Chương 4 - Trước khi chết, ta muốn...
Mẹ kế vừa trở về, Thịnh Ý lập tức ở trong phòng Hề Khanh Trần, trong
thôn rất khó có bí mật, cô mới ở cùng hắn hai ngày, tin đồn đã bay đầy
trời. Đều nói Thịnh Ý bị ma sai quỷ khiến, ban này cũng phóng đãng muốn
lăn lộn với dã nam nhân kia.
Chỉ là tin đồn truyền đi chưa được
hai ngày, xiêm y trang sức đưa vào nhà Thịnh Ý như nước chảy, ngày nào
mẹ kế cũng ăn mặc lộng lẫy, còn định phá ba gian nhà ngói này thành một
căn nhà xa hoa.
Một gia đình nghèo kiết xác bỗng trở nên giàu
sang đương nhiên sẽ khiến mấy người xung quanh để ý, có vài người khôn
nhịn được đã đến hỏi bà ta đã làm chuyện xấu gì mà có nhiều tiền để cậy
quyền như thế.
“Gì mà làm chuyện xấu chứ, đừng nói khó nghe như
thế, chỉ là con gái nhà ta có bản lĩnh, tìm được một người con rể gia
cảnh khá giả mà thôi, hai đứa nó cùng hiếu kính ta.” Khi mẹ kế nói còn
cố ý học theo mấy quý phụ trong thành, nhưng đáy mắt lại không giấu được sự đắc ý.
Người hiểu chuyện thì phỉ nhổ, chớp mắt chuyện chuyện
nam nhân của Thịnh Ý có xuất thân không tầm thường đã truyền ra ngoài,
người lúc trước cười nhạo Thịnh Ý thì mất mặt, muối mặt vô cùng. Mặc dù
trước mặt tỏ vẻ khinh thường, nhưng sau lưng lại đấm ngực dậm chân, hối
hận không kịp nịnh bợ. Có người còn muốn cướp con rể, thỉnh thoảng lại
có cô nương ăn mặc lộng lẫy, đi quanh ba gian nhà ngói.
Lòng
người trong thôn nổi lên gà bay chó sủa, nói cái gì cũng có, Thịnh Ý lại không để ở trong lòng, bởi vì toàn bộ lòng dạ của cô đều đang suy nghĩ
chuyện làm thế nào để tiến thêm một bước với Hề Khanh Trần…
Từ
khi cô và Hề Khanh Trần ở chung phòng đến bây giờ đã bốn năm ngày, hai
người gần như không rời, vậy mà quan hệ lại không tiến thêm một bước
nào.
Mấy ngày nay cô lười vô cùng, dù không làm gì thì trái tim
cũng đau âm ỉ, bệnh tim tái phát cũng không bất ngờ lắm. Trong nguyên
văn có viết bệnh tim của nữ chính sẽ tái phát, vừa đúng khoảng thời gian này.
Bởi vì thuốc không có tác dụng nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đau mười mấy ngày liên tục mới hết, khi có thể xuống giường đã
gầy trơ xương, sau đó cũng mắc bệnh đau đầu, đến khi phi thăng cũng chưa đỡ.
Mặc dù Thịnh Ý lớn lên ở cô nhi viện, nhưng nhờ có vẻ ngoài
xinh đẹp và tài ăn nói nên lớn lên khá may mắn, trở thành kiểm duyệt
viên của một trang web, ngoại trừ hay phải xét duyệt mấy nội dung không
phù hợp khiến mắt hơi đau ra thì chưa từng chịu khổ gì, cô cũng sợ nhất
là chịu khổ, nếu không sẽ không xuyên tới vài ngày đã phải chạy đi tìm
nam chính.
Vừa nghĩ đến bệnh tim sắp tái phát, cô khó mà không
nôn nóng, ngày ngày nhìn Hề Khanh Trần an tĩnh, hận không thể trực tiếp
đẩy ngã hắn.
“Thịnh cô nương.”
Bây giờ hắn suy yếu như
thế, nếu cô ép hắn thì có lẽ có thể thành công nhỉ? Thịnh Ý nhìn chằm
chằm khuôn mặt Hề Khanh Trần như có điều suy nghĩ.
“Thịnh cô nương?”
