Chương 13: Đứa trẻ âm (13)
Mũ phượng vàng, dây chuyền hạt đỏ, phượng đỏ lượn quanh viền vàng, mèo đen quấn quít làm nũng.
Bước qua chậu than, bái thiên địa, uống rượu hợp cẩn. Vàng vỡ tơ đứt, ngọc nát người tan, sao y lại quen thuộc như vậy? Nỗi đau đớn lạnh lẽo sâu trong lòng lại ùa đến, Chung Ngôn tiếp tục lui về mấy bước nữa, bật cười thành tiếng, ban đầu giọng chưa đủ lớn, từ từ mới để người khác nghe thấy.
Tiếng cười càng lúc càng lớn, Chung Ngôn dần đứng vững lại, tóc tai bị gió thổi lộn xộn không chịu nổi, ống tay áo đỏ bay phất phới.
“Chẳng phải mày chết trên đường đi kết hôn sao? Chết ngay trong cỗ kiệu. Nhưng tao thì sao? Tao còn không oán hận, mày thì hận cái gì!” Chung Ngôn cười như điên, cười một câu, sặc một tiếng, y vỗ ngực mình một cái rồi như chất vấn, “Tao tu quỷ đạo, làm trái số trời, phải chịu đựng đói khát từng giây từng phút một, đã định phải rơi vào Cõi ngạ quỷ sau khi chết đi, không được siêu sinh! Bây giờ tao còn chẳng hận, mày dựa vào cái gì! Nếu như tao có hận, mày là cái thá gì!”
Tiếng thét bi phẫn còn chói tai hơn cả tiếng gió, gió càng lúc càng lớn, thổi vào mắt Tiêu Vi khiến cô không tài nào mở được, cho nên không thấy rõ Chung Ngôn đang lên án thứ gì. Lưu Giang và Trương Đào thử đi vào đám sương kia, nhưng kì lạ là bọn họ không thể bước vào. Lúc này màn sương đã rất nhạt, bọn họ nhìn thấy được Hà Vấn Linh nằm dưới đất, còn có Tiêu Vi sắp bị gió thổi giật lùi.
“Mày muốn gì? Mày còn muốn cái gì nữa? Nếu mày cho tao thứ tao muốn, tao sẽ giúp mày có được thứ mày muốn!” Chung Ngôn hung dữ đứng dậy, tiếng cười trong gió không tan đi, lồng ngực thình thịch đau nhức, thứ trong dạ dạy y đang mắc kẹt trong thực quản, không lên cũng không xuống được.
Trương Đào giật bắn mình, chợt nhận ra có gì không đúng, vì sao Chung Ngôn lại đang nhìn về phía… Đỉnh đầu của mình thế này? Gã vô thức nhìn lên đầu, chỉ thấy được bầu trời đen như đít nồi, chẳng có gì cả.
Thế nhưng trong lòng gã đã tỏ như gương sáng, nhất định là Chung Ngôn đã nhìn thấy thứ gì rồi, hơn nữa nó còn ở trên người mình. Chắc chắn là vậy! Trương Đào giơ súng lên bóp cò như điên, bắn từng viên đạn một về phía đỉnh đầu của mình. Lưu Giang và gã đều là người đã ra vào Sát vài lần, cũng đã gặp rất nhiều chuyện linh dị, nhưng đây là lần đầu tiên Lưu Giang nhìn thấy Trương Đào sợ đến mức này.
“Mẹ kiếp, con mẹ nó mày ở đâu! Ra đây! Lăn ra đây! Ông đây đánh chết mày!” Trương Đào bắn viên đạn cuối cùng rồi móc một con dao găm sắc bén từ túi của bộ áo liền quần, lưỡi dao thoáng lóe sáng lên, rõ ràng là nó được mạ một lớp vàng nguyên chất.
Mà vào lúc này, giọng điệu khinh thường của Chung Ngôn cũng truyền đến tai gã.
