Chương 17 - Thật ra ta cũng được
Chử Phi nhìn nam nhân hơn nửa đêm xuất hiện trước cửa phòng mình, im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Ngươi muốn linh dược gì?”
“Có thể giúp cho nàng vui.” Hề Khanh Trần trả lời.
Chử Phi: “Nàng ta uống?”
“Ta.”
Chử Phi: “…”
Sau khi im lặng một lúc lâu, Chử Phi hít sâu một hơi: “Trước tiên không nói chuyện cơ thể của ngươi có cần uống thuốc hay không, chỉ nói đến việc
ngươi hơn nửa đêm gõ cửa xin thuốc này… Cửu Khư tiên tôn, ngài còn có
chút dáng vẻ của tôn giả một phương không?”
“Vậy ngày mai ta lại đến.” Hề Khanh Trần nói xong định rời đi.
Chử Phi đau đầu: “Quay lại đây cho ta.”
Quả nhiên Hề Khanh Trần đứng lại.
Chử Phi liếc hắn một cái, quay đầu đi vào phòng, Hề Khanh Trần cũng lập tức đi theo vào.
“Nói đi, có chuyện gì?” Chử Phi mặc tẩm y, ngồi xuống giường mềm: “Không phải cho ngươi ngọc giản rồi sao, ngươi không học à?”
“Học rồi.” Hề Khanh Trần cụp mắt. Nếu không học thì sao biết chuyện “chưa được” là như thế nào.
Chử Phi hơi ngồi thẳng lên: “Học rồi vẫn chưa được à?”
Môi Hề Khanh Trần khẽ mím, mặc dù sống lưng vẫn thẳng tắp nhưng lại có chút đáng thương.
Bị đạo lữ của mình nói không được, cho dù tu Vô Tình Đạo cũng sẽ bị đả
kích lớn nhỉ? Chử Phi không biết nên nói gì cho phải, đành phải kiểm tra lại cơ thể hắn lần nữa.
“… Không có chuyện gì mà.” Hắn than thở.
Hề Khanh Trần: “Ta cũng không biết sai chỗ nào, rõ ràng trước khi nàng ngủ còn nói với ta rằng rất vui.”
“Trước khi ngủ thì nói vui, ngủ rồi thì nói không được, đúng không?” Chử Phi tóm tắt.
Hề Khanh Trần gật đầu.
Chử Phi: “…” Vậy là biết lời trước nói dối… Ài, sao lại cảm thấy đáng thương thế này.
Bạn tốt nhiều năm không nói gì nhìn nhau hồi lâu, Chử Phi lấy ra một đống
linh dược: “Tất cả đều giúp cơ thể tráng kiện, cứ lấy đi.”
Hề Khanh Trần lấy hết.
Chử Phi tiễn người đến cửa, cũng lễ độ nhắc nhở: “Lần này chắc chắn không
thành vấn đề, hy vọng ngươi đừng làm phiền ta vì chuyện này nữa, biết
chưa?”
Hề Khanh Trần: “Đa tạ.”
Chử Phi chán ghét khoát tay áo, đóng cửa rầm một tiếng.
Hề Khanh Trần nhìn ánh trăng mờ ảo, xoay người quay về phòng. Vốn tưởng
lúc này Thịnh Ý đã ngủ rồi, không ngờ vừa vào cửa đã nhìn thấy cô buồn
ngủ tựa vào đầu giường.
“Tiên sĩ.” Cô ngáp một cái, đi chân trần về phía hắn.
Hề Khanh Trần dừng lại: “Sao lại tỉnh rồi?”
“Huynh đi đâu thế?” Thịnh Ý chui vào lòng hắn.
Hề Khanh Trần nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô: “Tìm Chử Phi lấy vài thứ.”
“À… Ngủ đi, buồn ngủ quá.” Thịnh Ý nói xong, dựa vào người hắn sắp ngủ.