Thịnh Ý hoàn hồn, vừa ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh kia… Á, sao
cô lại có suy nghĩ kia với tiên tử như này chứ? Cứ chờ tính cách nam
chính quay lại như cũ rồi nghĩ đến chuyện trái pháp luật kia vậy.
“Sao thế?” Thịnh Ý dịu dàng hỏi.
Hề Khanh Trần: “Thời tiết rất đẹp, ta muốn ra sau núi tĩnh tọa.”. Google
t????ang nàу, đọc ngaу không q????ảng cáo { ???????????????? ????????????уện.????N }
Thịnh Ý lập tức đứng dậy: “Ta đỡ ngài đi.”
Hai ngày này luôn luôn mưa, cuối cùng hôm nay cũng hết mưa, ánh nắng mặt trời chiếu
sáng trên lá phong vừa được cơn mưa gột rửa, mạ một lớp ánh sáng vàng
cho lá.
Thịnh Ý đẩy cửa phòng ra, không khí lạnh lẽo ẩn chứa hơi
nước đập vào mặt, cô dùng sức hít một hơi, không khí mát mẻ đi thẳng vào phổi.
“Ngài cẩn thận.” Cô nhắc Hề Khanh Trần bậc thang, đi chậm với hắn.
Tu giả đúng là tu giả, cơ thể hồi phục nhanh hơn người thường, mới vài
ngày ngắn ngủi, vết thương trên người hắn đã đỡ hơn phân nửa, chỉ là vẫn không thể sử dụng linh lực, người nhìn cũng có vài phần suy yếu.
Có lẽ là nội thương vẫn chưa đỡ.
Trong lòng Thịnh Ý thở dài một tiếng, đang hỏi hắn có muốn ăn gì đó rồi mới
đi, vừa ngẩng đầu lập tức nhìn thấy tiểu cô nương nhà hàng xóm đỏ mắt
chạy đi, mà người mẹ kế phiền phức của mình đang đứng trước cửa nhà,
chống thắt lưng như tướng quân vừa thắng trận vậy.
“Xi! Không
biết xấu hổ!” Mẹ kế lại nhổ ngụm nước miếng theo hướng tiểu cô nương vừa chạy đi, vừa quay đầu lại đã thấy Thịnh Ý và Hề Khanh Trần từ trong
phòng đi ra, lập tức thay bộ mặt lấy lòng: “Bây giờ mới mấy giờ chứ, dậy sớm vậy làm gì?”
Thịnh Ý không nói gì, nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, nói: “Con đỡ Hề đại ca ra ngoài đi dạo một chút.”
“Đi đi, đi dạo tốt cho sức khỏe.” Mẹ kế ân cần, nhưng không dám nhìn thẳng
vào Hề Khanh Trần, chỉ nói với Thịnh Ý: “Bây giờ ta sẽ ra ngoài một
chuyến, nếu muốn gì thì cứ nói một tiếng, lúc về sẽ đưa cho hai đứa.”
Vừa thấy biểu hiện của bà ta, Thịnh Ý biết bà ta muốn vào thành đánh bài,
cô cũng không muốn nhiều lời, nhưng nghĩ lại vẫn nói: “Muốn mua hai ngọn nến.”
Ban đêm không có gì chiếu sáng, đối với phàm nhân như cô đúng là bất tiện.
“Này có gì khó chứ, ta mua cho con bốn cái.” Kế mẫu khoát tay áo, nhanh
chóng liếc mắt nhìn Hề Khanh Trần, sau đó tiến đến nói bên tai Thịnh Ý:
“Ta đã giúp ngươi đuổi mấy con hồ ly tinh kia đi rồi, ngươi cũng cẩn
thận một chút, nếu con rể vàng bị cướp đi thì ta sẽ không tha cho
ngươi!”
Người này nói “nhỏ” đến mức cả sân đều nghe thấy, khóe miệng Thịnh Ý giật giật, theo bản năng nhìn phản ứng của Hề Khanh Trần.
Hề Khanh Trần: “…”
Chỉ sau khi nhận thấy ánh mắt của cô mới bình tĩnh nhìn sang, rõ ràng hoàn toàn không quan tâm.
Thịnh Ý vừa buồn cười vừa cảm thấy thất bại, bất đắc dĩ đỡ hắn đi ra ngoài.
