Chương 8
Rốt cuộc nó là thứ gì thế? Chung Ngôn hé miệng, thứ này không hề chiếm cứ hết khoang miệng y, một phần trơn tru dính vào bề mặt lưỡi, phần còn lại thì lúc nhúc bên trong thực quản y, rõ ràng là phần lớn bản thể của nó vẫn đang nằm ở trong ổ bụng y. Nếu như là người khác, có một cái xúc tu giống như vậy lòi ra từ trong miệng nhất định sẽ sợ đến nỗi hồn phi phách tán, nhưng mà Chung Ngôn thì lại chẳng mấy ngạc nhiên.
Chỉ đơn giản là vì y đã từng ăn biết bao là nhiêu thứ hiếm lạ quái gở rồi, không biết đây là cái thứ quỷ gì nữa.
Phản ứng tiếp theo của Chung Ngôn chính là nuốt, y chuyển động cổ họng nhiều lần, với ý định nuốt thứ này xuống, không ngờ cái bàn tay này lại nghênh ngang lắc lư trước mặt y, mở to bàn tay nhỏ bé không thành hình ra muốn sờ lên mũi y. Chung Ngôn thò tay túm lấy nó, nếu như không tiêu hóa được thì túm nó ra xem chân thân của nó vậy, kết quả ngón tay vừa chạm vào nó, thứ kia bỗng quấn ngược lên tay y.
Giống hệt như sợi dây tơ hồng, nó quấn vòng lên ngón tay trỏ của y. Nhưng chỉ một ngón trỏ thôi vẫn chưa đủ để thỏa mãn nó, kế tiếp nó chen vào kẽ ngón tay, quấn thêm cả ngón giữa và ngón áp út nữa mới dừng lại. đầu dây mềm mại dường như không quen thuộc với nhiệt độ cơ thể con người lắm, lúc mới đầu vẫn hơi nhạy cảm nhưng về sau đã thích ứng được, chỉ mất có vài giây đồng hồ.
Nó muốn làm gì? Chung Ngôn dùng ngón cái bóp lấy nó, giống như bóp phải một tế bào máu. Thứ đó lại tiếp tục phân chia ra và mọc thêm một “nhánh” nữa từ chỗ này, lần mò theo mu bàn tay y rồi kết hợp lại với bộ phận chính. Sau khi kết hợp lại, hai cái xúc tu cùng lúc hành động, bấy giờ Chung Ngôn mới hiểu ý của nó, nó muốn lấy chiếc nhẫn hồng mã não trên tay của y
Chiếc nhẫn này đã rất cũ kĩ rồi, nó được làm bằng đồng thau đã bị ô-xy hóa, hạt châu hình giọt nước thì cũng đã phai màu. Chung Ngôn không nhớ rõ mình đeo nó lên từ khi nào, y đã lăn lộn trên đời này suốt một thời gian vô cùng dài, quên mất rất nhiều chuyện, bản thân y là người ở nơi nào, từ đâu đến đây, y đều không nhớ rõ, nhưng y nhớ được dáng vẻ của người mẹ cực kì yêu thương mình.
Rột một tiếng, Chung Ngôn ngậm miệng, mạnh mẽ cắn đứt “sợi dây” này, y không có thời gian lấy nhẫn với nó. Xúc tu mới hãy còn quấn quanh ngón tay lập tức rơi xuống, biến thành một vũng chất lỏng màu đỏ như máu, còn phần bên trong miệng thì biết điều lùi sâu vào cổ họng, trượt xuống thực quản nhỏ hẹp về lại dạ dày. Phần bụng bắt đầu phập phồng, rõ là nó đang quậy phá ở bên trong, Chung Ngôn giống như đang mang thai một đứa trẻ nghịch ngợm, vỗ vỗ bụng.
Bụng nhỏ đi một vòng, những hòn đá bị tiêu hóa hơn phân nửa. Đến khi bụng êm trở lại y mới nhìn ra phía trước, trạch viện kia nằm dưới gốc cây hòe lớn, trông như đã từng quen biết.