“Vô dụng thôi.” Chung Ngôn vê phần tro vương lại trên đầu ngón tay, để cứu Hà Vấn Linh mà truyền một chút pháp khí vào, “Dao gỗ lôi kích* của tao dùng một lần đã hóa tro bụi, thứ này của mày chỉ gây tổn thương nhỏ cho ả thôi, để tao chia cho mày một mạng nhá.”
(*) Gỗ lôi kích: Lấy từ những gốc cây lớn bị sét đánh trúng vào những ngày mưa bão, người ta tin rằng gỗ lôi kích khiến cho ma quỷ sợ hãi, cho nên nó thường được dùng làm vật xua đuổi ma quỷ.
Gỗ lôi kích? Trương Đào cảm thấy ớn lạnh, gỗ lôi kích là một vũ khí tốt dùng để xua đuổi tà ma, vậy mà lại hóa thành tro ư! Chẳng mấy chốc gã ngửi thấy được một mùi hương khác, nó thoáng trộn lẫn với mùi khói lửa gay mũi.
“Thứ gì thế!” Gã lập tức nhìn về phía Lưu Giang.
Lưu Giang đã bắt đầu rút lui, tuy hắn ta cũng không nhìn ra được bên trên Trương Đào có cái gì, thứ nhưng hắn ngửi được mùi thơm kia, không phải thứ gì khác mà là cơm xá xíu. Đây chính là món thịt duy nhất có trong tang lễ, khi món này được mang lên có nghĩ là lễ tang bắt đầu.
Sức gió không hề yếu đi, chỉ là bỗng nhiên chuyển hướng, thổi qua khiến cho màn sương của Chung Ngôn càng thêm mỏng hơn, nguy hiểm ép sát từng bước. Chung Ngôn nhìn nữ quỷ kia, cơm cũng đến rồi, tiếp theo sẽ là nhạc cưới.
Suy nghĩ này vừa bật ra, tiếng kèn Xô-na và tiếng chiêng đã vọng từ đằng xa tới, lúc liền lúc đứt, sau đó lẫn cả tiếng sáo vào. Gió ngừng, tiếng sấm sét rền vang cũng ngừng, sự chấm dứt đột ngột trái lại khiến người ta sởn hết gai óc. Tiêu Vi cũng đã nghe thấy tiếng tấu nhạc, hốc mắt lại bắt đầu đỏ lên, ôm chặt lấy Hà Vấn Linh trên mặt đất.
Không gian ẩm ướt, vắng lặng, người cũng co rúm lại, hai hàng hỉ nô đón dâu thổi sáo gõ chiêng chạy về phía bọn họ, trên người mặt áo tơi màu đen, trên đầu quấn vải gai màu trắng, vóc dáng cực kì cao to. Ở phía sau hỉ nô chính là hồng trang trải dài mười dặm của cô dâu mới, được đóng gói vào thùng gỗ hoa lê với chất lượng tốt nhất, thậm chí còn có một cái giường cưới*.
(*) Vì dài quá nên mình để chú thích này ở cuối chương nha.
Phái tốn mấy hàng hỉ nô mới nâng được cái giường cưới đó lên, trông nó giống hệt như một căn phòng ngủ, đến cả phần sàn được sơn phết cũng là một phần của giường, nó còn được gắn liền với bàn trang điểm và gương nữa. Sương trắng ẩm ướt bao quanh không tan, không thể nhìn rõ được chân của những hỉ nô kia có chạm mặt đất hay không, nhưng bước nào cũng vừa nặng vừa chắc.
Chung Ngôn tập trung tinh thần nhìn về phía nữ quỷ trên vai Trương Đào một lần nữa, mới nãy y cứ nghĩ ả khoảng mười sáu tuổi, nhưng nếu để ý kĩ, e là khi xuất giá ả cũng chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi thôi, hơn nữa chắc chắn là người xuất thân danh môn vọng tộc.
Người xưa hay nói, hầu hết khuê nữ đều coi giường như là phòng của mình, không xuống giường cũng giống như không ra khỏi phòng, cho nên trước khi lấy chồng đều chỉ sinh hoạt ở trong phòng. Bây giờ nhạc cưới và đồ cưới đã đến rồi, có điều Chung Ngôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, xem ra là không đúng lắm.