Hề Khanh Trần ôm cô trở lại giường, cô lập tức ôm lấy cánh tay hắn, nhanh chóng ngủ say.
Hề Khanh Trần nhìn gương mặt yên tĩnh của cô, nhớ tới ngọc giản hôm nay bị hắn phá hủy. Thực ra ngọc giản không chỉ có bí tịch tu luyện, mà còn có một số nội dung nam nữ ở chung, ví dụ như theo bình thường, nếu cô thỏa mãn thì sẽ ngủ say chứ không phải nửa đêm bừng tỉnh thế này.
Hề Khanh Trần nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cuối cùng ra quyết định.
Thịnh Ý đang ngủ say bỗng cảm thấy cơ thể bị nâng lên, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra thì đối diện với đôi mắt đen phiếm đỏ.
“Tiên sĩ?” Cô mơ mơ màng màng hỏi.
Hề Khanh Trần hôn lên xương quai xanh của cô: “Tiếp tục.”
Thịnh Ý: “!!!”
Cô sợ tới mức tỉnh cả ngủ, vội vàng giãy giụa muốn từ chối, nhưng cũng
không biết Hề Khanh Trần bị sao, ngay cả hơi thở cũng nóng rực, không
nói lời nào trói cô lại.
Lần tu luyện này hơn mười ngày, mãi đến
khi thuốc hết tác dụng, tu vi của Thịnh Ý cũng đạt Trúc Cơ trung kỳ. Dựa theo tốc độ tu luyện này, trong vòng một năm có lẽ sẽ đạt Kim Đan.
Tu vi của cô càng cao, vốn nên tràn đầy năng lượng, nhưng lúc này lại cảm
thấy mình như sắp chết, trước kia hận không thể dán lên người Hề Khanh
Trần, bây giờ nhìn thấy hắn thôi cũng sợ.
Mà Hề Khanh Trần sau khi cố gắng lâu như vậy, cũng thấy cô mê man ba ngày ba đêm như mong ước.
Như vậy hẳn là đủ rồi nhỉ, hắn suy nghĩ, cũng quyết định sau này phải tu luyện theo cường độ này.
Thịnh Ý ngủ không biết trời đất gì, lúc tỉnh lại đã là chạng vạng ba ngày
sau. Hề Khanh Trần đang ngồi thiền dưới cửa sổ, hoàng hôn mạ lên người
hắn một lớp vàng, hàng lông mày sắc bén không buồn không vui, dường như
bất kỳ lúc nào cũng sẽ vũ hóa thăng tiên, Thịnh Ý thấy hắn như thế, bỗng cảm thấy hoảng hốt….
Hắn là ai? Sao lại có cảm giác thần tiên như vậy, đây là người đầu ấp tay gối với cô suốt thời gian này sao?
Hề Khanh Trần mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Muốn à?” Hắn hỏi.
Thịnh Ý bỗng cảm thấy chân mềm nhũn: “… Không, không cần.”
Hề Khanh Trần khẽ gật đầu, lại nhắm mắt.
Mặc dù hắn không có hành động tiếp nhưng Thịnh Ý không dám ở lại giường nữa, vội vàng đưa tay lấy xiêm y của mình.
Ban đầu bị ném trên đất, nhưng lúc này lại được xếp gọn gàng trên giường,
không cần phải nghĩ cũng biết là bút tích của ai. Khóe môi Thịnh Ý cong
lên, kéo xiêm y lại mới phát hiện tay áo bị thủng vì hái quả dại lúc
trước đã khôi phục như ban đầu.
“Cảm ơn tiên sĩ.” Cô lắc lắc xiêm y trong tay.
Hề Khanh Trần lần nữa mở mắt ra: “Muốn?”
“Không!”
Một tiên tử như vậy, từ khi nào trong đầu chỉ có mấy chuyện đen tối thế?
