Chương 22 - Xin sư tổ rời núi
Một đợt mưa nữa trút xuống, kỳ thi hạ chí ngày càng gần, mặc dù năm nay
vẫn chưa thông báo quy tắc, nhưng đệ tử các phong đã bắt đầu tích cực
chuẩn bị cho kỳ thi, sẵn sàng khiêu chiến kỳ thi mười năm một lần.
Bởi vì biết trước kết quả trong nguyên văn, Thịnh Ý vốn không lo lắng,
nhưng từ khi nhớ chuyện Cố Kinh bỏ lỡ cơ duyên vì mình, cô lại bắt đầu
lo lắng.
Trận đấu này cực kỳ quan trọng với hắn, liên quan trực
tiếp đến cốt truyện tiếp theo. Trong truyện hắn đạt hạng nhất mới có cơ
hội gặp sư tổ một lần, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng sư tổ, sau này sư tổ vân du mới đưa tu vi cả đời mình cho hắn.
Cũng nhờ đống tu vi này, nam chính mới hoàn toàn thức tỉnh năm đạo linh căn, nhảy vọt
trở thành thiên tài mạnh nhất giới tu tiên.
Nếu như nói đan Cửu
Chuyển Duyên Thọ mà U Sơn cư sĩ tặng là món khai vị, vậy thì quà của sư
tổ là Mãn Hán toàn tịch. Nếu như bỏ lỡ, Thịnh Ý sợ hắn không thể phi
thăng trước khi thế giới sụp đổ.
Mặc dù tu vi hắn cao hay thấp
cũng không ảnh hưởng đến hiệu quả song tu, nhưng nếu hắn phi thăng không được, cho dù cô dựa vào song tu mà phi thăng cũng không ai chắn lôi
kiếp cho cô.
Thịnh Ý càng nghĩ càng sầu, cuối cùng nhìn Cố Kinh đang giúp cô cắt giấy bùa.
“… Sao thế?” Cố Kinh Thời cảnh giác.
Vẻ mặt Thịnh Ý hiền từ: “Trước khi kiểm tra bắt đầu, ngươi có thể đạt Kim Đan hậu kỳ, cũng thức tỉnh Thủy linh căn, đúng không?”
Cố Kinh Thời: “…”
Sau khi im lặng một lúc lâu, hắn khó khăn nói: “Hình như chỉ còn hai tháng nữa là thi rồi.”
“Đúng thế, ta tin ngươi nhất định làm được.” Thịnh Ý dịu dàng nói.
Cố Kinh Thời: “…”
Thịnh Ý nói một câu, Cố Kinh Thời bắt đầu tu luyện ngày đêm, thỉnh thoảng
muốn lười biếng, vừa mở mắt đã thấy cô đang nhìn mình chằm chằm, thiếu
chút nữa ngã khỏi ghế thiền.
“Kinh Thời, ta chỉ có thể dựa vào ngươi.” Thịnh Ý thở dài.
Áp lực của Cố Kinh rất lớn: “Ta sẽ cố gắng.”
“Ngoan.” Thịnh Ý cười cổ vũ.
Sau một tháng tu luyện cực khổ, trước kỳ thi lớn là kỳ thi nhỏ. Kỳ thi nhỏ
dựa vào trình độ bình quân từng người của các phong, ai đủ yêu cầu thì
có thể ở lại, cũng có thể tham gia kiểm tra tiếp theo, không đủ tiêu
chuẩn thì tự động giáng xuống phong khác.
Trên Khảm Phong chỉ có
tôi tớ tạp vụ, không yêu cầu về tu vi và tư chất, vì vậy miễn thi. Mặc
dù không cần phải thi, nhưng đến ngày thi nhỏ, tinh thần mọi người vẫn
căng thẳng như thể người tiếp theo vào thi là mình.
Cố Kinh Thời
lo lắng cả ngày, tiếp tục tu luyện mấy canh giờ, đến khi tiếng chuông
thông báo kết thúc kiểm tra vang lên, cuối cùng hắn cũng không nhịn được quay qua nhìn Thịnh Ý đang ngồi xem bên cạnh.
“Ra ngoài chút đi.” Thịnh Ý thở dài.
Cố Kinh Thời vui sướng kéo cô chạy ra ngoài, trong nháy mắt tiếp xúc cơ
thể, Thịnh Ý lại nhìn thấy vầng sáng yếu ớt quanh người hắn.
Không đúng, hình như mạnh hơn trước đây một chút, chẳng lẽ do gần đây siêng năng tu luyện à?
Cố Kinh Thời kéo cô chậm rãi tản bộ, vô tình đi tới trước sơn môn thì thấy hai bên đường đã đông nghịch người, tốp năm tốp ba chuyện trò, có người nói gì đó, cả đám cười vang lên.
“Bọn họ đang làm gì thế?” Thịnh Ý tò mò.
Đáy mắt Cố Kinh hiện lên tia chán ghét, kéo cô rời đi: “Chúng ta đi dạo trong vườn đi.”
Vừa dứt lời trên mấy ngọn núi xa xôi lóe lên ánh sáng mờ, nhanh đến mức Thịnh Ý cho rằng mình nhìn lầm.
“Đó là cái gì?” Thịnh Ý tò mò.
