Chương 29 - Ta muốn bảo vệ nàng
Mặc kệ Thịnh Ý nhiều lần giải thích không có ý đó, nhưng cảm xúc của Hề
Khanh Trần vẫn tuột dốc, sau đó xoay người rời đi, không còn xuất hiện
trước mặt cô nữa.
Đến giờ Dậu, chuông tan học vang lên, khiến
người ta tê dại từ trong xương. Thịnh Ý chờ mãi không thấy Hề Khanh
Trần, rối rắm một lát, cô tìm được giấy mực trên đại điện, viết vài câu
mới từng bước lưu luyến rời đi.
Cô vừa đi, Hề Khanh Trần nhìn trộm trong bóng tối cả ngày mới đi ra, nhìn lá thư trên bàn từ xa, da mặt căng chặt.
Thật ra lúc nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của cô, hắn đã biết mình trách oan
cô. Nhưng đã lâu không lâu cô lo lắng cho mình, bỗng sinh ra chút hèn hạ tham lam. Chính vì chút hèn hạ tham lam này, hắn từ chối nghe cô giải
thích, trốn trong bóng tối nhìn cô phiền não vì mình, không ngờ cô lại
cầm giấy bút.
Lần cuối cùng cô viết thư cho mình là khi chạy
trốn, từ đó về sau, hắn bỗng bài xích thư từ. Bây giờ thấy cô vò đầu bứt tai viết thư, hắn bỗng hoảng hốt, tựa như có thể thấy được dáng vẻ cô
trăm phương ngàn kế rời khỏi mình.
Đáng lẽ hắn nên đi ra ngăn cô
viết thư, đáng lẽ phải hỏi thẳng có phải cô muốn rời đi nữa không, nhưng lúc đưa chân ra vẫn hơi do dự.
Giờ phút này nhìn lá thư trên
bàn, tuy rằng chưa thấy nội dung, tay Hề Khanh Trần đã dần nắm chặt.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn đi đến, cầm bức thư không sạch sẽ kia…
“Sư tổ, tan học rồi, ta đi trước, ngày mai sẽ đến đúng giờ… Người đừng
giận, lúc nãy ta hỏi người như vậy, thật sự không có ý khác.”
Nàng nói ngày mai sẽ đến đúng giờ.
Hề Khanh Trần nhìn chằm chằm lá thư một lát, cuối cùng cũng có cảm giác
giống như trút được gánh nặng. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đã
chạng vạng, ánh chiều tà như thiêu đốt đám mây tím, màu đỏ chiếu vào mắt hắn, đôi mắt bình tĩnh như hồ nước ngàn năm lại thêm màu sắc.
Thịnh Ý vừa đi đến Càn Phong, cũng thấy đám mây tím xinh đẹp kia, đáng tiếc
không có tâm trạng thưởng thức, ngay cả ngọn gió quấn quít nơi ngón tay
cũng ỉu xìu.
Biết rõ cô và Hề Khanh Trần từng có một thời gian,
quan hệ của Hề Khanh Trần và Cố Kinh thời sẽ không giống như trong
nguyên văn, hôm nay cô không nên hỏi thẳng như thế.
“… Sao mày ngốc vậy hả!” Cô ảo não gõ đầu mình một cái, giây sau đã nghe thấy tiếng cười nhạo.
Thịnh Ý mím môi, bước nhanh về nhà.
Nhưng vẫn bị chặn lại.
Cô nhìn Lưu Ngọc dắt theo hai tùy tùng, lông mày hơi nhíu lại: “Tránh ra.”
“Ôi, làm đồ đệ của sư tổ, mặt cũng hất lên trời rồi.” Rõ ràng Lưu Ngọc muốn châm chọc cô, nhưng vừa nói đã đầy ghen tị.
Nếu là người khác được chọn thì thôi, Thịnh Ý ư? Đồ vô dụng linh căn thiếu
hụt đó, ngay cả linh lực cũng không dùng được, dựa vào gì lại được sư tổ chọn?
Thịnh Ý chậc chậc: “Chua quá, bình giấm nhà ai đổ rồi?”
“Thịnh Ý!”
“Thịnh Ý là cho ngươi gọi à?” Mặc dù Thịnh Ý không muốn dính dáng đến Hề Khanh Trần nữa, nhưng nếu đã dính dáng thì cáo mượn oai hùm cũng được: “Luận
bối phận, ngươi nên gọi ta là sư thúc.”
Lưu Ngọc nghẹn họng, sắc mặt bỗng khó coi: “Ngươi cũng xứng?”
“Ta có xứng hay không không đến lượt ngươi nói, sao nào? Ngươi muốn làm trái môn quy?” Thịnh Ý hỏi ngược lại.
“Ngươi!”
“Lưu sư tỷ, không thể.”
“Sư tỷ bình tĩnh!”
Hai người đi theo vội vàng khuyên nhủ, Lưu Ngọc cũng hơi bình tĩnh lại,
Thịnh Ý liếc nàng ta: “Làm ơn nhường đường, ngươi chặn đường sư thúc
rồi.”
