Chương 7
Khoảnh khắc đối mặt ngắn ngủi khiến cho người ta hãi hùng, Tống Thính Lam sợ đến mức khẽ ngả ngửa về phía sau, ngã xuống bàn sách. Sách vở trên bàn rơi sạch xuống đất như mưa, chén canh cũng rơi vỡ nát, phá vỡ sự yên bình chính là sự giả dối, cậu lại tiếp tục lăn xuống, rơi từ bàn sách nặng nề ngã xuống đất.
Là giả! Tất cả đều là giả! Tống Thính Lam nhìn chằm chằm vào chén cơm trắng kia, nó trông giống như một nửa vòng của nấm mồ, hai chiếc đũa cắm thẳng vào chính giữa, âm phủ động đũa, đây là cách ăn dành cho người chết. Nhìn chén cơm xong, cậu lại liếc mắt nhìn ra cửa sổ, đôi mắt hoảng sợ đã quên mất phải chớp như thế nào, cánh môi run lên bần bật. Bên ngoài cửa sổ vẫn là khoảng trời xanh sáng sủa, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ tầng mây trông lộng lẫy và đẹp đẽ môt cách lạ thường.
Mãi đến khi có một cái đầu ló lên ngay mép cửa sổ, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy đường chân tóc của mẹ mình.
Sau đó là lông mày, đôi mắt, cánh mũi… Cả khuôn mặt trồi lên ngang cửa sổ, tròng mắt đen trừng to nhìn vào bên trong.
Dù chống hay tay xuống đất rồi nhưng Tống Thính Lam vẫn không ngồi nổi, cổ tay cậu mềm nhũn, cơ thể trượt trên mặt sàn. Điền Quân không nói lời nào, hai cánh tay chậm rãi đặt lên bệ cửa sổ, sắp sửa lại gần, nét mặt của bà cũng không có gì lạ, vẫn là biểu cảm dịu dàng chăm chú nhìn con trai mình, thế nhưng ở vị trí không bình thường này lại khiến cho Tống Thính Lam sởn hết cả gai óc.
Sau đó, mặt của bà bắt đầu có sự thay đổi.
Bằng mắt thường, có thể thấy được sắc tố da đang tối dần đi, chuyển thành màu nâu đậm. Mũi và miệng dần dãn ra, khóe miệng bị kéo về gần phía hai mang tai. Hai mắt vốn có mí cũng biến mất, mi mắt càng lúc càng không còn rõ ràng… Đôi mắt lồi lên, trở nên tròn trịa.
Tóc dài bồng bềnh lả lướt trên không trung bị gió thổi rơi hẳn ra ngoài, tai cụp vào trong ép sát rồi dính chặt vào da đầu. Những nếp nhăn nho nhỏ trở thành đường vân rõ rệt, đầu lưỡi mềm dẻo thè ra chừng nửa thước.
Bà biến thành một con thằn lằn khổng lồ trước mặt Tống Thính Lam.
“Cứu… Cứu…” Tống Thính Lam muốn hô “Cứu mạng”, nhưng dù có làm cách nào cũng không kêu lên được hai tiếng hoàn chỉnh. Cậu muốn đứng dậy nhưng tay chân đều trơn trượt, mấy lần thử đều thất bại. Ngoài cửa sổ, sinh vật kia đã trườn nửa người đến, hai tay vẫn còn là cánh tay của con người, sau đó cơ thể của nó bắt đầu thu nhỏ lại, biến thành một con thằn lằn có kích thước bình thường, đối mặt với Tống Thính Lam.
Tống Thính Lam há miệng thở, thứ cậu sợ nhất chính là thằn lằn. Sau một hồi đối mặt, con thằn lằn kia dùng chân sau lấy đà một cái, giống hệt như viên đạn rời họng súng, chuẩn xác phi lên mặt cậu. Tống Thính Lam không tránh kịp, phần đầu của con thằn lằn đã chui vào miệng cậu, thậm chí đầu lưỡi có thể cảm nhận được mặt mũi của nó cùng với làn da sần sùi. Tống Thính Lam vội vàng ngậm miệng lại, túm chặt cái đuôi của nó kéo ra ngoài, kết quả cái đuôi kia đứt rời ngay trước mặt cậu, rơi xuống đất lăn qua lăn lại, mà phần thân của nó thì vẫn ngọ nguậy trong miệng cậu.
Việc này khơi gợi lại kí ức đáng sợ nhất trong đời Tống Thính Lam, khi còn nhỏ cậu đã bị một lần. Lúc này, cậu nắm chặt một cái chân sau của thằn lằn, dùng tay giật mạnh kéo nó ra bên ngoài, con thằn lằn đứt đuôi bị ném vào tường, rồi rơi xuống chân tường không nhúc nhích nữa.