Cố Kinh Thời nhìn theo tầm mắt của cô, bỗng không biết nên giải thích với
cô thế nào, đang rối rắm thì ngoài sơn môn có mấy bóng người xuất hiện.
Trong Phùng Nguyên Tông ngoại trừ Chủ Phong, mấy ngọn núi còn lại lần lượt
đặt là Càn, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm. Đồng phục mỗi một ngọn núi đều có màu khác nhau, Thịnh Ý vừa nhìn đã biết mấy người này là đệ tử Tốn Phong.
Sau khi mấy người xuất hiện, tiếng bàn tán xung quanh càng lớn, vẻ mặt đầy
ác ý chỉ chỏ, Thịnh Ý nhớ đến quy tắc kiểm tra nhỏ, trong lòng hiểu
ra…
Mấy người này hẳn là không đạt tiêu chuẩn, từ Tốn Phong đày về Khảm Phong.
Nơi có giai cấp sẽ có mâu thuẫn, ngày thường mâu thuẫn ẩn đi không dám ngoi lên, nhưng một khi người phía trên rơi xuống cùng cấp bậc với mình,
những oán khí ẩn sâu trong đáy lòng từ lâu có đường phát tiết.
“Mấy kỳ thi nhỏ dễ như vậy mà vẫn có người không qua, các ngươi nói xem mấy người này kém đến mức độ nào?” Có người châm chọc.
Một người khác lập tức tiếp lời: “Còn không phải tự cho mình bất phàm, ngày thường khinh thường cái này khinh thường cái kia, sai khiến người Khảm
Phong chúng ta như nô tài, kết quả thì sao nào? Không phải mình cũng
thành nô tài đó thôi.”
Những người bị chế giễu sắc mặt đỏ bừng, dần dần dừng lại ở trước cửa phong.
“Sao không vào? Không thấy sư huynh ở đây chờ à?” Một lão già 50 tuổi chỉ
đạt Luyện Khí cười, lộ hàm răng vàng: “Ngày lành còn nhiều, cũng không
biết có hầu hạ người khác được không. Hay là ngươi cứ làm nô tài cho ta
vài ngày, ta sẽ dạy dỗ các ngươi thật tốt.”
Lời nói của hắn khiến cho mọi người cười vang một trận, Thịnh Ý nhíu nhíu mày, định rời đi
với Cố Kinh Thời, ai ngờ ngoài cửa phong có người đột nhiên ra tay, bẻ
gãy cổ lão già kia.
Mọi chuyện xảy ra nhanh chóng khiến tất cả
mọi người im như thóc, Thịnh Ý ngơ ngác nhìn người kia, nhìn thấy một
lớp sương mù mờ ảo trong mắt hắn. Chưa đợi cô nhìn kĩ, Cố Kinh Thời đã
che kín mắt cô.
“Tiểu Ý đừng sợ, không sao cả.” Giọng nói trầm ấm của Cố Kinh Thời vang lên bên tai.
Thịnh Ý nuốt nước bọt, im lặng kéo tay hắn xuống.
“Kiểm tra không đạt tiêu chuẩn thì sao, vẫn đủ lấy mạng các ngươi.” Giọng nói người nọ khàn khàn, ánh mắt quyết liệt: “Cho rằng hôm nay ta đến đây
thì giống đám rác rưởi các ngươi à?”
“Ngươi, ngươi, ngươi sát hại đồng môn, đây là tội lớn!” Có người yếu đuối nói.
Người nọ cười lạnh, đánh một chưởng vào trán mình.
Bốp…
Dường như Thịnh Ý nghe thấy cả tiếng sọ vỡ, sau đó người kia ngã xuống, linh
căn phát ra ánh sáng yếu ớt, sau đó nhanh chóng vụt tắt.
Cô bỗng hiểu được mấy ánh sáng cô vừa thấy là gì.
Một khắc ngắn ngủi đã có hai người chết, cuối cùng Lý Chi Nguyệt cũng thong thả đến muộn, sau khi xử lí thi thể, đưa mấy đệ tử Tốn Phong còn lại
đăng ký đi.
Cố Kinh Thời kéo Thịnh Ý vội vàng rời đi, mãi đến khi vào vườn rau mới dừng lại.
“Không dọa nàng chứ?” Cố Kinh Khi lo lắng hỏi.
Thịnh Ý ngẩng đầu nhìn hắn, môi giật giật, nhưng không nói gì.
Cố Kinh Thời hái một quả cà chua cho cô: “Đây là truyền thống của tông
môn, kiểm tra thất bại cùng lắm thì tự sát, nếu không phải cam chịu rồi
bị cười nhạo châm chọc, phát hiện mình không cam chịu được chỉ có thể tự sát, số người chết trong kỳ thi nhỏ còn nhiều hơn kỳ thi lớn.
“Nếu kiểm tra lớn thất bại vẫn có thể giữ lại vị trí ban đầu, thi nhỏ không
đủ tiêu chuẩn lại bị đày xuống dưới, không chịu nổi cũng là bình
thường.” Thịnh Ý thở dài, đột nhiên tò mò: “Ngươi cũng từng thất bại,
đứng trước cửa phong bị châm chọc à?”
“Đương nhiên là không.” Cố Kinh Thời lập tức phản bác.
