Chương 15: Đứa trẻ âm (15)
Ác quỷ giết người vốn không cần có lý do, bây giờ trong sát này e là chỉ còn mỗi y và Tiêu Vi là người sống. Hà Vấn Linh thì ngất xỉu nằm dưới đất, không biết còn sống hay đã chết, Tống Thính Lam mất đi dôi mắt cũng lành ít dữ nhiều, Lương Tu Hiền biết khó mà lui chạy trốn mất dạng… Quỷ mẹ giữ Tiêu Vi lại chỉ để giúp đứa con không có thân xác của ả ra đời tạm bợ.
Nếu như quỷ nhập vào người của Tiêu Vi, đứa trẻ âm có được máu thịt sẽ lớn lên ngay lập tức, rạch bụng chui ra. Hà Vấn Linh chính là một ví dụ điển hình, trong bụng cô ta không có đứa trẻ nào, thế nhưng nỗi hận của quỷ mẹ vẫn ảnh hưởng đến cơ thể của cô ta, bằng chứng là khối u sọ người mọc ra trên bụng của cô.
Không được, không thể để cho Tiêu Vi bị nhập vào được, không thể để cho đứa trẻ âm được sinh ra đời. Nếu như vật kia xuất hiện, thật sự không biết nó sẽ gây ra đại loạn gì nữa… Chung Ngôn vội nghĩ bước tiếp theo xem sẽ làm thế nào, chắc chắn là không thể dùng cách bình thường được, cô gái trẻ chưa lấy chồng đã mang thai bước lên kiệu hoa rồi đột ngột chết thảm, huống chi còn được đứa trẻ trong bụng gia trì… Oán niệm gấp đôi thì phải giải như thế nào?
Chung Ngôn nhìn về phía ranh giới của màn sương, có thể thấy, y đã không thể ngăn cản ả bước vào trong này.
Mục tiêu hiện tại của ả chính là Tiêu Vi.
Chỉ trong nháy mắt, Tiêu Vi bên cạnh y đã ôm bụng ngồi xổm xuống, lòng Chung Ngôi rối lên như tơ vò, thấy cô như thế, lồng ngực y không khỏi chấn động.
Quỷ sắp ra đời rồi, chắc chắn là muốn chui vào trong bụng cô, nếu như thai nhi không còn nữa, quỷ sẽ không ra được. Bây giờ đây chính là cách duy nhất.
Tiêu Vi dùng tay phải ôm siết lấy bụng, bên trong cứ như bị thứ gì đó liên tục quậy phá, trĩu xuống khiến cô thật sự không đứng dậy nổi. Cô cũng chỉ vừa mới được biết về mệnh cách của mình, biết được bà ngoại vốn dĩ chẳng thân mật mấy với mình từ ngày nhỏ vẫn luôn bảo vệ mình ngay cả khi bà đã qua đời.
Trong giây lát, cô cảm giác phía dưới âm ấp, vội vàng nhìn xuống hai chân. Cô thấy được vết máu thấm vào quần bò màu sáng, ban đầu chỉ có một chút, sau đó chậm rãi chảy lan ra khắp nơi.
“Chờ một chút!” Tuy rằng Chung Ngôn không hiểu nhiều về phụ nữ, thế nhưng chút chuyện nhỏ này y nhìn vẫn biết, Tiêu Vi là đang… Cái này là…
Tiêu Vi cũng khiếp sợ giống như y, ngồi cứng đờ mà nhìn. Máu tươi đỏ thẫm tràn khắp quanh đùi, sau đó lan về phía đầu gối, cơn đau đớn mạnh liệt ập tới đã nói rõ cô đang xảy ra chuyện gì. Cô sờ vào đùi trước, máu nóng lập tức dính vào tay cô, Tiêu Vi vô thức vươn về phía Chung Ngôn cầu xin sự giúp đỡ.
“Cứu tôi với!” Tiêu Vi run rẩy nói.