Mùi cơm xá xíu bay vào trong xoang mũi, cảm giác thèm ăn mãnh liệt dâng trào giống như một bàn tay to lớn tóm lấy dạ dày của Chung Ngôn, liên tục cào cấu nó. Tất cả những gì ăn vào lúc nãy đều không thỏa mãn được y, ham muốn lấp đầy dạ dày của y dần dà trở nên rõ ràng hơn.
Chung Ngôn cố nhịn cảm giác buồn nôn khó chịu xuống, đi lại gần nó, nếu như muốn phá Sát thì ít nhất cần biết rõ chuyện gì đang xảy ra, thế là y khẽ đẩy cánh cửa gỗ kia ra. Hình như là y khá quen thuộc với nơi này, sau cánh cửa thứ hai và hành lang gấp khúc là gian nhà chính, một gian nhà nằm ở phía nam xoay mặt về hướng bắc. Sân trong trồng rất nhiều hoa lan, ở góc nào đó còn có một cái giếng sâu hình lục giác, trên song cửa có điêu khắc bốn loài thực vật mai, lan, cúc, trúc giống hệt như hình vẽ trên quạt của y.
Có mùi thuốc loáng thoáng bay từ đâu tới, hòa lẫn vào không khí lạnh lẽo và ẩm ướt, không khác mùi thuốc bắc trên người của Chung Ngôn cho lắm.
Đi sâu vào trong sẽ nhìn thấy khắp nơi được trang trí theo quy chế của một lễ cưới, có một chiếc ghế kiệu nhỏ màu đỏ được đặt bên cạnh giếng, bên cạnh nữa là một chiếc ghế bánh xe cũng bằng gỗ.
À, không phải, người hiện đại gọi ghế bánh xe này là xe lăn. Chung Ngôn lảo đảo đi về phía trước, nhìn căn nhà ngói và gạch đá chưa từng được sửa chữa lại không chớp mắt, cuối cùng vịn tay vịn xe lăn chầm chậm ngồi xuống. Y di chuyển bánh xe, xe lăn phát ra tiếng cọt kẹt tiến về phía trước, đi lên con dốc dành riêng cho nó, lăn đến trước cửa, y lại đẩy cánh cửa không có ngạch cửa ra.
Trong phòng có rất nhiều nến, giống như được đốt để dành cho ai đó đọc sách xuyên đêm, trong đó cặp đèn cầy rồng phượng là bắt mắt nhất.
Chung Ngôn tiếp tục lăn bánh xe lăn, đi vào nhà sau liền nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi.
“Cô là ai?” Y không vui hỏi.
Dường như cô bé kia bị dọa sợ, “Em…”
“Mẹ tôi đâu?” Chung Ngôn lại hỏi, trong bụng kêu òm ọp, lại có vài hòn đá bị tiêu hóa rồi.
“Đi vào sân thôi.” Cô gái kia cũng mặc một bộ đồ đỏ, cô lúng túng đi tới, “Cậu đi đâu, em đẩy cậu đi.”
“Tôi tự đi được.” Chung Ngôn nhìn cô, “Mẹ tôi ở trong sân làm gì?”
“Những chuyện này, tiểu nhân cũng không biết.” Cô gái rụt rè đáp, “Em đi lấy chậu nước cho cậu rửa tay.”
Chung Ngôn không lên tiếng, chỉ nhìn cô gái dùng chậu đồng đi múc nước, còn y thì kéo ống tay áo lên chờ tôi tớ đến hầu hạ. Y đã từng trải qua những chuyện tốt đẹp này, ngày xưa ra ngoài đều có người túm tụm trước sau, người hầu theo chân từ cửa viện ra đến tận cửa chính.
Múc nước xong, cô gái nọ bưng chậu lại: “Thiếu gia, cởi chuỗi vòng trên tay xuống đi, trong nhà có cả đống thứ đẹp hơn mà.”
“Có thứ gì đẹp mà tôi chưa từng thấy đâu?” Cổ tay trái của Chung Ngôn giật giật, sáu đồng xu cũ kĩ đó gần như đã dính sát vào tay y rồi, “Không cởi ra được, đây là của mẹ cho tôi.”
