Chương 21 - Sư tổ ở ngọn núi cao nhất
Thịnh Ý theo Cố Kinh Thời về Phùng Nguyên Tông, cuối cùng mọi chuyện cũng đi vào quỹ đạo.
Bốn mùa thay đổi, năm tháng trôi qua, vượt qua mùa đông dài, cuối cùng đón
xuân về. Bất tri bất giác, Thịnh Ý đã ở lại Phùng Nguyên Tông nửa năm.
Là tiên môn đệ nhất giới tu tiên, Phùng Nguyên Tông trải dài ngàn dặm, lấy Chủ Phong làm trung tâm, xung quanh có năm phó phong Càn, Khôn, Chấn,
Tốn, Khảm bao quanh.
Trong đó Càn Phong là nơi ở của đệ tử tinh
anh nhất tông môn, động phủ của tông chủ cũng đặt trên đỉnh núi, đệ tử
còn lại dựa theo tư chất cao thấp, lần lượt phân bố ở ba phong Khôn,
Chấn, Tốn. Hai phong Khôn, Chấn thuộc nội môn, Tốn Phong là ngoại môn.
Còn Khảm Phong là nơi ở của tôi tớ tạp vụ.
Nam chính thân là
thiếu niên nghèo chớ khinh, có ngày vươn mình lên cao. Cố Kinh Thời
đương nhiên xuất thân Khảm Phong, mà Thịnh Ý làm chính cung của nam
chính kiểu vươn lên, trước khi hắn vươn lên đương nhiên cũng phải làm
tạp vụ của Khảm Phong.
Mặc dù đệ tử năm phong phân giai cấp rõ
ràng, nhưng cũng không phải không có cơ hội vươn lên. Cứ cách mười năm,
tông môn lại có một kỳ thi lớn. Nếu có tiến bộ cũng có thể đổi núi, chỉ
tiếc hiếm người có thể phá vỡ xiềng xích.
Lại một buổi sáng sớm,
đệ tử Càn Phong ăn linh đan cung cấp hàng ngày, vào đại điện nghe tông
chủ tự mình dạy bảo, đệ tử ba phong Khôn Chấn Tuốn lục tục đi học khóa
buổi sáng của trưởng lão các phong, mà tạp dịch ở Khảm Phong cũng bắt
đầu một ngày lao động.
Thịnh Ý dùng trâm gỗ khéo léo búi tóc lên, mặc áo đồng phục tạp dịch ngồi dưới gốc cây bắt đầu cắt giấy. Đây là
loại phù giấy dành riêng cho đệ tử Phùng Nguyên Tông, đến tay là một
chồng lớn, cô phụ trách cắt thành kích thước thích hợp.
Một ngày
năm trăm tờ, từ sáng đến tối mới cố gắng hoàn thành, nhiệm vụ nhàm chán
vô cùng, nhưng cũng rất vất vả mới có được, nếu không sẽ phải làm việc
nặng như các tạp vụ khác.
Gió nhẹ thổi qua, ánh nắng mặt trời
xuyên qua lá chiếu lên cơ thể khiến làn da cô càng thêm trắng nõn. Mấy
ngón tay xinh đẹp khéo léo, thuần thục cắt từng tờ, nhanh chóng cắt được một chồng.
Ánh mặt trời làm người ta buồn ngủ, cô xoa bả vai đau nhức, định nghỉ ngơi một chút, kết quả vừa nằm xuống đất đã nghe thấy
giọng nói quyến rũ vang lên: “Trước mặt là chúng đệ tử Khảm Phong đang
bận đến mức chân không chạm đất, Thịnh cô nương đúng là an nhàn thoải
mái, chạy đến nơi đây tránh ồn ào, xem ra việc cắt lá bùa rất nhàn hạ.”
… Đó, đến rồi. Thịnh Ý không nói gì ba giây, đứng dậy nở nụ cười khéo léo: “Lý sư tử.”