Trong lúc đó, tiếng kèn Xô – na và chiêng lớn dần lên, dường như từng tiếng nhạc đều thổi tới một luồng khí lạnh như thể muốn đánh bay mọi hơi thờ. Sư tử trắng điên cuồng nhảy mùa cũng đang nhảy về phía bọn họ, một con, hai con, vô số con, bờm vải trên mình sư tử lúc lắc theo hai cái đầu. Mà ghê sợ hơn cả chính là nữ quỷ kia đã đổi thành một bước vái lạy.
Ả vẫn lui đến gần chỗ của Chung Ngôn như cũ, càng đến gần càng có thể nhìn ra được vóc dáng nhỏ gầy của ả, không khác gì so với bé gái vừa mới lên cấp hai lắm. Bóng người gầy gò thậm chí không thể chịu nổi tầng tầng lớp lớp áo cưới, nói chi là mũ phượng nặng trịch trên đầu. Mọi thứ trước mắt y lại bắt đầu vặn vẹo, cát đá bên chân rục rịch chuyển động.
Cây khô khẽ đung đưa, cành cây lung lay sắp gãy.
Hình thêu trên quần áo của nữ quỷ giống như vật sống, đường may lóe sáng lên khiến người ta hoa mắt.
Trong tiếng kèn Xô – na cất cao, Chung Ngôn ngửi thấy mùi hương mà bản thân quen thuộc nhất, mùi hôi thối.
“Cứu tôi…” Tay của Tiêu Vi vẫn còn đang hướng về phía y.
Cứu hay không cứu? Cứu hay không cứu đây! Nếu như cứu được cô ấy, bảo vệ thai nhi, chắc chắn quỷ con kia sẽ ra đời. Nếu như không cứu, y sẽ phải chứng kiến cô ấy sảy thai, quỷ con không còn chỗ nhập vào. Chung Ngôn nhìn vào đêm tối vô biên, nhạc cưới chói tai như thế nhưng y không hề cảm thấy vui vẻ gì, chỉ cảm nhận được nỗi tan hoang và tiêu vong khiến người ta run lên từng cơn.
Đám hỉ nô đã buông hồng trang trên vai xuống, bọn chúng vốn đi băng băng một đường thẳng, lúc nãy toàn bộ đều đã chuyển hướng về phía của Chung Ngôn và Tiêu Vi. Áo tơi rộng thùng thình đã che đi vóc dáng và chữ “Hỉ” trên người chúng, cũng không thể nhìn rõ những khuôn mặt bên dưới vành mũ, thế như miệng của người nào cũng mở ra.
Loáng thoáng có thể nhìn thấy miệng chúng chứa đầy bùn nhão.
Chung Ngôn choáng váng một lúc, như thể y đã nhìn thấy được cảnh tượng kia ngay trước mắt mình, đội rước dâu đi đến nơi phong thủy hung hiểm, gặp phải vụ núi lở, tất cả mọi người đều bị chôn dưới bùn đất, cùng với tiếng nhạc dồn dập, toàn bộ đều bị lớp bùn cứng như đá vùi lấp. Tiếng kêu khóc, gào thét, giãy giụa, từng cánh tay bới loạn vươn ra khỏi lớp đất, cuối cùng vẫn mãi mãi kẹt lại trên núi.
Vậy thì bây giờ cứu hay không cứu đây? Nỗi oán hận của nhiều người tụ lại ở nơi này, với khả năng của y, bỏ Tiêu Vi ở lại đây nói không chừng có thể sống sót!
Cũng đúng vào thời khắc đó, rốt cuộc bàn tay của Tiêu Vi cũng bắt được y.
“Cứu tôi đi mà.” Tiêu Vi nắm được mu bàn tay của y, máu tươi nhuộm sang cả tay Chung Ngôn, từng kí ức lướt qua đầu cô, “Tôi không muốn chết đâu.”