Lúc này Lưu Ngọc muốn mắng cô, hai người bên cạnh vội vàng
kéo nàng ta sang một bên, nhường đường. Khóe môi Thịnh Ý nhếch lên, cất
bước đi về phía trước, nhưng đi chưa được mấy bước, sau gáy đã bị một
thứ đánh vào thật mạnh.
Cô đau đớn che đầu, sau đó rút tay lại, lập tức thấy máu. Thịnh Ý bốc hỏa, tức giận nhìn Lưu Ngọc.
“Sư thúc sao thế?” Vẻ mặt Lưu Ngọc vô tội: “Chúng ta đã ngoan ngoãn nhường
đường cho người, người sẽ không làm khó chúng ta chứ?”
Thịnh Ý
hít sâu một hơi, quay đầu đi về phía trước, Lưu Ngọc phía sau cười nhạo: “Bái sư tổ làm thầy thì như thế nào, vẫn là đồ bỏ đi mà thôi, ta muốn
xem xem ngươi còn kiêu ngạo đến khi nào.”
Thịnh Ý dừng bước, đôi mắt cụp xuống không thấy rõ cảm xúc, một cơn gió nổi lên, thổi mái tóc cô hơi rối.
Lưu Ngọc thấy cô dừng lại, càng cười vui vẻ hơn: “Đợi đến khi sư tổ phát
hiện người nào đó là gỗ mục không thể khắc, không biết có đuổi ả ta về
không, đến lúc đó đúng là trò cười cho tông môn…”
“Lời” vẫn chưa nói xong, cát sỏi trên mặt đất bị gió thổi, bay chính xác vào miệng ả. Lưu Ngọc biến sắc, lập tức nhổ ra.
Nhưng mà vẫn chưa xong, đất đá trên mặt đất dường như nhắm vào nàng ta, liều
mạng bay về phía nàng ta. Lúc nàng ta phản ứng lại muốn dùng linh lực
chống cự thì đã bị đánh đến vỡ đầu. Thịnh Ý nhìn dáng vẻ chật vật của
nàng ta, ngoắc ngón tay một cái, không khí như nặng ngàn cân, đè Lưu
Ngọc quỳ xuống.
Có thể à? Khóe môi Thịnh Ý giật giật, cố nhịn mới không bật cười.
“Thịnh, Ý!” Lưu Ngọc ôm vết thương gần một tấc trên trán, giãy dụa cố gắng đứng dậy.
Thịnh Ý bình tĩnh: “Gọi sư thúc.”
“Ngươi dùng yêu thuật gì?!” Lưu Ngọc nghiến răng nghiến lợi.
“Ngay cả linh lực ta cũng không biết dùng, có thể dùng yêu thuật gì?” Thịnh Ý thở dài: “Ngươi đó, bình thường làm nhiều việc ác quá, ông trời cũng
không nhìn nổi nữa, lúc này mới giáng hình phạt xuống. Sau này phải cẩn
thận từ lời ăn tiếng nói đến hành động, đừng gây phiền phức cho người
khác nữa.”
Lưu Ngọc chưa bao giờ chịu thiệt như hôm nay, phút
chốc cũng không để tâm mình đang quỳ, chỉ muốn giết Thịnh Ý. Mặc dù
Thịnh Ý học được cách dùng gió, nhưng vẫn là cơ thể người phàm không thể chống cự. Thấy nàng ta dùng sát chiêu cũng chỉ vội vàng lùi về sau.
“Dừng tay!”
Một tiếng quát lớn vang lên, ngay sau đó chiêu thức của Lưu Ngọc bị đánh
tan, Cố Kinh Thời trên trời giáng xuống, chắn trước mặt Thịnh Ý. Cũng
gần như cùng lúc, Lưu Ngọc cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, cảm giác gông cùm
xiềng xích biến mất, vội vàng bò dậy.
“Tiểu Ý, nàng không sao chứ?” Cố Kinh Thời sốt ruột đỡ Thịnh Ý.
Thịnh Ý lắc đầu, ngước mắt nhìn Triệu Tân Tân đang đi đến.
“Sư thúc.” Triệu Tân Tân hành lễ đệ tử với cô.
Không hổ là nữ phụ mà nam chính thích nhất, biết xem xét thời thế. Thịnh Ý gật đầu, tỏ vẻ đáp lễ.
Triệu Tân Tân lạnh lùng nhìn Lưu Ngọc: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sư tỷ, Thịnh Ý nàng ta…”
Bốp!
Lưu Ngọc còn chưa nói xong câu, Triệu Tân Tân đã tát, tiếng động khiến mọi người sững sờ.
“Tên húy của sư thúc, ngươi cũng có thể gọi ư?” Triệu Tân Tân lạnh lùng chất vấn, nói không khác lời Thịnh Ý đã nói.
Lưu Ngọc ngẩn người, bỗng không nói nên lời. Lúc này Triệu Tân Tân mới nhìn Thịnh Ý: “Sư thúc, các nàng bất kính với người, có cần đưa các nàng đến Hình Phạt đường xử lí không?”