Người đến thân hình đẫy đà, mặc dù vẻ ngoài không quá xinh đẹp, nhưng mỗi cử
chỉ đều toát lên vẻ quyến rũ khiến người ta khó lòng dời mắt.
Đây là quản sự Khảm Phong – Lý Chi Nguyệt, cũng là vị sư tỷ từng phản bội
nam chính, hại hắn bị ép chạy trốn khỏi Phùng Nguyên Tông.
Lúc
trước cô bỏ lỡ một thời gian, đến khi theo nam chính về Phùng Nguyên
Tông, hai người này đã hòa thuận. Cô chỉ có thể dựa vào nguyên văn suy
đoán, hẳn là vị sư tỷ này khóc lóc kể lể, thêm mắm dặm muối, cũng chứng
minh sau khi nam chính rời đi, nàng ta giết chết mấy người ép nàng ta
lừa nam chính mới lấy lại được lòng tin của hắn.
“Hôm nay cắt được nhiều ít?” Lý Chi Nguyệt hỏi.
Thịnh Ý do dự một chốc: “Được ba trăm rồi.”
“Giờ Dậu phải giao, còn 200 tấm chưa hoàn thành, ngươi lại lười biếng ở
đây.” Giọng Lý Chi Nguyệt dịu dàng nhưng từng câu từng chữ đều là chỉ
trích.
Còn mấy canh giờ nữa, hai trăm tấm thế nào cũng kịp, đáng
tiếc Khảm Phong không có trưởng lão trấn giữ, quan lớn nhất là quản sự,
nàng ta nói thế nào thì là thế ấy.
Thịnh Ý không tranh cãi với nàng ta: “Vậy ta tiếp tục.”
“Thôi.” Lý Chi Nguyệt vuốt ve châu hoa trên đầu: “Nghĩ lại cơ thể ngươi cũng
không khỏe, cho ngươi nửa ngày nghỉ ngơi thật tốt, còn mấy thứ này giao
người khác làm đi.”
Nếu nhớ không lầm thì Lý Chi Nguyệt là người
ngày xưa nam chính tin tưởng nhất, vẫn ghét chuyện cô ở gần nam chính mà nhỉ? Thịnh Ý chần chừ nhìn nàng ta, cảm thấy có gì đó sai sai.
“Được rồi, về đi, ta có thể hại ngươi à?” Lý Chi Nguyệt xinh đẹp quyến rũ liếc cô một cái.
Thịnh Ý là phụ nữ mà tim cũng mềm nhũn, cũng hiểu được vì sao bình thường nam chính nhìn có vẻ khôn khéo, vừa đụng đến chuyện nữ nhân lại ngu xuẩn
như thế.
Hậu cung của hắn đều là nhan sắc tuyệt đỉnh, ai mà không bị choáng váng? Thịnh Ý lâng lâng rời đi, đi được nửa thì bị gọi lại.
“Đợi đã.”
Thịnh Ý lập tức tỉnh táo.
Lý Chi Nguyệt đi tới trước mặt cô: “Ngươi và Cố sư đệ định bao giờ thành thân.”
“Không biết, ta nghe theo hắn.” Thịnh Ý tỏ ra không có chính kiến.
Mắt Lý Chi Nguyệt lộ vẻ khinh thường, đôi môi đỏ mọng cong lên: “Vậy thì chúc các ngươi trăm năm hạnh phúc.”
Nói xong, đột nhiên đưa tay giúp cô vén tóc ra sau tai, dịu dàng sửa sang
lại xiêm y cho cô: “Ta biết ngươi tuổi còn nhỏ, cũng không có lòng bao
dung. Nhưng ngươi cũng nên hiểu, không thể giữ được trái tim nam nhân,
dù lúc nào cũng đều có thể mất đi, huống chi có quan hệ tốt với ta thì
ngươi chỉ có lợi.”
… Hả? Vẻ mặt Thịnh Ý hoang mang.