Cô bé mười hai, mười ba tuổi để lộ vẻ mặt chua xót, vừa cười vừa khuyên: “Thiếu gia yên tâm, gần đây mẹ của cậu đã đỡ hơn rồi, thầy lang đã nói nếu chăm sóc tốt thì có thể kéo dài đến…”
Chung Ngôn dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn cô. “Có thể kéo dài đến đầu xuân năm sau, phải không?”
“Không phải, không phải.” Cô bé nhận ra mình nói sai, sắc mặt trở nên khó xử, “Thầy lang nói là nếu chăm sóc tốt thì có thể kéo dài đến… Kéo dài đến… Kéo dài đến…”
Tuổi nhỏ như vậy, e là chẳng biết nói dối, đương nhiên cũng sẽ không bịa được gì. Chung Ngôn không hề tức giận, dùng nước ấm bỏ thêm lá cây ngải vào để ngâm tay, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
“Chăm sóc tốt, là được rồi.” Cuối cùng cô bé cũng bịa được một câu, an ủi nói, “Mẹ của cậu cũng nói rồi, nếu như bà ấy có thể khỏe lên chính là nhờ thần tiên phù hộ.”
“Thần tiên ư? Có lẽ thần tiên sẽ không hiển linh đâu.” Chung Ngôn thì thào tự nhủ, cô bé tự biết mình nói sai rồi, cúi đầu xuống không đáp lời, cứ như vừa nghe thấy lời không nên nghe.
“Sợ tôi phải không?” Chung Ngôn lấy khăn lau tay, “Sợ tôi ăn cô à?”
“Không ạ, thiếu gia nghĩ nhiều rồi.” Cô bé trả lời.
“Đẩy tôi đến bên cửa sổ xem chút đi.” Chung Ngôn buông khăn tay xuống, xoay xoay chiếc nhẫn không đáng giá mấy trên tay. Cô bé vội vàng đặt chậu nước xuống, chạy ra phía sau đẩy xe lăn gỗ của y đi, đẩy thêm mấy chục bước đến gần cửa sổ nhìn ra sân nhỏ.
Cảnh vật ngoài cửa sổ đìu hiu, rêu xanh mọc rải rác trên tường viện, tường viện bao trọn sân nhỏ giống hệt như một cái lồng giam, ngăn cách nó với biệt viện to lớn ở bên cạnh. Có cơn gió thổi qua, cây cỏ lay động, Chung Ngôn nhìn về phía rừng trúc mờ ảo, không nhìn thấy mẹ mình, chỉ nhìn thấy được bản thân y trong bộ quần áo đỏ.
“Thiếu gia à, cậu mau nhìn xem.” Cô bé đứng phía sau hô lên, ngón tay nho nhỏ xoa bóp vai y, “Cậu đứng ngoài kia làm gì thế?”
Chung Ngôn nhìn kĩ, trong sân bị một tầng sương trắng phủ đầy, y vươn tay duỗi người về phía trước, như thể muốn thò ra ngoài cửa sổ thăm dò thử.
Đột nhiên hướng gió thay đổi, nào có căn phòng nằm ở phía nam quay sang hướng bắc và phòng cưới gì, làm gì có song cửa mai lan cúc trúc và đèn cầy rồng phụng, chỉ có Chung Ngôn đứng bên cạnh một gốc cây khổng lồ xiêu vẹo, trên cành cây treo một dải lụa trắng.
Cõi mộng giống nhau, nhưng gạch ngói xung quanh đều tan biến, gió thổi qua hoá chúng thành bụi mịn, Chung Ngôn như mất hồn, vô thức ngó ra ngó vào giống như muốn nhìn rõ xem bản thân đang ở trong sân làm gì.
Mà cổ của “y” đã tròng vào cái bẫy lụa trắng, hình như không thể tự nhận thức được.
Bóng dáng màu đỏ kia lóe lên, bên cạnh là hai cái chậu đồng sáu chân lớn đang được nhóm lửa, Chung Ngôn nhìn thấy bản thân cầm một bó vàng thỏi to ném vào trong lửa, rồi lại cầm tiền giấy vàng được xếp gọn gàng vung đầy lên không trung. Khói lửa lượn lờ bốc lên, tiền giấy lả lướt tung bay, một tấm bia mộ màu than chì nằm ngay giữa, y vuốt ve tấm bia đá nọ, trên đầu cài một đóa hoa trắng.