Hôm qua vừa mưa một trận, mặt đất còn ẩm ướt, đôi giày vải màu xám của
cô nhanh chóng dính bùn, có vẻ càng thêm dơ bẩn khó coi, mà Hề Khanh
Trần đi một đôi giày trắng, mặc dù đi bùn nhưng không bẩn chút nào. Mặc
dù hai người đi cũng nhau nhưng lại không hợp chút nào.
Thịnh Ý bĩu môi, nghĩ thầm sớm biết thế thì bảo mẹ kế mua thêm một đôi giày.
Hai người chậm rãi đi đến sườn núi, thịnh ý buông cánh tay Hề Khanh Trần
ra: “Ta đi lên trước xem sao, nếu ẩm ướt quá thì đổi chỗ thiền.”
Hề Khanh Trần khẽ gật đầu: “Phiền ngươi rồi.”
Thịnh Ý cười cười, đang định nói cái gì đó, một giọng nói nũng nịu đột nhiên truyền đến: “Thịnh Ý.”
Thịnh Ý sửng sốt một chút, nhìn theo tiếng nói thì thấy Thịnh Thiến Nhi búi
tóc, mặc bộ váy đỏ đi đến. Ở nông thôn, mấy cô nương thường mặc áo quần
xám xịt, mặc dù có mấy người có dáng người đẹp cũng bị kiểu thắt hai bím và bộ áo quần không bóp eo chôn vùi, ngay cả Thịnh Ý cũng không ngoại
lệ.
Mà lúc này, mặc dù mặt mày Thịnh Thiến Nhi không sắc xảo như
cô, nhưng tóc búi cầu kỳ và bộ váy sáng màu đã chèn ép cô. Thịnh Ý vừa
nghĩ đến tính cách trăng hoa của nam chính, lập tức vang lên chuông cảnh báo, đứng chắn trước mặt Hề Khanh Trần.
“Ngươi có việc gì không?” Cô hỏi.
“Không có việc gì thì không thể tìm ngươi à?” Nói với cô nhưng ánh mắt lại bay đến trên người Hề Khanh Trần, trước đây Thịnh Thiến Nhi có thấy Hề
Khanh Trần vài lần ở phía xa xa, khi đó chỉ bị khí độ quanh thân hắn làm cho kinh ngạc. Bây giờ gần đến mức nhìn thấy được khuôn mặt điển trai
của hắn, hai má bỗng đỏ lên.
“Không thể.” Thịnh Ý chặn tầm nhìn của nàng ta.
Đáy mắt Thịnh Thiến Nhi hiện lên một tia bất mãn, vẻ mặt lại tủi thân, cúi
đầu: “Nghe nói ngươi cứ ra sau núi chơi, gần đây ta cũng thấy chán nên
đến tìm ngươi, ngươi không ghét ta chứ?”
Thịnh Ý cười lạnh: “Ghét.”
Thịnh Thiến Nhi nghẹn một chút, lại muốn nói gì đó, Thịnh Ý vội vàng quay đầu lại: “Hề đại ca, hẳn là phía trên không ướt, ngài lên trước đi.”
Hề Khanh Trần khẽ gật đầu, một mình lên sườn núi.
Thịnh Thiến Nhi thấy hắn đi rồi, nóng lòng muốn đuổi theo, Thịnh Ý nhanh tay lẹ mắt, bốc một nắm bùn bôi lên mặt nàng ta.
Thịnh Thiến Nhi bị bôi một đống bùn, tức điên hét chói tai: “Thịnh Ý! Ngươi điên à?”
“Ngươi mới điên ấy.” Thịnh Ý đắc ý hất cằm: “Mau về rửa mặt đi, còn dám để ý
đến Hề đại ca nữa thì ta sẽ bảo mẹ ta đến trước cửa nhà ngươi mắng ba
ngày ba đêm, xem sau này ngươi gặp người như thế nào.”
Làng trên xóm dưới đều biết tiếng ác của mẹ kế, cô nói như vậy, Thịnh Thiến Nhi bỗng sợ hãi.
“Đắc Ý gì chứ, chờ Thịnh lão tam trở về, biết ngươi thông đồng với dã nam
nhân, xem gã có giết ngươi không!” Thịnh Thiến Nhi nghiến răng nghiến
lợi, tức giận đùng đùng rời đi.
Thịnh Ý khẽ xùy một tiếng, phủi bùn trên tay rồi đi lên sườn núi.