Lý Chi Nguyệt cười khẽ: “Về đi, có lẽ Kinh Thời đang chờ ngươi đấy.”
Thịnh Ý không nói gì nhìn nàng ta một lúc lâu, im lặng rời đi.
Cô đi qua con đường rợp bóng cây, qua mấy khúc cua và cây cầu, cuối cùng cũng đến một căn nhà gỗ.
Đây là nơi ở hiện tại của cô và nam chính. Căn nhà này còn nhỏ hơn căn nhà
ngói trước đó của cô, nhưng được sắp xếp sạch sẽ gọn gàng, nhìn cũng
không nghèo lắm.
Thịnh Ý hít sâu một hơi, vừa giả vờ dịu dàng thì thấy Cố Kinh Thời đang đi ra ngoài.
Bốn mắt nhìn nhau, cô khựng lại: “Định ra ngoài à?”
“Định đi tìm nàng.” Cố Kinh Thời cười nói: “Ta đã tưới cây xong rồi, nàng còn mấy tấm bùa phải cắt, đưa cho ta hết đi.”
Thịnh Ý nhìn hàm răng trắng sáng của hắn, cười: “Ngươi sắp xếp chuyện ta với Lý Chi Nguyệt à?”
Cố Kinh Thời bỗng chột dạ, chớp chớp mắt.
Thịnh Ý cười: “Vào rồi nói.”
Dứt lời, bước vào phòng trước, Cố Kinh Thời nhìn bóng lưng cô, rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn vào phòng theo.
Chờ hắn vào phòng, Thịnh Ý đã ngồi xuống trước bàn. Cố Kinh Thời yên lặng
đi đến trước mặt cô, lúc đối mặt lại cười gượng: “Thật ra cũng không có
gì, chỉ là nàng ta muốn ta làm việc giúp, ta nhớ lời dặn dò của nàng,
không dám thân thiết với nàng ta, chỉ có thể nói sợ nàng ghen mà qua loa lấy lệ.
Trong nguyên văn nam chính hòa thuận với Lý Chi Nguyệt,
có khoảng thời gian rất dài đều tin tưởng nàng ta, kết quả vô tình trở
thành con dao của nàng ta, chịu thiệt rất nhiều, nữ chính cũng phải chịu khổ theo.
Thịnh Ý để tránh mình bị liên lụy, chỉ có thể tận tâm
tận trách nhắc nhở Cố Kinh, sau khi thành công tránh được mấy hố lớn,
lòng tin của hắn với Lý Chi Nguyệt dần giảm sút, bây giờ cũng biết qua
loa lấy lệ.
Là chuyện tốt, nhưng mà…
“Sao không tìm lí do khác?” Thịnh Ý dịu dàng hỏi: “Nhỡ đâu nàng ta nhắm vào ta thì sao?”
“Ta là tu sĩ Kim Đan duy nhất của Khảm Phong, nàng ta còn trông cậy ta có
thể đạt kết quả tốt trong kiểm tra năm nay, đưa nàng ta đi đỉnh núi
khác. Nàng ta cần ta, ta lại xem trọng nàng, nàng ta sao dám nhắm vào
nàng.” Cố Kinh Thời trấn an.
Thịnh Ý liếc hắn: “Tốt nhất là vậy.”
“Yên tâm đi, nhất định ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt.” Có lẽ Cố Kinh thời nhận
ra tâm trạng của cô không tốt, vội vàng hứa hẹn lần nữa.
Thịnh Ý cười khẩu.
“Tiểu Ý.” Cố Kinh Thời cẩn thận nắm tay áo cô lắc lắc, vẻ mặt vô tội nhìn cô.
Thịnh Ý nhìn vầng sáng yếu ớt quanh người hắn: “Buông ra.”
Cố Kinh lập tức buông tay, vầng sáng trên người cũng biến mất không thấy.