“Em moi tim mình lấy máu kéo dài tính mạng cho anh, em tìm quan tài dưỡng thi giúp anh nuôi hơi thở, một con ma ốm bệnh tật liên miên như anh ngày kết hôn ho đến hết canh ba mới ngừng, anh dựa vào cái gì mà không cho em ở goá!”
Chung Ngôn nghe thấy tiếng khóc than thê lương của mình, vừa khóc không thành tiếng vừa nói, lại tiếp tục vung một xấp tiền giấy lên trời, giấy vàng cuồn cuộn bay như sóng, khói xám che mắt, tro tàn bị cuốn theo vòng xoáy bay tứ tung, sắp tiễn người lên đường.
Hóa ra là y đang khóc cho phần mộ kia, Chung Ngôn cười, sau đó dùng hết sức đóng cửa sổ lại, trong phút chốc mây đen ùn ùn kéo đến, gió lạnh thét gào, song cửa sổ lạch cạch rung chuyển vì tiếng gió rít, y quay sang nhìn vào tấm gương đồng bên phải, phía sau y làm gì có cô bé hầu nào đang xoa bóp vai đâu, chỉ có một kẻ chết thay mặc đồ đỏ đang ngồi trên vai y mà thôi.
Địa ngục không cửa mày dám vào, vậy thì đừng trách tao! Chung Ngôn mau chóng túm lấy gót sen ba tấc đứng trên đầu vai y của cô, một tay còn lại giật nàng xuống, cô bé kia lăn vài vòng dưới đất rồi bỗng nhiên ngửa đầu lên cười hì hì.
“Thuật Che Mắt cỏn con này mà cũng muốn dùng để lừa gạt tao à? Nếu như tao để mày lừa, chẳng phải uổng công tao tu đạo quỷ đói hay sao!” Chung Ngôn vịn xe lăn đứng dậy, thuật Che Mắt nhất định có chứa chấp niệm và vướng bận mà con người không buông bỏ được hoặc là điều mà người ta mong cầu nhất. Gió lớn thổi tung cửa sổ ra, bên ngoài đã không còn là khoảng sân nhỏ nữa, xung quanh toàn là hơi thuốc nồng đậm.
Chung Ngôn không nhịn được xoay người lại, trên xà nhà treo hơn mười dải lụa trắng, dải lụa nào cũng có người thắt cổ chết.
Là những người trong đoàn du lịch, hình như đều ở đây cả rồi.
“Phi Luyện Sát?” Chung Ngôn nhắm mắt lại, lụa trắng cũng gọi là phi luyện, quỷ treo cổ thích dùng chúng để lấy mạng người nhất.
“Mày có thể đứng lên sao?” Nữ quỷ nhỏ dưới đất đã lên tiếng, giọng nói như nam cũng như nữ, vô cùng tức giận hỏi.
“Ngồi xe lăn chỉ là sở thích của tao, tao muốn ngồi thì ngồi, muốn đứng thì đứng.” Chung Ngôn nghe câu hỏi này là lại tức giận, “Tao đứng lên, rồi tao ngồi xuống, rồi lại đứng lên…”
Sau lưng y treo hơn mười cái xác, hành động của Chung Ngôn càng trở nên kì quái. Sau khi lặp đi lặp lại vài chục lần nữa, y tung một chưởng vào bánh gỗ của xe lăn, toàn bộ thuật Che Mắt đều biến mất chẳng còn tăm hơi, nữ quỷ trước mặt phun một búng máu đen ra rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chỉ để lại cái cây sau lưng và cả đoàn du lịch đã bị giết chết.
Trong khoảng thời gian ngắn mà có nhiều người chết như vậy, Chung Ngôn ngẩng đầu nhìn thảm trạng này, dưới chân lại bị vấp một cái, y cúi đầu nhìn xuống, thấy đó là Vương Tiểu Huân đã bị người ta cắt cổ.
