Chương 55
Dịch: Ethereal
Các thanh niên lập trình viên đang trực muốn chửi thí mẹ luôn.
Mắt thấy sắp tan làm đến nơi, ấy thế mà chạy trời không khỏi nắng mới đau.
Khi những tài khoản đặc biệt ấy thông báo ting ting trên giao diện không ngừng, các thanh niên lập trình viên biết ngay, ôi thôi xong.
Quả nhiên, không có gì bất ngờ luôn.
Sau khi weibo sập được 2 tiếng, cuối cùng cư dân mạng cũng mò lên được, đọc đi đọc lại từ đầu tới đuôi mấy bài weibo một cách cẩn thận, nhìn toét mắt từng chữ một, nghe bản ghi âm hết lần này đến lần khác.
Drama này to quá thể, trong lúc ngắn ngủi không biết nên húp từ chỗ nào mới ổn.
【Đờ ra ma này đẹp như hoạ,
Mị muốn làm thơ dâng thiên hạ,
Nhưng trách thân này vô văn hoá,
Chỉ biết “á đù dưa to quá.”】
Khác với cư dân mạng đang hóng hớt, fans các nhà đã bùng nổ luôn rồi.
Fans Lưu: Đây là âm mưu, đây là hãm hại, chắc chắn bản ghi âm đã bị chỉnh sửa. Bây giờ khoa học phát triển thế rồi, muốn chỉnh sửa lại bản ghi âm không phải chỉ mấy phút là xong à!
Fans Vệ: Vớ va vớ vẩn, đời sống cá nhân Chúc Hoài hỗn loạn có ảnh lộ chân tướng rồi, chúng mày đừng có hòng mà đánh trống lảng đi tẩy javen một cách ác ý!
Fans Mạnh: Anh bọn tôi chưa từng nói Chúc Hoài phá vỡ gia đình của ảnh, đó là do cư dân mạng tự suy diễn, ảnh không oán không thù gì với Chúc Hoài, tội gì phải làm thế với cậu ta chứ, cái lí do quá là khiên cưỡng!
Fans ba nhà thống nhất cùng một mặt trận, tích cực đoàn kết, spam dưới mọi bài đưa tin, tẩy não quần chúng.
— Tất cả đều là âm mưu của Chúc Hoài và Huyễn Ảnh, chỉ là do Chúc Hoài không ưa họ nên mới bắt tay trả thù mà thôi. Chúc Hoài là tên tiểu nhân có thù tất báo, ỷ thế hiếp người.
Nhưng cư dân mạng không hề tin đống nguỵ biện này của bọn họ.
【Người có tay nghề tới đây, bản ghi âm này là bản gốc, chưa qua xử lý chút nào, thật hơn cả vàng, không tin có thể lên xem phân tích tôi ghin trên trang weibo của tôi nhé.】
【Bạn tôi làm ở game X nào đó, thật ra đại ngôn lần này là của WF cơ, nhưng một ngày trước hôm ký tự nhiên đằng đó đổi ý, không biết nói kiểu gì, cuối cùng lại về tay MXY, vốn đang thắc mắc sao tự nhiên lại thay người, nhìn thấy quả drama này đột nhiên tôi có ý nghĩ to gan này…】
【Có ảnh lộ chân tướng? Chứ không phải tìm được mỗi cái ảnh, xong ngồi bịa chuyện hết à, bản ghi âm các anh iu nhà mi thú nhận rồi đó, rốt cuộc ai đang tẩy trắng hả?】
【Nói thật nhé, Giang Thiết Ly không nói lời nào chỉ ném một tờ xét nghệm ADN, đúng là ngầu lòi thí mồ luôn, chúng tôi không thèm đe doạ, chúng tôi chỉ lấy bằng chứng nói chuyện.】
【Sáng nay em ngồi hóng dramu trên xe bus mà lỡ ngồi qua điểm dừng cmnl, thưởng tháng này mất cha nó rồi, nhưng mà đáng lắm, dramu này hít phê vl!】
【Bà tôi ở cùng khu chung cư cũ với Chúc Hoài này! Ban nãy tỉ tê với bà vô tình nói tới drama này, không ngờ bà tôi biết cả mẹ Mạnh Tinh Vũ luôn, bà bảo lúc tên đại gia kia tới đón mẹ con họ ấy, bà mẹ anh ta ly hôn với chồng không thèm do dự tí nào luôn, mãi sau mẹ Chúc Hoài với ba dượng cậu ấy mới quen nhau.】
