Chương 12 - Ta muốn gì làm nấy
Hình như Hề Khanh Trần đang giận, biểu hiện cụ thể là dù Thịnh Ý trêu chọc cỡ nào, hắn vẫn bình tĩnh như thường.
Tất nhiên bình thản cũng không sao, hắn vốn như vậy, nhưng nếu tiếp tục như vậy cũng có vấn đề.
Đêm đó, hai người cùng giường.
Ngủ quen giường cứng nhà mình, lần đầu tiên được ngủ chăn ấm đệm êm sau khi xuyên truyện, quả nhiên Thịnh Ý bị mất ngủ. Một người mất ngủ đương
nhiên sẽ cảm thấy chán, muốn làm gì đó, vì vậy sau khi lăn qua lăn lại
hơn nửa ngày, cô quay qua nhìn Hề Khanh Trần nằm bên cạnh.
“Tiên sĩ.”
“Ừ.” Cũng không ngủ.
Cô lập tức vọt tới bên cạnh hắn, đến khi dán người lên cánh tay hắn mới
dừng lại: “Tiên sĩ, chúng ta ngủ ở đây có bị theo dõi không?”
“Không.”
“Vậy dù chúng ta làm gì cũng không ai biết à?”
“Ừ.” Hề Khanh Trần trả lời.
Thịnh Ý chớp chớp mắt, đột nhiên bám vào vai hắn, nói vào tai: “Vậy… Chúng
ta có nên làm gì khác không nhỉ, giết thời gian chút?”
Cô cũng
không cần Hề Khanh Trần trả lời, nói xong lập tức đưa tay vào vạt áo
trước của hắn. Hề Khanh Trần đang bình tĩnh nằm, cơ thể bỗng căng chặt,
Thịnh Ý cảm nhận được cơ bắp hắn căng lên, khóe môi cong lên.
Ngón tay trượt thẳng xuống, đi qua cơ bụng căng chắc, dần dần xuống…Cổ tay bỗng bị nắm tay, không nhúc nhích được.
“Ngủ đi.” Hề Khanh Trần bình tĩnh nói.
Thịnh Ý: “…”
Hề Khanh Trần xoay người, đưa lưng về phía cô.
Thịnh Ý nhìn bờ vai rộng của hắn một lúc, hỏi: “Tiên sĩ, sao huynh lại không vui vậy?”
Ban ngày thấy hắn có gì đó không ổn, nhưng nghĩ lại mình cũng không làm gì, hẳn là không liên quan đến cô, có vài chuyện cũng nên bớt dò hỏi, bây
giờ thì… Đã ảnh hưởng đến chuyện sinh hoạt vợ chồng rồi, phải hỏi thăm một chút vậy.
Đối mặt với câu hỏi của cô, Hề Khanh Trần: “Không có.”
“Không thật à?” Thịnh Ý hoài nghi.
Hề Khanh Trần: “Ừ.”
Ừm, hắn là người thẳng thắn, nói không thì chắc là không thật… Thịnh Ý
nhìn tấm lưng kiên định của hắn, khó mà tin được hắn không tức giận.
“Tiên sĩ.” Cô lại gọi một tiếng, Hề Khanh Trần cũng không để ý tới cô, cô
thấy mất mặt quá, lăn lộn nửa ngày xong không cam lòng thiếp đi.
Hề Khanh Trần nghe tiếng hít thở của cô, im lặng nhìn dải ngân hà ngoài
cửa sổ. Kể từ khi vết thương lành hẳn, hắn không cần ngủ nữa, thời gian
này ăn ngủ đúng giờ chỉ để làm với cô mà thôi.
Bây giờ không ngủ, lần đầu tiên hắn phát hiện thì ra đêm lại dài như thế.
Còn Thịnh Ý thì ngủ một giấc ngon, nếu không phải hôm sau bị ánh mặt trời ấm áp đánh thức, cô có thể ngủ thêm chút nữa.
Mở mắt ra thấy Hề Khanh Trần không ở bên, cô lơ mơ xuống giường, rón rén đi ra ngoài.
Lâu đài trên không nằm trên ngọn núi, khoảnh khắc cô bước ra khỏi cửa đã
thấy những ngọn núi xa xa. Bây giờ là buổi sáng, mây khói lượn lờ, có
tiếng chuông truyền đến từ phương xa, dịu dàng đánh thức vạn vật.