Đây là giả thôi, tất cả đều là giả thôi! Tống Thính Lam nhắc nhở bản thân mình, bây giờ cậu phải rời đi, không thể chết ở đây được! Cậu cắn mạnh vào đầu lưỡi, dùng đau đớn kích thích bản năng của mình, nhưng hai mắt cậu như bị cái gì đó quẹt phải, trong ngoài bất chợt trở nên khô khốc vô cùng.
Nó khô đến nỗi cậu không thể mở nổi mắt ra, bệnh khô mắt đã chuyển biến xấu rồi, Tống Thính Lam vội vàng lấy thuốc nhỏ mắt trong túi quần ra nhỏ vào trong mắt, lần mò đứng dậy, lảo đảo đi về phía cửa phòng ngủ.
Thường ngày cậu chỉ cần một giọt thuốc nhỏ mắt là đã dễ chịu hơn rất nhiều rồi, nhưng bây giờ nó thậm chí còn khô hơn nữa.
Có chuyện gì vậy? Tống Thính Lam dụi mắt, chỉ thấy hai mắt nóng rát, càng không thể mở mắt ra được, cứ như thứ mà lúc nãy cậu nhỏ vào vốn không phải là thuốc nhỏ mắt mà là keo dán sắt vậy.
Hai mắt hoàn toàn bị dính chặt lại, đôi mắt to của Tống Thính Lam không thể mở ra được nữa rồi, thị giác bị mất đi nên cậu cũng không cố chạy trốn nữa, hai tay không ngừng xoa lên vị trí hốc mắt.
“Không nhìn thấy nữa rồi, mẹ ơi, con không nhìn thấy nữa.” Tống Thính Lam ôm mặt hét lên, nhất thời khó mà bước tiếp. Cậu dùng ngón trỏ và ngón cái banh hai mắt ra, hy vọng có thể mau chóng khiến cho mắt mình mở được. Mau lên, mau lên nữa, mau chóng tách nó ra, mình không thể chết ở nơi này được!
Mà ở trên đỉnh núi Vọng Tư, Lưu Giang, Trương Đào và Vương Tiểu Huân vẫn còn đang chạy, chạy đến nỗi phổi sắp sửa nổ tung rồi.
“Vật kia vẫn còn đi theo sao? Nó chạy đi đâu rồi!”Lưu Giang chạy đầu bỗng ngừng lại, dựa vào một thân cây thở dốc.
Trương Đào vẫn giữ khư khư cây súng trong tay, bọn họ đã không còn an toàn từ lâu, gã chấp nhận mối nguy bóp cò bắn nhầm còn hơn là bỏ sót. Gã và Vương Tiểu Huân cùng lúc quay ra nhìn phía sau, trong tầm mắt họ chẳng có gì, nhưng chỉ phài phút trước thôi lão già kia vẫn luôn đi theo bọn họ, không nhanh không chậm giống như âm hồn bất tán, ăn sạch đám người sống bọn họ.
“Tạm thời… Tạm thời an toàn rồi.” Trương Đào cũng tựa lưng vào gốc cây to, trên trời thỉnh thoảng có một tia chớp xẹt qua, có điều đây không phải là hiện tượng thời tiết của tự nhiên, mà là phong thủy trong Sát đang biến hóa. Vương Tiểu Huân ngồi bệt xuống đất, bàng hoàng ngơ ngác, đợi đến khi cô ta phản ứng được mới không nhịn nổi nữa khóc toáng lên, “Òa” một tiếng vô cùng dọa người.
Lúc trước cô ta cứ chê cười Tiêu Vi mít ướt, cuối cùng cũng đến lượt mình rồi.
“Im miệng! Đừng lên tiếng!” Lưu Giang vốn chẳng phải kẻ thương hương tiếc ngọc, chỉ biết là âm thanh có thể dẫn dắt quỷ tới đây. Nhưng mà tiếng khóc của Vương Tiểu Huân cứ vang lên không ngừng, thế là hắn ta liếc nhìn Trương Đào, ra dấu cắt cổ.
Trương Đào lập tức ngầm hiểu.
Chỉ với việc trao đổi vài ánh mắt, hai người đã quyết định sống chết cho Vương Tiểu Huân. Thứ nhất đưa cô ta theo chạy cũng không dễ dàng gì, thể lực không bằng họ, gặp chuyện còn không thành thật, chạy một đường la một nẻo. Thứ hai, bọn họ không có ý đinh cứu người, Vương Tiểu Huân lại biết rõ lai lịch của bọn họ, một là dứt khoát hoặc là không làm, nhưng đã làm thì phải làm cho trọn.