【Vậy nên, sự thật là Mạnh Tinh Vũ đã bỏ rơi người cha đã có công nuôi dưỡng mình rồi đi theo mẹ, sau đó lại còn ăn cháo đá bát nói ngược thành mẹ con Chúc Hoài chen chân vào gia đình? Anh ta rõ ràng biết mình không phải con ruột, thế mà còn dám to mồm như vậy, làm thế để ngấm ngầm âm mưu cái gì?】
【Tôi đoán có khi là tưởng Chúc Hoài yếu đuối trông dễ bắt nạt, sẽ không làm to vụ này lên? Còn về mục đích ấy à, thì theo như lầu trên ấy, vì đại ngôn nhỉ…】
【Ôi vãi chưởng, càng nghĩ càng thấy hãi, rốt cuộc bao năm nay Chúc Hoài bị chèn ép bắt nạt đến mức nào chứ?】
Tất nhiên, fans Mạnh Tinh Vũ và fans Vệ Phong không chịu nhận, nhưng bằng chứng dâng ngay trước mặt như thế, hoàn toàn không tẩy trắng được. Thế là quay lại bám chặt chết cũng không buông vụ đời sống cá nhân hỗn loạn của Chúc Hoài, ảnh blogger đăng lên trước đó cũng bày hết ra, đi kèm với đó là các thể loại văn vẻ, truyền đi khắp nơi.
Lưu Kỳ ngồi trong góc của phòng họp công ty, không dám nói câu nào.
Sao có thể thế?
Sao lại có thể thế được!
Chúc Hoài đã đến bước đường đó rồi, tại sao vẫn có thể lật mình được chứ?
Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?
Mặt hắn trắng bệch, vẻ mặt dại ra, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Không chỉ hắn, mà tất cả mọi người trong phòng họp đều không ngờ được, chỉ trong một đêm, tình hình đã thay đổi hoàn toàn.
Đám cấp cao công ty nổi giận lôi đình: “Không phải mấy người bảo rằng không có sơ hở sai sót gì à? Bản ghi âm kia là chuyện gì đây hả?”
Trương Bắc cực kỳ cáu kỉnh, nhưng lại không dám nổi đoá, chỉ có thể nhẫn nhịn nói: “Bây giờ không phải lúc để trách móc, phải nghĩ nên giải thích với bên ngoài thế nào đã.”
Vệ Phong ngồi bên cạnh, thái độ thờ ơ.
Tuy bản ghi âm kia không có nói rõ ràng mọi chuyện ra, nhưng kết hợp với bài đăng của Chúc Hoài, cũng đủ để cho cư dân mạng tường tỏ chân tướng.
Y nhìn đăm đăm đầu ngón tay lạnh căm của mình, dâng trào trong y là cảm giác bất lực.
Ngày này, vẫn cứ tới.
Đám người cãi nhau ầm ĩ gào thét trong phòng họp cả nửa ngày, cuối cùng vẫn chưa bàn ra được kết quả nào.
Bấy giờ, một tên bảo vệ cuống cuồng chạy vào, bởi vì lực tác động quá mạnh mà đâm phải cửa kính, gây ra một tiếng uỳnh rất to.
Đám người trong phòng như có tật giật mình, đợi khi thấy rõ người tới là một người bảo vệ là như ăn phải thuốc nổ.
— Có người đuổi hay gì mà chạy như điên thế hả?! Cút!”
Bảo vệ sắp khóc tới nơi rồi, chỉ ra sau mà nói lắp bắp: “Cảnh cảnh cảnh cảnh sát sát đến rồi!”
Lưu Kỳ và Vệ Phong đột ngột ngẩng đầu lên, đằng đối diện là cảnh sát nhân dân mặc cảnh phục màu xanh nước biển đang đi vào phòng họp.
Một người trong đó đưa giấy chứng nhận ra, mặt không biểu tình nói: “Lưu Kỳ, Vệ Phong, mời đi theo chúng tôi.”