Chung Ngôn nhìn xung quanh một lượt nữa, xót xa nhắm mắt lại rồi mở ra, sau đó nắm lấy cổ tay cô: “Tôi chưa bao giờ độ người khác, hiện tại cũng không thể cứu cô, người có thể cứu được cô chỉ có bản thân cô thôi.”
“Tôi không cứu được, tôi không cứu được…” Nước mắt của Tiêu Vi lại tuôn ra, cô lắc đầu nguầy nguậy, “Tôi không cứu được, không cứu được.”
“Cô làm được!” Chung Ngôn siết chặt tay cô, “Tôi nói cho cô biết, Triệu Lệ Lệ chết rồi, có khả năng ai đó hạ độc cô ta là để nhắm vào cô. Cô và bạn trai gặp nhau ở nơi này, sau khi cô mang thai anh ta liền biến mất, gần đây cô lại mơ thấy núi Vọng Tư, có thể coi như là anh ta hại cô rồi đấy! Tiêu Vi, cô nghe cho kĩ đây, mạng cô đã định sẵn là dẫn quỷ, vốn không thể sống như người bình thường được. Bà ngoại của cô đã tính được chuyện này từ sớm, cho nên chấp nhận trì hoãn việc luân hồi chỉ để chừa lại cho cô một sợi phách, cứu cô một mạng vào thời khắc quan trọng.
Tiêu Vi bị nước mắt của mình làm cho sặc, “Kéo, kéo tôi…”
“Người có ba hồn bảy vía, không đủ thì không luân hồi đầu thai được, bà ấy để lại phách cho cô, chỉ còn lại sáu phách dưới lòng đất, bà ấy vốn không thể nhắm mắt!” Chung Ngôn cảm động lây, “Cô nghĩ rằng tách hồn phách ra dễ lắm sao? Sinh hồn không đầy đủ thì sống không bằng chết!”
Tiêu Vi nghe y nói mà dao động, hai giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống rồi thôi.
“Bà ấy cứu cô như vậy, cô lại vì một người đàn ông mà chạy đến đây tự sát, bây giờ còn bảo tôi cứu à?” Chung Ngôn hất tay cô ra, “Tôi hỏi cô, nếu như cho cô một cơ hội, cô có muốn sống hay không?”
Tiêu Vi nhanh chóng gật đầu.
“Được, mặc kệ tiếp theo có chuyện gì xảy ra, cô đều phải nghe theo tôi. Một khi quỷ mẹ lạy thần ngược xong sẽ đến tìm cô để nhập vào người, vì vậy nên chúng ta chỉ có thể đánh cược một lần thôi, đánh cược cô đã định không thể có con, không bảo vệ được con mình, trước khi cô ta qua đây, đứa bé này đã phải chết rồi.” Chung Ngôn không đợi cho cô kịp phản ứng đã chạy đi nhặt cây súng mà Lưu Giang làm rơi dưới đất, sau đó quay trở lại nhắc nhở cô, “Dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng không được rời khỏi cây lôi kích.”
Nói xong, Chung Ngôn nhắm họng súng ngay huyệt thái dương của mình, bóp cò súng.
Tiêu Vi trợn mắt, cô không ngờ cách giải quyết của Chung Ngôn lại là tự sát.
Ở phía sau bọn họ, rốt cuộc nữ quỷ mặc đồ cưới cũng đã hoàn thành cái lạy cuối cùng, ả chậm rãi xoay người lại nhìn về phía bọn họ, thân người cứng đờ, trong mắt ả không có con ngươi, hai mắt tối đen như mực không hề có dấu hiệu của sự sống. Ngay khi ả vừa xoay người, Chung Ngôn ngửi được mùi tanh của bùn đất, trong súng đã không còn đạn, y đã dùng một cây súng rỗng để bắn.
Nữ quỷ bắt đầu cất bước, đi thẳng về phía trước.