Vương Tiểu Huân còn chưa biết Trương Đào đã lấy dao găm ra, cô ta vẫn nhìn chăm chú vào bóng đêm, cả người run rẩy vì kiệt sức. Cô ta hối hận rồi, tại sao phải giận dỗi với người nhà làm gì, lẽ ra không nên bỏ nhà ra đi, không nên quen biết với những người bạn xấu, không nên đến núi Vọng Tư thám hiểm mới đúng chứ? Trước giờ vẫn ổn, cớ làm sao mà khi đó lại không hiểu chuyện như vậy, cứ phải đối nghịch với ba mẹ? Bây giờ thì hay rồi, nơi đây thật sự có chuyện ma quái, bản thân đã không thể trở về nhà nữa rồi.
Không được, không thể chết được… Cô ta điên cuồng muốn rời khỏi đây, muốn trở về thế giới bình thường. Ngắm mặt trời, xem tivi, lúc nào cũng có thể lướt điện thoại, ngủ một giấc yên ổn. Cô sẽ không bao giờ cãi nhau với người nhà nữa… Trong lúc vô thức khóc lóc, cô ta bị sặc trong cổ họng, khi cuối đầu ho khan bỗng dưng có một bàn tay to bụm chặt miệng cô ta lại, lưỡi dao lạnh ngắt dán sát lên cần cổ.
Trương Đào vốn định giơ tay chém rồi, ai ngờ cái lão già âm hồn bất tán kia lại xuất hiện lần nữa, lúc này trên người lão ta không có quần áo.
Cơ thể khô đét của người già hoàn toàn bại lộ, làn da chảy xệ tạo thành những nếp gấp như rãnh núi, lão già dùng ánh mắt ngờ nghệch nhìn nhóm bọn họ, tạm thời không có bất cứ hành động gì.
Trương Đào lập tức thả Vương Tiểu Huân ra, họng súng sẵn sàng nhắm ngay cơ thể của lão già kia, gã muốn đánh cược một lần, để xem đến cùng là viên đạn bằng vàng ròng này có tác dụng hay không. Thế nhưng dù gã có bóp cò như thế nào thì đạn cũng không bắn ra, cây súng này đã bị hỏng rồi.
“Chạy mau! Thứ này tà độc!” Trương Đào lui về sau nửa bước, vừa định quay đầu đã bị Lưu Giang túm ngược trở về.
“Đừng nhúc nhích!” Lưu Giang đứng yên tại chỗ.
Vương Tiểu Huân nghe thấy bọn họ nói chuyện, một chút sức cũng chẳng có, chỉ biết im lặng chảy nước mắt, Trương Đào bị túm về thì trừng mắt nhìn Lưu Giang: “Không chạy thì chờ chết à!”
“Không đúng.” Lưu Giang lập tức đáp trả, hắn ta gặp chuyện linh dị nhiều hơn Trương Đào, bình tĩnh hơn gã một chút, “Mày nhìn con quỷ kia đi…”
Trương Đào cũng không muốn nhìn con quỷ đó, nhưng bây giờ không còn đường lui nữa rồi, chỉ đành phải nhìn sang. Lão già kia vẫn đứng yên tại chỗ nhìn bọn họ, không vội đuổi theo, nhưng mà Trương Đào vẫn không tự chủ được mà lui về sau một bước.
Kết quả là vừa lui một bước, chuyện lạ đã xảy ra.
Gã lui một bước, lão già cũng tiến về phía trước một bước. Gã chưa bỏ ý định, bước ngang sang bên trái một bước, lão già cũng bước ngang sang bên trái. Người và quỷ duy trì khoảng cách gần mười bước, tựa như vẫn luôn truy đuổi từ nãy đến giờ, chỉ cần người phía trước tiến lên, con quỷ phía sau cũng đi theo cùng.
“Không thể nào…” Trương Đào hoàn toàn không hiểu được, liếc nhìn làn da vàng vọt của lão già kia, trông giống hệt như một cái tượng sáp biết đi vậy. Bây giờ gã không dám chạy nữa, đến xoay người cũng chậm đến mức không thể chậm hơn nữa, chỉ sợ mình hành động quá mạnh sẽ dẫn tới họa sát thân.
“Làm sao bây giờ?” Gã hỏi Lưu Giang.
