Chương 26 - Sư tổ định nhận đồ Đệ
Thịnh Ý chú ý tới biểu cảm của mọi người, trong lòng lo lắng đến chết.
Nếu lúc này Hề Khanh Trần kể quá khứ của bọn họ thì sau này cô cũng
không cần lăn lộn ở Phùng Nguyên tông nữa, con đường phi thăng cũng xuất hiện biến số cực lớn.
Không được, không thể, nếu lúc này xảy ra
chuyện, vậy nỗ lực trước đó của cô còn ý nghĩa gì chứ, cô lập tức quỳ
xuống: “Xin sư tổ khoan thứ!”
Đôi mắt bình tĩnh như nước của Hề
Khanh Trần cuối cùng cũng gợn sóng, hắn ngây người hồi lâu, đáy lòng
nhiều năm không có cảm xúc bỗng sinh ra cảm giác tức giận. Hắn muốn hỏi
cô vì sao phải làm vậy, nhưng nhìn đôi mắt phiếm đỏ của cô, cuối cùng
không nói nên lời.
Trên đại điện yên tĩnh hồi lâu, cuối cùng hắn cũng nói: “Lui ra cả đi.”
“Vâng ạ.”
“Đa tạ sư tổ.” Thịnh Ý thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đỡ Cố Kinh Thời dưới đất đứng dậy.
Đoàn người nối đuôi nhau đi ra, cửa điện từ từ đóng lại sau lưng họ.
Khoảnh khắc cửa đóng lại, Thịnh Ý nhịn không được quay đầu lại, bất ngờ đối
diện ánh mắt hắn, cô ngẩn người, cố gắng quay đầu lại.
Ầm…
Cửa đóng lại hoàn toàn, trái tim Thịnh Ý cũng run lên.
Sau khi đoàn người về Càn Phong, Triệu Kim đuổi những người khác đi, chỉ giữ lại Thịnh Ý và Cố Kinh Thời trong sảnh.
“Nói đi, rốt cuộc chuyện là thế nào.” Ông ta lạnh lùng hỏi.
Thịnh Ý biết ông ta sẽ hỏi như vậy, lúc về đã nghĩ đáp án: “Sư tổ nhận nhầm
ta với một vị cố nhân, giữ ta lại hỏi chuyện, nhưng mà lúc sau đã biết
nhận nhầm.”
Chuyện cũng giống Triệu Kim nghĩ, ông ta lại quay đầu chất vấn Cố Kinh Thời: “Còn ngươi thì sao? Bản tôn bảo ngươi đừng manh
động, vậy mà ngươi lại hành động hấp tấp, chẳng lẽ muốn tạo phản ư?”
“Thê tử ta ở trong đó không rõ sống chết, ta không yên tâm.” Cố Kinh Thời cảm thấy mình không sai.
“Càn rỡ!” Triệu Kim phẫn nộ: “Ngươi là cái thá gì mà dám kinh động sư tổ, đúng là nông cạn vô tri!”
Xương tay Cố Kinh Thời vỡ vụn, đau đến cả người sắp tê dại, tâm trạng vốn
không tốt, nghe vậy càng bực bội. Chưa kịp phản bác đã bị Thịnh Ý kéo
tay áo, chỉ đành nhíu mày im lặng.
Triệu Kim nhìn ra hắn không
phục, cười lạnh nói: “Xem ra ngươi vẫn cảm thấy mình không sai, đã vậy
thì tạm thời khoan cử hành lễ bái sư. Khi nào nghĩ kĩ rồi nói tiếp.”
Nếu đổi lại là đệ tử bình thường, Triệu Kim đã sớm đuổi người ra khỏi sơn
môn, nhưng Cố Kinh Thời có thể dùng tu vi Kim Đan đánh thắng Nguyên Anh, lấy được vị trí đứng đầy kỳ thi, hơn nữa trong lúc sinh tử lại thức
tỉnh linh căn, ông ta không nỡ từ bỏ, vậy nên muốn đe dọa buộc hắn nhận
ra.