Mặc dù Thịnh Ý cũng mong hắn hợp tác như vậy, nhưng cô cũng cảm thấy nó
hơi đau, huống chi… Còn thường xuyên như thế.
Cô cho rằng hắn
chỉ tạm thời bị động kinh, sẽ sớm trở lại bình thường, không ngờ sau này chuyện đó mới là bình thường. Trích tiên lúc trước không muốn gì bây
giờ đã không còn nữa.
Dưới sự cố gắng mỗi ngày của Hề Khanh Trần, tu vi của cô dần dần đến Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ thiếu một bước là đạt Kim
Đan. Mặc dù sau Trúc Cơ, mỗi lần thăng cấp đều khó như lên trời, nhưng
dựa theo tốc độ này, hẳn là ngắn hơn thời gian cô dự tính.
Vốn là chuyện tốt, nhưng mà Thịnh Ý lại không vui nổi, vì… Mệt lắm đấy! Cả
đời này cô chưa từng mệt mỏi như vậy. Người ta đi làm còn có ngày nghỉ,
cô ngoại trừ được nghỉ một thời gian ngắn ra, thời gian còn lại đều tăng ca!
Nếu Thịnh Ý là người chịu khổ được thì đã không tìm nam
chính trước một năm. Bây giờ ngày nào cũng bị bắt tăng ca, vậy nên cô
vừa thấy Hề Khanh Trần đã định trốn.
Hề Khanh Trần cũng nhìn ra
sự né tránh của cô, cho rằng mình cố gắng không đủ, vì thế mỗi lần bắt
đầu tu luyện đều uống thêm một viên đan.
Đan dược càng uống càng nhiều, mỗi lần tu luyện cũng càng lâu hơn, Thịnh Ý cũng càng muốn trốn, nhưng lần nào cũng thất bại.
Thịnh Ý bất đắc dĩ, đành phải nhắc hắn đi theo cốt truyện: “Không phải Chử
Phi muốn ra ngoài du ngoạn à, hay là chúng ta cũng đi, không chừng còn
gặp được cơ duyên gì đấy.”
Trong nguyên văn trước khi nam chính quay về tông môn có gặp được cơ duyên quan trọng nhất của mình…
Hắn xông nhầm vào đất của U Sơn cư sĩ, được U Sơn cư sĩ tán thưởng, được
một viên đan Cửu Chuyển Diên Thọ, lập tức từ Kim Đan sơ kỳ tiến giai Kim Đan trung kỳ, còn kích hoạt Thủy linh căn.
Mặc dù không biết tu
vi Hề Khanh Trần bây giờ thế nào, nhưng hẳn là thấp hơn trong nguyên
văn, dù sao nam chính trong nguyên văn một năm gặp được mấy cơ duyên, mà hắn lại chưa gặp được người nào.
“Cơ duyên đấy, huynh không muốn à?” Thịnh Ý dụ dỗ.
Hề Khanh Trần: “Không muốn.”
“Vậy huynh muốn gì?”
Hề Khanh Trần không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn cô, cô bỗng thấy sợ hãi.
Cơ duyên không muốn, tu luyện cũng không chuyên tâm, cả ngày chỉ biết canh chừng cô, ngay cả ngồi thiền cũng không làm. Ngay cả cơ hội thở dốc
Thịnh Ý cũng không có, bất đắc dĩ xin chia phòng ngủ.
“Gần đây
ta…” Thịnh Ý chống lưng, dựa vào giường mới đứng vững được: “Bỗng xem
trộm được chút thiên cơ, mấy ngày nay muốn ngộ đạo. Đúng lúc phòng kế
bên không có ai ở, ta đến đó ngủ, à không, ngộ đạo nhé.”
Hề Khanh Trần bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, mới hỏi: “Nàng muốn chia phòng với ta?”
“… Cũng không phải chia phòng, chỉ là ta muốn ngộ đạo mà thôi.” Thịnh Ý cố gắng nghiêm túc.
Hề Khanh Trần không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.