Hình Phạt đường nằm ở Khôn Phong,
ngày thường làm việc cực kỳ nghiêm khắc, chỉ cần vào nơi đó, không chết
cũng bị lột một lớp da. Đó là nơi tất cả đệ tử Phùng Nguyên tông tránh
còn không kịp. Ban đầu Lưu Ngọc còn sợ Triệu Tân Tân không giúp mình,
bây giờ nghe thấy Hình Phạt đường thì hoảng hốt, nhanh chóng quỳ xuống
xin tha.
“Sư thúc, đệ tử biết sai, đệ tử không dám nữa, mong sư
thúc tha thứ cho đệ tử.” Nàng ta vội vàng dập đầu, hai người đi theo
thấy thế cũng làm theo, ba người hăng say dập đầu, trán nhanh chóng đầy
máu.
Đã làm ra như vậy, nếu cô còn muốn phạt, chỉ sợ sẽ bị nói
đối đãi khắt khe với đệ tử. Triệu Tân Tân có vẻ như giao quyền quyết
định cho cô, thật ra là ép cô buông tay.
Dù sao cũng chiếm hời đủ, Thịnh Ý cũng lười so đo: “Bỏ đi, đi hết đi.”
“Đa tạ sư thúc!” Lưu Ngọc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dắt hai tùy tùng rời đi.
Triệu Tân Tân nhìn mấy người rời đi, lúc này mới hành lễ với Thịnh Ý: “Nếu sư thúc muốn trừng phạt các nàng, cứ nói nói cho đệ tử biết, đệ tử tuyệt
đối không bao che.”
Khách khí vô cùng, nhìn thì lịch sự nhưng
chưa từng nhìn thẳng người khác, nhớ lại lúc nàng ta ngồi trên cao, bảo
mình nhường rương lại… Mặc dù Thịnh Ý hay mắc sai lầm ngu ngốc ở chỗ
Hề Khanh Trần, nhưng cũng không phải ngốc bạch ngọt gì, mặc dù không có
cốt truyện gợi ý, cũng có thể nhìn ra nàng ta ngạo mạn từ trong xương
tủy.
Nhưng vẫn có kẻ ngu không nhìn ra.
“Triệu sư tỷ, tỷ thật tốt.” Cố Kinh Thời cảm kích nói.
Triệu Tân Tân cười khẽ, tay tay sửa cổ áo cho hắn, Cố Kinh Thời ngẩn người, hai má bỗng phiếm hồng.
Đôi nam nữ chó má. Thịnh Ý thờ ơ lạnh lùng.
Triệu Tân Tân kịp thời rút tay lại, đủ chừng mực, bây giờ mới lần đầu nhìn
Thịnh Ý: “Nếu không có việc gì, đệ tử cáo lui trước đi.”
Thịnh Ý cười giả, gật đầu.
Triệu Tân Tân xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất. Cố Kinh Thời nhìn theo hướng nàng ta rời đi, rồi nhìn xung quanh như thể nàng ta sẽ quay lại
bất cứ lúc nào.
“Triệu Tân Tân có đẹp không?” Người bên cạnh bỗng hỏi.
Cố Kinh Thời thốt lên: “Đẹp.”
“Đẹp thế nào?”
“Rất đẹp…” Cố Kinh Thời giật mình, lập tức câm miệng.
Thịnh Ý cười nhạo, quay đầu về nhà, Cố Kinh Thời vội vàng đuổi theo, ho khẽ
nói thêm: “Triệu sư tỷ đẹp thật, nhưng vẫn kém nàng, ta cảm thấy không
đẹp bằng nàng, trong lòng ta nàng đẹp nhất, còn tỷ ấy… Đẹp nhất trong
lòng Phí Chiết, dù sao tỷ ấy cũng là vị hôn thê của Phí Chiết mà.”
“Ồ.”
“Thực sự không đẹp bằng nàng, tỷ ấy… mắt không lớn bằng nàng, tính cách
cũng không thú vị như nàng, hơn nữa…” Cố Kinh Thời nói “hơn nữa” cả
ngày, cũng không tìm ra điểm thứ ba, chỉ có thể cam chịu hỏi: “Tiểu Ý,
có phải nàng ghen không?”
Thịnh Ý dừng chân, bỗng cảm thấy tò mò: “Nếu ta nói ta ghen, thì ngươi sẽ thế nào?”
Mặc dù nữ chính trong truyện hiền thục, nhưng giai đoạn trước cũng thỉnh
thoảng ghen tuông, nhất là khi hắn gặp nữ phụ đầu tiên – Triệu Tân Tân.
Mỗi khi nàng ta ghen, nam chính sẽ tặng hoa hoặc váy, đôi khi còn dùng
lời ngon tiếng ngọt dỗ dành.
Cô tò mò Cố Kinh Thời sẽ làm thế nào.
Cố Kinh Thời nghe vậy thì khó xử, một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Quỳ xuống xin lỗi?”
Thịnh Ý: “…”
“Hay là tự phạt roi?” Cố Kinh Thời dè dặt.