Thịnh ý bật cười: “Vậy sao ngươi không ghét đệ tử Tốn Phong?”
Khảm Phong đều là tôi tớ hạ đẳng nhất, mặc dù gánh vác 80% công việc vặt của tông môn, nhưng ngay cả tư cách làm nô tài cho đệ tử nội môn cũng không có, cho nên cho tới bây giờ đều chỉ có Tốn Phong là đệ tử ngoại môn sai khiến bọn họ, bọn họ cũng chỉ oán hận Tốn Phong.
“Ghét, nhưng
cách ta trả thù là tu luyện thật tốt, đánh bại bọn chúng lúc chúng đang
trên đỉnh cao chứ không phải ngồi không, chờ khi bọn chúng rơi vào hoàn
cảnh giống mình rồi buông lời nhục mạ.” Cố Kinh Thời nói những điều này, vẻ mặt không giấu nổi kiêu ngạo.
Khảm Phong cằn cỗi tài nguyên,
việc nặng làm mãi không hết cũng không mài mòn tâm tính của hắn, mặc dù
đã trải qua rất nhiều thăng trầm vẫn duy trì kiêu ngạo ban đầu, chỉ
riêng tâm tính, chỉ sợ không ai có thể sánh với hắn.
Thịnh Ý vỗ vai hắn: “Có chí khí.”
“Đương nhiên.” Cố Kinh Thời đắc ý.
Thịnh Ý mỉm cười: “Vậy nên nghỉ ngơi đủ rồi thì tu luyện đi, đừng trễ nải chuyện trả thù.”
Cố Kinh Thời: “…”
Mặc dù rất hy vọng Cố Kinh Thời nhanh chóng đột phá Kim Đan hậu kỳ, nhưng
tận mắt chứng kiến một tu giả ngã xuống vẫn tác động lớn đến Thịnh Ý.
Tối hôm đó, cô nấu năm sáu món ăn, đặt đầy cái bàn hẹp.
“… Sao thế?” Cố Kinh Thời cảnh giác nhìn thức ăn trên bàn.
Thịnh Ý: “Sao gì chứ, cho ngươi ăn đấy.”
“Tốt bụng vậy à?” Cố Kinh Thời không bỏ qua nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống bàn.
Thịnh Ý gắp cho hắn một ít thức ăn: “Không phải thấy gần đây ngươi tu luyện
vất vả nên làm chút đồ ngon đãi ngươi sao. Đêm nay đừng tu luyện, ngủ
một giấc thật ngon, thả lỏng một chút.”
Cố Kinh Thời khựng lại, hiểu ra: “Nàng thấy chuyện ban ngày nên sợ lòng ta rối bời à?”
“Cũng một phần do vậy.” Thịnh Ý thừa nhận. Mặc dù biết nam chính co được giãn được, khẽ không bị chút khó khăn này đánh bại, nhưng Cố Kinh Thời là
người sống sờ sờ, cô vẫn cảm thấy hơi lo lắng.
Cố Kinh Thời cười: “Yên tâm đi, ta không bị vậy đâu, còn nguyên nhân khác thì sao?”
Thịnh Ý dừng đũa, suy tư nhìn hắn.
“… Nhìn gì thế?” Cố Kinh Thời lại hồi hộp.
Thịnh Ý nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, dịu dàng nói: “Ta sợ ngươi sẽ hận ta.”
Cố Kinh Thời: “…”
“Ngươi chưa từng nghe thoại bản ở rể à? Nhạc phục đưa tiền sinh hoạt, con rể
sống một đời giàu sang nhưng không được sinh con, vì mấy lời nói khó
nghe của nhạc phụ mẫu và thê tử mà ghi hận trong lòng.” Thịnh Ý thở dài: “Ta sợ mình ép ngươi quá, ngươi sẽ hận ta.”
Cố Kinh Thời không nói gì nửa ngày, nói: “Ta không phải loại người đó.”
“Thật à?” Thịnh Ý nhướng mày.
“Đương nhiên.” Cố Kinh Thời lập tức nói: “Cố Kinh Thời ta không phải là loại
người vô lương tâm, hơn nữa ta thích nàng quản ta, nàng càng quản ta
càng thích.”
Nói đến đây, hắn bỗng hơi ngượng ngùng, ánh mắt cũng lảng tránh, không dám nhìn cô.
Bầu không khí bỗng vi diệu, môi Thịnh Ý giật giật, đang định nói chuyện thì thấy hắn lấy hết dũng khí nói: “Mỗi lần nàng quan tâm ta, ta cảm thấy
mình không phải là đứa trẻ mồ côi không ai thèm.”
Thịnh Ý: “…” Hình như câu này sai sai chỗ nào ấy.
Cố Kinh cũng ý thức được, vội vàng giải thích: “Ta không có ý đó, ý của ta là nàng rất giống mẹ ta… Không phải ta nói nàng giống mẹ ruột ta, mẹ
ta đã chết từ lâu, ta cũng không biết bà ấy trông thế nào… Ai da,
không nói được, ta chỉ nói cảm giác thôi, hiểu không?”
Hắn vất vả giải thích nửa ngày, trên đầu sắp đổ mồ hôi, Thịnh Ý nói: “Không nói
chuyện ta năm nay mười tám, ngươi hai mươi tư. Cứ nói quan hệ của chúng
ta đi, đã sắp thành thân rồi, ngươi xem ta là mẹ có hợp không?”