Bỗng nhiên, tất cả trước mắt y bắt đầu vặn vẹo, lần này không chỉ mỗi y gặp phải cảm giác này, thị giác của những người khác cũng xảy ra hiện tượng biến dạng kì quái. Người ngợm của đám hỉ nô dường như đã trở nên méo mó, nhạc cưới hóa thành luồng khí thổi bay cây cối thành những đường gợn sóng, hàng chục con sư tử hai đầu màu trắng xuất hiện ở cuối màn sương, liên tục nhảy nhót trên những ngọn cây.
Thú trấn mộ, Chung Ngôn kinh hãi.
Nhạc cưới vang lên không ngừng, hỉ nô ra sức thổi nhạc cụ đến nỗi sắp thổi rách cả da mặt, bọn chúng gật gù đắc ý, đi ba bước, khom người một cái rồi bỗng nhiên dừng bước, đồng loạt nhìn về phía nữ quỷ mặc đồ cưới.
Bỗng nhiên Chung Ngôn hiểu ra được điểm lạ nằm ở đâu rồi, làm gì có ai kết hôn mà không cần cỗ kiệu đâu, nhưng hỉ nô chỉ mang hồng trang đến chứ không nâng cỗ kiệu. Ngẫm lại, ả đứng trên vai Trương Đào, chẳng lẽ…
“Cái gì! Nó ở đâu! Ở đâu!” Mọi thứ trong mắt Trương Đào đều dang nhảy múa, sư tử trắng hai đầu với chiếc bờm được xé ra từ vải gai trên đầu cũng đang nhảy nhót từ xa đến gần. Tiếng kèn Xô-na văng vẳng không ngừng, gã vứt bỏ những thứ vô dụng đi, chạy về phía Chung Ngôn nhưng lại bị màn sương ngăn bên ngoài một lần nữa.
“Con mẹ nó, mày cho tao vào coi!” Gã bắt đầu chửi bới, “Tao chết rồi mày cũng chẳng sống nổi, mẹ nó, tao thành quỷ rồi sẽ giết mày để chịu tội thay!”
“Mày mà cũng đòi làm ác quỷ sao?” Chung Ngôn coi thường gã, “Cứ cho là bây giờ mày không chết, thì tao vẫn muốn lấy mạng mày và Lưu Giang, chỉ có điều chênh lệch một chút thời gian thôi. Chết trong tay quỷ đau đớn và nhanh chóng hơn là chết trong tay tao một chút đấy.”
“Mày…” Trương Đào nói không nên lời nữa, bụng gã càng lúc càng to ra.
“Có thù tất báo, tao sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào có ý định giết tao.” Chung Ngôn vừa dứt lời, Trương Đào đã kiễng chân lên, hai chân căng ra giống như bị thổi phồng, giày nhanh chóng rơi ra, sau đó đến quần của gã. Cơ thể của gã bắt đầu tăng kích thước và dần mất đi hình dáng ban đầu, nhưng làn da lại không bị rách ra.
Tựa như có ai đó không ngừng thổi hơi vào trong cơ thể gã vậy
Sắp chết đến nơi, Trương Đào mới thấy có người đang đứng trên vai mình, ả cúi đầu, dùng hai mắt đen kịt nhìn gã chằm chằm.
Cơ thể của Trương Đào biến hóa liên tục, nhanh chóng biến từ hình người thành hình tròn, rồi từ hình tròn biến ra nhiều góc cạnh, chỉ nửa phút ngắn ngủi trôi qua, gã đã biến thành thành một cỗ kiệu ngay trước mặt Chung Ngôn, tứ chi chính là cây gỗ để người khiêng kiệu khiêng lên. Rồi bỗng lớp da bị xé rách, máu đỏ tuôn ra, cỗ kiệu đã từ màu da trở thành màu đỏ tươi.
“Ngang là kiệu, thẳng là hòm.” Chung Ngôn tự thì thầm.