Lưu Giang an ủi gã trước, nhỏ giọng nói: “Tao với mày… Cùng lui… Lui về một bước.”
Lui cùng một bước? Trương Đào ngừng thở, hai người cùng thử lui về phía sau một bước. Chuyện lạ xảy ra lần nữa, lão già kia không có đi theo, thế là bọn họ kéo dài khoảng cách ở giữa ra.
Xem ra là mình đoán không sai, để một người lại là có thể chạy. Lưu Giang nhìn về phía Trương Đào lần nữa, kiên quyết gật đầu.
Vương Tiểu Huân hãy còn ngồi dưới đất, hai chân giẫm lên đất bùn khô cứng, con quỷ kia bất động, góp thêm hy vọng sống cho cô ta. Cô ta muốn về nhà, tích đủ sức rồi mới định đứng dậy, không biết trên cổ mình có một con dao găm từ khi nào, lưỡi dao bén ngót chặn ngang cổ họng cô, rồi mạnh mẽ cắt sâu vào trong một cái.
Phụt!
Vương Tiểu Huân nghe thấy một âm thanh tương tự như xì hơi vang lên, đợi đến lúc cổ họng cô ta lạnh toát, trong mũi tràn ngập mùi máu tươi mới nhận ra được, hoá ra chất lỏng phun cao kia chính là máu của mình.
Trên núi có một sự yên ắng rất lạ thường, Chung Ngôn cũng chẳng biết mình đã đi tới đâu, chỉ biết đi thẳng một đường, vừa đi vừa ăn. Thứ mà y ăn hầu hết là đá, hàm răng mới vừa rụng sạch mọc lên trở lại, quỷ đói sẽ không bao giờ bị rụng răng, đây là tội mà bọn họ phải chịu, phải đi tìm thức ăn cả ngày lẫn đêm.
Bụng y đã nhỏ hơn lúc nãy nhiều rồi, dù y có ăn phải thứ gì thì cũng đều bị nghiệp hỏa trong người đốt sạch. Cho nên y mới đói bụng gần chết, thấy cái gì cũng muốn ăn, nhưng lại không ngừng ra lệnh cho bản thân mình tỉnh táo.
Ăn thêm đá nữa, bụng của y sẽ hỏng mất. Cách phần da bụng hơi mỏng, Chung Ngôn chạm được đến góc nhọn bên trong, y cứ mờ mịt đi mãi, tóc tản ra không buồn buộc lại, y chẳng biết phải làm gì mới có thể rời khỏi nơi này. Nhưng khó hiểu nhất chính là y không biết mình đã chết và sống lại như thế nào.
Chắc chắn là đạn vàng ròng có thể giết chết y, đừng nói chi đến vàng ròng, bạc ròng cũng có thể tạo nên tổn thương cực kì nghiêm trọng cho y. Dùng cơ thể người sống tu quỷ đạo, ắt sẽ bị cắn trả, sau khi chết sẽ bị đánh vào Cõi ngạ quỷ, bị đồng loại ăn thịt, không bao giờ được siêu sinh. Y đã chết rồi, đi một vòng Cõi ngạ quỷ, ăn đá no bụng, vì sao lại quay trở về đây?
Y không hiểu, những gì xảy ra trong Sát này quá kì lạ. Hiện tại y chỉ biết dạ dày mình rất căng đầy, Chung Ngôn đành phải vuốt ve cái bụng cho đỡ đau, nhưng cảm giác kì quái kia lại ùa đến, dường như trong dạ dày y không chỉ có toàn là đá nhọn, mà còn có sinh vật sống đang làm loạn ở bên trong nữa.
Chẳng lẽ trong lúc mơ mơ màng màng, y đã ăn phải thứ gì không nên ăn nhỉ?
Chung Ngôn bất lực, dù có ăn được thì đó nhất định phải là thứ gì đó tà ác lắm, tuyệt đối không phải là thứ gì tốt đẹp được. Y tiếp tục bước lên phía trước, thứ mà y có thể ăn ở xung quanh đã chẳng còn mấy, trong lúc mù quáng tìm kiếm, y ngửi thấy mùi máu tươi.
Máu, là máu, Chung Ngôn cười, máu thịt của kẻ ác mới là thức ăn thật sự của y, trừ thứ đó ra, tất cả mọi loại đồ ăn khác, những gì trong miệng y đều là vật dơ bẩn. Y trở nên phấn khích, chẳng màng cái bụng bất tiện, men theo mùi hương tìm tới, ánh mắt có thần thái hơn lúc nãy nhiều. Thế nhưng khi tìm ra được nó rồi, đáp án mà y nhận được chỉ có sự thất vọng, đúng là trên mặt đất có người, nhưng người này chính là Tống Thính Lam.