Quen biết lâu như vậy, Thịnh Ý đã sớm đoán được vầng sáng thỉnh thoảng xuất
hiện trên người hắn thật ra là hào quang nam chính, nhưng mà không hiểu
vì sao nữ chính trong truyện không thấy, cô lại có thể thấy. Chẳng lẽ vì cô xuyên không nên có thể thấy mấy thứ dân bản địa không thấy à?
“Tiểu Ý, lần sau ta không như vậy nữa, đừng giận ta mà.” Cố Kinh Thời thấy cô không quan tâm đến mình, vì vậy tiếp tục nhận sai.
Thịnh Ý cười lạnh, vẻ dịu dàng giả tạo khi nãy nhanh chóng sụp đổ: “Lần sau lại kéo thù hận cho ta thì ta đánh chết ngươi.”
“Đã biết!” Cô không dịu dàng, Cố Kinh Thời càng vui hơn, lập tức lấy cây
linh thảo trong ngực ra: “Không phải mấy ngày trước nàng nói cơ thể
không khỏe à? Hôm nay ta tưới nước tìm được mấy gốc linh dược, đợi ta
luyện hóa bồi bổ cho nàng.”
Hắn nói xong thì làm liền, bắt đầu luyện thuốc.
Mấy linh thảo này cấp bậc thượng thừa, với tu vi bây giờ của hắn muốn luyện hóa vẫn hơi khó, chưa được bao lâu, trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.
Thịnh Ý im lặng ngồi đối diện hắn, thỉnh thoảng mắt đối mắt, hắn đều nhếch
miệng cười, lặp đi lặp lại vài lần, Thịnh Ý không nhịn được nói: “Chuyên tâm đi.”
“À.” Cố Kinh Thời lập tức ngồi thẳng.
Thịnh Ý “…” Có phải quá nghe lời không
Về chuyện Cố Kinh Thời quá nghe lời, cô cũng rất buồn rầu.
Nữ chính trong truyện dịu dàng nghe lời, nghe lời, như gốc tơ hồng ngoan
ngoãn quấn lấy nam chủ, lúc nào cũng cần được bảo vệ tỉ mỉ. Nam chính
cũng không phụ kỳ vọng của nàng, chống một mảnh trời cho nàng, tuy rằng
nàng nhiều lần bị liên lụy nhưng trước sau vẫn ngưỡng mộ, tôn kính hắn.
Dịu dàng làm vợ hiền dâu thảo.
Đọc ở wattpad đi nheeeee
Thịnh Ý cũng muốn theo cốt truyện, nhưng mà đã đọc kĩ truyện, không thể trơ
mắt nhìn Cố Kinh Thời rớt xuống hố, còn mình bị phạt theo được. Chỉ có
thể nghĩ cách nhắc nhở, kết quả nhắc nhở rất nhiều, tên này ngày càng
tôn kính, ngưỡng mộ cô, hận không thể làm vợ hiền của cô.
Cũng
xấu hổ thật, trong truyện nam chính đối xử tốt với nữ chính, đó là chồng bảo vệ vợ. Còn giờ Cố Kinh Thời đối xử với mình như con trai hiếu kính
mẹ ruột.
“Được rồi.”
Cố Kinh Thời bỗng lên tiếng, Thịnh Ý
ngừng suy nghĩ miên man, nhìn hai viên thuốc đen ngòm hắn đưa đến trước
mặt, cô như có điều suy nghĩ.
“Sao lại không uống?” Cố Kinh Thời nhắc nhở.
Thịnh Ý ngước mắt, hai người đối diện, cô từ từ nói: “Ta đang nghĩ…”
“Nghĩ gì thế?” Cố Kinh Thời tò mò.
Thịnh Ý: “Sau này có nên dịu dàng với ngươi chút không?”
Cố Kinh Thời: “?”
“Ừm.” Thịnh Ý nhìn hắn, tỏ vẻ hắn không nghe nhầm.
Nhìn chung toàn truyện, mặc dù mấy nữ phụ tính cách khác nhau, nhưng cơ bản đều dựa vào, ỷ lại nam chính.