Với Lưu Kỳ và Vệ Phong, đối diện với ánh đèn flash là chuyện thường như cơm bữa, họ đứng trước camera, tự tin mỉm cười, từng cái giơ tay nhấc chân đều là thể diện và hào nhoáng.
Nhưng lần này lại khác.
Ngoài công ty đã chen đầy phóng viên giải trí và cánh săn ảnh từ lâu, thấy hai người bị cảnh sát dẫn ra mà xô lên như ong vỡ tổ, đèn flash chói loà, tiếng chụp tanh tách vang lên không ngớt bên tai, dù bảo vệ và cảnh sát có chặn ở trước đi nữa, mic và bút ghi âm vẫn cứ đập vào mặt như điên.
Câu hỏi vừa sắc bén vừa ác khẩu.
Vệ Phong bị kẹp trong đoàn người mà lòng hoảng hốt, giống hệt như hai năm trước, những lời tương tự y đã từng nghe khi xem buổi phỏng vấn ngày trước của Chúc Hoài.
Tin hai người bị cảnh sát dẫn đi nhanh chóng leo lên hotsearch, trào phúng, sung sướng hả hê, đau lòng thoát fan, chết cũng muốn bảo vệ idol cho bằng được, cái gì cũng có.
Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả.
Vào buổi tối, trên mạng đột nhiên truyền nhau một đoạn vid ngắn, chủ post chỉ viết một câu:
“Chân tướng đời sống cá nhân của Chúc Hoài hỗn loạn – nơi địa ngục trống không, ma quỷ ở chốn nhân gian.”
“Nơi địa ngục trống không, ma quỷ ở chốn nhân gian.” – Hell is empty and all the devils are here. (William Shakespeare – “The Tempest”)
Đoạn vid có tiếng, còn được người ta thêm phụ đề đầy có tâm.
Trong màn hình, truyền tới tiếng mấy thanh niên nói chuyện với nhau trước. Hình ảnh rõ rệt xuất hiện trước mắt mọi người.
Bên ngoài một căn phòng, hai thanh niên một trái một phải đứng đỡ một người, theo góc kính, khuôn mặt người bên phải lộ ra hoàn toàn trước màn hình, nhóm trưởng nhóm SYA ngày trước – Lưu Kỳ, người bên trái chỉ có thể thấy sườn mặt không rõ, từ chiều cao và hình thể có thể phán đoán ra đó là center của SYA trước đây – Vệ Phong, người đứng giữa gục đầu không ai thấy rõ, nhưng dân mạng nhìn một cái thôi cũng có thể nhận ra, đây là Chúc Hoài.
Có lẽ nên thấy may vì đèn ngoài hành lang bật sáng hết, nên có thể thấy rõ ba người đều đã uống ít rượu, tuy Lưu Kỳ và Vệ Phong đều đỏ bừng mặt, nhưng rõ ràng vẫn còn tỉnh táo, hiển nhiên không uống nhiều lắm, chỉ có Chúc Hoài đứng giữa là có gì đó không đúng.
Không biết Lưu Kỳ nói gì với Chúc Hoài, đưa cậu một tấm thẻ phòng, Chúc Hoài ngẩng đầu, đôi mắt ướt sũng, nom cực kỳ ngoan, cậu nhìn nhóm trưởng nhà mình rồi gật đầu. Sau đó Vệ Phong ra hiệu với Lưu Kỳ, Chúc Hoài không nhìn thấy, hai người buông Chúc Hoài ra, quay người cùng nhau đi khỏi đó.
Chúc Hoài cũng không vội vàng quẹt thẻ mở phòng, dường như do cậu uống nhiều quá nên không được tỉnh táo lắm, tựa vào tường rồi trượt người xuống, bắt đầu ngủ gật.
Video cứ yên tĩnh như thế tầm một phút, khi cư dân mạng đều đang thắc mắc không biết có phải lag rồi không, màn hình có động tĩnh – cánh cửa sau lưng Chúc Hoài mở, một gã đàn ông cao béo mặc áo choàng tắm đi ra, gã ngồi xổm trước mặt Chúc Hoài, vỗ mặt cậu.
Chúc Hoài bị doạ sợ, mở mắt hoang mang hỏi: “Ông là ai? Làm gì đấy, tại sao lại chạy vào phòng của tôi?!”