“Sao lại không hợp, tân nương cũng là nương (mẹ) mà!” Cố Kinh Thời trả lời.
Thịnh Ý: “…”
Có lẽ biểu cảm của cô quá câm nín, Cố Kinh Thời bị chọc cười, nắm tay cô
lắc lư: “Ý ta là từ khi biết nàng, ta giống như có nhà.”
Hắn lớn
lên một mình, cũng đã tưởng tượng rằng nếu hắn có gia đình, hắn sẽ trở
thành một người chồng tuyệt vời, có thể che chở cho người vợ yếu đuối.
Nhưng bây giờ có nhà thật, hắn bị Thịnh Ý quản, bỗng muốn làm con của
cô.
“Vậy cũng khá đúng.” Thịnh Ý rút tay ra, hai người nhìn nhau, đều nhịn không được cười.
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi nhanh chóng qua đi, Cố Kinh Thời tiếp tục cần
cù tu luyện, theo tu vi dần dần tiến giai Kim Đan hậu kỳ, quy tắc khảo
hạch năm nay cũng xuất hiện.
“Nếu ba người một tổ thì thắng thua
gì nữa chứ, toàn bộ Khảm Phong có mấy người có thể ghép đội chứ, không
muốn chúng ta vào Tốn Phong thì nói thẳng, cần gì phải vòng vo như vậy.” Nam nhân gần đây vừa đột phá Trúc Cơ hậu kỳ tức giận nói.
Người
bên cạnh cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, nếu khiêu chiến một mình còn có
cơ hội thắng. Nếu đánh đội ba người thì chẳng khác thì ta gánh thêm hai
cục tạ đánh nhau với ba đệ tử Tốn Phong thực lực mạnh mẽ, cái này khác
thì chịu thua chứ?”
Mọi người phẫn nộ như thể mình là một trong hai “cục tạ” kia.
Cố Kinh Thời cẩn thận đọc quy tắc trên bảng một lần, quay đầu nói với
Thịnh Ý: “Quy tắc cũng không thay đổi nhiều, vẫn là khiêu chiến theo thứ tự các phong. Trận này là Khảm Phong chọn Tốn Phong, chọn đối thử xứng
tầm, thắng thì có thể ở lại Tốn Phong, có thể tiếp tục khiêu chiến Chấn
Phong.”
Dứt lời, hắn dừng lại: “Nhưng quy tắc thay đổi chút,
trước kia đều là thách đấu cá nhân, lần này lại là ba người một nhóm, tỷ lệ thắng giảm khá nhiều.”
Khảm Phong đều là mấy người bị các
phong khác đào thải, người có thể đấu một trận với Tốn Phong chỉ đếm
trên đầu ngón tay, lại càng không phối hợp, tỉ lệ thắng có thể nói giảm
đi rất nhiều.
Thịnh Ý biết cốt truyện, đương nhiên cũng biết
chuyện thay đổi quy tắc. Thấy Cố Kinh nhíu mày, vừa định lên tiếng an
ủi, bên tai đã truyền đến giọng nói quyến rũ: “Kinh Thời.”
Thịnh Ý và Cố Kinh Thời quay đầu lại, thấy Lý Chi Nguyệt khoan thai đi đến.
Đồng phục của ở Khảm Phong là áo cúc tay ngắn, màu tối như màu đất, chỉ có
nàng ta mặc váy thêu hoa mẫu đơn, ngoài là áo khoác màu hồng nhạt, tựa
như bông hoa nở rộ đẫm sương mời gọi người hái.
Đẹp thật, Thịnh Ý sờ tay áo đã mòn của mình, cảm thán.
“Kinh Thời, ta có chuyện muốn nói với đệ.” Lý Chi Nguyệt lướt qua cô, dịu dàng nhìn Cố Kinh Thời.
Phản ứng đầu tiên của Cố Kinh Thời là nhìn Thịnh Ý, tựa như hỏi ý kiến của cô, Thịnh Ý nói: “Nhìn ta làm gì?”
Sợ chưa kéo đủ kẻ thù cho cô à?
“Thịnh cô nương, ta muốn nói chuyện với Kinh Thời, có được không?” Dường như lúc này Lý Chi Nguyệt mới nhìn thấy cô.
Thịnh Ý chớp mắt, đồng ý.
“Có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi.” Cố Kinh Thời nói.
Lý Chi Nguyệt vốn định đưa hắn sang bên cạnh nói, nàng ta khựng lại, đành
phải nói rõ lý do đến: “Ngươi đọc quy tắc kiểm tra chưa?”
“Ngươi muốn lập đội với ta?” Cố Kinh Thời liếc mắt đã nhìn thấu.
Lý Chi Nguyệt cười gật đầu: “Đệ, ta và Vương Xuân, ba người chúng ta thế nào?”
Bây giờ người có tu vi cao nhất Khảm Phong là Cố Kinh Thời, đã là Kim Đan
hậu kỳ, thứ hai và ba là Lý Chi Nguyệt và Vương Xuân, hai người này đều
là Kim Đan sơ kỳ, Khảm Phong lớn như vậy cũng chỉ có ba người đạt Kim
Đan.