Thịnh Ý cảm thấy vết thương sau gáy càng đau hơn: “Câm miệng đi, chữa thương cho ta.”
“Nàng bị thương?” Cố Kinh Thời kinh ngạc: “Khi nào, sao ta không biết?”
Thịnh Ý cười lạnh, không quan tâm đến hắn.
Hai người ầm ĩ không ngừng, Lưu Ngọc trở lại phòng ngủ cũng lòng đầy phẫn
uất. Nàng ta lớn lên ở Càn Phong, mắt luôn cao hơn đầu, bây giờ không
chỉ bị đồ rác rưởi từ Khảm Phong đè đầu, còn bị sỉ nhục như vậy, bực bội đến mức muốn khóc.
Lúc Triệu Tân Tân đi vào, thấy nàng ta đang đập đồ, không vui nói: “Tính tình của ngươi cho ai xem?”
Lưu Ngọc cầm bình hoa cứng đờ, vội vàng hành lễ với nàng ta: “Sư tỷ.”
“Hôm nay ta phạt ngươi, ngươi không phục?” Triệu Tân Tân ngồi xuống ghế.
Lưu Ngọc mím môi, bước đến trước mặt nàng ta: “Trước giờ Ngọc Nhi đều tâm
phục khẩu phục tỷ tỷ, chỉ là… Ngọc Nhi không hiểu, vì sao tỷ phải bảo
vệ đồ rác rưởi kia?”
“Mở miệng ngậm miệng đều là rác rưởi, còn ra thể thống gì?” Triệu Tân Tân nhíu mày: “Bây giờ ả ta là đồ đệ của sư
tổ, nếu nói về bối phận còn cao hơn cha ta. Nếu chuyện ngươi bất kính
với ả ta truyền ra ngoài, cha ta sẽ tự mình đến xử lý việc này, ngươi
cảm thấy mình còn sống được không?”
Lưu Ngọc ngẩn người, cuối cũng cũng nhận ra Thịnh Ý đã khác xưa, nghẹn ngào cắn môi: “Đồ đệ của sư tổ vốn nên là tỷ.”
Biểu cảm Triệu Tân Tân hơi thay đổi, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Có
thể được sư tổ ưu ái đương nhiên là tốt, không có cũng hết cách, nhìn
thoáng ra là được.”
Nàng ta nhìn Lưu Ngọc, bỗng chuyển đề tài: “Khi ta vừa đến, tại sao ngươi quỳ trên đất?”
“Thưa sư tỷ, Thịnh Ý tà môn lắm.” Lưu Ngọc vội vàng nói: “Rõ ràng không có
chút linh lực dao động nào, nhưng có thể dùng đá tấn công muội, hơn nữa
không biết vì sao muội lại bị đè lên đất không đứng dậy được…”
Nàng ta lải nhải, đôi môi đỏ của Triệu Tân càng mím chặt hơn, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Thịnh Ý bảo Cố Kinh Thời trị liệu đơn giản cho mình, vết thương sau gáy kết vảy, cuối cùng cũng không đau như trước.
Một đêm im lặng, ngày hôm sau khi trời sáng, Thịnh Ý lại đến Chủ Phong. Lần này cô đi thuyền nhỏ Hề Khanh Trần đưa, chỉ một lúc đã đến, tiết kiệm
phần lớn sức lực.
Chiếc thuyền này tên là thuyền Ngân Hà, là pháp khí thượng cổ, mặc dù không có tu vi cũng có thể dùng suy nghĩ điều
khiển, nhìn thì đơn giản lại vô cùng cao cấp, trong truyện là cho nam
chính, không ngờ lại cho cô… Nói đi cũng phải nói lại, với quan hệ
trước mắt, hẳn Cố Kinh Thời sẽ bị bỏ rơi nhỉ?
Nghĩ đến đây, Thịnh Ý bỗng nhớ chuyện mình chọc giận Hề Khanh Trần hôm qua, bởi vậy lúc thấy hắn, cô lo lắng hơn trước.
“Sư tổ.” Thịnh Ý gọi hắn, cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, tự hỏi có phải hắn vẫn còn giận không.
Hề Khanh Trần bình tĩnh nhìn cô, vẻ mặt bỗng thay đổi: “Nàng bị thương?”
Thịnh Ý ngẩn người: “Ta không…”
Lời còn chưa dứt, cô bị kéo qua, Thịnh Ý đứng không vững, ngã vào trong
ngực Hề Khanh Trần, hai má vùi vào vạt áo trước của hắn. Cô cuống quít
giãy dụa muốn đứng dậy, Hề Khanh Trần lại dùng một tay ôm cô vào trong
ngực, tay kia cởi búi tóc, ngón tay luồn sâu vào trong tóc cô, cẩn thận
sờ từng tấc một.
Đầu ngón tay vuốt ve khiến Thịnh Ý tê dại cả
người, cứng đờ tựa vào lồng ngực hắn. Ngón tay vẫn vuốt ve từng chút
một, mãi đến khi chạm vào vảy mới dừng lại.
