Chương 186: 50 - 50
Bên trong đặt một chiếc giường màu trắng, giống như giường trong bệnh viện.
“Chủ nhân.” Người đàn ông đang pha chế hay hòa trộn các hỗn hợp gì đó, nghe tiếng động nơi cửa liền dừng tay, khom lưng cung kính nghênh đón.
Lạc Hồ Vận liếc hắn, vừa bế Trương Ý Nhi đặt trên chiếc giường bên cạnh vừa hỏi: “Xong chưa?”
Người đàn ông “vâng” một tiếng: “Có thể bắt đầu rồi ạ.”
“Ừmm.” Găng bàn tay được hắn ta tháo ra, mu bàn tay trái áp vào khuôn mặt thiếu nữ, ngón tay út và áp út đã cụt từ nhiều năm về trước. Hắn ta lại đảo mắt ngó cô ả đang bất tỉnh nằm trên chiếc giường còn lại, cười một cách nguy hiểm: “Cô ta nên nhận phải trừng phạt này.”
Dứt lời hắn ta đến đứng bên cạnh người đàn ông nọ, găng tay đặt trên bàn, đeo vào găng tay cao su màu trắng.
Phần trên của hai người con gái rất nhanh đã không mảnh vải.
Lạc Hồ Vận quét dung dịch mà người đàn ông kia đã pha trộn lên tấm lưng của Trương Ý Nhi. Đợi mười phút dung dịch đã thẩm thấu vào da thịt trắng nõn, trên lớp da hiện lên một tầng bọt vàng, lau đi. Hắn lại quét lớp thứ hai, lần này đợi mười lăm phút, lau đi tầng bọt như chất thải. Lần thứ ba, hắn quét một lớp dày hơn so với hai lần trước. Đợi đúng nửa tiếng, tầng bọt vàng dày đặc, lấp ló một sắc xanh đậm. Dùng một cái khăn sạch sẽ khác cẩn thận lau. Trên tấm lưng ấy, cuối cùng cũng hiện ra một hình xăm bản đồ dẫn đến kho báu mà bao nhiêu thế lực tìm kiếm, thậm chí dù biết kho báu trên lưng Trương Ý Nhi cũng không có cách nào khiến hình xăm hiện ra.
Lạc Hồ Ưng cười khàn khàn một hơi dài đoạn nói: “50 – 50.”
Hoắc Hạ gật đầu: “Tôi đã hiểu.”
Hai người đàn ông phối hợp cực kỳ ăn ý, không nói chuyện, nhưng bằng sự hợp tác giữa chủ tớ nhiều năm nay và bằng sự tín nhiệm, tin tưởng tuyệt đối, hai tiếng sau, hình xăm trên lưng Trương Ý Nhi được bọn chúng cắt đôi theo chiều dọc. Tức là trên lưng cô chỉ còn một nửa hình xăm, nửa còn lại nằm trên người Nhạc Ly Ân cũng là Đồng Ly Ly của hiện tại.
Khi tỉnh lại Trương Ý Nhi phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh tại phòng y tế của học viện.
Cô kinh hoàng bật dậy, lại bị vết thương nơi cẳng tay làm cho đau đến rên thành tiếng.
Có người vén bức màn đi vào.
Khi nhìn thấy là y, Trương Ý Nhi nuốt khan, cô ôm lấy cổ mình vuốt vuốt, mặt nhăn lại: “Tại sao tôi ở đây?”
Hoắc Hạ nở nụ cười đúng mực: “Có sinh viên thấy cô ngất xỉu tại nhà vệ sinh.”
Được lắm tên khốn kia, Trương Ý Nhi nghiến răng nghiến lợi thầm rủa hắn, chợt nghĩ tới những chuyện xảy ra tại hang động đó, vậy cuối cùng hắn ta có bỏ qua cho những nữ sinh kia không.
Đầu nhói đau, Trương Ý Nhi nằm trở lại giường, xoay lưng lại với Hoắc Hạ, lầm bầm đuổi người: “Tôi muốn ngủ chút.”
Rốt cuộc Hoắc Hạ với hắn ta có quan hệ gì chứ? Trong quá trình cô bất tĩnh đã có chuyện gì xảy ra đúng không? Phiền chết đi được.