Gã đàn ông béo mập nắm chặt cổ tay cậu, giọng điệu bất thiện: “Giả vờ ngây thơ cái nỗi gì? Cầm tài nguyên xong đổi ý à, làm gì có cái chuyện đấy?”
Cực kỳ rõ ràng, Chúc Hoài rất hoang mang: “Ông đang nói vớ vẩn gì đấy… Bỏ tay ra! Nếu không tôi báo cảnh sát đấy!!”
Gã đàn ông kéo mạnh cậu vào phía trong phòng, mắng: “Mẹ! Công ty chúng mày rõ ràng đã đồng ý với tao rồi, mày tiếp khách một đêm, đại ngôn XX sẽ thuộc về nhóm chúng mày, ra vẻ bất khuất giữ trinh tiết cái đéo gì?”
Chúc Hoài sợ hãi ngạc nhiên, gương mặt tràn ngập vẻ không dám tin. Nhưng chỉ trong chớp mắt lơ là này thôi, cậu đã bị gã đàn ông kéo nửa người vào phòng. Chúc Hoài đột nhiên phản ứng lại, cổ tay trái chưa bị trói buộc bám chặt lấy khung cửa, có lẽ do hoàn cảnh tuyệt vọng đã ép cậu lấy ra sức mạnh tiềm tàng, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay trái, đốt ngón tay đang tóm trụ kia trắng bệch lại, gã đàn ông to béo kia nhất thời không kéo Chúc Hoài đang say rượu vào được.
“Anh Kỳ ơi—” Giọng Chúc Hoài ngập tràn sợ hãi và thất thố, tiếng nức nở đã trào ra: “Cứu em với— Anh Kỳ!”
“Anh Phong ơi—”
“Anh Trương—”
Trong video, Chúc Hoài gọi tê tâm liệt phế, nhưng điều kì lạ là động tĩnh lớn như vậy nhưng lại chẳng có ai đến hết.
Đột nhiên, cậu bỗng có dự cảm không tốt.
“Tên biến thái! Tôi gọi cảnh sát đấy!”
“***! Thằng chó này uống say rồi mà sao khoẻ thế hả!” Gã đàn ông to béo đột nhiên gào vào phòng một câu: “Vẫn còn chưa ra đây giúp một đỡ à! Để nó gào ra đấy là muốn kéo người dưới tầng lên đây hả!”
Hình ảnh kế tiếp khiến tim mọi người cũng treo ngược lên theo – từ trong phòng lại có thêm một gã đàn ông nữa đi ra!
Gã đàn ông đi ra dáng hơi gầy, cũng chỉ mặc áo choàng tắm, gã bẻ bàn tay đang tóm chặt lấy khung cửa của Chúc Hoài dễ như ăn kẹo, một tay chộp lấy vai cậu, Chúc Hoài bị kéo vào trong sợ hãi hốt hoảng.
Sau đó màn ảnh lại yên tĩnh tiếp, khiến người xem cũng ngừng thở theo.
Trên video, đến một dòng bình luận chạy qua cũng không có.
“Á——”
“*** mẹ——”
Hai tiếng gào thất thanh cùng lúc phát ra từ trong phòng, không lâu sau đó, cánh cửa mà Chúc Hoài bị kéo vào kia lại mở ra.
Chúc Hoài lại xuất hiện trên màn hình lại lần nữa, áo khoác cậu đã bị xé nát, trán đọng dòng máu đỏ, từng giọt tí tách theo gương mặt tuấn lãng xinh đẹp nhỏ đầy xuống đất, mang một vẻ đẹp bị lăng nhục không nói rõ.
Tay cậu cầm chặt một chiếc lọ nhỏ, xịt mạnh vào gã đàn ông đuổi theo cậu, có người nhìn ra đây là nước ớt cay.
Gã đàn ông bị cậu ép cho không dám lại gần, Chúc Hoài tranh thủ quay người chạy đi, cậu dùng hết sức bình sinh, rất nhanh, bóng hình nghiêng ngả lảo đảo biến mất ở khúc rẽ.