Thuật trị liệu của Cố Kinh Thời kém thật, miệng vết thương vẫn còn đau. Bị hắn ấn một cái,
Thịnh Ý không nhịn được hít một hơi, lập tức nhận ra tiếng này hơi mờ
ám, mặt bỗng đỏ lên.
Hề Khanh Trần lại không để ý chuyện này, cụp mắt chữa thương cho cô, lúc này mới buông cô ra: “Xảy ra chuyện gì?”
“Vô tình bị ngã thôi.” Thịnh Ý trả lời.
Đọc ở wattpad đi nheeeee
“Không thể nào.” Hề Khanh Trần trực tiếp phủ nhận: “Trên vết thương có linh lực còn sót lại, là có người cố ý làm.”
… Có thể nhìn ra à? Thịnh Ý hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn ánh mắt nghiêm
túc của hắn, ngoan ngoãn thành thật: “Đúng là bị người ta đánh.”
“Cố Kinh Thời sao?” Giọng nói Hề Khanh Trần căng thẳng: “Hắn dám ức hiếp nàng, ta đi giết hắn.”
Nói xong định đi, Thịnh Ý vội vàng giữ hắn lại: “Không phải hắn, không liên quan đến hắn, là một đệ tử của Càn Phong, từ trước đến nay bất hòa với
ta, nhưng không sao nữa rồi.”
Lần trước bị bắt nạt, muốn nói hết
nhưng lại khó mở miệng. Lần này thì khác, mặc dù đầu cô bị thương, nhưng cũng khiến Lưu Ngọc phải trả giá gấp bội, nghiêm túc mà nói thì cô
chiếm hời. Mặc dù Thịnh Ý cố gắng kiếm chế nhưng vẫn lơ đãng khoe
khoang.
“Nàng ta còn bị ta đánh bị thương đấy, ta còn bắt nàng ta quỳ xuống. Người như nàng ta, bị ta bắt quỳ còn khiến nàng ta khó chịu
hơn cả chết, người không biết sắc mặt lúc đó của nàng ta…”
Thịnh Ý nhắc tới chuyện này, trong mắt tràn đầy ý cười, nhưng vừa nhìn thấy
vẻ mặt buồn bực của Hề Khanh Trần, lại thành thật: “Tóm lại là như vậy,
ta không chịu thiệt.”
Hề Khanh Trần nghe cô nói không chịu thiệt, tâm trạng cũng không tốt lên, nhìn cô một lát rồi hất tay cô ra, xoay
người đi ra khỏi đại điện, Thịnh Ý hỏi: “Người đi đâu?”
“Giết Cố Kinh Thời.”
Thịnh Ý: “…”
Mắt thấy hắn sắp ra cửa, Thịnh Ý vội vàng chạy tới giữ người: “Không phải
nói không liên quan đến hắn sao? Người giết hắn làm gì!”
“Hắn không bảo vệ được nàng, nên giết.” Mắt Hề Khanh Trần tối lại.
Thịnh Ý: “…”
Hai người giằng co một lát, Hề Khanh Trần biết có cô ngăn cản, mình không giết được người nọ, đôi môi mỏng mím lại.
Thịnh Ý thấy hắn không đi nữa, lúc này mới buông tay áo hắn ra, đang định
giải thích giúp Cố Kinh Thời hai câu thì nghe hắn hỏi: “Nàng bị ức hiếp, tông chủ và các trưởng lão không phản ứng chút nào ư?”
“Bọn họ nào quan tâm đến sống chết của tiểu đệ tử.” Thịnh Ý thuận miệng đáp.
Hề Khanh Trần khẽ nhíu mày.
Lúc này Thịnh Ý mới nhớ vị này là lãnh đạo lớn nhất của Phùng Nguyên tông,
từ tông chủ đến trưởng lão đều là tiểu đệ của hắn, trước mặt hắn cô nói
tiểu đệ hình như không đúng lắm.
Thịnh Ý ho khẽ, đang định nói
thêm thì nghe hắn hỏi: “Người làm tôn trưởng, cần khoan dung, công
chính, từ ái, vì sao bọn họ không quan tâm đến sống chết của tiểu đệ
tử?”
Thịnh Ý há miệng, vậy mà không biết nên đáp thế nào.
Một lúc lâu sau, cô thử nói: “Không quan tâm… Mới bình thường nhỉ?”
Hề Khanh Trần nhìn cô.
“Phàm là con người, đều có nhân tính, tham sân si không ít, tu vi cao hơn nữa cũng không thể tránh khỏi. Người giống như người, giống như người chỉ
là số ít. Tông chủ hay trưởng lão cũng vậy, chẳng qua có một thân tu vi
che dấu, nhìn thêm vài phần khí thế cao nhân đắc đạo, bản chất cũng đều
thô tục tầm thường, không khác gì phàm nhân.” Thịnh Ý lại cảm thấy bình
thường.
Có lẽ cũng có người sinh ra đã có “thần tính”, nhưng hiếm tồn tại trong tiểu thuyết. Dù sao tiểu thuyết cũng do con người viết
ra, không thể thoát khỏi suy nghĩ tầm thường, vì vậy trong mắt cô, Triệu Kim là tông chủ đứng đầu một tông cũng không khác gì bác gái ở cửa thôn Thịnh Gia.