Không rõ qua bao lâu, Trương Ý Nhi lại bị đau nhức mà tỉnh. Mở mắt đã thấy Hoắc Hạ đang giúp mình thay thuốc cho vết thương.
Cô đảo mắt đoạn nói: “Anh có bôi thuốc làm loét vết thương của tôi ra không đấy.” Chỉ là giễu cợt y chút thôi, không ngờ y lại cười vui vẻ gật đầu thừa nhận. Liếc cô một cái: “Đúng là cô vẫn không thay đổi chút nào.”
Lời này là ý gì?
Nhướng mày một cái, nhìn y thật chăm chú: “Anh biết tôi từ lâu rồi.” Không phải hỏi, cô đang trần thuật.
Y lắc lắc đầu, chẳng rõ là phủ định hay khẳng định. Băng bó xong, y đứng lên, lại quay trở về bộ dáng của một bác sĩ: “Đừng đụng nước, đừng cử động nhiều, nếu có thể thì đừng chạm gì tới vết thương.” Y xoay người toang rời đi, rồi nhớ gì đó: “Có thể đi rồi.”
Rõ ràng là đuổi cô đi mà.
Hừ, Trương Ý Nhi xuống giường, khoác lại áo. Áo?
Nhìn áo choàng lông thú bên cạnh, cô trầm tư suy ngẫm, hắn ta tặng mình à.
Thở dài, quyết định không quan tâm hắn ta nữa, hắn ta đã hứa sẽ không đọc vị cô thì cô tạm thời tin hắn ta vậy.
Nhiệm vụ quan trọng nhất hiện tại là nhanh chóng hoàn thành việc vẽ Lạc Hồ Ưng khỏa thân.
Trương Ý Nhi về ký túc xá, nhờ Tiểu Trì mua giúp mình chiếc điện thoại, thấy anh ta đang chuyện trò thoải mái với Tống Gia Minh, mắt cô giật nhẹ: “Hai anh thân thiết từ khi nào vậy?”
Nhưng hai người đàn ông chỉ để ý chiếc áo lông thú to lớn che khuất toàn bộ thân thể mảnh khảnh của thiếu nữ.
Tiểu Trì nhìn cô hỏi vu vơ: “Chưa bao giờ thấy cô mặc nó?”
“Mới mua đó? Đẹp không?” Làm sao cô có thể nói là thủ lĩnh tổ chức Đen tặng mình được.
Mẹ nó chính cô còn khó tin đây này.
Tiểu Trì phát hiện sắc mặt của cô hơi tái, anh ta lo lắng: “Sắc mặc cô không được tốt?”
Trương Ý Nhi ò, cũng khó trách, mất máu nhiều như vậy, lại trải qua một đêm kinh hoàng kia, cô thấy mình còn có thể đứng đây trò chuyện với bọn họ đã là phúc lớn rồi.
Vết thương đã được áo che lấp, bọn họ không nhìn thấy. Như vậy cô đỡ phải nói dối thêm.
Cô trả lời cho có: “Tới tháng.” Nhìn hai khuôn mặt da nâu dâng lên tầng ửng hồng, Trương Ý Nhi ho khan hai tiếng: “Có gì mà xấu hổ.” Vẫy vẫy tay tạm biệt cả hai: “Đi đây.” May là bọn họ không phát hiện cô mất tích cả đêm qua.
Nhận được điện thoại mới, Tiểu Trì đúng là rất hiểu ý cô, không cần cô dặn dò anh ta đã biết đi làm lại sim cũ cho cô. truyen bac chien
Thông qua thái độ của Tiểu Trì là biết tin nhắn hôm qua cô lén gửi cho Frederick Nhược Đông hoàn toàn không tới được hắn.
Cũng may, nếu không giờ đã loạn rồi. Nếu không vào đường cùng cô thật sự không muốn liên lụy đến hắn.
Ngồi chống cằm ngoài ban công, Trương Ý Nhi đưa ra quyết định, thẳng thắn và trực tiếp là tốt nhất.
Quay số cho ai đó, cô hơi căng thẳng, nhưng trên hết vẫn là xấu hổ.
Sẵn việc gặp Lạc Hồ Ưng hỏi chút chuyện liên quan tới “hắn ta”.