Trên sườn núi, Hề Khanh Trần đứng trước gió, xiêm y tung bay trong gió tựa
như tiên nhân có thể vũ hóa bất cứ lúc nào. Thịnh Ý nhìn bóng lưng cao
lớn của hắn, một lúc lâu sau mới tiến lại gần: “Tiên sĩ.”
Hề Khanh Trần nhìn sang, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng: “Đến rồi.”
“Ừm.”
Thịnh ý muốn nói gì đó, lại dừng lại nhìn hắn một cái, cho đến khi hắn định
bắt đầu ngồi thiền, mới nhịn không được nói một câu: “Tiên sĩ, vừa rồi
ánh mắt cô nương kia thật hư, người tránh xa nàng một chút.”
Cô
không quan tâm chuyện có người đến cướp nam chính, cũng không mong nam
chính sẽ chỉ yêu mình cô, nhưng trước khi nam chính động lòng với cô,
phải chém hết đám hoa đào nát của hắn, còn sau này… Yêu thế nào thì
yêu, dù sao thế giới tu tiên cũng không có bệnh đường tình dục, đừng cản cô phi thăng là được.
Mục đích của Thịnh Ý rất rõ ràng, cũng
không tiếc nói thêm hai câu nói xấu nữ nhân khác: “Nàng ta chỉ muốn
chiếm hời của ngài thôi, vậy nên mới cố ý câu dẫn ngài, ngài đừng mắc
mưu.”
Hề Khanh Trần bỗng im lặng: “Nàng ta muốn câu dẫn ta?”
“Ngài không nhìn ra sao?” Thịnh Ý ngạc nhiên: “Hôm nay nàng ta ăn mặc rất
đẹp… Đợi đã, ngài có nhớ vừa rồi nàng ta mặc xiêm y màu gì không?”
Mặc một cây đỏ tươi kia, nếu chỉ nhìn một cái chắc chắn rất khó quên.
Lần này Hề Khanh Trần còn im lặng lâu hơn, Thịnh Ý thở phào nhẹ nhõm, đồng
thời lại cảm thấy dở khóc dở cười. Không biết là nam chính bị đả kích
đến mức tính cách thay đổi hay chênh lệch giữa tu giả và phàm nhân như
trời với đất. Mặc dù bây giờ hắn đang trong giai đoạn suy sụp nhưng đối
với cô cũng không thể nào với tới.
Hắn sống ở thôn Thịnh Gia như
ánh mắt lại không ở nơi đây, vì vậy luôn dễ làm lơ tất cả mọi người,
cũng không quan tâm đến cảm xúc của họ. Trong mắt hắn, con người cũng
chẳng khác gì con kiến. Thịnh Ý chắc chắn nếu cô không phải là ân nhân
cứu mạng của hắn thì hắn cũng sẽ làm lơ cô như mấy người khác.
Giống như đôi giày vải màu xám của cô, vừa nhìn đã thấy không hợp với đôi
giày trắng của hắn, hoàn toàn không thuộc về cùng một thế giới.
“Ai là Thịnh lão tam?” Hắn hỏi.
Thịnh Ý hoang mang ngẩng đầu: “Hả?”
“Hắn muốn giết ngươi?” Hề Khanh Trần nhìn đôi mắt cô, lại hỏi một câu.
Thịnh Ý lấy lại tinh thần, bật cười: “Là một tên côn đồ trong làng, cả ngày
chỉ ăn rồi lại ngủ, còn muốn ép ta cưới gã, nhưng ta chưa bao giờ đồng
ý.”
Hề Khanh Trần như có điều suy nghĩ.
Thịnh Ý: “…” Rồi sao nữa? Hết rồi à? Lúc này người bình thường cho dù không có ý giúp đỡ thì cũng phải nói một câu khách sáo gì đó chứ?
Cô im lặng, nhìn
đôi mắt đen tràn ngập sương mù của hắn, nhưng sự hoang mang trong lòng
từ từ tan đi. Dù hắn là đại tiên xoay chuyển càn khôn hay là thiếu niên
nghèo chớ khinh của Phùng Nguyên tông, không phải người cùng thế giới
thì sao, khó tiếp xúc thì thế nào, ai cũng không thể ngăn cản cô sống
sót.
Cho dù là chính nam chính.