“*** mẹ!” Gã to béo gào rống vào trong phòng, “Nó chạy đi đâu rồi? Không bắt về rồi nó báo cảnh sát thì sao?!”
Hai người nữa lao ra từ trong phòng, đi tới chỗ Chúc Hoài đã chạy khuất mất. Bấy giờ, một giọng nói không ai ngờ tới bỗng truyền tới từ lối thoát hiểm.
— “Trùng hợp vậy, các vị không ngủ à?”
Ba gã sững sờ ngây ra.
Tiếp ngay đó, bóng hình sắc bén cao gầy bước vào màn ảnh, đó là một người đàn ông, dù chỉ mặc chiếc áo choàng ngủ màu xanh lam thôi cũng không thể che khuất đi thân hình đẹp đẽ của anh. Người đàn ông đi tới trước vài bước, sườn mặt anh xuất hiện trên màn hình, người đang xem ai cũng sửng sốt – vậy mà là Giang Thiết Ly.
Ba gã kia thấy Giang Thiết Ly, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ, khi các gã còn chưa phản ứng lại, Giang Thiết Ly đã chặn họng nói trước: “Không ngờ còn là người quen đó, ba vị sếp lớn ở đây gặp nhau có chuyện gì thế? Xem xem tôi có giúp được gì không?”
Giang Thiết Ly không đối mặt với màn ảnh, không ai thấy rõ được ánh mắt của anh, chỉ có thể trông thấy anh đang nhìn vết máu trên mặt đất, sườn má căng chặt, hàm dưới nghiến mạnh.
Sau đó, anh không đợi mấy gã kia trả lời, cất bước đi, lần thẳng theo nơi máu nhỏ giọt, cuối cùng biến mất ở chỗ ngoặt.
…
Cùng với đoạn ghi âm kia, hết thảy chân tướng đã sáng tỏ.
Không có tự nguyện tiếp khách, đời sống cá nhân cũng không hỗn loạn.
Cậu ấy trở thành vật hy sinh để đồng đội đoạt lấy tài nguyên, cậu ấy trở thành người gánh tội thay cho công ty, cậu ấy gánh vác hết thảy bôi nhọ và chửi rủa.
Lần đầu tiên, cư dân mạng hóng drama không hề có chút nhiệt huyết sôi trào nào, mà là thấy người lạnh căm căm.
Bởi vì bọn họ, cũng đã góp công vào việc hãm hại Chúc Hoài.
Đoạn video hơn 4 phút không hề bị xoá đi, gây nên sóng gió động trời trên mạng, weibo bị sập tới ba lần, top 10 hotsearch đều có từ “Chúc Hoài”, “Video”, “SYA”, “Giang Thiết Ly”.
Weibo của Lưu Kỳ và Vệ Phong lần lượt bị thất thủ, bình luận cứ mỗi phút lại tăng thêm hàng chục nghìn, weibo SYA ngày xưa cũng không thoát khỏi.
Cư dân mạng tức điên đến mức run rẩy toàn thân, có rất nhiều người không gõ ra nổi một chữ hoàn chỉnh nào hết.
Đám đông bức xúc phát tiết lời ác ý không thèm giữ ý, dùng từ cay nghiệt, weibo của công ty có xoá cũng không đọ nổi, thế là dứt khoát khoá bình luận, sau đó bị lũ lượt tag vào mắng nhiếc nhục mạ.
Tất cả bạo lực mạng mà năm đó Chúc Hoài từng chịu, từng câu từng chữ, trả lại hết toàn bộ.
Chúc Hoài lướt xem tin tức trên mạng, ánh sáng điện thoại rọi vào đôi mắt cậu, chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo.
Nói hết mọi chuyện năm đó ra, thật sự không hề nhẹ nhàng như tưởng tượng, nó giống như phải chọc bóp hết mủ ra khỏi vết thương bị nhiễm trùng, không dễ chịu chút nào.
Giang Thiết Ly tắm xong đi ra, thấy Chúc Hoài vùi mình trong chăn, anh bước tới, kéo chăn xuống một chút.
“Đừng trùm chăn, không có đủ không khí đâu.”
Chúc Hoài thả điện thoại xuống, túm lấy mép chăn, ánh lạnh lẽo trong đôi mắt đã đi mất, chỉ còn vẻ dịu dàng.