Nhưng nếu sẵn sàng nhận sai thì đã nam chính.
Cố Kinh Thời nghe vậy, chỉ nói một câu đệ tử cáo lui, lập tức kéo Thịnh Ý rời đi.
“Cứ nhận sai đi, cần gì đến mức này?” Thịnh Ý bất đắc dĩ.
Cố Kinh Thời cảm thấy mình không sai: “Nàng ở trong đó không ra nên ta lo lắng, có gì sai sao?”
“Vậy ngươi cứ lễ phép gõ cửa đi, sao phải xông vào?”
“Tông chủ bọn họ không cho ta gõ cửa, ta mới xông vào.”
Thịnh Ý xoa mũi: “Nhưng mà…”
“Tiểu Ý.” Cố Kinh Thời bỗng dừng lại, nghiêm túc nhìn cô.
Thịnh Ý hoang mang: “Ừm… Hả?”
“Ta sợ nàng gặp nguy hiểm, không có cách nào bình tĩnh được.” Cố Kinh Thời
nghiêm túc nói: “Hơn nữa chuyện này ta không thể nhận sai, nếu nhận có
nghĩa thừa nhận mình sai, nhưng ta muốn bảo vệ vị hôn thê của mình, có
gì sai sao? Bọn họ chỉ quan tâm sư tổ, không coi chúng ta là người,
nhưng chúng ta phải tự đối tối với nhau.”
Môi Thịnh Ý giật giật, một lúc lâu sau thở dài: “Ngươi có biết không nhận sai thì có hậu quả gì không?”
“Biết, không thể làm đồ đệ của tông chủ.” Cố Kinh Thời kéo cô ra ngoài: “Không sao cả, cùng lắm thì làm đệ tử trưởng lão khác.”
Khóe môi Thịnh Ý cong lên: “Ngươi cũng đừng lạc quan quá, hôm nay chứng kiến ngươi mạo phạm sư tổ cũng không chỉ có một mình tông chủ.”
Tông chủ còn dám giữ hắn lại, mấy trưởng lão khác cũng không tự tin như thế.
“Vậy đồ đệ của ai cũng được, dù sao chuyện tu đạo này, người bên ngoài có
thể chỉ điểm cũng có hạn, cuối cùng vẫn dựa vào chính mình.” Hiển nhiên
Cố Kinh Thời đã chuẩn bị tâm lý.
Thịnh Ý đang định khuyên nhủ
tiếp, nhưng nghĩ lại, cho dù hắn nhận sai cũng bị cô lập. Dù sao hắn
đánh vị đại sư huynh Phí Chiết kia bị thương nặng, bị Thủy linh căn của
hắn làm tổn thương căn cơ, hi vọng tiến giai đã xa vời, hắn ta đã ghi
hận trong lòng.
Tính ra hai ngày nay vết thương của hắn ta cũng nên khỏi hẳn, hẳn là đang xoa tay chuẩn bị ly gián hắn và Triệu Kim.
Phí Chiết lớn lên bên cạnh Triệu Kim, ý nghĩa khác với mấy đệ tử khác, lời
nói của hắn với Triệu Kim có trọng lượng hơn. Hơn nữa chuyện ly gián này ngầm làm, cũng không thể thay đổi cốt truyện, chỉ có thể mặc hắn ly
gián thành công, đến lúc đó cũng không thể bái sư.
Mà các trưởng
lão khác thấy Triệu Kim không hiểu sao từ bỏ Cố Kinh, còn tưởng rằng
người này có tật xấu gì, sau khi nghĩ kĩ cũng không nạp vào môn hạ. Vì
thế Cố Kinh Thời lập tức trở thành người duy nhất đứng đầu kỳ thi nhưng
không có thầy dạy của Phùng Nguyên Tông, bỗng trở thành trò cười.
Dù có nhận sai hay không cũng chỉ có kết quả kia, vậy thì hà tất phải quỳ
gối. Thịnh Ý suy nghĩ một lát, rốt cuộc không khuyên hắn nữa.