Mà đương nhiên nam chính cũng thích cảm giác được người khác ỷ lại này,
trừ giai đoạn trước dựa vào Lý Chi Nguyệt, sau này hắn đều sống như thần hộ mệnh. Cô thân là nữ chính, cũng không thể lạc loài nhỉ?
Thịnh Ý càng nghĩ càng thấy đúng, vì thế tiếp tục hỏi ý hắn: “Sau này ta sẽ
dựa vào ngươi, chăm sóc gia đình, ngươi thấy thế nào?”
Cố Kinh Thời hoang mang nhìn cô, một lúc lâu sau mới gian nan nói: “Ta làm sai gì à?”
Thịnh Ý: “?”
“Có phải nàng không muốn quản ta nữa không?” Môi Cố Kinh Thời run run, như bị phản bội.
Thịnh Ý: “Dừng lại… cái gì mà ta không muốn quản ngươi, ta đối tốt với ngươi cũng không được à?”
“Đương nhiên được.” Cố Kinh Thời trả lời lưu loát: “Nhưng lần nào nàng dịu dàng cũng âm dương quái khí, ta sợ lắm.”
Thịnh Ý: “…”
Im lặng.
Đêm nay im lặng là tốt nhất.
Hai người im lặng nhìn nhau, dáng vẻ lo lắng của Cố Kinh Thời toát ra chút
ngu ngốc. Lúc hắn ở chung với cô luôn như thế, ít nhiều khác hình tượng
nam chính trong tưởng tượng của Thịnh Ý.
Nhìn nhau hồi lâu, Thịnh Ý không thể không thừa nhận khi đã quen thì cách sống chung rất khó sửa.
“Uống thuốc đi.” Cố Kinh Thời nhìn ra ánh mắt cô dịu xuống, lập tức ân cần đưa thuốc đến tay cô.
Thịnh Ý im lặng uống thuốc, giây lát sau lập tức cảm thấy trong cơ thể mát
lạnh, trái tim đau đớn mấy ngày cũng trút được gánh nặng.
Thấy sắc mặt cô hồng hào hơn chút, Cố Kinh Thời cũng thở phào: “Bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Khá hơn nhiều.” Thịnh Ý cười: “Đa tạ.”
“Quan hệ của hai ta cần gì phải khách sáo.” Cố Kinh Thời bật cười: “Dù sao
chiều cũng không có việc gì làm, hay là đi vườn sau tắm nắng đi, ta hái
cà chua cho nàng ăn.”
Tạp dịch trong Khảm Phong nhiều nhất là
Luyện Khí và Trúc Cơ, nhiều người vẫn chưa tích cốc. Ngày thường trừ
uống đan Tích Cốc ra thì sẽ hái chút rau quả trên núi, Cố Kinh Thời phụ
trách chuyện này.
Cơ thể Thịnh Ý cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, tâm trạng cũng tốt, vì vậy vui vẻ đồng ý.
Hai người cùng vào vườn rau, khoảnh khắc đẩy hàng rào ra, hương vị tươi mát phả vào mặt, Thịnh Ý hít sâu một hơi, cảm thấy đầu óc tỉnh táo.
Đất phẳng trải rộng, phân chia ra từng khu, mỗi khu lại trồng rau quả khác
nhau, nhìn qua vừa đẹp vừa chỉnh tề. Trái cây khác mùa đều ra quả, lúc
lắc theo gió.
Quả nhiên mỗi nam chính nghịch tập đều có thiên phú trồng rau.
Cố Kinh Thời đi một vòng vườn rau, hái được trái cà chua đẹp nhất, xoa xoa đưa cho cô: “Nàng ăn đi, ta đi hái trái khác.”
“Được.” Thịnh Ý nhận lấy, đi đến bên sườn dốc ngồi xuống, hai chân đong đưa nhẹ nhàng.
