Chương 11
Giữa tháng năm, Tây Thành bước vào mùa hè, Lương Tân Hòa cũng dọn vào tiểu khu này.
Cô thuê công ty chuyển nhà để phụ giúp, đồ đạc không ít, trong đó sách chiếm phần lớn. Nhóm nhân viên giúp cô chuyển từng thùng lên lầu, choáng hết hơn phân nửa không gian trong phòng khách.
Cô thanh toán số còn lại rồi khóa cửa.
Buổi sáng có mua một chai nước suối lạnh, đã uống được một nửa, cô đặt nó vào thùng giấy, làm nó chảy nước tạo thành một vòng ướt đẫm.
Cô cầm lên, lòng bàn tay dính nước từ thân chai, cô mở nắp rồi uống mấy hớp lớn. Uống xong, cơ thể và tinh thần mới cảm thấy sảng khoái sau một ngày oi bức.
Chuyển nhà thật là đáng sợ.
Bây giờ cũng chỉ mới xong hoàn thành được một nửa, việc khó khăn hơn là phải sắp xếp lại nữa.
Chỉ cần nghĩ đến công trình lớn tiếp theo là cô đau đầu. Cũng có thể chi tiền nhờ công ty thu dọn đến giúp cô sắp xếp lại, chỉ là Lương Tân Hòa cảm thấy không ai có thể hiểu rõ muốn đặt đồ vào vị trí nào hơn chính bản thân. Năm đó, khi các cô chuyển nhà thì Chu Yến đã thuê công ty thu dọn đến, nhưng cô không quen, nên đã yêu cầu nhân viên chỉ dọn đồ của Chu Yến, còn đồ của cô thì chờ cô rảnh sẽ xếp sau.
Chu Yến còn chê cười cô, rõ ràng chỉ cần bỏ tiền ra là đã có thể tiết kiệm thời gian, hà tất phải tự tay làm mọi chuyện.
Nhưng cô kiên trì nên Chu Yến cũng để mặc cô.
Công việc bận rộn, cô tranh thủ thời gian tan làm hàng ngày sắp xếp lại quần sách, sách báo, đồ vặt vãnh của cô từng chút một. Nói thật rất là mệt, nhưng Chu Yến cũng không đến giúp cô.
Lương Tân Hòa nhớ rõ cô đã phàn nàn vài câu nhưng Chu Yến chỉ nhún nhún vai, nói: “Là chị muốn tự mình làm mà!”
Cô không còn gì để nói, mà cũng không biết nên nói gì.
Vào lúc này, Lương Tân Hòa thở dài, bỏ qua hồi ức. Trước hết cứ lười nhác tý đã.
Trong phòng bật điều hòa, mát mẻ thoải mái, cô trực tiếc nằm xuống sàn chợp mắt một chút.
Trước khi dọn đến thì đã thuê người dọn dẹp qua, xung quanh rất sạch sẽ. Cô nằm nghiêng, bị một đống thùng các – tông cao thấp bao quanh, khép mắt lại, ánh mặt trời len vào.
Một nửa rực rỡ, một nửa tối đen.
Cô cũng không ngủ, cảm xúc không thể nói rõ chậm rãi chảy trong cơ thể cô, trong một khung cảnh cô liêu đến vậy.
Tâm trí cô đang đọng lại.
Cơ thể cũng linh hồn tách rời, quấn lấy, đánh nhau.
Đột nhiên, cô mở mắt rồi bật dậy. Nếu đã vậy thì vẫn nên sửa sang trước, ngày nghỉ của cô không nhiều lắm, không thể lãng phí được, nào có thời gian để nghỉ ngơi tạm thời chứ.
Nếu đã bắt đầu dọn dẹp thì không nên bỏ dở nửa chừng, phải có tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, không cho thời gian để suy nghĩ lung tung.
Trước hết là xếp quần áo cơ bản trước, quần áo của cô không nhiều lắm, đa phần là khá nghiêm túc, mấy bộ đó thì giá cao hơn chút, còn quần áo đơn giản mặc ở nhà thì bình dân hơn rất nhiều.
Túi cũng rất ít, ba bốn cái, nhãn hiệu cao cấp nằm trong phân khúc trung bình, chủ yếu được dùng để gặp gỡ khách hàng. Tất cả đều là mẫu cổ điển, màu đen hoặc nâu nhạt, luôn hợp thời và không lỗi thời.
Giày cũng chọn loại bền, hợp thời và thiết thực là chủ yếu.
Chu Yến đã từng cười cô không có ham muốn vật chất, yêu cầu đầu tiên là thực tế, tất cả đều cần thực tế, phải xứng đáng với số tiền bỏ ra, rất thực tế.
“Đúng vậy, chị không cần thứ không thuộc về chị.” Cô cười nói, “Thiết thực là tốt nhất.”
Chu Yến híp mắt, bước đến gần, gần như là dán vào môi cô: “Em thì sao? Em là người mà chỉ cảm thấy thiết thực sao?”
Lúc ấy cô cũng không biết những lời Chu Yến nói có ý gì, chỉ là ngữ điệu của cô ấy quá mập mờ khiến cho cả mặt Lương Tân Hòa đỏ lên.
Thật ra, Chu Yến là đối tượng mà cô không có ước muốn xa vời, sau đó lại biết thành thứ xa xỉ không thích hợp với cô.
Thực tế trước giờ Chu Yến vẫn luôn thích những thứ xa hoa lộng lẫy, mà cô từ trước đến giờ vẫn không phải.
Lương Tân Hòa quẹt mắt, đi sắp xếp sách rồi dọn chúng vào phòng làm việc, đây là công đoạn mà cô thích nhất nên tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.