Hai người trở lại chỗ ở, Thịnh Ý tìm linh dược còn sót lại đưa cho Cố Kinh
Thời, Cố Kinh Thời ngửa đầu uống, vận chuyển linh lực mấy vòng, xương
cũng xem như được nối lại.
Nhưng mà bên trong đã lành, nhưng bên ngoài vẫn hơi sưng đỏ, Thịnh Ý nhíu mày: “Tông chủ xuống tay tàn nhẫn thật.”
“Cũng xem như hạ thủ lưu tình rồi, nếu sư tổ hơi không vui, chỉ sợ ông ta sẽ
lập tức giết ta.” Cố Kinh Thời hừ lạnh, lập tức lại nhớ tới một chuyện
khác: “Nàng ở trong đó với sư tổ lâu thế, rốt cuộc làm gì?”
…
Cũng không dễ gì mới nhớ tới chuyện hỏi cô. Thịnh Ý cong môi, bỗng dưng
nhớ lại ánh mắt cuối Hề Khanh Trần nhìn cô, đôi tay vô thức che ngực.
“Cũng không nói gì, chỉ nói ta rất giống một vị cố nhân mà ngài ấy biết, hỏi
ta có quan hệ họ hàng gì với người đó không.” Thịnh Ý giải thích có lệ.
Cố Kinh Thời dở khóc dở cười: “Chỉ có chút đó? Vậy hỏi trước mặt ta không phải tốt rồi sao?”
“Đúng thế, hỏi trước mặt ngươi không phải tốt rồi ư.” Thịnh Ý hít sâu một hơi, gượng cười.
Tối hôm đó, cô nằm trên giường lăn qua lăn lại, mở mắt nhắm mắt đều là
gương mặt Hề Khanh Trần. Ban đầu khi rời xa hắn, cô nghĩ cả đời này sẽ
không gặp lại. Dù có gặp lại, cũng là mười mấy năm sau cô đi tìm hắn,
chứ không phải dưới tình huống không chuẩn bị gì như vậy.
Thịnh Ý nghĩ lung tung khó vào giấc, vất vả lắm mới ngủ được, lại mơ thấy Hề
Khanh Trần. Hắn chỉ mặc y phục mỏng, lộ ra xương quai xanh và ngực trần, ôm cô thật chặt.
Trong lúc ôm ấp, cô nghe hắn nói thầm: “Ta kém đến vậy sao?”
Thịnh Ý bỗng bừng tỉnh, mở mắt ra mới phát hiện chăn gối quấn chặt lấy mình, tựa như vòng tay ôm chặt.
“Tỉnh rồi à?” Cố Kinh Thời mặc đồng phục, cười nói: “Ta đi học khóa sáng, sau khi về sẽ dẫn nàng ra sau núi chơi.”
“Được…” Thịnh Ý vẫn bị cảnh hoang đường trong giấc mơ làm thất thần, nghe vậy chỉ đáp có lệ.
Sau khi Cố Kinh Thời rời đi, cô rời giường rửa ráy, đang định dọn mấy đồ trong phòng thì thấy Cố Kinh Thời bực bội quay về.
“Tan học sớm vậy à?” Thịnh Ý kinh ngạc.
Cố Kinh Thời mím môi: “Trưởng lão không cho ta vào học.”
Thịnh Ý nghe vậy sửng sốt.
Sáng nào bốn phong Càn, Khôn, Chấn, Tốn đều có khóa học sáng, chỉ cần là đệ
tử bốn phong, dùng là môn hạ của ai cũng đều được tham gia. Trong truyện mặc dù nam chính bị tông chủ và trưởng lão bỏ rơi, nhưng vẫn có thể
tham gia khóa học sáng.
Mà bây giờ Cố Kinh Thời bị đuổi ra ngoài.
“Vì sao?” Thịnh Ý khó hiểu.