Đã là giờ Ngọ, dù ánh mặt trời vẫn còn nóng nhưng gió vẫn hơi lạnh. Thịnh Ý cắn một miếng cà chua mọng nước, im lặng ngắm nhìn núi non trùng điệp
phía xa.
Cố Kinh Thời cũng nhanh chóng cầm trái cây đến, thấy cô chăm chú ngắm phong cảnh cũng ngồi xuống.
Đáng tiếc hắn không chịu ngồi yên, im lặng một lúc thì không nhịn được đến gần: “Nàng nhìn bên kia kìa, thấy không?”
“Cái gì?” Thịnh Ý nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ nhìn thấy một ngọn núi lớn đầy mây.
“Chủ Phong đó.” Cố Kinh Thời chỉ tiếp: “Trung tâm của Phùng Nguyên Tông, ngay cả tông chủ cũng không dễ đến gần.”
Thịnh Ý khựng lại, lúc này mới nhìn tòa nhà nguy nga trên đỉnh núi, ánh mặt
trời giờ Ngọ mạ cho nó lớp sáng vàng, mây mù dày đặc che kín đỉnh núi
khiến người ta không nhìn rõ.
Nhìn không rõ nhưng tim lại run
rẩy, không biết có phải do áp chế nơi đó phát ra khiến con kiến nhỏ bé
bất giác cảm thấy kính sợ. Mấy người ở Càn Phong và mấy phong khác luôn
nhìn từ cao xuống, lúc đến gần Chủ Phong cũng sẽ thấp hèn cúi đầu.
“Trên kia là tổ sư khai sơn của Phùng Nguyên tông chúng ta, là đại năng lánh
đời có khả năng phi thăng nhất hiện nay, tu vi sâu không lường được.”
Giọng nói đứt quãng của Cố Kinh Thời truyền đến: “Nàng đừng thấy tông
chủ ngày thường nói một không hai, nếu có chuyện lớn vẫn phải đến đó
thỉnh giáo sư tổ, không dám vượt quyền chút nào.”
Trong nguyên
văn không nhắc nhiều đến vị sư tổ này, Thịnh Ý chỉ biết nửa năm sau hắn
sẽ truyền toàn bộ tu vi cho nam chính, sau đó ra ngoài vân du, không còn tin tức gì nữa, còn lại đều không biết.
Lúc này nghe Cố Kinh
Thời nhắc tới hắn, Thịnh Ý nhớ mang máng hình như trong truyện nói đạo
hào của hắn… là gì nhỉ? Không nhớ được.
“Bây giờ ngài ấy bao nhiêu tuổi, trông thế nào?” Thịnh Ý tò mò.
“Không biết.”
Thịnh Ý: “…”
“Ta thật sự không biết.” Vẻ mặt Cố Kinh Thời kinh sợ: “Ngài ấy lánh đời đã
lâu, cũng không muốn bị người ngoài bàn tán. Ngay cả Tông chủ hay trưởng lão khi nói chuyện của ngài ấy cũng phải cẩn trọng, sợ là đệ tử Càn
Phong cũng không biết gì về ngài ấy.”
Lòng hiếu kỳ của Thịnh Ý không được thỏa mãn, lập tức bĩu môi.
Cố Kinh Thời nhìn vẻ mặt của cô, không nhịn được cười: “Đừng thất vọng,
mười năm có một lần kiểm tra, chỉ cần đứng đầu là được vào Chủ Phong
thỉnh an ngài ấy. Đến lúc đó ta lấy danh đệ nhất dẫn nàng đi gặp ngài,
được không?”
Thiếu niên không biết trời cao đất dày, rõ ràng đang ở Khảm Phong mà lại ôm
mộng đệ nhất. Cố Kinh Thời tự biết không có khả năng, nhưng vẫn không
nhịn được muốn dùng cách nói đùa để nói ra. Vốn tưởng Thịnh Ý sẽ cười
mình không biết lượng sức, lại nghe cô nói: “Được thôi.”