Tám giờ tối, cô đã mệt đến mức nói không ra hơi, đành phải gọi cơm hộp. Bibimbap thịt bò kèm canh thịt bò, ăn cơm no phủ phê rồi lại tiếp tục sắp xếp.
Đến 10 rưỡi thì đã dọn xong bảy tám phần, cô nghỉ ngơi một lúc rồi lại gom rác vụn, tháo hộp các – tông ra gấp lại, phân loại rác rồi bỏ vào túi.
Áo thun ngắn tay trên người đã ướt đẫm, cô đi vào vội vàng tắm rửa, thay đồ lại xách theo hai túi rác xuống lầu vứt.
Giờ này hành lang đã rất thưa người, cô cầm theo túi rác, trong thang máy chỉ có một mình cô.
Thang máy “ding dong” dừng lại ở số 15, cửa mở ra, có người bước vào.
Bất ngờ gặp được một khuôn mặt quen thuộc, hai người sửng sốt nhìn chằm chằm đối phương trong không gian chật hẹp, nét mặt của cả hai đều tỏ ra “Lại gặp nữa”.
Con số “15” dần nhảy xuống, nhảy từng giây từng giây.
“…… Xin chào.” Lương Tân Hòa chào trước
“…… Chào.” Ninh Hi đẩy gọng kính.
“Ding dong”, đã đến lầu một.
Lương Tân Hòa mang theo hai túi rác, Ninh Hi thì cầm một túi. Hai người nhìn nhau, lần lượt bước ra ngoài.
Gió đêm phơ phất, thổi tan cái nóng của ban ngày, đèn đường trong tiểu khu chiếu bóng hai người. Lương Tân Hòa đi đã chậm nhưng không ngờ Ninh Hi còn đi chậm hơn.
Lương Tân Hòa chỉ có thể thả chậm bước chân, cùng cô ấy bước đến chỗ phân loại rác dưới lầu.
Vứt rác xong thì hai người quay về.
Bầu không khí yên lặng, có hơi xấu hổ.
Lương Tân Hòa nhìn Ninh Hi bằng khóe mắt, cô ấy mặc một chiếc áo thun free size màu trắng, váy dài bằng cotton mỏng màu xám, cột tóc lên, dùng một cái kẹp cá mập vuông màu trắng kem.
Đơn giản, lười nhác nhưng không mất đi sự nữ tính.
Trong trí nhớ, thì tính cách người này hình như là hướng nội, có chút ngại giao tiếp, trông cô ấy cũng không có ý muốn tán gẫu. Thế nhưng đến tận khi vào lại thang máy mà cũng không gặp được người thứ ba, cứ im lặng như vậy sẽ càng cảm thấy xấu hổ hơn.
“Khụ,” Lương Tân Hòa vỗ vỗ khuỷu tay mình, “Cô Ninh này, cô cũng ở đây sao?”
Đây không phải là đang nói xàm sao? Cô ấy còn đang đi chung thang máy với mày đây này.
“À, vâng.” Ninh Hi quay qua, “Cô chuyển đến đây sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng, như lông hồng trôi nổi.
Không biết vì sao Lương Tân Hòa lại thầm thở phào, cũng cười nói: “Vâng, đúng vậy, tạm thời tôi đang thuê chỗ này.”
Ninh Hi gật đầu, lại giơ tay đẩy mắt kính.
Tây Thành có đến mười khu trực thuộc, dân cư ước khoảnh một triệu người. Bắt đầu từ đầu tháng ba đến cuối tháng năm, thời gian ngắn ngủi chưa đầy 90 ngày này mà hai cô lại có thể tình cờ gặp được nhau nhiều đến như vậy.
Lương Tân Hòa chưa từng gặp duyên phận đến vậy, cô cảm thấy rất hiếm lạ. Cảm giác như là vận mệnh của Thượng Đế đang đẩy đáp án của bài kiểm tra đến trước mặt bạn vậy —— người trước mặt này sẽ là một người rất quan trọng với bạn.
Nhưng có lẽ chỉ mình cô nghĩ vậy thôi chăng?
Lương Tân Hòa liếc nhìn Ninh Hi, không đọc được bất kỳ cảm xúc tương tự nào từ mặt cô ấy.
“Vậy sau này là hàng xóm rồi” —— Những lời này lướt qua lưỡi cô nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Thang máy lại im lặng lần thứ hai, chỉ có hai con số 15 và 20 ở phần bấm nút là sáng.
Tiếng “Ding dong” vang lên nhanh chóng, số 15 tối sầm, Ninh Hi nhấc chân bước ra ngoài.
Lương Tân Hòa mấp máy môi: “Hẹn gặp lại, cô Ninh.”
Cô ấy họ Ninh, chắc không nhầm đầu nhỉ?
Ninh Hi hơi dừng lại, gần như không thể nhận thấy, cặp kính nghiêng nghiêng, giọng điệu ôn hòa: “Hẹn gặp lại, cô Lương.”
Cửa đóng lại, thang máy tiếp tục đi lên.
Lương Tân Hòa thở hắt ra, mỉm cười.
Về lại nhà, tắm rửa và chăm sóc một chút, thay đồ xong thì cô trèo lên giường, trên đầu giường để một bóng đèn ngủ nhỏ.
Chăn đệm lạ lẫm, hơi thở cũng xa lạ, cô cài báo thức xong thì đặt điện thoại qua một bên. Lao động một ngày, chân tay rã rời.
Cô nhanh chóng ngủ thiếp đi vào ngày đầu tiên dọn vào nhà mới.