Trong nguyên văn cũng chọn đội như vậy, nếu Cố Kinh Thời đồng ý thì Thịnh Ý cũng không bất ngờ…
“Không được.”
Thịnh Ý sửng sốt.
“Tại sao không được?” Lý Chi Nguyệt cũng khó hiểu: “Đệ còn lựa chọn nào tốt hơn à?”
“Có chứ.” Cố Kinh Thời nói xong nhìn Thịnh Ý.
Thịnh ý “…”
Im lặng một lúc, cô cẩn thận lên tiếng: “Người ngươi chọn không phải là ta chứ?”
“Đúng vậy.” Cố Kinh Thời gật đầu.
Thịnh Ý: “…” Đợi đã, trong truyện cũng không có chuyện này mà!
“Kinh Thời, ngươi chắc chứ? Không nói đến chuyện tu vi của Thịnh cô nương chỉ là Trúc Cơ.” Lý Chi Nguyệt liếc nhìn Thịnh Ý: “Mặc dù nàng có tu vi
nhưng không biết dùng linh lực, có khác gì người phàm chứ, ngươi muốn
hợp tác với nàng ta ư?”
“Đúng vậy.” Cố Kinh Thời lại gật đầu.
“Ngươi…”
“Ngươi đợi đó đã.” Thịnh Ý cắt lời Lý Chi Nguyệt, kéo Cố Kinh Thời đến một nơi không người, lúc này mới thì thầm: “Ngươi điên à? Vì sao muốn lập đội
với ta?”
“Nàng cũng là tu giả mà, vì sao không được lập đội với nàng?” Cố Kinh Thời thắc mắc.
Kỳ thi quy định Luyện Khí trở lên mới được tham gia. Trong truyện lúc này
nữ chính chưa song tu với nam chính, chỉ là người phàm nên không tham
gia. Bây giờ cô đã là Trúc Cơ hậu kỳ, nói ra cũng là tu giả, nhưng…
“Ta không thể dùng tu vi, ngươi cũng biết mà.” Thịnh Ý bất đắc dĩ.
Dù là nữ chính hay là cô, chưa nói đến linh căn hỗn tạp, trời sinh yếu hơn người thường, xác định không thể dùng linh lực. Trong nguyên văn, lúc
phi thăng nữ chính có tu vi vô tận trong người nhưng vẫn là một nữ tử
yếu đuối trói gà không chặt.
“Không sao, ta sẽ bảo vệ nàng.” Cố
Kinh Thời kiên nhẫn giải thích: “Mấy phong khác không giống Khảm Phong,
chỉ cần làm việc là có thể ở lại. Chỉ cần thắng kiểm tra, đi mấy phong
khác mới chính thức trở thành đệ tử Phùng Nguyên tông.”
Thịnh Ý vẫn từ chối: “Không cần, ngươi lập đội với hai người kia đi, ta đi theo ngươi là được rồi.”
“Không được, đãi ngộ của đệ tử và người thân đệ tử không giống nhau, nếu đã có cơ hội thay đổi địa vị thì đương nhiên không thể bỏ lỡ.” Cố Kinh Thời
trấn an cô: “Yên tâm đi, đến lúc đó ta sẽ bảo vệ nàng, sẽ không để nàng
bị thương.”
Hắn nói xong, không cho cô cơ hội phản bác, lập tức đi từ chối Lý Chi Nguyệt.
“Kinh Thời, bây giờ không phải lúc bốc đồng đâu.” Lý Chi Nguyệt nhíu mày.
Cố Kinh Thời nhún vai: “Không phải bốc đồng, thê tử ta đã đủ tư cách, ta không thể không dẫn theo nàng.”
Lý Chi Nguyệt thấy khuyên hắn không được, lại tạo áp lực cho Thịnh Ý: “Thịnh cô nương, ngươi cứ nhìn hắn làm loạn thế à?”
“Ta…”
“Đây là quyết định của ta, không liên quan đến nàng ấy.” Cố Kinh Thời bảo vệ người sau lưng.
Lý Chi Nguyệt giận đến mức mặt mũi vặn vẹo trong chớp mắt, cũng nổi nóng: “Được thôi, ta mặc kệ ngươi.”
Nói xong lập tức đi tìm đồng đội mới.
Cố Kinh Thời nhìn bóng nàng ta biến mất, lúc này mới nhìn Thịnh Ý: “Sao nào, ta nói sẽ bảo vệ nàng mà?”
“… Ngươi mà có bản lĩnh vậy à?” Thịnh Ý dở khóc dở cười.
Ở Khảm Phong không ai không biết Thịnh Ý cô là đồ bỏ đi có tu vi nhưng
không dùng được. Lúc này nghe thấy hắn và Thịnh Ý muốn kết minh với
mình, mặc dù muốn ôm đùi nhưng cũng bắt đầu do dự.
Dù sao hắn cũng mang theo cục tạ nặng như thế, đến lúc đó chắc chắn bị phân tâm, hơi sơ ý thôi là có thể thua cả bàn cờ.
Thịnh Ý thấy mọi người sôi nổi tìm đồng đội, bỗng cảm thấy vừa bực vừa buồn
cười: “Chờ lúc không đủ ba người thì xem ngươi thi thế nào.”