Cố Kinh Thời sờ sờ mũi: “Cũng không biết nơi đâu truyền tin, bây giờ khắp Càn Phong đều biết ta đắc tội sư tổ.”
Thịnh Ý: “…”
“Bỏ đi, không cho học thì thôi, lúc ta ở Khảm Phong cũng không học lớp nào, không phải cũng tu đến Kim Đan hậu kỳ đấy thôi.” Cố Kinh Thời thông
suốt: “Dù sao nghiêm khắc mà nói, ta cũng không phạm sai lầm lớn gì, bọn họ không thể trục xuất ta ra khỏi tông môn, mấy chuyện khác cứ kệ đi.”
Thịnh Ý cười khổ: “Xin lỗi, đều tại ta.” Nếu như cô có thể sớm nhớ ra Cửu Khư là đạo hiệu của sư tổ Phùng Nguyên tông, cô sẽ không đi Chủ Phong, càng sẽ không gặp Hề Khanh Trần.
“Là bọn họ không phân biệt trái sai, liên quan gì đến nàng, hơn nữa cũng là ta tự xông vào, nói ra là ta
liên lụy đến nàng.” Cố Kinh Thời an ủi: “Sư tổ cũng không nói gì, bọn họ lại chủ động đến làm khó ta, giống như làm vậy có thể lọt vào mắt xanh
sư tổ ấy, nực cười.”
Nói xong, hắn cười: “Không nhắc đến bọn họ nữa, bọn họ muốn thế nào thì cứ thế ấy, chúng ta cứ sống đời mình là được.”
Cũng đúng, cho dù không có Hề Khanh Trần, nam chính cũng sẽ bị toàn bộ Càn
Phong cô lập. Bây giờ chỉ khác trong truyện là không được đi học sáng
thôi. Hơn nữa thời gian cũng không quá lâu, chờ con gái tông chủ Triệu
Tân Tân đi vân du về, tình hình này cũng bị phá vỡ… Tính toán cẩn
thận, cũng chỉ một tháng nữa thôi.
Nghĩ đến đây, Thịnh Ý dặn dò: “Gần đây ngươi khiêm tốn chút, chịu đựng khoảng thời gian này là ổn thôi.”
“Ừm, sau này ta sẽ ở lại trong phòng tu luyện, không đi đâu hết.” Cố Kinh Thời sợ cô áy náy, lập tức đồng ý.
Thịnh Ý cười gật đầu: “Vậy ta cũng không đi đâu cả.”
Hai người quyết định, thật sự không đi đâu cả, đáng tiếc cho dù đóng cửa không ra, phiền phức cũng chủ động tìm tới cửa.
Chuyện “Cố Kinh Thời bất kính với sư tổ” càng đồn càng ác, đại sư huynh Phí
Chiết dưỡng thương nhiều ngày cũng đã khỏi hẳn, ngày ngày theo sau Triệu Kim như trước kia. Mà Triệu Kim vốn kiên nhẫn chờ Cố Kinh Thời nhận sai cũng đột ngột tuyên bố không nhận Cố Kinh Thời làm đồ đệ.
Lời
này nói ra chẳng khác nào chứng thực lời đồn, đệ tử Càn Phong đã sớm
chướng mặt Cố Kinh Thời, cuối cùng không cần cố kỵ gì nữa, hai người mới đóng cửa không ra ba ngày đã có người tìm tới.
Là quản sự Càn Phong.
“Gần đây cơ thể đại sư huynh không khỏe, trong phòng thiếu một người hầu hạ, nhưng người trong Càn Phong rất bận. Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có
hai người các ngươi rảnh rỗi, các ngươi xem ai đi.” Quản sự Càn Phong
cười ha hả, từ lúc vào cửa ngay cả mắt cũng hất lên trời.
Thịnh Ý nghe vậy nhíu mày.
Trong truyện cũng có cốt truyện này, chỉ là sau khi Phí Chiết vô tình gặp nam chính mới cho người gọi hắn đến tra tấn, mấy ngày nay cô cố tình không
cho Cố Kinh Thời ra ngoài vì sợ hắn gặp gã sẽ kích hoạt cốt truyện.
