Chương 213: Xuất phát
Không thể mang theo quá nhiều thuộc hạ, Frederick có Henry, Đan Đan và Lion, Khai Tâm phải ở lại tứ hợp viện trông nhà, Tiểu Trì trước đó bị thương nặng chỉ có thể ở lại cùng Khai Tâm.
Mạc Chính Thiên trước giờ luôn gắn với cặp đôi hắc bạch vô thường, lần này vẫn như cũ không tách rời. Dạ Huyền mang theo cả bốn thuộc hạ, Ám Dạ đã có quản gia Ôn lo liệu mọi việc. Về phần Lê gia, lão hồ ly đã nhiều tuổi rồi, tuy lão cũng tò mò kho báu bí ẩn lắm nhưng vấn đề sức khỏe vẫn là trên hết, lại nói thêm lão thật sự cũng không còn muốn tranh đua gì nữa, giao cho Lê Thoát dẫn Tống Gia Minh theo để anh bảo vệ cho cháu trai và cả cháu gái của mình. Lạc gia có Lạc Hồ Nhuận và hai thuộc hạ thân tín của Lạc Hồ Ưng đi theo. Frederick Nhược Đông còn mang theo cả Deri, khi Trương Ý Nhi hỏi, hắn đáp rất ngứa đòn: “Deri thông minh và có ích hơn tất cả bọn họ.” Lời này mà để mấy người kia nghe được, có khả năng Frederick Nhược Đông sẽ bị ghim tập thể.
Bọn họ sẽ xuất phát trong đêm.
Trong căn phòng sa hoa, trên chiếc ghế đế vương lót lớp lông cừu là một hình ảnh kiều diểm, ướt át, phía sau chiếc ghế đế vương vẫn là bức tranh con rắn 3D há miệng đang chờ nguộm lấy con mồi gần trong gang tấc.
Đồng hồ con lắc trên tường đúng giờ điểm một đoạn nhạc quen thuộc.
10 giờ đêm, hơi thở đứt quãng của người con gái hòa trong tiếng cười khe khẽ quyến rũ làm rung động con tim của bất cứ người phụ nữ nào. Bàn tay tinh tế, thon dài nóng bỏng rê trên từng tấc da tấc thịt, mỗi một nơi nó đi qua đều để lại một tầng hồng nhạt.
Chiếc ghế đế vương mặc cho người ta làm càn vẫn không nhúc nhích, nó đảm nhiệm trọng trách giữ vững và không phát ra âm thanh nào, chính thế càng gia tăng sự kích tình của đôi nam nữ đang cuốn quýt bên nhau một khắc cũng không rời khỏi đối phương.
“Mệt không?” Kích tình qua đi, nhiệt độ nóng bỏng trên thân thể cả hai còn bừng bừng, giọng nói khàn khàn lại mê hoặc như thứ hương trầm thời cổ có thể nâng người ta bay bổng tận thiên đường.
Mất một lúc Trương Ý Nhi mới thôi trôi nổi trên không trung trở về đất liền, cô nằm trong lồng ngực ấm nóng của hắn, giọng khàn đặc: “Mệt ạ.” Gần đây vì chuyện kho báu nên bọn họ bận rộn đến bù đầu bù tai, hôm nay rốt cuộc cũng hoàn tất kế hoạch. Đêm mới chập chửng bắt đầu, mặt trời còn chưa lặn đi hẳn cô đã bị Frederick lôi vào phòng ngủ mà thác loạn đến tận giờ.
Tay chân bủn rủn sắp rã rời nhưng tinh thần đặc biệt phấn chấn. Cằm nhỏ bị người nâng lên, Frederick Nhược Đông nhếch môi hạ thấp đầu cùng cô trao cho nhau nụ hôn thấm đượm yêu thương.
Tình dục qua đi, cả hai tắm rửa sạch sẽ, rồi dắt tay nhau xuống dưới nhà dạo một vòng.
Bầu trời mùa hạ dường như sâu thẳm hơn bình thường, sao đêm không đếm nổi, chi chít bon chen khắp vũ trụ rộng lớn.
Hương hoa sứ ngọt ngào, nồng nàn khiến người ta hơi say. Một nam một nữ tay trong tay vòng ra sau tứ hợp viện.
Thuộc hạ còn chưa kịp mở miệng đã thấy chủ nhân nâng tay nhắc nhở, cả hai không muốn không khí tĩnh lặng êm đềm này bị phá hủy.
Đến ngôi đình bên hồ nước nhỏ, Frederick Nhược Đông ôm thiếu nữ mềm ngọt ngồi trên đùi mình, hắn thì dựa vào cột đình, ánh mắt dán chặt vào sườn mặt thanh tú. Ánh trắng in trên mặt hồ một hình bóng nhạt nhòa cũng họa nên bức tranh đen tuyền hai thân thể ôm nhau trên mặt đất.
“Nhược Đông.”
“Ừm.” Gió đêm mát mẻ thổi lọn tóc mang mùi thơm của dầu gội chạm vào chóp mũi. Người đàn ông thuận tay đón lấy lọn tóc vuốt ve.
“Sau khi trở về… phóng thích tất cả những người ở dưới tầng giam nhé.” Cô ngẩng mặt, đối với đôi con ngươi xanh lục trong màn đêm mờ ảo lại sáng rực hơn bao giờ hết, hạ xuống mi mắt hắn một nụ hôn. “Vì em.” Lại nghĩ đến tương lai hạnh phúc ngập tràn, cô cong môi: “Vì con chúng ta nữa.”