“Chắc chắn sẽ có người tới.” Cố Kinh thời khẳng định: “Đợi đó.”
Vừa nói xong, Lý Chi Nguyệt đi một vòng không tìm được đồng đội thích hợp
quay lại, còn dẫn theo Vương Xuân, dường như muốn khuyên Cố Kinh Thời
tiếp.
Cố Kinh Thời cũng nhìn ra, cắt ngang trước khi hai người
kia nói: “Ta đã quyết định rồi, bây giờ trong đội chỉ còn một người, hai người các ngươi ai vào đây?”
Chỉ một câu đã đảo ngược tình thế, Vương Xuân đang định khuyên hắn lập tức nói: “Ta.”
Lý Chi Nguyệt thấy thế thì nóng nảy: “Là ta tới trước.”
“Ta có kinh nghiệm thực chiến hơn.” Vương Xuân trầm giọng nói.
“Ngươi.”
“Đừng cãi nữa.” Cố Kinh Thời lập tức ngăn lại.
“Kinh Thời, đệ không thể bỏ ta lại.” Lý Chi Nguyệt tủi thân nhìn hắn.
Cố Kinh Thời hơi do dự, quay đầu nhìn Vương Xuân.
“Ngươi biết hợp tác với ai có lợi hơn.” Vương Xuân thẳng thắn nói.
Cố Kinh Thời không hề do dự, vừa định chọn hắn thì Thịnh Ý nói: “Chọn Lý sư tỷ đi.”
Ba người còn lại đều sửng sốt, Lý Chi Nguyệt phản ứng đầu tiên: “Thịnh cô… Thịnh muội muội, muội chọn ta ư?”
“Ừ, chọn ngươi.” Thịnh Ý gật đầu.
Mặc dù trong lòng Cố Kinh Thời không hiểu, nhưng trước mặt nhiều người như
vậy cũng không phản đối, Vương Xuân thất vọng, lập tức quay đầu rời đi.
“Muội yên tâm, đến lúc đó ta và Kinh Thời sẽ bảo vệ cho muội thật tốt.” Lý
Chi Nguyệt thắng bước đầu, cười đến mức không thấy mặt trời.
Thịnh Ý cũng cười giả: “Nhưng ta có một điều kiện.”
“Muội nói đi.” Lý Chi Nguyệt vội nói.”
Thịnh Ý: “Còn chưa đến một tháng nữa là thi rồi, trong thời gian này Kinh Thời phải chuyên tâm tu luyện.”
“Ta hiểu, ta sẽ giao vườn rau cho người khác.” Lý Chi Nguyệt đồng ý.
Thịnh Ý chỉ cười, không nói gì.
“Việc cắt lá bùa cũng giao cho người khác, muội nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi, đến
lúc đó khỏe mạnh đi thi.” Lý Chi Nguyệt cao thượng nói.
Thịnh Ý hài lòng, lập tức khen nàng ta vài câu.
Ba người giao báo cáo danh sách lên, đội ngũ cũng xem như đã quyết xong.
Lý Chi Nguyệt hài lòng rời đi, hai người Thịnh Ý cũng về phòng mình.
“Không phải nàng muốn ta cách xa nàng ta ra à, sao lại muốn hợp tác?” Cuối
cùng Cố Kinh Thời cũng hỏi: “Là vì tạm thời không cần làm việc ư?”
“Cũng không hẳn.” Thịnh Ý nhìn hắn: “Vì chuyện khác nữa?”
“Chuyện gì?” Cố Kinh Thời tò mò.
Thịnh Ý ngoắc ngón tay, hắn lập tức duỗi đầu đến.
“Không nói cho ngươi.” Cô nhỏ giọng.
Cố Kinh Thời: “…”
Hắn càng tò mò hơn, đáng tiếc dù hỏi thế nào cũng không có đáp án.
Kỳ thi vừa thông báo quy tắc, không bao lâu sau là hạ chí, vòng đầu của kỳ thi cũng đến theo.
Kỳ thi tùy chọn đối thủ xứng đầu, mặc kệ tu vi cao hay thấp, cuối cùng vận may vẫn là năng lực quan trọng nhất.
Đối thủ đầu tiên là một Kim Đan trung kỳ, hai Trúc Cơ hậu kỳ, thắng khá dễ
dàng. Tâm trạng Lý Chi Nguyệt khá tốt, mặc dù Thịnh Ý chỉ ngồi chơi bên
cạnh lôi đài chờ thắng, nàng ta cũng không quan tâm.
Đến khi đụng đội thứ hai thì không còn may mắn vậy nữa, là ba Kim Đan trung kỳ.
Lý Chi Nguyệt và Cố Kinh Thời phải đối phó với ba người, mặc dù tu vi Cố
Kinh Thời cao nhưng đối thủ lại nhiều người hơn, trận đấu bỗng giằng co.
Thời gian trôi qua, mọi người cũng dần mỏi mệt, một người bên đối thủ bỗng
chú ý Thịnh Ý đang đứng cạnh lôi đài, cầm kiếm đâm về phía cô. Cố Kinh
Thời đang phối hợp với Lý Chi Nguyệt hoảng hốt, lập tức thả Lý Chi
Nguyệt lại, đâm về phía đối thủ.