Thịnh Ý hít sâu một hơi, thoải mái ưỡn lưng, hai tay giơ lên đỉnh đầu không
chịu buông xuống, cảm nhận gió và mây đang quấn quanh tay mình.
Trên đầu có hai tiếng hạc kêu, cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy hai con hạc trắng đang bay lượn nơi chân trời. Thịnh Ý mừng rỡ, vẫy tay chào bọn chúng,
hai con hạc nhanh chóng bay xuống bên chân cô.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Ý nhìn thấy hạc trắng, mắt sáng lên nhìn hai con hạc: “Hai vị, ta có thể sờ các ngài không?”
Con hạc cái lập tức duỗi đầu, Thịnh Ý thành kính như đang đối xử với động vật bảo vệ cấp quốc giá, cung kính sờ đầu bọn chúng.
“Ha ha…” Cô cười.
Con đực cũng tiến lại gần, Thịnh Ý càng vui vẻ hơn, mỗi tay sờ một con, vứt chuyện đi tìm Hề Khanh Trần ra sau đầu.
Cô bên này chơi vui quên trời quên đất, trên đỉnh mây cao hơn, Chử Phi cảm khái: “Trong động phủ của ta, Thần Thanh Mộ Hòa là hai linh thú có tính tình tệ nhất, ta cũng chưa được sờ, vậy mà bọn chúng đồng ý cho nàng ta sờ. Xem ra ngươi nói cũng đúng, quả thật nàng ta có vài phần tuệ căn.”
Hai người nhìn một lát, Chử Phi không vui: “Tại sao nàng ta thích hạc của ta thế?”
“Nàng thích sứa hơn.” Hề Khanh Trần trả lời.
Chử Phi: “Gì cơ?”
Hề Khanh Trần không nhìn hắn, xé rách hư không bước vào, hai con hạc đang
hưởng thụ bỗng thấy linh lực dao động, lập tức mở rộng cánh bay lên
trời.
Thịnh Ý hoang mang, một giây sau thấy Hề Khanh Trần đột nhiên xuất hiện trước mắt, hai mắt cô mở to: “Oa! Đỉnh quá!”
Dịch chuyển đấy! Lần đầu tiên cô thấy đó!
“Thịnh cô nương.” Hề Khanh Trần gật đầu.
Thịnh Ý đáp lễ: “Tiên sĩ.”
Lưng Hề Khanh Trần thẳng tắp, đi vào phòng.
Thịnh Ý: “?”
Chử Phi trên mây: “…”
Thịnh Ý khó hiểu nhìn Hề Khanh Trần, sau khi thấy hắn bắt đầu tĩnh tọa mới không cam lòng thừa nhận một chuyện…
Hắn không vui là vì cô.
Nhưng tại sao? Cô cũng không trêu chọc hắn mà.
Thịnh Ý đang trầm tư không giải thích được, vừa ngẩng đầu thì thấy Chử Phi
ngồi trong thủy tạ*, cười như không, dùng khẩu hình nói cho cô biết.
*Là cái này nè.
Thịnh Ý lại liếc mắt nhìn Hề Khanh Trần một cái, thấy mắt hắn nhắm nghiền không để ý tới mình thì một mình đi tìm Chử Phi.
Rõ ràng cảm thấy mình cách thủy tạ rất xa, nhưng cô vừa bước ra khỏi phạm vi phòng khách đã xuất hiện trước mặt Chử Phi.
Thịnh Ý khựng, nhìn xung quanh: “Ngươi niêm phong nơi này lại à?”
“Ngươi có thể cảm nhận được kết giới?” Chử Phi kinh ngạc.
Thịnh Ý hoang mang: “Có kết giới?” Cô chỉ cảm thấy hình như gió nơi đây ngừng lại thôi
Chử Phi không nói nên lời, lại trở về dáng vẻ phong tình vạn chủng: “Có,
nhưng ngươi đừng lo, chẳng qua là không muốn cuộc trò chuyện của chúng
ta bị Khanh Trần nghe được mà thôi.”
“Ngươi muốn nói gì?” Thịnh Ý nói thẳng.
Chử Phi khẽ xùy một tiếng, vươn tay về phía cô, Thịnh Ý nhìn lòng bàn tay
trống không của hắn, ngay sau đó một làn sương mù nhanh chóng tụ lại.
Sương mù tan biến, có một viên thuốc lơ lửng.
Thịnh Ý đoán được đây là gì, tim đập nhanh hơn.