“Đói quá, đói quá.” Chung Ngôn ngồi xổm xuống đất, ngửi từ lồng ngực lên đến cổ họng của cậu, răng nhọn thỉnh thoảng chạm vào làn da của Tống Thính Lam, chỉ là không có cách nào cắn xuống được.
Không ăn được, không ăn cậu ấy được, người này không ác, Chung Ngôn không thể ăn được. Con người có thất tình lục dục, chỉ cần đi kèm với ác ý là Chung Ngôn có thể ăn, ngay từ đầu y cũng từng cho rằng Tống Thính Lam có mưu đồ gì đó, không ngờ cậu lại thật sự là người tốt từ trong tâm.
Hết cách rồi, Chung Ngôn chỉ đành phải ngậm miệng lại, có điều Tống Thính Lam ở trước mặt y đã không còn là cậu của mấy tiếng trước nữa rồi, Chung Ngôn nhớ cậu có một đôi mắt vừa to vừa sáng trong, hiện tại hai ngón tay trỏ của cậu đang chọc vào trong hai hốc mắt, chọc sâu hết cả ngón tay vào.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mỗi Lần Thị Tẩm, Ta Đều Đến Tháng
2. Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em!
3. Cách Một Khoảng Sân
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Đây chính là kết cục của kẻ rơi vào thuật Che Mắt, Chung Ngôn duỗi bàn tay trái lạnh lẽo ra đè lên cổ cậu, may mắn cậu mạng lớn, mạch vẫn còn đập, chỉ là đau quá ngất đi thôi. Nhưng dù Tống Thính Lam có được giải cứu thành công đi nữa, cậu ta cũng sẽ không thể giữ được đôi mắt của mình, bởi vì nó đã bị đâm nát bét rồi.
“Máu thịt yếu đuối, máu thịt yếu đuối.” Chung Ngôn sờ hoa giấy bên tai, vừa đứng dậy lại ngửi thấy mùi thơm của món cơm xá xíu.
Cơm xá xíu, đây chính là món ăn đầu tiên phải lo liệu khi ma chay, khi ngửi thấy mùi của món này ở nơi hoang dã thì phải đi vòng qua. Y nhìn về phía phát ra mùi thơm này, cách đó không xa bỗng có một trạch viện xuất hiện, trang trí đèn lồng màu đỏ, trên song cửa có dán chữ “Hỉ” cũng màu đỏ. Chung Ngôn không thể cưỡng lại được mùi thơm của thịt, nuốt nước bọt đi về hướng đó, bước được hai bước thì phải dừng lại bởi vì buồn nôn, y vươn tay phải vịn vào thân cây bên cạnh bắt đầu nôn ọe, và rồi không cẩn thận nôn ra thứ gì đó.
Nhưng chỉ trong giây lát, cái thứ giống như cao su có màu đỏ như máu đảo qua dạ dày, chạy lên đến cuống họng sắp sửa trào ra ngoài nhanh chóng rút ngược trở về dạ dày, bám rịt vào trong dạ dày y. Thậm chí Chung Ngôn cảm nhận được niêm mạc dạ dày của mình bị vô số bàn tay nhỏ bé dính chặt không buông, túm lấy dạ dày y khiến nó nhói đau.
Suy nghĩ này vừa lóe lên, những bàn tay nhỏ kia lập tức thả lỏng cho niêm mạc dạ dày, chui ngược lên thực quản. Cổ họng trở nên ngứa ngáy, Chung Ngôn tận mắt nhìn thấy một cái xúc tu màu đỏ mềm mại chui ra khỏi miệng mình, đung đưa trước mặt y rồi dừng lại
Đây là thứ gì? Chung Ngôn chưa từng thấy nó bao giờ, vậy mà nó không bị nghiệp hỏa trong dạ dày tiêu hóa sao?
Lúc này xúc tu nhỏ bắt đầu phân hóa, ấy thế mà nó lại bắt chước hình dạng của y, chia ra hai “cánh tay”. Phần mũi nhọn của cánh tay lại bắt chước tay của y, chia ra thành mấy “ngón tay” nho nhỏ. Nhưng ngón tay không được linh hoạt cho lắm, không ngừng vươn về phía y, cuối cùng nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương trên mặt của Chung Ngôn.
Chạm được một cái rồi nó lại thẹn thùng rụt trở về, giống như là con ốc sên bị chạm vào râu.
==
Phi Luyện: Chạm mặt vợ nè *ngượng*