Keng…
Kiếm chạm nhau
phát ra tiếng đinh tai nhức óc, Cố Kinh Thời quay người đá văng đối
phương, thuận tay kéo Thịnh Ý suýt rơi xuống rôi đài.
“Nàng không sao chứ?” Hắn lo lắng hỏi.
Thịnh Ý vỗ ngực, hồn bay phách lạc: “Không sao…”
“Không sao thì tốt, nàng trốn đi.” Cố Kinh Thời gật đầu.
Thịnh Ý gật đầu, đang định bảo hắn cẩn thận thì bên kia đã truyền đến tiếng Lý Chi Nguyệt tức muốn hộc máu: “Cố Kinh Thời!”
Cố Kinh Thời bị dọa nhảy dựng, lúc này mới nhớ ra trong đội còn một người, vì thế bảo Thịnh Ý trốn sang bên cạnh, còn mình chạy qua hỗ trợ.
Sau chuyện này, đối thủ cũng biết nhược điểm của bọn họ là gì, vì thế một
người tấn công Thịnh Ý để dẫn dụ Cố Kinh Thời, hai người kia phụ trách
đối phó Lý Chi Nguyệt. Cố Kinh Thời rơi vào đường cùng, chỉ có thể kéo
Thịnh Ý vào vòng chiến, thực lực khó tránh suy yếu đi.
“Bảo nàng ta đi xuống!” Lý Chi Nguyệt bực bội nói: “Đừng để nàng liên lụy chúng ta!”
Ba đấu ba, chỉ cần người cuối cùng đứng trên lôi đài là đội bọn họ, Thịnh Ý xuống sớm thì bọn họ có thể nhẹ nhàng chút.
“Không được, lôi đài quá cao.” Cố Kinh Thời từ chối.
Thịnh Ý nhìn lôi đài cao khoảng 10m, im lặng gật đầu, Lý Chi Nguyệt nổi điên.
Trận này vất vả thế cuối cùng vẫn thua. Sắc trời tối dần, váy hoa trên người Lý Chi Nguyệt bị linh lực đánh đến rách tung tóe, búi tóc cũng thành ổ
gà. Còn Thịnh Ý ngay cả đai lưng cũng chưa loạn.
Nàng ta bực bội nhíu mày, nhân lúc Cố Kinh Thời đi báo thành tích, lạnh mặt nói: “Ngươi đừng mặt dày như vậy được không?”
Thịnh Ý vừa móc bánh gừng trong ngực ra chuẩn bị ăn: “… Hả?”
“Ta và Cố Kinh Thời vừa liều mạng, ngươi còn có tâm trạng ăn uống?” Lý Chi
Nguyệt thấy dáng vẻ hoang mang của cô, càng phiền lòng hơn.
Thịnh Ý im lặng một lát: “Ta vừa lấy ra ăn thôi.”
“Vậy ngươi vẫn còn mặt mũi ăn à?” Lý Chi Nguyệt phiền lòng, hoàn toàn không
cảm thông cho Thịnh Ý: “Không biết bọn ta thua à? Nếu không phải do
ngươi, bọn ta đã thắng rồi.”
Khóe miệng Thịnh Ý cong lên, nghĩ
thầm do ngươi không biết tiết tấu của cốt truyện. Mấy kiểu thi ba thắng
hai này, chắc chắn phải thi ba trận mới quyết định thắng bại, nếu không
bày ra cái ba thắng hai làm gì?
“Cho dù hôm nay Vương Xuân cùng tổ với các ngươi thì cũng thua.” Thịnh Ý chân thành nói.
Hiển nhiên Lý Chi Nguyệt đã nhận định cô không biết xấu hổ mà giảo biện,
thấy Cố Kinh Thời quay về, vội vàng nói một câu: “Đồ rác rưởi, phàm là
người có lòng tự trọng thì trận sau chủ động nhảy xuống lôi đài đi.”
Thịnh Ý: “…” Tức quá, bánh gừng cũng nuốt không trôi.
Sau khi về, Cố Kinh Thời thấy tâm trạng của cô không tốt, sờ đầu cô an ủi:
“Đừng áy náy, còn một trận nữa, chắc chắn chúng ta có thể thắng.
Thịnh Ý: “…” Ta áy náy cái rắm, vốn dĩ trong truyện các ngươi thua trận này mà? Đâu liên quan gì đến ta!
Cô nhìn vẻ mặt khoan dung của Cố Kinh Thời, lại nhìn vẻ mặt kinh thường của Lý Chi Nguyệt, tức giận cất bánh gừng đi.
Ba trận đã đánh hai trận, một thắng một thua, có thể trở thành đệ tử ngoại môn của Phùng Nguyên Tông hay không phải xem trận cuối cùng.
Ba người nghỉ ngơi một lúc rồi quay lại lôi đài, đối thủ cũng nhanh đến.
Là một Kim Đan trung kỳ và hai Kim Đan hậu kỳ, dù là đệ tử nội môn cũng khó đạt được tu vi này, huống chi nơi này là Tốn Phong.
Sau khi thấy tu vi đối phương, mặt mũi Lý Chi Nguyệt trắng bệch, vẻ mặt Cố
Kinh Thời cũng âm trầm. Sau khi thấy ba người, đối thủ đều bật cười,
hiển nhiên đã nắm chắc thắng lợi.