Không ngờ đóng cửa không ra người vẫn không tránh được.
Nhớ tới trong truyện nam chính bị làm nhục thế nào, Thịnh Ý lập tức nói:
“Từ khi Phùng Nguyên tông khai sơn lập phái tới nay, không có chuyện
người đứng đầu kỳ thi lại hầu hạ cho người đứng thứ hai, dựa vào gì…”
Cố Kinh Thời bỗng cắt ngang: “Ta đi.”
“Kinh Thời?” Thịnh Ý ngạc nhiên nhìn hắn.
“Khi nào đi báo cáo?” Cố Kinh Thời không để ý đến cô, lập tức hỏi quản sự.
Quản sự cười: “Cũng xem như thức thời, bây giờ đi theo ta.”
Nói xong, gã như thấy thứ đồ dơ bẩn gì đó không chịu nổi, lập tức mở cửa rời đi.
Cố Kinh Thời cũng đi theo, Thịnh Ý giữ hắn lại: “Ngươi có biết sẽ gặp phải chuyện gì không?”
“Ta biết.” Cố Kinh Thời cười: “Nhưng không phải nàng đã nói chịu đựng khoảng thời gian này là ổn sao?”
Hắn luôn tin tưởng lời Thịnh Ý không chút nghi ngờ.
Môi Thịnh Ý giật giật, một lúc lâu sau từ từ nói: “Bây giờ ngươi giả bệnh đi… Chúng ta tránh đoạn cốt… tránh chuyện này.”
“Không cần, dù hôm nay thoát được, ngày mai hắn vẫn có thể gây phiền phức, đến lúc đó nói không chừng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Ánh mắt Cố Kinh
Thời nặng nề, hiển nhiên đã suy nghĩ kí: “Còn đi theo hắn, cùng lắm chịu khổ da thịt chút, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Toàn bộ tông môn đều biết hắn đang hầu hạ Phí Chiết, Phí Chiết cũng không dám công khai làm gì.
Thịnh Ý ngẩn người, nhìn vẻ mặt bực bội của hắn. Lần đầu tiên nhận ra dù mình có bàn tay vàng biết trước cốt truyện, mọi chuyện cũng chưa chắc đã
nghĩ kĩ như hắn.
“Vậy… ngươi cẩn thận, đừng hành động lỗ mãng.” Thịnh Ý cũng không biết nói gì, chỉ đành dặn dò hai câu.
Cố Kinh Thời cười cười: “Lúc ta không ở đây, nàng cũng phải cẩn thận.”
“Được.” Thịnh Ý đồng ý.
Hai người nhìn nhau, Cố Kinh Thời lập tức.
Hắn vừa rời đi, ngày nào Thịnh Ý cũng ở một mình, đa số đều ở trong núi sâu giết thời gian, đêm mới về nhà. Cứ thế nửa tháng trôi qua, Thịnh Ý tính toán thời gian, biết đêm nay hắn về nên không đi sau núi nữa.
Sáng sớm, cô dọn dẹp nhà cửa, từ sau khi hắn đi, đây là lần đầu tiên cô mở
cửa sổ đón gió, rửa mấy quả dại vừa hái được trên núi.
Bất tri
bất giác đã đến chạng vạng, tính thời gian hắn cũng sắp về, Thịnh Ý vội
vàng ra cửa chờ, kết quả vừa ra khỏi cửa đã bị một viên đá đập vào đầu.
Hòn đá không phải là lớn, nhưng đập vào đầu tạo thành vết thương, cô đau đớn che vết thương, giây sau nghe thấy tiếng cười nhạo.
“Tránh cũng không được, xem ra lời đồn là thật, ngươi không dùng được chút linh lực nào.”
Thịnh Ý nhìn vào máu đỏ trên ngón tay, quay đầu lại nhìn đôi mắt cay nghiệt
kia. Là nữ đệ tử châm chọc cô là nhân tình của Cố Kinh Thời hôm thi đấu, cũng là tùy tùng của con gái tông chủ Triệu Tân Tân – Lưu Ngọc.