Thịnh Ý cười cười, ngực đau đớn, vẻ mặt lại vô cùng trong sáng khiến Hề Khanh Trần phải nhìn một cái.
Hai người ngồi ở trên sườn đồi cho đến khi mặt trời lặn như thường lệ, lúc
về đến nhà thì trời đổ cơn mưa. Mưa mùa thu cứ dai dẳng như thế, mưa cái là hai ba ngày mới dứt.
Trời trăng trốn sau đám mây mù không
chịu đi ra, hai người không đi sau núi nữa, cả ngày ở trong một gian
phòng, ngoại trừ sáng và tối nói vài câu, phần lớn thời gian Hề Khanh
Trần đều tĩnh tọa, Thịnh Ý nằm sấp bên cửa sổ nhìn trời mưa, hai người
cứ sống bình lặng như thế.
Mẹ kế đồng ý mua nến cho Thịnh Ý đã
mấy ngày chưa về. Thịnh Ý không quan tâm bà ta đi đâu, chỉ là ban đêm
không có nến chiếu sáng.
Có thể do trời nhiều mây, không khí ngột ngạt, trái tim cô hai ngày nay cũng ngày càng ngột ngạt, chỉ rửa cái
chén, quét cái nhà cũng khiến cô ôm ngực thở hổn hển nửa ngày.
Lại một buổi trưa mưa tầm tã, Thịnh Ý đem chút gạo cuối cùng trong nhà nấu
thành cháo, sau khi nấu xong định múc ra thì ngực truyền đến cơn đau
nhói kịch liệt.
Cơn đau này dữ dội hơn bất kỳ lần nào, mặc dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng cũng đủ khiến lưng cô ướt đẫm mồ
hôi. Cô đứng cứng đờ tại chỗ một lúc lâu, đến khi nhịp tim ổn định lại
mới thở dài một hơi.
Sau đó cô nhận ra rằng có lẽ lần phát bệnh
này sẽ trở thành cơ hội để cô và hắn tiến thêm một bước. Mặc dù hắn vẫn
chưa có tình cảm nam nữ với cô, nhưng ở chung dưới một mái nhà lâu như
vậy, với tính cách hiện giờ của hắn, hẳn là sẽ không thấy chết không cứu nhỉ?
Thịnh Ý nhìn cháo trong nồi, càng nghĩ càng cảm thấy khả
thi, lúc này múc cháo đi ra ngoài, chỉ là vừa đi đến sân, giọng nói hùng hùng hổ hổ của mẹ kế truyền tới.
“Chẳng qua chỉ thêm mấy tờ giấy nợ mà thôi, mẹ nó lại đuổi lão nương ra ngoài, lão nương cũng không
phải không trả nổi. Đúng là mắt chó khinh người, lần này lão nương không mua đứt sòng bài của ngươi thì sẽ mang họ ngươi!”
Đi ra ngoài
nhiều ngày, trên người vẫn là bộ xiêm y kia, tóc bết như mấy ngày chưa
gội vậy, lôi thôi muốn chết. Trong lòng Thịnh Ý chỉ nghĩ đến chuyện song tu, rảo bước đi về phía nhà bên, kết quả chỉ đi đến mái hiên đã bị bà
ta gọi lại.
“Đứng lại! Không thấy ta à?” Tâm trạng mẹ kế bực bội, cũng lười diễn mẹ từ con hiếu: “Ngươi lại đây, ta nói chuyện với ngươi
chút.”
Thịnh Ý vừa nhìn đã biết bà ta muốn gây chuyện, vì thế thẳng thừng từ chối: “Con phải đưa cháo cho Hề đại ca.”
“Đưa cái gì mà đưa, ngươi lại đây cho ta!” Mẹ kế nói xong bước nhanh đến,
cướp lấy bát cháo, tiện tay đặt ở cửa, cầm tay cô kéo về phòng mình.
Bây giờ cơ thể Thịnh Ý mảnh khảnh yếu đuối, giống như bông hoa không có
chút năng lực phản kích, mẹ kế lại to lớn thô kệch dễ dàng kéo cô về
phòng ba ta, đóng cửa “rầm” một tiếng.
Thịnh Ý bị kéo dài cả đường, tim đau vô cùng, cho đến khi dừng lại cũng không đỡ hơn.
“Muốn nói gì thì nói nhanh lên.” Cô xoa xoa cánh tay bị mẹ kế bóp đau, sắc mặt hơi trắng bệch.