“Đồ Khảm Phong kia, ta khuyên
các ngươi nên đầu hàng đi, nếu không đao kiếm không có mắt, nếu bị
thương thì Khảm Phong không có thuốc chữa cho các ngươi đâu.” Một tên
râu xồm kiêu căng nói.
Cố Kinh Thời cười lạnh: “Nếu Tốn Phong có thuốc tốt thì ta sẽ cố gắng cho các ngươi uống nhiều một chút.”
Thịnh Ý hài lòng gật đầu, giao lưu kết thúc, chính thức khai chiến.
Quả nhiên lúc vừa bắt đầu khai chiến, đủ loại linh lực và chiêu kiếm khác
nhau xuất ra, Thịnh Ý được kết giới của Cố Kinh Thời bảo vệ, nhưng trong tình hình như vậy cũng bị lan đến gần, chỉ có thể cẩn lận trốn đi.
Cố Kinh Thời và Lý Chi Nguyệt, một người Kim Đan hậu kỳ, một Kim Đan trung kỳ. Tu vi đã bị đối thủ áp chế, hơn nữa còn thiếu một đồng đội phối
hợp. Từ lúc bắt đầu đã rơi vào thế bị động, chỉ có thể kéo dài thời
gian.
Tiếp tục như vậy thì thua chắc, Lý Chi Nguyệt vẫn có thời gian nổi giận, quát Thịnh Ý: “Rác rưởi, nhanh cút xuống đi!”
Thịnh Ý nhìn nàng ta, chạy nhanh vào vòng chiến, Cố Kinh Thời vội vàng chắn
trước mặt cô: “Tiểu Ý, nàng đừng quậy nữa, nơi này nguy hiểm lắm.”
“Thấy tên râu xồm kia không?” Thịnh Ý hỏi.
Cố Kinh Thời: “?”
“Đâm mắt hắn.” Thịnh Ý nói xong, thấy hắn vẫn đang sững sờ, lập tức quát: “Nhanh đi.”
Nửa năm qua, cái tính sợ vợ đã in sâu vào máu của Cố Kinh Thời, không nghĩ
gì đâm về phía mắt tên râu xồm, hàn quang lóe lên, râu xồm vội vàng né
tránh, nhưng Thịnh Ý không cho hắn cơ hội đó: “Dùng Lưu Quang thuật! Đâm huyệt Thiên Trung của hắn.”
Cố Kinh Thời làm theo, tên râu xồm bại lui, Thịnh Ý hét lên: “Ngay bây giờ!”
Cố Kinh Thời đạp tên đó ra, gã ngã ra khỏi lôi đài.
Thịnh Ý nhanh chóng nhắm hai người kia: “Bọn hắn sắp hết linh lực rồi, mỗi
lần ra chiêu xong đều chậm lại trong chớp mắt, Kinh Thời!”
Cố
Kinh Thời và Lý Chi Nguyệt nhìn nhau, lập tức xông về phía đối thủ, tình thế nhanh chóng thay đổi. Hai người đối thủ tức đến hộc máu, muốn hạ
Thịnh Ý trước, nhưng Cố Kinh Thời và Lý Chi Nguyệt không cho bọn chúng
cơ hội đó, thừa lúc tu vi bọn chúng đình trệ, lập tức tấn công.
Một khắc sau, hai người kia ngã xuống, bọn họ thắng.
Cố Kinh Thời và Lý Chi Nguyệt kiệt sức ngồi bệt xuống đất, chật vật khôi
phục thể lực. Thịnh Ý đi đến gần hai người, đầu tiên nhìn Cố Kinh Thời:
“Ngươi quậy mới đúng.”
Cố Kinh Thời: “…”
Cô lại nhìn Lý Chi Nguyệt: “Ngươi mới là đồ bỏ đi.”
Lý Chi Nguyệt: “…”
Ầm ầm ầm…
Nơi chân trời, tiếng sấm chồng chất, mây đen quay cuồng, một trận mưa to
kéo đến. Khiêu chiến ở Khảm Phong kết thúc, khảo hạch của đệ tử tiên môn cũng chính thức bắt đầu.
Dưới trận mưa to, tông chủ Phùng Nguyên tông là Triệu Kim dẫn theo trưởng lão quỳ dưới Chủ Phong, dựa theo quy
củ mời lão tổ tông: “Kỳ thi của tông môn đã bắt đầu, mời sư tổ rời núi
tọa trấn.”
“Mời sư tổ rời núi tọa trấn.”
“Mời sư tổ rời núi tọa trấn.”
Mưa gió tầm tã, khí thế tràn lan tựa như muối gột trôi thế giới này. Giọng
nói mọi người vang trời, nhưng cũng biết sư tổ chưa bao giờ tham dự, lần này cũng không ngoại lệ.
Sau khi kêu mười mấy tiếng, thấy sơn môn vẫn đóng chặt, lúc này mọi người mới chuẩn bị rời đi theo thói quen.
Nhưng vừa đi được vài bước, sơn môn sau lưng bỗng vang lên tiếng ầm ầm.
Sơn môn mở ra.
Mọi người ngẩn ngơ, đều lộ ra vẻ mặt không dám tin.