Nàng ta dẫn theo hai nữ đệ tử, ba người đứng bên kia, vẻ mặt ngạo mạn.
Mấy ngày nay bọn họ đều đến gây rối, nhưng Thịnh Ý đều tránh, không ngờ hôm nay lại bị đánh.
“Đồ rác rưởi không biết dùng linh lực cũng xứng ở lại Càn Phong?” Người bên cạnh Lưu Ngọc lên tiếng.
Lưu Ngọc vẫn ghi hận chuyện Cố Kinh Thời không giữ thể diện cho nàng ta
trước mặt mọi người, thấy Thịnh Ý cũng nghiến răng nghiến lợi: “Theo lý
mà nói không thể ở lại, nhưng ai kia dám dùng thân dưới hầu hạ nam nhân
mà.”
Ba người lập tức cười vang.
Thịnh Ý lười quan tâm đến bọn họ, quay đầu đi vào phòng, nhưng tay còn chưa chạm tới cửa đã bị linh lực đánh ngã.
“Ta cho ngươi đi chưa?” Lưu Ngọc lạnh lùng hỏi.
Thịnh Ý không vui nhíu mày: “Ngươi muốn thế nào?”
Cô sống cùng Hề Khanh Trần quá lâu, lúc tức giận cũng có chút dáng vẻ của
hắn, Lưu Ngọc bị vẻ mặt của cô hù dọa, sau khi lấy lại tinh thần bỗng
thẹn quá hóa giận: “Đồ bỏ đi này, ai cho ngươi gan nói chuyện như vậy
với ta?”
“Cùng là đệ tử Phùng Nguyên Tông, ta nói chuyện với
ngươi còn cần gan à?” Thịnh Ý hỏi ngược lại, nhưng lời còn chưa dứt, một luồng linh lực bỗng đánh vào đầu gối khiến cô quỳ xuống.
Thịnh Ý liều mạng giãy dụa, dùng sức đến mức mặt đỏ lên, hai chân lại không
nhúc nhích. Lưu Ngọc từ từ đi tới trước mặt cô, hai ngón tay nhấc cằm
của cô lên: “Ngay cả thuật định thân đơn giản cũng không giải được,
ngươi nói vì sao không thể? Dễ dãi còn ngu xuẩn, vậy mà cũng dám ngang
hàng với ta.”
Thịnh Ý oán hận nhìn nàng ta, lúc lâu sau bỗng nở
nụ cười: “Ngươi tự cho mình cao quý, không phải ngày nào cũng theo sau
Triệu sư tỷ làm người hầu sao, có khác gì người xuất thân từ Khảm Phong
như ta…”
Sắc mặt Lưu Ngọc thay đổi: “Câm mồm!”
“Lần kiểm tra này ngươi không đủ tiêu chuẩn nhỉ? Nếu không phải có Triệu sư tỷ
giúp đỡ, sợ rằng ngươi còn không được ở lại…” Thịnh Ý còn chưa nói
xong, cổ họng bỗng bị linh lực bóp chặt, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.
Lưu Ngọc cong môi: “Nói tiếp đi, sao không nói nữa?”
Thịnh Ý nhìn chằm chằm nàng ta, khuôn mặt vốn trắng nõn, nay hít thở không
thông nên đỏ bừng, lại không có chút xin tha nào. Cô cào cổ theo bản
năng, muốn kéo mấy thứ đang quấn cổ mình ra, nhưng trừ chuyện để lại
trên cổ vài vết máu thì không được gì.
Thấy môi cô tím dần, Lưu
Ngọc cười khẩy, đang định thu linh lực lại, Thịnh Ý đang hít thở khó
khăn bỗng đánh về phía nàng ta. Lập tức cuồng phong nổi lên, lá rụng
đánh vào mặt Lưu Ngọc.