Thịnh Ý bị hắn nhìn đến mức cả người run rẩy, vội vàng ôm gối chuồn đi. Cửa
phòng đóng lại trước mắt Hề Khanh Trần, trong phòng yên tĩnh, có vẻ
trống trải trước nay chưa từng có.
Hắn ngồi một mình, ánh trăng
chiếu lên vai càng làm nổi bật cơ thể gầy cô đơn. Thịnh Ý cũng không khá hơn, vốn tưởng ở riêng có thể ngủ ngon, kết quả nằm xuống lại không
thấy buồn ngủ chút nào.
“Có phải cái giường này lớn quá không nhỉ…” Cô lăn trái lăn phải, ép mình nhắm mắt lại.
Thời gian chạy theo ánh trăng, Hề Khanh Trần ngồi bên giường, không ngủ cũng không tu luyện, ban đêm nhàm chán như nhiều năm trước.
Cánh cửa bỗng đẩy nhẹ vào, hắn ngước mắt lên nhìn, đối diện với ánh mắt lém lỉnh kia.
Thịnh Ý vốn định lén vào, không ngờ bị bắt được, ngượng ngùng cười trừ: “Cái đó, ta ngủ một mình không…”
Từ cuối cùng còn chưa nói xong đã bị một cơn gió cuốn về phía hắn. Hề Khanh Trần ôm lấy cô, dịu dàng hôn lên tai.
Trong lòng Thịnh Ý mềm nhũn, nhưng vẫn đẩy bả vai hắn ra: “Hôm nay đừng tu luyện nữa, ta hơi mệt.”
Hề Khanh Trần im lặng một lát: “Được.”
Thịnh Ý lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, kéo hắn nằm xuống. Trở lại vòng tay của
hắn, cơn buồn ngủ nhanh đến, tay chân cô kẹp Hề Khanh Trần, nhanh chóng
ngủ thiếp đi.
Hề Khanh Trần nhìn gương mặt ửng hồng của cô, rót linh lực vào mi tâm của cô, Thịnh Ý hừ khẽ, càng ngủ say hơn.
Một khắc sau, Hề Khanh Trần gõ cửa phòng Chử Phi.
“… Lại sao nữa?” Chử Phi cau mày.
Hề Khanh Trần: “Còn thuốc không?”
Chử Phi: “…”
Bạn tốt nhiều năm lại im lặng nhìn nhau, không biết qua bao lâu, Chử Phi
mới từ từ lên tiếng: “Lúc trước ta cho ngươi… Uống hết rồi?”
“Ừm.”
“Nàng ta vẫn không hài lòng à?”
Hề Khanh Trần nhớ tới chuyện Thịnh Ý né tránh, rũ mắt: “Là ta không tốt.”
Chử Phi hít sâu một hơi, quay đầu cầm pháp khí trừ tà định đi tìm Thịnh Ý.
“Ngươi tin ta, chắc chắn nàng ta không phải là người phàm, bây giờ ta đánh cho nàng ta hiện nguyên hình.” Chử Phi cắn răng: “Không nói chuyện cơ thể
của ngươi không có vấn đề, ngay cả có vấn đề thì uống thuốc của ta sẽ
ổn, chắc chắn nàng ta cố tình…”
Nói được một nửa, hắn bỗng nghĩ đến chuyện gì đó: “Trước khi ta biết một cặp vợ chồng, tình huống cũng
gần giống như các ngươi vậy. Kết quả sau đó không phải nam nhân không
được, mà là nữ tử kia thích người khác, không muốn làm với hắn, vậy nên
tìm cách bới móc nam tử kia.”
Mắt Hề Khanh Trần di chuyển, dường như có lời muốn nói.
“Cái gì?” Chử Phi đến gần một chút.
Hề Khanh Trần: “Không biết nói chuyện thì đừng nói, đừng vô duyên vô cớ nói xấu người khác.”
Chử Phi: “…”