Mà Lưu Giang cũng chẳng tốt hơn chỗ này là bao, hắn ta liên tục muốn xông vào màn sương của Chung Ngôn nhưng lại thất bại vô số lần. Đạn vàng đã bị bắn sạch, hắn ta điên cuồng giãy giụa, sau đó bỗng dưng ngưng bặt, tay chân chạm đất, từ sau cổ mọc ra một khuôn mặt khác, đó là gương mặt của chính hắn, nó còn mỉm cười. Dáng người của hắn ta cũng xảy ra sự biển đổi, dần dần biến thành dáng của động vật, lúc này, cái đầu mang khuôn mặt cười sau gáy kia bắt đầu chuyển động.
Nó di chuyển về phía mông của hắn, trong tiếng kèn Xô – na, hai cái đầu trên người hắn lắc lư cùng lúc rồi nhảy nhót điên cuồng theo con sư tử trắng hai đầu, Lưu Giang đã biến thành một con thú trấn mộ.
Bây giờ thì hay rồi, đã xử lí xong hai người kia, bây giờ đến lượt mình rồi nhỉ? Chung Ngôn đứng tại chỗ nghĩ thầm.
Lần này thiệt thòi cho y rồi, y vốn không nhớ rõ vì sao mình lại phải đến núi Vọng Tư, y không tài nào nhớ ra nổi đoạn kí ức quan trọng đó, trên người chỉ có mỗi một chuỗi vòng xâu đồng tiền và mấy lá bùa mà thôi.
Suy nghĩ xong, y rút một lá bùa màu vàng ra, cắn rách ngón giữa tay phải vẽ nhanh một câu chú trấn núi, dùng tay còn lại dán nó lên phía sau thân cây khô.
Nữ quỹ kia đứng bên trên nóc cỗ kiệu của mình, gió dừng không bao lâu lại nổi lên lần nữa, rèm châu trên mũ phượng vàng bị thổi bay lộn xộn. Cái trống lắc trên tay phải bấy giờ mới chuyển động, kêu thình, thình, thình.
Thứ trong bụng Chung Ngôn nảy lên, đụng vào niêm mạc dạ dày khiến y vô cùng khó chịu, Chung Ngôn buộc phải ôm bụng chậm rãi quỳ xuống, cố chịu đựng cơn đau mãnh liệt, ngẩng đầu lên nói: “Nói! Rốt cuộc mày muốn gì?”
Chung Ngôn hỏi ả, cũng hỏi mình. Nếu như muốn sống sót ra ngoài, xem ra phải làm tròn tâm nguyện của ả mới được.
Bầu trời yên tĩnh được một lúc lại nổi mây giông, sấm chớp không ngừng lóe sáng trên đỉnh đầu. Một tia sét đánh mạnh xuống, bổ đôi gốc cây khô phía sau lưng Chung Ngôn, bùa trấn núi cũng rách tơi tả.
Chung Ngôn vốn cũng không muốn dùng một lá bùa để trấn áp ả, mà chỉ là để kéo dài thời gian. Tạm thời ả đang không ra tay chứng tỏ đang băn khoăn, vậy cuối cùng là băn khoăn điều gì? Rốt cuộc mấu chốt của vấn đề nằm ở đâu!
Chung Ngôn không nghĩ ra được, chỉ cảm thấy đau đầu. Không chỉ có khốn cục trước mắt khiến cho y tiêu hao sức lực, sự phản phệ khi y mở đạo tràng đã xuất hiện, âm thanh cuối cùng khi còn sống của con quỷ chết cháy lại ập vào đầu y đinh tai nhức óc, chấn động khiến cho mạch đập huyệt thái dương của y nảy lên thình thịch.
Trong giây lát, y nhận ra đầu của nữ quỷ hơi nghiêng, tầm mắt của ả xuyên qua y, nhìn về phía Tiêu Vi ở sau lưng y.
Quả nhiên là cô ấy, Chung Ngôn lập tức quay đầu. “Nghĩ mau lên! Nhớ lại xem cô còn có điểm gì đặc biệt không!”
Tiêu Vi lặng người gật đầu, nghĩ nhanh lên, nghĩ nhanh lên, thế nhưng nghĩ về cái gì thế? Minh chỉ là một người bình thường thôi, hoàn toàn không nghĩ ra được gì hết!
