướng đi chính xác. Thời gian không cho phép bọn họ lưu lại nơi này lâu, bình oxy không trụ được bao nhiêu thời gian.
Trong hoàn cảnh nguy hiểm này, mỗi người đều nâng cao tinh thần lên mức cao nhất.
Frederick Nhược Đông ôm Trương Ý Nhi trong ngực, ánh mắt đầy tinh anh quan sát bốn con đường không thấy điểm cuối. Dù hắn thông minh, có chỉ số IQ cao ra sao cũng không phải thần tiên có thể giải mã toàn bộ thế giới. Hai mắt hắn nheo lại, vài giây sau chợt lóe lên tia nghiền ngẫm.
Môi mỏng nhếch nhẹ, mở mặt nạ ra trình bày sơ qua kế sách của mình: “ Bốn người chia nhau ra bốn hướng, cột chặt sợi tơ vào cổ tay. Chúng tôi ở đây theo dõi tình hình, nhưng trước hết phải nhắc nhở một chuyện. Việc dấn thân vào để thử con đường chính xác theo lộ trình sẽ đẩy các người vào nguy hiểm. Trước khi tới đây, chúng tôi sẽ hứa đảm bảo người nhà của các người sẽ có cuộc sống đủ đầy nếu các người xảy ra chuyện. Giờ thì… ai tình nguyện?”
Lời lẽ thẳng thắn, đánh trực diện vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim của từng nhóm thuộc hạ, bọn họ vốn có trách nhiệm phải đảm bảo an toàn cho ông chủ của mình, bao gồm việc hy sinh tính mạng để bảo vệ ông chủ. Mà giờ phút này nghe những câu chữ tuy khô khan, thậm chí có vẻ vô tình nhưng bọn họ lại xúc động, vì ông chủ không cần thiết phải làm vậy, chỉ việc hạ lệnh, bọn họ sẽ trung thành mà nhận nhiệm vụ. Chẳng qua khi ông chủ nói sẽ bảo đảm cho cuộc sống sau này của gia đình bọn họ, bọn họ cảm thấy đi theo ông chủ là lựa chọn sáng suốt nhất đời này.
Bốn thuộc hạ của Frederick Nhược Đông đứng ra nhận nhiệm vụ không chút do dự, trong ánh mắt từng người mang theo sự quật cường và không lùi bước, cảm xúc lúc này đều bị lý trí lấn áp, không xúc động, không sợ hãi hay tham sống sợ chết. Tất cả chỉ còn một ý nghĩ “xông pha về phía trước – bảo vệ chủ nhân thật trọn vẹn”.
Sự anh dũng không màng sống chết của bọn họ khiến khóe mắt Trương Ý Nhi ửng hồng, có lẽ cô đang mang thai nên cảm xúc có phần dễ bị kích thích hơn.
Cô nhìn người đàn ông của mình, hắn như nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của vợ, nghiêng đầu ngó cô nhóc, đôi con ngươi cong cong, bên trong còn có ánh nước mơ hồ. Hắn mím môi, vỗ nhẹ vào sau lưng cô như đang ra hiệu “anh hiểu”.
Có sợi tơ dẫn hướng, chỉ cần không bỏ mạng thì bọn họ có thể trở về điểm xuất phát an toàn.
Con đường đầu tiên, thuộc hạ mới đi được chục mét đã dính bẫy, anh ta thét thất thanh vài tiếng, đến khi phát hiện ra, trên thân thể anh ta đã bị thương vài chỗ. Vết thương là do thứ sắc nhọn gì đó cắt ngang, rất giống với vết cắt của lưỡi dao mỏng dính.
Vì anh ta đã vô tình khởi động hệ thống bẫy, toàn bộ con đường đều bị loạt tia sáng chằng chịt vây kín.
Tiếng gầm thét vì đau đớn tột cùng của anh ta dội thẳng vào tai bọn họ, may mắn anh ta chỉ cách điểm xuất phát chục mét, cộng thêm thân thủ tinh nhuệ, bị thương không nhẹ nhưng giữ được tính mạng.
Mặt nạ bị tia laze sắc bắn kia cắt đứt, anh ta suýt thì ngưng thở.
Bác sĩ Nhạc nhanh chóng trị thương cho anh ta, may mắn vết cắt không sâu.
Tất cả đứng trân trân nhìn chằm chằm con đường đầu tiên đã bị hàng loạt tia laze kiêu ngạo chồng chất lên nhau như từng lớp mạng nhện được kết dệt.
Ai nấy đều lâm vào trầm tư.
Dạ Huyền vẫn giữ vẻ mặt sống chết không ngán, y hệt như một kẻ không sợ bất cứ thứ gì trên đời, càng nhìn hệ thống bẫy đã được khởi động kia y càng chắc chắn một điều: Lạc Hồ Vận vốn không muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết.
Vì nếu muốn giết chết bọn họ, hắn ta đã sắp đặt cái bẫy cách xa điểm ban đầu, như vậy thì dù thân thủ của thuộc hạ vừa rồi có cao thâm ra sao cũng chắc chắn bị cắt chết.