Đá trong bụng y đã tiêu hóa được không ít, rõ ràng mới nãy cái bụng y vẫn còn phình to ra, bây giờ hơi nhô lên một chút, chỉ còn lại mỗi sinh vật sống kia đang nhích tới nhích lui, Chung Ngôn ngồi xổm xuống kiểm tra cái xác của Vương Tiểu Huân, vẫn còn chưa lạnh hẳn, cô ta chết quá nhanh, chưa kịp sinh ra oán hận mà hồn phách đã bay đi cả rồi, chỉ còn chừa lại xác thôi.
Là do ai làm? Dám giết người trong Quỷ Sát, không sợ xác sống dậy hay sao? Chung Ngôn chạm vào hai mắt của Vương Tiểu Huân rồi vuốt xuống để cô được nhắm mắt. Bấy giờ sau lưng đột nhiên lạnh toát giống như có ai đó đang nhìn trộm, Chung Ngôn lập tức đứng dậy, nhìn về phía những cái xác cứng đờ bị treo trên cây.
Hai mắt của bọn họ vẫn nhắm chặt, trên cơ thể chưa xuất hiện đốm đồi mồi.
Vừa nghĩ tới những cái đốm kia, Chung Ngôn đã liền nhớ đến chuyện lạ mà Tiêu Vi từng nói, nhân viên trường học bị đưa vào bệnh viện đã chết được hơn một năm, y tiếp tục nghĩ đến cuộc gọi video kì lạ kia, một con bọ ăn lưỡi bò ra từ trong miệng người bạn thân của Tiêu Vi, rõ là có người hạ độc.
Dạo gần đây thế giới này bị sao vậy? Yêu ma quỷ quái gì cũng dám ló đầu, xem ra thiên hạ sắp có thay đổi lớn rồi, người quỷ bất an.
Chung Ngôn lui bước đi, từng bước đều đề phòng xác sống, tuy rằng y không cảm nhận được hồn phách của những người này, nhưng những gì trước mắt đều không thể đoán chính xác được. Lui khoảng hơn ba mươi bước mới quay người, y chỉ nhìn thấy một cái bóng đen xì vụt qua, rồi nhanh chóng trốn vào chỗ tối.
“Ai đấy!” Chung Ngôn quát lên.
Trong góc tối kia chẳng có chút tiếng động nào.
Mặc kệ có cái gì, chắc chắn không phải là người tốt, Chung Ngôn bước nhanh về phía trước, muốn mau chóng rời khỏi mảnh đất xấu này, nhất định là có gì đó đã quấn vào thân y rồi. Càng chạy càng nhanh, chẳng màng quan tâm đến phương hướng, y dùng hết sức mình chạy về phía trước, nhưng dường như đôi mắt kia vẫn cứ dán chặt vào gáy y, từ đầu đến cuối không hề tách rời.
Kì lạ, nó đi cùng y, nhưng vì sao lại không tự ra tay với y? Đồng tiền trên cổ tay trái của Chung Ngôn cũng không có bất cứ động tĩnh gì, chẳng lẽ là y nghĩ sai rồi? Đang suy nghĩ, mắt cá chân của Chung Ngôn bị giật mạnh một cái khiến y té lăn xuống đất, y té sấp mặt, sau đó cảm giác như có một luồng gió nóng thổi qua bên tai, cho nên dứt khoát không thèm động đậy nữa.
Chỉ chốc lát sau, gió nóng đã lướt qua cả cơ thể y, mồ hôi của Chung Ngôn cũng nhỏ giọt từ tai xuống đất.
Cảm giác bị theo dõi kia hoàn toàn biến mất.
Chẳng lẽ quỷ chỉ tấn công ở vùng đất phẳng thôi hay sao? Chung Ngôn giữ vững trạng thái im lặng, cố tình chờ thêm một lát nữa mới di chuyển, có lẽ bây giờ không sao nữa rồi? Y ngẩng mặt lên, đang định dứng dậy, một bóng người cháy rụi toàn thân đột nhiên chạy tới.
Nguy rồi! Sự đột ngột khiến Chung Ngôn không kịp phản ứng, đầu tiên y ngửi thấy mùi tanh tưởi của xác chết bị phân hủy hòa cùng với mùi thịt nướng chín, chỉ trong chớp mắt, cái bóng kia đã vồ đến trước mặt y.
