Chương 206: Muốn gả ngay bây giờ
Frederick Nhược Đông vỗ vỗ lưng cô, rồi huýt sáo, đại bàng nhảy khỏi khung cửa sổ đáp xuống sàn. Cặp mắt màu hổ phách sắc bén nhìn chăm chú Trương Ý Nhi, nó nhận ra được đây là nữ chủ nhân của nó, nhất thời sự nguy hiểm trong đôi mắt nó dần hạ xuống.
“Đó là sủng vật anh nuôi.” Frederick Nhược Đông đứng dậy, thấy cô không sợ, hắn nhếch môi, xuống giường tới gần Deri. “Ở đây làm bạn với cô ấy.”
Deri hiểu ý, cánh nó hơi đập nhẹ, cái đầu thì gật gù, coi như nhận lệnh từ chủ nhân rồi.
“Đó là chim ưng ạ?” Trương Ý Nhi không sợ lắm nhưng cũng không dám đến gần, ngồi yên ở giường, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng sau nụ hôn vừa rồi, trông qua càng thêm xinh xắn.
Frederick Nhược Đông trả lời cô: “Là Đại Bàng Wedge. Tên gọi của nó là Deri.” Không quan tâm tới Deri nữa, hắn đi tới, áp sát cô gái nhỏ còn đang ngây ngẩn quan sát sủng vật kia. Ôm lấy khuôn mặt cô nâng lên, lần nữa cùng cô môi lưỡi lưu luyến không rời.
“Ưm… em… không thở nổi.” Frederick Nhược Đông buông cô ra vài giây lại như lên cơn nghiện tiếp tục lấp kín cái miệng nhỏ mà hắn nhớ nhung, bàn tay lành lạnh chen vào trong áo bệnh nhân phủ lấy ngực cô ve vuốt.
Cả hai quấn quýt không muốn tách khỏi người yêu, chợt cô gái nhỏ khẽ giọng nức nở trong chút khe hở răng môi: “Khi nào… khi nào… anh cưới em?”
Mọi thứ như ngưng đọng, chỉ còn tiếng thở dồn dập và trái tim đập bang bang rõ ràng. Đến cả Deri to lớn cũng trở nên vô hình trong mắt bọn họ.
Hắn cắn yêu môi dưới của cô, bàn tay rút khỏi áo bệnh nhân, vuốt nhẹ cằm của cô, nụ cười của hắn đã không còn lạnh lẽo và giả dối như trước đây, hắn đang vui, tiếng cười khe khẽ ấy như tiếng chuông gió réo rắt giữa dòng suối mát lành. “Muốn gả cho anh vậy sao?”
Cô gái nhỏ phồng má bĩu môi, ngón tay chọt chọt vào bờ ngực săn chắc, lại nghịch ngợm vuốt xương quai xanh xinh đẹp, không chút xấu hổ thừa nhận: “Đúng vậy, muốn gả cho anh.” Còn nâng mắt nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định, cô nhấn mạnh từng chữ: “Muốn gả ngay bây giờ.”
Đáp lại cô chính là một nụ hôn mang theo cuồng phong bão tố, cô bị hôn đến choáng váng cả đầu óc. Vết thương trên trán hơi nhức, khẽ rên một tiếng.
Frederick Nhược Đông giật mình dừng lại: “Xin lỗi, là anh không kiểm soát được.” Đã lâu rồi không gần gũi cô, hắn có chút thô lỗ, vội đặt cô nằm trở lại giường. “Nghỉ ngơi nhé. Không hôn em nữa.”
Bàn tay nhỏ nhắn nắm hờ vạt áo của hắn, vết thương đã đỡ đau hơn, tự nhiên cô nhớ đến một kẻ xấu xí nào đó, khẽ giọng: “Nhạc Ly Ân sẽ bị tử hình đúng không anh?”
“Ừm.” Hắn gật đầu, nắm lấy tay cô bóp hai cái: “Cô ta đã phạm vào trọng tội, sau đó lại còn vượt ngục, chung thân thì quá nhẹ, tử hình là chắc chắn.”
Nghĩ tới cô ta đứng sau vu oan giá họa cho mình, lại nghĩ tới cái chết của Tống Vô Ưu, mi mắt cụp xuống, giọng hơi buồn: “Tống Vô Ưu vốn có thể sống tốt, lại vì lòng hư vinh mà chui vào cái vòng của giới thượng lưu này. Thật ra cô ta cũng không đáng chết, là vì em mà cô ta trở thành vật thí mạng, trở thành con mồi bị người ta lợi dụng.”
Deri di chuyển vài bước tạo ra âm thanh nhưng không ảnh hưởng tới cuộc trò chuyện của chủ nhân, Frederick Nhược Đông liếc nó như ra hiệu yên lặng. Hắn ngắm cô gái nhỏ đang than thở trên giường, cũng hiểu bảo bối của hắn quá lương thiện, dù bị người ta tính toán cô cũng không nỡ nhìn chúng bị giết. Nhưng với Frederick Nhược Đông, những kẻ làm tổn thương người phụ nữ của hắn dù nhỏ hay lớn đều không đáng được tha thứ. Tống Vô Ưu không phạm tội lớn như Nhạc Ly Ân nhưng cũng không tốt lành gì, là cô ta tự mình hại mình, chẳng ai ép cô ta cả.
Hắn nghĩ như vậy, mà cũng không định giấu đi, giọng điệu có chút dỗ dành, khuyên nhũ: “Bọn họ đều chẳng tốt đẹp, em không cần phải thương hại bất cứ kẻ nào hãm hại em, hiểu chưa?”
Trương Ý Nhi đương nhiên hiểu những gì hắn nói, cô bặm môi, chợt dang hai tay ra: “Muốn ôm anh.”
Nụ cười nhàn nhạt hiện trên khuôn mặt hắn, rồi hắn ôm cô vào ngực mình, vỗ vỗ lưng cô.
“Từ khi nào anh đoán được là Nhạc Ly Ân đứng sau mọi chuyện ạ?”
Hắn nhướng mày, cằm đặt trên đỉnh đầu cô: “Từ lúc em bị Lạc Hồ Vận bắt đi.” Khi ấy hắn đã xác định, chuyện của Tống Vô Ưu không phải do Lạc Hồ Vận làm, nghĩ kỹ lại thì hắn ta không có chút động cơ nào để ra tay. “Nhạc Ly Ân dám giả mạo giọng nói của Lạc Hồ Vận, cô ta lại cho rằng có thể qua mắt được hắn, tiếc rằng đạo hạnh của cô ta quá kém, cô ta sớm đã bị hắn khống chế rồi, thế nên Lạc Hồ Vận mới cho cô ta một bài học.”
“Là xăm trên lưng cô ta nửa bản đồ còn lại ạ?”
“Đúng vậy.” Frederick Nhược Đông cúi đầu hôn trên chóp mũi cô một cái: “Bảo bối của anh thông minh quá.”
Tự nhiên được khen mà thẹn thùng, sau đó tỉnh táo lại cô trừng mắt hừ hừ: “Trước đây suốt ngày chê em ngốc thôi.”
Đáy mắt hắn đều là ý cười yêu chiều, mũi cọ cọ vào hai má mịn màng của thiếu nữ: “Giờ đỡ ngốc hơn rồi.”