Giang Thiết Ly cúi đầu hôn cậu, hỏi: “Em mệt không?”
Buổi chiều họ phải làm thủ tục ghi chép cả hồi lâu ở cục Cảnh sát, rồi còn nhận một vài cuộc phỏng vấn quan trọng, bận tối mắt tối mũi.
Trong lúc đó, bọn họ chạm mặt phải Lưu Kỳ và Vệ Phong đang bị dẫn về.
Nhìn dáng vẻ chật vật của hai người đó, Chúc Hoài lại không cảm thấy buồn cười chút nào.
Ánh mắt hai người đó nhìn cậu, không cam lòng mà lại kinh hồn sợ hãi.
Chúc Hoài chỉ nói một câu: “Nếu đã biết rồi sẽ có hôm nay, sao lại tới nông nỗi này.”
Nghe thấy Giang Thiết Ly hỏi, Chúc Hoài nhẹ nhàng gật đầu: “Hơi hơi ạ.”
Giang Thiết Ly lau khô tóc, nằm vào trong chăn, ôm cậu vào lòng nói: “Vậy ngủ đi, chuyện còn lại đã có Lý Vận xử lý, em nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Chúc Hoài khẽ “dạ” một tiếng, tìm tư thế thoải mái để nằm tựa trong lòng Giang Thiết Ly, đầu cậu dựa vào cổ Giang Thiết Ly, chỉ để lộ chiếc gáy dày tóc.
Không lâu sau, có tiếng ngáy nhè nhẹ truyền tới.
Giang Thiết Ly cúi đầu hôn lên tóc cậu, lấy điện thoại ra điều chỉnh ống kính, hướng về hai người rồi chụp một tấm ảnh.
Bức ảnh chỉ để lộ đường cằm tinh tế của Giang Thiết Ly, dưới nữa chỉ thấy cái đầu xù nhỏ đen nhánh, không rõ diện mạo, nhưng tư thế thân mật ái muội của hai người họ lại không hề bị che lấp đi.
Dù ở nơi tăm tối, cũng muốn nhìn tới trời sao.
[hình ảnh]
– ———————————-
Mình vẫn luôn lần lữa không làm chương này, là bởi vì mình sợ phải đọc lại nó thêm lần nữa. Đọc lần nào mình khóc lần đó. Một cậu bé tốt đẹp luôn cố gắng phấn đấu hết mình, giữ gìn giới hạn cuối cùng của bản thân, vậy mà lại bị những người anh mà mình tin yêu nhất phản bội. Không một ai tới cứu cậu bé hết. Chỉ có một người qua đường xa lạ vươn tay ra với cậu, chỉ có Giang Thiết Ly. Khi anh lỡ hẹn không đi báo cảnh sát với cậu, cậu bé cũng không có chút ý nghĩ trách móc nào, mà là thật lòng thật dạ biết ơn anh, vì người ta có giúp em hay không cũng là sự lựa chọn của họ, chứ không phải trách nhiệm của họ. Nhưng Giang Thiết Ly lại áy náy khắc khoải mãi trong suốt hai năm ròng, anh thường xuyên mơ thấy ánh mắt của cậu bé ngồi góc tường năm ấy, anh cảm thấy mình phải có trách nhiệm trong chuyện đó, vì vậy anh giúp em trong âm thầm, chặn không cho ba tên thối nát kia hại em nữa, giúp em chạm tới vai diễn bước ngoặt là Vãn Quy. Chúc Hoài nói rằng có lẽ em đã tích cóp hết may mắn mới gặp được Giang Thiết Ly, nhưng mình lại thấy em xứng đáng có được Giang Thiết Ly, xứng đáng với mọi điều tốt đẹp trên thế giới này, em chưa từng trách cuộc đời sao lại để em gánh chịu nhiều thứ như thế, cũng chưa từng kể khổ, em chỉ nhìn thẳng về phía trước và kiên định bước tới tương lai.
Kể từ thời khắc này trở đi, Chúc Hoài sẽ được nhận lại những thứ đáng ra em nên được nhận từ lâu. Một con người ngoan ngoãn, dũng cảm, tài hoa nhưng bị vùi dập, thế giới này sẽ đối xử thật dịu dàng với em.