Chung Ngôn vẫn nhìn cô không nhúc nhích, một người một quỷ giống như dang giằng co.
Ả bó chân, hai bàn chân nhỏ kinh khủng, chỉ to cỡ một cái bánh sủi cảo, sợ là trong nhà đã tốn rất nhiều sức bó chân cho ả, siết gãy xương chân rồi quấn sống thành hai búp sen nho nhỏ, có lẽ là trước khi xuất giá cô gái này chưa từng bước xuống đất, bởi vì vốn không thể đi được.
“Bây giờ chúng ta… Làm sao bây giờ?” Tiêu Vi sợ hãi hỏi, song lần này cô không khóc nữa.
Chung Ngôn liếc nhìn cô, thấy cả người Tiêu Vi run rẩy, y vội chạy đến bên cạnh cây lôi kích, bẻ gãy một khúc trên cành, không chút do dự đâm phần đầu không nhọn lắm của cành cây vào ngực.
Y đâm mạnh một đoạn vào phần ngực không có vải che chắn, máu tươi lập tức tuôn ra, đầu ngón tay Chung Ngôn bị dao động của gỗ lôi kích làm cho run lên, nhưng vẫn chưa đủ, bấy nhiêu đó chưa đủ, y phải chết ngay bây giờ!
Sương mù khiến người ta sặc sụa xung quanh đã tan sạch đi rồi, đạo tràng quỷ chết cháy đã bị quỷ mẹ trấn áp.
“Anh muốn làm gì!” Tiêu Vi lao tới.
“Không đủ nhanh! Phải nhanh hơn nữa, nhanh hơn một chút!” Chung Ngôn tăng thêm sức mạnh, cành cây liên tục đâm vào miệng vết thương, lúc rút ra đem theo cả thịt và máu. Mấy cái xúc tu chui ra từ miệng vết thương của y như thể muốn căn cản y tự tổn thương mình.
Khoảng cách giữ nữ quỷ và bọn họ còn không đến vài mét nữa, Chung Ngôn vừa cười điên cuồng vừa đâm xuyên vào tim mình, nhưng cảnh tượng bê bết máu mà y mong chờ cũng không xảy ra, máu chảy không đủ nhanh. Mặc dù chân tay y đã không còn cảm giác gì nữa, thế nhưng “cái chết” này vẫn đến quá chậm.
Một con quỷ chết cháy vẫn không được, y còn có con khác nữa! Chẳng lẽ bao năm qua y ăn ác quỷ chỉ được có từng đó thôi sao? Mày đã có hận, tao cũng có quỷ, vậy thì tung hết chiêu đi, xem coi ai mới là kẻ áp đảo!
“Ha ha ha, chết mau lên, chết mau lên nào!” Chung Ngôn giống như phát điên rồi vậy, y lại dùng dao đâm vào cổ họng. Miệng vết thương sâu hoắm khiến y bắt đầu ho mất kiểm soát, máu sặc tràn vào khí quản, có nhiều xúc tu chui ra ngoài hơn, nhanh chóng lấp kín miệng vết thương.
Nữ quỷ bước đều đến gần chỗ bọn họ, chẳng có cảm xúc gì.
Thế là Chung Ngôn đưa con dao cho Tiêu Vi, nói không tròn một câu, “Cô… Nhanh lên…”
Tiêu Vi cầm lấy con dao gỗ đầy máu, không biết tiếp theo phải làm gì.
“Giết…” Chung Ngôn ôm lấy ngực mình, cả ngực và cổ đều đang chảy máu, “Giết tôi!”
“Giết! Nhanh!” Chung Ngôn bắt lấy bờ vai cô.