Cô nói như thể hiển nhiên, Hề Khanh Trần lại nhíu mày, lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Rõ ràng trước kia không phải như thế.”
Lúc trước hắn thành lập tông môn, tọa trấn hai trăm năm, sau đó lại tự mình chọn tông chủ và trưởng lão các phong, mỗi một vị đều là người có đạo
tâm kiên định. Đã biết trời đất rộng lớn thì phải yêu thương cỏ cây, đây là yêu cầu cơ bản nhất của người làm tôn trưởng, nếu không làm được
chút chuyện này, mặc kệ đệ tử đánh nhau, sao xứng đứng đầu một phương?
Thấy hắn khó hiểu, Thịnh Ý cười: “Đã bao lâu rồi người chưa ra khỏi Chủ Phong?”
“Hơn một năm.” Hề Khanh Trần trả lời, ánh mắt như đang nói “Còn phải hỏi sao? Nàng còn rõ hơn bất cứ ai”.
Thịnh Ý không ngờ hỏi một câu cũng kéo mình vào, ho một tiếng rồi tiếp tục đề tài: “Trước đây thì sao?”
Đáy mắt Hề Khanh Trần hiện lên một tia hoảng hốt, dường như rơi vào hồi ức.
Thịnh Ý sờ mũi, tưởng hắn không trả lời thì nghe hắn nói: “Ít nhất cũng hơn tám trăm năm rồi.”
“Hơn tám trăm năm…” Thịnh Ý đắn đo nói: “Tông chủ cũng đổi ba lần, trong
tông không biết đã qua bao nhiêu thế hệ. Dù là quy củ hay lòng người
cũng đã thay đổi không biết bao nhiêu, người thấy không đúng cũng là
bình thường.”
Còn nhớ lúc trước hắn từng nói vì muốn thanh tịnh
nên chưa bao giờ đưa thần thức ra ngoài Chủ Phong. Chẳng khác gì trong
tám trăm năm này hoàn toàn không biết gì về tông môn, còn chưa tính mấy
lần hắn bế quan không ra ngoài tám trăm năm trước.
Hề Khanh Trần
nhíu mày, im lặng đứng trước mặt cô, dường như đang nhìn cô, lại như
đang thất thần. Thịnh Ý không nhịn được vỗ cánh tay hắn, trấn an nói:
“Tóm lại quen là được rồi.”
Hề Khanh Trần khựng lại, nhìn tay áo
bị cô vỗ, yết hầu giật giật. Nàng nói sai một câu, hắn chưa bao giờ là
thiểu số, lúc thân mật với nàng, hắn cũng tham sân si.
Thịnh Ý
không biết suy nghĩ của hắn, cung kính hỏi hắn hôm nay học cái gì, Hề
Khanh Trần thoáng hoàn hồn, nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô: “Nàng bị
thương, khí huyết không đủ, hôm nay nghỉ ngơi trước đi.”
“… Vết thương nhỏ mà thôi, hơn nữa tối qua ta đã nghỉ ngơi rồi.” Thịnh Ý xấu hổ nói.
Hề Khanh Trần cũng không cho cô đường phản đối, giơ tay lên làm cô mê man. Trước mắt Thịnh Ý tối sầm, ngã vào trong ngực hắn, cầm vạt áo hắn như
lúc trước sớm chiều có nhau.
Hề Khanh Trần sờ sờ mắt cô, ôm nàng
xoay người bước từ đại điện đến phòng ngủ. Hắn đã nhiều năm không ngủ,
nhưng từ khi tìm thấy cô, hắn đã đặt một chiếc giường trong phòng mình,
chờ cô đến ngủ bất cứ lúc nào.
Bây giờ… hẳn đã đến lúc.
Hắn mím môi, đặt người lên giường, khom người đắp chăn cho cô, lại dùng ánh mắt lướt qua mặt cô.
Một lúc lâu sau, hắn cúi người hôn môi cô, sau đó lưu luyến dán mặt vào cổ
cô, hít mùi hương quen thuộc ấy, dục vọng độc chiếm dần bành trướng.
Xóa ký ức chạy trốn của cô, động vào kí ức về Cố Kinh Thời, chỉ để lại mình hắn, sau đó có thể ở cạnh cô. Ngón tay Hề Khanh Trần dần dần vuốt ve
ngực cô, nghĩ thầm chỉ cần cô chịu đau một chút, chỉ cần đau một chút
thì có thể hoàn toàn thuộc về hắn.
Ngón tay Hề Khanh Trần hơi
dùng sức, lòng bàn tay mềm mại ấm áp, có thể cảm nhận từng nhịp tim của
cô, Thịnh Ý đang say giấc dần nhíu mày.
Chỉ cần nàng chịu đau một chút, chỉ cần một chút thôi. Nàng nói nàng muốn ra ngoài du ngoạn, bỏ
hắn lại một mình, còn nàng lắc mình thành vị hôn thê của người khác. Dù
nàng có nỗi khổ gì cũng phải bị phạt. Chút đau này xem như là hình phạt
của nàng, sau này hắn sẽ đền bù thật tốt.