“Uống viên thuốc này có thể giúp ức chế bệnh tim của ngươi trong mười ngày.”
Chử Phi ngước mắt lên, đáy mắt đầy ý sâu xa: “Ngươi muốn làm gì thì làm, muốn làm bao lâu cũng được.”
Thịnh Ý đưa tay ra lấy, Chử Phi lại nắm lại.
“Ngươi muốn gì?” Thịnh Ý đưa tay vào khoảng không, nghĩ hắn muốn bàn điều kiện.
Chử Phi nhếch môi: “Ta không muốn gì cả, chỉ cần ngươi cân nhắc cẩn thận chuyện hôm qua ta nói.”
Thịnh Ý ngẩn người: “Rời xa Hề Khanh Trần, song tu với ngươi?”
“Ừ.” Chử Phi nâng ly rượu lên, nhưng mắt lại nhìn cô, sau khi thấy cô lộ vẻ chần chờ, không khỏi nở nụ cười lạnh.
Quả nhiên nữ nhân này chỉ lợi dụng Hề Khanh Trần, chỉ người phàm nhỏ bé mà dám lừa gạt tiên tôn, đúng là chán sống.
“Nhưng mà…” Thịnh Ý chần chừ nói: “Hắn sẽ tức giận nhỉ?”
“Có ta che chở, ngươi sợ cái gì?” Chử Phi nhếch môi: “Suy nghĩ kỹ đi, ngươi đi theo hắn chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng đi theo ta thì sẽ có vô số
xiêm y lộng lẫy, hàng vạn kỳ trân dị bảo. Ta không chỉ giúp ngươi sống
lâu trăm tuổi, còn có thể giúp ngươi tu tiên.”
Chử Phi nói xong
nhìn lướt qua xiêm y vải thô trên người Thịnh Ý, ánh mắt càng khinh
miệt. Đối xử nữ nhân đầy lòng tham, hắn biết cách làm thế nào để đánh
tan tự tôn nàng ta, khiến nàng ta không còn chống cự.
Quả nhiên, Thịnh Ý nghe vậy thì nhìn pháp y trên người hắn, trong mắt tựa như có làn sóng dao động.
Động lòng rồi nhỉ, Chử Phi cười khẽ, chợt nghe cô nghiêm túc trả lời: “Hôm qua ngươi chạy nhanh hơn ai hết.”
Chử Phi: “…”
“Hơn nữa dù khác giới nhưng trong lòng ngươi là tiểu cô nương, ngươi định
song tu với ta thế nào?” Cuối cùng Thịnh Ý cũng hỏi câu mình tò mò nhất.
Chử Phi giận dữ: “Ai nói ta là tiểu cô nương?”
“Hôm qua ngươi nói đó.”
Chử Phi tiếp tục tức giận: “Tại sao ta không biết?”
Thịnh Ý im lặng một lúc, nghiêm túc trả lời: “Có lẽ trí nhớ của ngươi không tốt lắm.”
Chử Phi: “…”
“Nếu ngươi không muốn cho ta đan dược thì ta sẽ không cần.” Hình như tinh
thần người này không tốt lắm, chuồn lôi: “Tiên sĩ vừa bảo ta pha trà, ta đi đây.”
Dứt lời, Thịnh Ý quay đầu định chuồn đi, nhưng khi lơ đãng đối diện ánh mắt hắn, mắt bỗng trở nên vô hồn.
“Thịnh Ý?” Giọng nói Chử Phi lúc rõ lúc không như cách làn khói.
Thịnh Ý: “… Ừm.”
“Ta và Hề Khanh Trần, ngươi chọn ai?” Hắn hỏi.
Thịnh Ý: “Hề Khanh Trần.”
Chử Phi: “…”
Thuật hồn xiêu phách lạc của hắn không ai sánh kịp, một nữ tử người phàm như
Thịnh Ý chắc chắn không chống đỡ được, hiển nhiên bây giờ nàng ta đang
nói thật.
Chử Phi hít sâu một hơi: “Dù ta cho ngươi mọi thứ, ngươi vẫn chọn Khanh Trần?”
“Ừm.” Thịnh Ý trả lời.
Nàng ta không do dự chút nào! Trong đôi mắt Chử Phi hiện lên tia ngạc nhiên, câu hỏi thứ ba không chút nghĩ ngợi: “Nếu ngươi không chọn ta thì hỏi
ta nhiều chuyện thế làm gì?”