Cô biết người đàn ông này tay đã nhuốm không biết bao nhiêu máu, thậm chí khi ngủ đều phải chôn súng ngắn dưới gối, mãi sau này mới chấp nhận được việc có cô chung chăn chung gội. Cô biết hắn không phải người tốt, mặc khác hắn tàn nhẫn, chỉ cần ai cản đường, hắn sẽ không chút do dự có thể nả đạn vào điểm chí mạng của kẻ đó. Nhưng biết sao đây, đối với cô hắn lại hết mực thương yêu. Thật ra trên đời này ai cũng muốn được yêu, hắn cũng không ngoại lệ. Cô không chắc bản thân có thể rửa sạch sự vô tình, tàn nhẫn của hắn đi, nhưng cô sẽ cố gắng dùng tình yêu chân thành làm mềm tâm hắn, xoa dịu trái tim đã từng bị đông lạnh.
“Được.” Hắn rũ mắt, như thỏa hiệp. Thôi thì tích đức cho vợ và con cháu sau này đi. Một con sói ăn thịt, bất chợt cảm thấy ăn chay cũng không khó khăn lắm, gục đầu trên vai nhỏ, đôi tay siết lấy eo mềm. “Dù sao chúng đều chịu sự điều khiển của Chip BC, chỉ cần không làm mấy trò ngu xuẩn thì anh sẽ cho chúng con đường thoát.”
“Vâng.” Đôi mắt cong lên như vầng trăng non mọc trên trời đêm sâu thẳm. Cả vũ trụ chỉ tồn tại một ánh trắng, mà lúc này Frederick Nhược Đông nhìn thấy sự tồn tại song song hai vầng trăng xinh đẹp. Một cái thuộc về thế gian, một cái ở ngay trước mắt chỉ thuộc về riêng hắn.
Cuối cùng cũng đến ngày xuất phát.
Năm chiếc phi cơ đại diện cho năm thế lực quyền uy tựa những chiến thần của bầu trời, như thể toàn bộ thế giới trên không này đều là nhà của nó. Tự do và thỏa thích lượn khắp không trung.
Trương Ý Nhi ngồi bên cạnh Frederick Nhược Đông, bàn tay nhỏ nhắn nằm trong bàn tay to lớn hữu lực, từng ngón tay ve vuốt, đùa giỡn mãi cũng không chán.
Cô khẽ cười phồng phồng má ngước mắt ngó sườn mặt hoàn mỹ ấy, làn da trắng nhợt càng trông nổi bậc hơn dưới ánh đèn.
“Ngủ đi em.” Cái nhìn chăm chú của cô, hắn làm sao không phát hiện cho được, nghiêng mặt cười cười. Véo nhẹ má phính của cô, lại phát hiện ra điều gì đó đang thay đổi, hai mắt nheo lại, nâng cằm cô lên nhìn trái nhìn phải, rồi đánh giá hết mực chân thực: “Tiểu Ý, em béo lên rồi.”
Lời vừa dứt, đám Đan Đan chưa ngủ cũng ngó sang, Lion gật đầu: “Ngài Fred nói đúng, Tiểu Ý dạo này ăn thịt nhiều hơn thì phải.”
Thịt cái đầu anh ta.
Henry đã sớm ngáy khò khò, không còn biết trời trăng mây gió gì.
Trương Ý Nhi cực kỳ tức giận, thẳng lưng, vội lôi cái gương nhỏ ra ngắm nghía mình thử. Tuy bất mãn lắm vẫn phải thừa nhận, cô thật sự có thịt có mỡ hơn rồi.
Tinh thần căng ra, cô nhóc như muốn gào khóc. “Không được.” Cô vùi khuôn mặt vào ngực người đàn ông, tiếng cười giễu của hắn làm khuôn ngực phập phồng theo. Cô buồn bực nhéo eo bụng bằng phẳng của hắn, toàn là cơ bắp, chẳng nhéo được gì. Chợt bàn tay lành lạnh vuốt nhẹ vùng bụng phẳng trơn của cô: “Mập tốt mà, anh thích em có thịt một chút.” Dạ thịt nơi eo mềm như bông, sờ sờ cực kỳ thích.
Mấy cặp mắt nào đó vội tránh né, làm như giả vờ buồn ngủ, nhắm nghiền.
Trương Ý Nhi cắn móng tay, nằm hẳn trong lòng hắn, như không xương mặc cho hắn hết sờ lại nắn bóp linh tinh: “Lỡ em mập không kiểm soát nổi thì sao?” Xấu lắm đó, người đàn ông của cô đẹp thế này, yêu tinh vây quanh không đếm được số lượng, nếu cô không còn xinh đẹp sao mà giữ được trái tim hắn chứ.
Frederick Nhược Đông gõ trán cô một cái, nói lời ngon ngọt: “Dù em biến thành chim cánh cụt ngắn ngủn, mập mạp anh vẫn thích.” Béo béo thì ôm vào mới sướng không phải sao.
Được ai đó dỗ đến ngọt lịm, cô nhóc đỏ mặt không nói nữa. Một lúc sau cũng thiếp đi, khóe môi còn ẩn hiện một độ cong vừa phải.