“Nhanh lên một chút! Tôi không trụ được bao lâu nữa đâu!” Chung Ngôn ôm lấy phần bụng hơi nhô lên, mồ hôi tuôn như suối, con quỷ chết cháy cứ quanh quẩn chỗ bọn họ, nhưng mà tuyệt không dám đến gần cái cây này.
Cây lôi kích, Chung Ngôn lảo đảo đứng dậy, vươn tay vuốt ve thân cây bị sét đánh nứt. Y đã sống đến tận giờ có thể sẽ không chết dễ dàng như vậy, lá bùa lúc nãy không chỉ dùng để kéo dài thời gian, mà tác dụng mạnh hơn là để dẫn sấm.
Hiện tượng tự nhiên đều chứa đựng sức mạnh của riêng nó, dẫn sấm sét xuống, bây giờ cả cây đều đã bị nhiễm năng lượng sấm.
Chung Ngôn đau đến nỗi nhắm nghiền mắt lại, dạ dày lo lắng chộn rộn, cục máu kia lại muốn lao lên. Y cẩn thận nhớ lại, cẩn thận suy nghĩ, đắn đo về từng thông tin cá nhân của Tiêu Vi. Ngay khi dạ dày bắt đầu co rút có quy luật hơn khiến y đau đớn, Chung Ngôn dùng tay phải túm lấy cổ tay của Tiêu Vi: “Cô sinh ra ở đâu? Có phải là người ở đây không?”
Tiêu Vi cũng không thể nói rõ ràng: “Có thể… Có thể là ở Xương Ninh.”
Xương Ninh? Là góc tây nam, kết hợp với bát tự của cô… Lòng cảnh giác với Tiêu Vi của Chung Ngôn chợt dâng lên, dường như trong nháy mắt như không còn quen biết cô nữa.
“Rốt cuộc cô là ai?” Chung Ngôn chất vấn, rõ ràng trong mắt có sát ý, trong cơn đau, y chỉ cảm nhận được một ánh mắt thương xót, nhìn thấu muôn dân, “Bát tự của cô cực âm, kết hợp lại sinh ra người mang mệnh cô độc, không cha không mẹ, không có con cái, không có tình yêu, cô vừa ra đời đã khắc chết từng người trong nhà mình, tuyệt đối không thể có bà ngoại nuôi lớn được!”
Không đợi Tiêu Vi phản ứng, dạ dày của y lại co rút, hai chân Chung Ngôn mềm nhũn, tựa vào thân cây như thể gân cốt vừa bị rút. Rốt cuộc hai cái xúc tu nhỏ cũng vươn ra ngoài, vỗ nhẹ lên má y, rồi dùng hai bàn tay be bé vụng về ôm lấy mặt y.
==
Phi Luyện: Ôm… Ôm mặt của vợ nè.
Chung Ngôn: Ôm cái quần, em xê ra cho anh!
==
(*) Hôm nọ mình có tình cờ tìm thấy một bài viết viết về loại giường này, “Giường Bạt Bộ”- 拔步床 là 1 loại giường lớn thịnh hành chủ yếu ở miền nam Trung Quốc. Do đặc điểm nhiều muỗi và côn trùng ở phương nam nên giường còn kiêm tác dụng giá treo màn. Giường Bạt bộ là loại lớn nhất, có lan can, giá để đồ, tủ quầy, bàn trà, bô vệ sinh…thậm chí tích hợp bàn trang điểm v.v có thể nói là như một căn phòng nhỏ độc lập trong phòng lớn.
Thịnh hành tại thời Minh Thanh- Giường Bạt Bộ được coi như món hồi môn quý giá của các thiếu nữ nhà khá giả. Công nghệ điêu khắc tinh vi khiến cho tòa phòng bé này có thể phải chế tác mất 3-5 năm. Có thể coi như gia truyền truyền cho con gái của chủ nhân khi xuất giá. (Fb Góc Trung Quốc – Văn hóa Nghệ Thuật và Lịch Sử)