Mẹ kế trừng mắt: “Nha đầu này muốn chết đúng không, còn dám lớn tiếng với ta?”
“Con phải về chăm sóc Hề đại ca.” Để tránh dây dưa, Thịnh Ý chỉ có thể nhẹ giọng.
Mẹ kế lườm cô một cái, hạ giọng hỏi: “Gần đây hắn có cho con thứ gì tốt không?”
Thịnh Ý không ngờ bà ta cố ý gọi mình lại đây là vì chuyện này, nhíu mày:
“Cho con viên trân châu đó, chẳng phải con đã đưa mẹ rồi sao?”
“Đừng có giả vờ với ta, ngươi ngủ với hắn lâu như thế, sao hắn chỉ cho ngươi
chút ít đó chứ.” Mẹ kế không tin nửa chữ, đen mặt đe dọa: “Ta khuyên
ngươi thành thật chút, nếu ta phát hiện ra thì ta đánh gãy chân ngươi.”
“Mẹ muốn điều tra thì cứ việc, con nói không có là không có.” Thịnh Ý nói xong lập tức đi ra ngoài.
Thái độ không quan tâm của cô lập tức chọc giận mẹ kế, bà ta lập tức kéo
cánh tay của cô về phía sau. Thịnh Ý ngàn vạn lần không ngờ được bà ta
sẽ ra tay, lập tức đập vào ghế, trước mắt bỗng tối sầm lại, trái tim đau âm ỉ mấy ngày nay cũng đột nhiên đau đớn vô cùng.
Mẹ kế không để ý đến sắc mặt biến đổi của cô, chỉ chống eo mắng mỏ: “Tiểu tiện nhân,
ta nói cho ngươi hay, đừng tưởng câu được con rể vàng thì có thể không
để lão nương vào mắt. Chỉ cần lão nương còn sống một ngày, thì ngươi sẽ
phải hầu hạ lão nương. Trừ phi lão nương chết, nếu không cả đời này
ngươi cũng đừng hòng thoát khỏi lão nương…”
Mẹ kế chanh chua
đanh đá, Thịnh Ý không nghe thấy gì, chỉ cuộn mình lại, cảm thấy tim
mình đập nhanh muốn chết. Cơn đau lan rộng từ trái tim đến khắp người,
tầm mắt mờ dần, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Cô cảm thấy như thể có một bàn tay vô hình kéo cô rơi vào bóng tối.
… Cô sắp chết rồi
nhỉ? Còn tưởng mình có thể tìm được cách phá tan cục diện, có thể thoát
khỏi bệnh tim, không ngờ vẫn không thể. Thịnh Ý chậm chạp chớp mắt, lồng ngực phập phồng kịch liệt bắt đầu ổn định lại.
Trong lúc cô đang muốn nhắm mắt lại, cánh cửa đóng chặt đột nhiên nổ tung, gió thổi vào
thật mình, thổi đến mức cô vô thức nheo mắt lại. Trong tầm nhìn m mờ chỉ nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ méo mó của mẹ kế và một hình bóng quen
thuộc đứng trước cửa.
Lông mi cô run rẩy, tất cả mọi thứ trước
mắt dường như tua chậm lại, góc áo và sợi tóc tung bay của Hề Khanh Trần đều dễ dàng chiếu vào mắt cô, mãi đến kia hắn đỡ cô ngồi dậy, cô mới
miễn cưỡng nghe thấy hô hấp dồn dập của mình.
“Tiên, tiên sĩ…” Cô suy yếu dựa vào lồng ngực của hắn, ánh mắt như mờ đi.
Hề Khanh Trần rũ mắt đỡ eo nàng: “Ta đây.”
“Hẳn là ta… không chịu được nữa rồi.” Đôi môi Thịnh Ý hơi run rẩy, giọng
nói ngày càng nhỏ đi: “Trước khi chết, ngài, ngài có thể…”
“Ngươi sẽ không sao hết.”
“Song tu với ta.”
Giọng nói hai người đồng thời vang lên, Hề Khanh Trần hơi ngẩn ra, gương mặt
không nhiễm bụi thần bỗng xuất hiện tia thơ thẩn khó có.
“Ừm, song tu.” Thịnh ý trông mong nhìn hắn: “Có được không?”