Ngón tay Hề Khanh Trần
dần dần tỏa ra linh lực, cuối cùng Thịnh Ý không nhịn được rên rỉ. Hề
Khanh Trần bỗng bừng tỉnh, không thể tin lùi lại hai bước, ngực phập
phồng mãnh liệt như người chết đuối mới bắt hít được không khí.
Thịnh Ý thoát khỏi gông cùm, xoay người tiếp tục ngủ. Hề Khanh Trần xoa tim mình, lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.
Thịnh Ý ngủ một giấc đến khi chuông chiều vang lên, mở mắt ra thì thấy Hề
Khanh Trần đang ngồi thiền dưới cửa sổ, cảnh tượng quen thuộc khiến cô
tưởng mình quay lại căn phòng ở động phủ Chử Phi, nhưng khi hắn mở mắt
nhìn cô, cô bình tĩnh lại.
“Sư tổ.” Cô chào hỏi.
Hề Khanh Trần bình tĩnh nhìn cô, quay mặt đi.
Sao thế? Đáy mắt Thịnh Ý hiện lên tia khó hiểu, thấy trời bên ngoài đã sắp tối, đứng dậy cáo từ.
“Sau khi nàng ngủ, ta đã đưa thần thức bao phủ năm phong Càn, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm.”
Thịnh Ý mê man: “Hả?”
Hề Khanh Trần nhìn cô: “Lúc trước ta lập Phùng Nguyên tông là thuận theo
đạo tâm, muốn cho tu giả thiên hạ một chỗ yên tâm tu luyện, không ngờ
mới qua ngàn năm ngắn ngủi đã thành dáng vẻ chướng khí mù mịt như giờ.”
Chỉ một buổi chiều, hắn đã nhìn thấy tầng tầng áp bách nô dịch của đệ tử
năm phong, nhìn thấy chúng đệ tử gây gổ, thấy người trăm phương ngàn kế
không từ thủ đoạn, cũng thấy tông chủ và trưởng lão tục tằng dạy đệ tử
trong môn hạ cách nuôi cổ.
Từ khi nào nơi tu luyện dưới mí mắt
hắn lại biến thành dáng vẻ như bây giờ, chỉ đầy dục vọng và dã tâm, hắn
chỉ nhắc đến mà đã nhíu mày.
Thịnh Ý ngủ một giấc dậy, không ngờ hắn vẫn nhớ chuyện này, dở khóc dở cười: “Vậy người định làm gì?”
Ánh mắt Hề Khanh Trần nghiêm túc: “Ta định giải tán tông môn.”
Thịnh Ý: “…”
Im lặng.
Im lặng như chết.
Tiếng chuông lại vang lên khiến da đầu người ta tê dại, Thịnh Ý mới hoàn hồn: “Người nói gì cơ?”
“Giải tán tông môn.” Hề Khanh Trần lặp lại lần nữa: “Nơi dơ bẩn như vậy, vốn
không cần giữ lại, huống chi người nơi này còn dám làm nàng bị thương.”
Giọng điệu bình tĩnh như thể nói tối nay ăn gì.
Thịnh Ý biết hắn nói được làm được, có lẽ còn kiên quyết hơn chuyện tối nay
ăn gì. Cô không ngờ từ chuyện vết thương sau gáy mình, sau đó tám chuyện một chút lại khiến hắn sinh ra ý định giải tán tông môn, bỗng ngây
ngốc.
Nếu… Nếu như hắn thật sự giải tán tông môn, vậy cốt
truyện tiếp theo sẽ ra sao? Thịnh Ý giật mình, vội vàng khuyên can:
“Không đến mức, không đến mức đấy, thật ra tông môn chúng ta cũng không
tệ đến vậy, mấy tông môn khác còn tệ hơn cơ.”
“Ta không quản chuyện mấy tông môn khác.”
“Tông môn chúng ta cũng không… Được rồi, người quản. Nhưng không phải người đã không quản từ lâu sao? Người cứ mở một mắt nhắm một mắt, coi như
không phát hiện là được rồi.” Thịnh Ý tiếp tục khuyên nhủ.
Hề Khanh Trần nhíu mày, khó chấp nhận lời này.
Để cốt truyện không mất kiểm soát, Thịnh Ý tận tình khuyên bảo: “Tốt xấu
gì Phùng Nguyên Tông cũng là người tự tay sáng lập, cho dù bây giờ có
một chút vấn đề, người cũng nên thử sửa trước mới đúng. Đồ hư phải sửa
trước, đây không phải là chuyện người chăm lo việc nhà cần sao?”
“Huống chi tông môn biến thành như bây giờ, người cũng có trách nhiệm, nếu
không phải người muốn thanh tịnh nên buông tay mặc kệ, tông môn cũng
không đến mức thành ra như này. Bây giờ người thấy không tốt rồi giải
tán, biết nói sao với hàng vạn đệ tử kia. Huống chi không phải người nào cũng có vấn đề, người không thể dùng một gậy đánh chết hết được.”