“Tò mò.”
“Tò mò?!”
Giọng nói của hắn quá lớn, trong nháy mắt đánh thức Thịnh Ý, không đợi cô
hoài nghi đã xảy ra chuyện gì, đã nghe hắn chất vấn: “Sao ngươi lại tò
mò về ta?”
Thịnh Ý: “…”
“Vì sao?” Chử Phi vẫn tiếp tục truy hỏi. Nếu nàng ta dám nói mấy lời khinh miệt, hắn sẽ lấy mạng chó của nàng ta.
Vẻ mặt Thịnh Ý vô tội: “Chưa từng gặp ai xinh đẹp đến vậy, trong lòng hâm mộ, vậy thôi.”
Chử Phi được vuốt lông: “Thì ra là thế.”
Trước khi hắn ở ẩn đúng là có thể đảm nhận danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, nàng ta có thể kiên trì chọn Hề Khanh Trần cho thấy ý chí kiên định, cảm thấy
tò mò với mình cũng là chuyện bình thường.
Xem ra hắn không cần lo cho bạn mình nữa.
Thịnh Ý cười ha ha, ân cần hỏi: “Nếu huynh đã toàn năng vậy, có thể giải đáp thắc mắc của ta không?”
“Cứ nói đi đừng ngại.” Tâm trạng Chử Phi khoan khoái.
Thịnh Ý: “Huynh có biết vì sao tiên sĩ lại tức giận không?”
Chử Phi: “…”
Nhìn vẻ mặt chột dạ của hắn, Thịnh Ý từ từ nheo mắt lại.
Một phút sau, cô trở lại phòng, Hề Khanh Trần vẫn đang nhắm mắt tĩnh tọa.
Rõ ràng khi cô vừa đến, lông mi hắn run run.
Thịnh Ý nhịn cười, đi đến trước mặt hắn: “Tiên sĩ, huynh vẫn chưa muốn để ý đến ta à?’
Hề Khanh Trần nhắm mắt im lặng không nói.
“Không nói gì thì thôi, ta đi tìm Chử Phi.” Thịnh Ý nói xong thì xoay người định đi, lại bị người nào đó nắm chặt cổ tay.
Khóe môi cô nhếch lên, quay đầu lại quả nhiên đối mặt với đôi mắt đen đầy sương mù kia.
“Nàng tìm hắn làm gì?” Hề Khanh Trần hỏi.
Thịnh Ý thản nhiên: “Song tu đó.”
Mặt Hề Khanh Trần không dao động chút nào nhưng bàn tay nắm cổ tay Thịnh Ý lại dần dùng sức.
Cổ tay hơi đau nhưng Thịnh Ý vẫn kích thích hắn: “Không phải huynh đã nói
rồi sao, tìm mấy người cùng song tu sẽ có hiệu quả hơn. Vừa hay hắn cũng đồng ý, huynh cũng bớt chút tinh lực…”
“Thịnh Ý.” Đây là lần đầu tiên Hề Khanh Trần gọi tên đầy đủ của cô.
Thịnh Ý bỗng thấy lưng căng cứng, hắng giọng hỏi: “Gọi ta làm gì?”
Hề Khanh Trần chỉ im lặng nhìn cô, không nói gì, lại giống như cái gì cũng đã nói.
Cổ họng Thịnh Ý ngứa ngáy, sau khi im lặng một lát, cô đặt tay kia lên vai hắn, sau đó đẩy nhẹ.
Cô không dùng sức, Hề Khanh Trần lại nằm ngửa lên tấm đệm mềm mại. Thịnh Ý quỳ một gối trên giường, nhìn hắn từ trên cao.
Tiếng chuông phương xa dần dần biến mất, căn phòng im lặng, hai người lặng lẽ nhìn nhau như có thể giằng co đến thiên hoang địa lão.
Cuối cùng vẫn là Thịnh Ý mất kiên nhẫn trước, ngón tay chạm vào môi hắn. sau đó
từ từ đi xuống, cầm đai lưng sau đó kéo nhẹ một cái.
Xiêm y lỏng lẻo, đai lưng rơi vào tay, Thịnh Ý ngước mắt nhìn hắn một lát, cuối cùng dùng đai lưng che mắt hắn.
“Tiên sĩ, ta đã uống đan dược hộ tâm rồi, kế tiếp muốn gì làm nấy.”