Hai mắt của Tiêu Vi càng không ngừng run rẩy, Chung Ngôn trước mặt cô đã trở thành một kẻ tàn nhẫn. Nữ quỷ vẫn đang tiến lại gần, Chung Ngôn thì đang chảy máu ồ ạt, xúc tu đỏ như máu liều mạng chui ra khỏi miệng vết thương, nó chui ra từ trong miệng, mũi, dần lấp đầy vết thương ở ngực và cổ họng, không ngừng lúc nhúc.
Giết! Giết ngay! Nếu như muốn sống, thì phải giết y! Tiêu Vi nhìn về phía Hà Vấn Linh nằm dưới đất, lại nghĩ đến sợi phách mà bà ngoại đã để lại cho mình, bụng thì càng lúc càng đau, hắn là con cô đã không còn ở đây nữa rồi… Không thể chết được, cô tuyệt đối không được chết ở đây! Khóc lóc cũng vô dụng thôi, chỉ có cố gắng hết sức mới có thể tìm được lối thoát! Không được trở thành vật cản đường người khác!
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Tiêu Vi giơ hai tay lên cao, chỉ trong chớp mắt, con dao giơ lên cao đâm thật sâu xuống động mạch chủ của Chung Ngôn.
Cô là y tá, biết rõ cách nhanh nhất khiến cho người ta chết đi là gì.
Chỉ trong nháy mắt khi máu nóng phun ra, hai mắt cười Chung Ngôn đã nhắm nghiền lại, cả người nhuộm đầy máu của bản thân y, vô cùng ấm áp.
Thành công rồi! Để tao xem bây giờ còn con quỷ nào có thể diệt được tao nữa… Chung Ngôn ngã ngửa ra phía sau, hai mắt mở to, vô số xúc tu tuôn ra ngoài bọc kín lấy cơ thể y, sau đó nó nhanh chóng chạm đất, từ từ hạ Chung Ngôn xuống.
Cuối cùng nữ quỷ cũng đã đến trước mắt, Tiêu Vi vẫn không bỏ chạy, cô giơ dao gỗ lôi kích lên, đứng chắn trước người Chung Ngôn.
“Mày cần tao, vậy thì tới giết tao đi! Giết đi! Giết tao đi! Đến đây! Giết tao! Giết tao đi!” Tiêu Vi hét lên với ả, dù ả là người hay quỷ cũng không còn quan trọng nữa, cơn giận và sợ hãi trong cô đã hòa làm một thể. Một thoáng yên tĩnh khiến cho cô không biết phải làm thế nào, mãi đến khi xung quanh bỗng vang lên tiếng ho khan.
Đây không phải là tiếng ho của Chung Ngôn, mà là của một người phụ nữ lớn tuổi.
“Khụ khụ, khụ khụ.” Tiếng ho càng lúc càng rõ ràng, là cơn ho của một căn bệnh nặng.
Trong thời gian chỉ tính bằng một cái nháy mắt, màn sương mù dày đặc vừa mới biến mất đột nhiên quét sạch cỏ khô dưới chân bọn họ, như thể dốt một đóm lửa lên, xen lẫn với tiếng ho khan của bà lão.
Tiêu Vi xụi lơ tựa vào gốc cây khô, hẳn là Chung Ngôn đả thả một con quỷ ra nữa rồi, đạo tràng của y sẽ càng ngày càng mạnh.
Mà cái xác của Chung Ngôn đã bắt đầu xuất hiện những biến đổi như trong dự đoán, làn da của y trở nên khô quắt và nhăn nheo. Nhưng dù y đã bắt đầu biến đổi, những cái xúc tu kia vẫn không rời đi, một phần biến thành bàn tay nhỏ bé, vươn ra lấp đầy những lỗ hổng trên người, một phần tụ lại hai bên tóc mai y, cọ tới cọ lui như sốt ruột lắm, rõ ràng là muốn đánh thức y dậy.
==
Phi Luyện: Vợ ơi? Sao anh lại chết thế?
Chung Ngôn: Anh có chết đâu, nhưng làm sao đánh lại mẹ nhóc?
Nữ quỷ:…