Cố Kinh Thời sửng sốt: “Nàng cảm thấy ta làm được à?”
“Đương nhiên.” Trong truyện nam chính giành được hạng đầu kiểm tra, một trận
thành danh ở Phùng Nguyên Tông, sau đó mở ra tình tiết cốt truyện.
Sảng văn*.
*Thuật ngữ sảng văn được sử dụng để nói tới một nhân vật chính ở trong một tác phẩm nào đó, nhân vật này hầu hết làm việc gì cũng sẽ thuận lợi, gặp
nhiều may mắn và quý nhân phù trợ, thăng tiến nhanh chóng.
Cốt truyện.
Thịnh Ý lấy một trái dưa chuột trong tay hắn, gặm.
Cố Kinh Thời nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, đôi mắt dần hiện ý cười.
Hai người ngồi ở vườn rau cả buổi chiều, mãi khi sắc trời nhá nhem tối mới
về phòng. Thịnh Ý đốt nến bắt đầu trải giường chiếu, vừa quay đầu đã
phát hiện Cố Kinh Thời nhìn mình chằm chằm.
“Ngủ cùng à?” Cô nhướng mày.
Cố Kinh Thời vội vàng xua tay: “Không không không, mời người.”
Tốt lắm, trước sau đều tôn kính cô, tôn kính đến mức không dám có chút suy
nghĩ kia. Trong truyện lúc này mặc dù nam nữ chính chưa làm đến bước
cuối, nhưng hành động thân mật gì cũng có. Cố Kinh Thời lại tỏ vẻ tôn
kính cô, một câu nói bông đùa cũng không dám.
Đồng thời cũng từ
chối thân mật, Thịnh Ý cũng không muốn phí công sức với hắn, chỉ xem hắn như bạn cùng phòng bình thường, còn chuyện sau khi cưới cảm tình có
mỏng manh hay không… cô liếc nhìn tên đần kia.
Không có tình thì còn nghĩa, cô đã cứu hắn mấy lần, chắc hẳn đã tích góp đủ ân tình.
“Nhìn ta làm gì?” Cố Tinh Thời bị cô nhìn đến nỗi nổi da gà.
Vẻ mặt Thịnh Ý hiền từ: “Ngủ đi.”
“Được.” Cố Kinh Thời vâng dạ, vui sướng lôi ghế dựa đến cửa đả tọa. Thịnh Ý thổi nến, một mình nằm trên giường.
Đêm khuya tĩnh lặng, ngoài cửa gió gào thét.
Thịnh Ý nhanh chóng buồn ngủ, đang mơ màng vào giấc thì nghe hắn nói: “Nghe
nói đệ tử nào đứng đầu kiểm tra có thể xin phần thưởng từ sư tổ.”
Thịnh Ý hỏi: “Ngươi muốn phần thưởng gì?”
“Xin ngài ấy định hôn kỳ cho chúng ta.” Cố Kinh Thời đề nghị: “Vậy chẳng
khác gì lão tổ tông chứng hôn cho chúng ta, là vinh quang vô hạn đó.”
“Cũng được.”
Hai người nói chuyện như thể đã nắm chắc hạng nhất trong tay, Thịnh Ý bỗng nghĩ đến một chuyện.
Trong truyện nam chính có thể thắng là nhờ Thủy linh căn phát huy tác dụng
lúc mấu chốt, mà nam chính thức tỉnh Thủy linh căn là nhờ đi nhầm vào
trận pháp của U Sơn cư sĩ, lúc cửu tử nhất sinh được U Sơn cư sĩ cứu,
cũng tặng đan Cửu Chuyển Duyên Thọ.
Vậy vấn đề là cô gặp hắn
trước, cứu Cố Kinh Thời ra khỏi trận pháp. Bây giờ hắn không có đan Cửu
Chuyển Duyên Thọ, từ Kim Đan trung kỳ đạt hậu kỳ cũng không thức tỉnh
Thủy linh căn.
… Vậy còn thắng được sao?