Mắt của nó bị thiêu cháy lòi ra ngoài, môi và mi mắt gần như bị đốt chảy xệ xuống, giống hệt như cục than đen bị đục thêm mấy cái lỗ. Những khe nứt trên da chỗ đỏ chỗ trắng, phần mỡ đã bị đốt tan ra không ít.
Trong tích tắc, Chung Ngôn lăn về phía bên trái muốn né đi, y chỉ sợ lần này lành ít dữ nhiều. Nhưng kì lạ thay, con quỷ kia chỉ đụng vào y một cái rồi biến mất, rõ ràng là đã theo dõi từ lâu, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt đã tan thành mây khói.
Chuyện này thật kì lạ… Chung Ngôn chờ thêm một lát nữa mới ngồi dậy, chú ý cẩn thận từng động tác một, suy nghĩ về nguyên nhân kết quả, mà ở cách đó không xa, những cái xác bị treo trên cây đã bắt đầu lay động theo gió, giống như là những dải lụa trắng.
Nhưng chỉ trong vài giây thôi, y không còn nhìn thấy được những thứ đó nữa, bởi vì sương mù đã ập đến khắp nơi.
Màn sương này vô cùng dày, dày hơn tất cả những trận sương mù mà Chung Ngôn từng nhìn thấy, trong sương còn tràn ngập mùi khói đốt, cứ như đang đứng trong hiện trường một vụ hỏa hoạn. Chung Ngôn bị mũi và miệng lại, không nhịn được ho sù sụ, sự xuất hiện của màn sương mù này quá kì quái, trông như thể vừa mới có người phỏng hỏa đốt núi vậy.
Không chỉ có mỗi màn sương này, tất cả mọi chuyện xảy ra trong đêm nay đều có vấn đề, y chết đi rồi sống lại, đi vào thuật Che Mắt rồi chứng kiến bản thân đang khóc than cho phần mộ. Đây không phải là lần đầu tiên, y đã nhìn thấy cảnh tượng này ở trong mơ rất nhiều lần, mỗi lần bừng tỉnh khỏi giấc mộng Chung Ngôn đều không tài nào quên được khung cảnh ấy, song y không nhìn thấy rõ phần chữ trên tấm bia mộ kia.
Trong mơ, y khóc lóc rất thê thảm là do đã mất đi người thân của mình.
Lại bị khói đặc làm cho sặc, Chung Ngôn ho khan một lúc, có thứ gì đột nhiên thò ra khỏi mũi, quả nhiên là cái thứ đang ở trong bụng y. Lúc này nó chưa chạy lên cuống họng, chỉ thò một tấc xúc tu nho nhỏ ra khỏi lỗ mũi bên trái.
“…” Chung Ngôn bịt lỗ mũi bên phải, hít mạnh vào một cải để nó chui vào trong lại.
Thứ kia chưa từ bỏ ý định, nó chui vào bò loạn trong cổ họng y, rồi một lúc sau mới chui ra bằng miệng đàng hoàng, sau khi ra ngoài, nó bắt đầu cố quấn lấy tay của Chung Ngôn.
Nhưng bây giờ nó đã thông minh hơn nhiều, lần trước bị cắn đứt một khúc vì muốn lấy chiếc nhẫn, bây giờ nó đã biết rõ mà lách qua khỏi nhẫn, quấn mấy vòng vào ngón tay bên cạnh. Chung Ngôn không khỏi nhíu mày, thứ này khôn thật.
Quấn quanh tay xong, nó lại chia một nhánh ra, mò đến lồng ngực từng chịu tổn thương của Chung Ngôn. Trên áo y có một cái lỗ to, da thịt lộ ra, Chung Ngôn chu môi hút một hơi nữa giống như hút mì sợi, bắt nó quay trở vào trong bụng.
==
Phi Luyện: Đây là cái gì á? Tay của vợ nè, sờ một cái. Đây là cái gì nữa? Ngực của vợ à, sờ…
Chung Ngôn: Nằm mơ à.