“Sư tổ, người bình tĩnh đi. Nếu vì hôm nay ta nhiều miệng vài câu, người
lập tức muốn giải tán tông môn, vậy ta đúng là tội không thể tha, chỉ có thể lấy chết tạ tội. Xin người rộng lượng, bình tĩnh đi mà!”
Nàng lải nhải, Hề Khanh Trần nghe thấy cô nói muốn lấy chết tạ tội, hắn không vui nói: “Đừng nói bậy.”
“Sư tổ…” Thịnh Ý trông mong nhìn hắn.
Hề Khanh Trần im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng thả lỏng: “Nàng nói cũng có lý.”
Thịnh Ý thở phào nhẹ nhõm, tay chân mềm nhũn vịn giường ngồi xuống.
“Nhưng ta có một yêu cầu.” Hề Khanh Trần nói.
Thịnh Ý vội vàng nói: “Người nói đi.”
“Trước khi ta chấn chỉnh lại, nàng không được rời khỏi Chủ Phong.” Hề Khanh Trần nhìn mắt cô.
Thịnh Ý sửng sốt, định mở miệng từ chối: “Nhưng ta…”
“Vậy ta giải tán tông môn.” Hề Khanh Trần nói.
Thịnh Ý: “…”
Mặt trời lặn phía Tây, tia nắng chiếu cuối cùng biến mất, sắc trời tối sầm.
Trong phòng ngủ rộng lớn, viên dạ minh châu tự động sáng lên, chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Thịnh Ý nhìn Hề Khanh Trần dưới ánh dạ minh châu, lúc lâu mới gian nan nói: “Kỳ hạn là bao lâu…”
Hề Khanh Trần suy nghĩ trong chớp mắt: “Tật xấu tích lũy gần ngàn năm, ít nhất cũng phải trăm năm mới hết.”
“Vậy người giải tán tông môn đi.” Thịnh Ý quay đầu rời đi.
Hề Khanh Trần: “Mười năm cũng được.”
Thịnh Ý đi tiếp.
“Ba tháng.” Hề Khanh Trần miễn cưỡng thỏa hiệp.
Thịnh Ý dừng bước, nghi ngờ quay đầu: “Thật không?”
“Không cần bọn họ biết quay đầy, kinh sợ là đủ rồi.” Hề Khanh Trần trả lời.
Nếu không thể không thể lòng người thì thôi vậy, kiềm chế hành vi là đủ
rồi.
Thịnh Ý lần nữa rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Ở lại Chủ Phong ba tháng quả thật không lâu, nhưng Hề Khanh Trần giữ cô
lại vì chuyện gì? Khiến người ta bất an, không ở lại… Ừm, người ta lập tức giải tán Phùng Nguyên Tông, một khi tông môn giải tán, mấy cốt
truyện tiếp theo còn chơi thế nào?
Thịnh Ý rối rắm không yên, Hề
Khanh Trần nhìn dáng vẻ do dự của cô, đầu ngón tay vô thức nắm lại. Hắn
vẫn không hiểu, tông môn thanh khiết ngày xưa, chỉ ngàn năm đã vẩn đục
như thế. Cũng như người từng hận không thể dán lên người hắn, sao nay
lại sợ ở cùng hắn như vậy.
Có phải vì thứ gọi là vị hôn phu đó? Đáy lòng Hề Khanh Trần nảy sinh tia sát ý, lấy lại tinh thần thì cau mày.
“Ta có thể hỏi người giữ ta lại để làm gì không?” Thịnh Ý lớn mật hỏi thẳng.
Hề Khanh Trần nhìn cô: “Nếu ta sớm biết tông môn là cảnh tượng hôm nay, thì sẽ đưa nàng đến đây từ sớm.”
Thịnh Ý sửng sốt.
“Ta biết nàng đang nghĩ gì, hẳn là cảm thấy ta có mưu đồ với nàng, chưa từ
bỏ ý định, muốn tách nàng và Cố Kinh Thời ra, từ đó ly gián quan hệ của
hai người, nhân cơ hội giữ nàng bên cạnh ta.” Hề Khanh Trần chậm rãi
nói, như nước chảy nhỏ giọt.
Thịnh Ý: “Không phải sao?”
“Phải.”
Thịnh Ý: “…” Thẳng thắn quá, khiến cô không biết nên nói gì.
“Nhưng cũng không muốn nàng ở lại nơi bẩn thỉu quá lâu.” Hề Khanh Trần nhìn
vào mắt cô: “Thịnh cô nương, ta không muốn nàng lại bị thương.”
Thịnh Ý chấn động, suy nghĩ hoàn toàn cứng đờ.
“Mặc dù nàng ám chỉ ta truyền toàn bộ tu vi cho vị hôn phu của nàng, nhưng
ta vẫn muốn bảo vệ nàng.” Hề Khanh Trần từ từ bổ sung một câu.
Thịnh Ý: “…” Cảm ơn, càng áy náy hơn.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tiên sĩ: Ta ngày càng giỏi khiến người áy náy hơn.