Mặt Lưu Ngọc bị đánh lệch qua một bên, lập tức kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng cẩn thận quan sát xong, không phải
ai đánh lén, mà là gió thổi, trùng hợp mà thôi.
Áp lực nơi đầu gối và cổ Thịnh Ý biến mất, lập tức ngã xuống đất ho khan dữ dội, trái tim cũng đau vô cùng.
Gió dần ổn định lại, Lưu Ngọc vô duyên vô cớ bị tát một cát, trong lòng bực bội, vừa định trút lên đầu Thịnh Ý thì người đi cùng nàng ta sợ bị
người lạ thấy, kéo nàng ta rời đi.
“Sao này thấy ta thì cảnh giác chút, còn dám nói năng lỗ mãng là ta giết ngươi đấy.” Lưu Ngọc bị kéo đi xa vẫn kêu gào.
Hơi thở Thịnh Ý dần ổn định, vẫn quỳ rạp trên đất như trước, tóc rũ xuống che mắt cô khiến người ta không thấy rõ biểu cảm.
Cô ngồi trên đất nghỉ ngơi hồi lâu, sau đó mới về phòng dọn dẹp, sau khi
thấy mọi thứ bình thường thì mình ra cửa chờ Cố Kinh Thời.
Màn đêm buông xuống, Cố Kinh Thời cũng quay về, hai người nhìn nhau không nói câu nào.
Nửa tháng không gặp, hắn gầy đi nhiều, đồng phục cũng mất ánh sáng, Thịnh Ý biết là do dùng thuật thanh tẩy quá nhiều, còn chuyện vì sao dùng thuật đó… Cô nhớ đến thủ đoạn Phí Chiết dùng để làm nhục người ta, cuống
họng bỗng căng cứng.
“Sao lại đứng đây?” Cố Kinh Thời nhếch miệng cười, vẻ mặt đầy oán hận hóa thành hư không, vẫn là dáng vẻ cười hì hì
vô tâm vô phổi đó: “Có phải đoán ta trở về nên đứng chờ không?”
Thịnh Ý cũng cười: “Ngươi đừng tưởng bở.”
“Lạnh à? Sao lại đeo khăn quàng thế?” Cố Kinh Thời chỉ cổ mình.
Thịnh Ý liếc hắn: “Ngươi thì biết cái gì, vậy mới đẹp.”
Cố Kinh Thời vui vẻ, đẩy cô đi vào phòng: “Đi thôi đại mỹ nhân, vào phòng đi.”
Nhưng khi vào phòng, hai người không nói gì.
Hắn gãi đầu, hỏi: “Nhiều ngày qua nàng thế nào, không ai bắt nạt nàng chứ?”
“Không có.” Thịnh Ý cười, không nói gần đây để tránh mấy con quỷ đó, cô phải ở trong núi sâu đến tận tối mịt mới về, cũng không nói chuyện xảy ra hôm
nay.
Cố Kinh Thời nghe thế thì thở phào: “Không có thì tốt, ta sợ mình đi rồi không ai chống lưng cho nàng, có người đến gây chuyện.”
“Không có đâu.” Thịnh Ý cúi đầu, một lúc lâu sau lại hỏi: “Ngươi thì sao? Phí Chiết có bắt nạt ngươi không?”
Cố Kinh Thời im lặng một lúc, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Hắn có thể bắt nạt ta
gì chứ? Chỉ bắt làm nhiều việc chút thôi, sau đó hắn phải tu luyện,
không rảnh lo chuyện khác.”
“… Vậy thì tốt rồi.”
Hai
người lại im lặng nhìn nhau, trong phòng yên tĩnh hồi lâu, Cố Kinh Thười bỗng nhớ đến chuyện gì đó: “Lúc về ta tìm được một thứ, không biết ngọt không, nhưng chắc chắn cũng khá được.”
Nói xong hắn móc trái cà chua trong ngực ra, đỏ rựa, vừa nhìn đã biết mọng nước.
Thịnh Ý nhìn nửa ngày, đưa tay nhận. Cà chua vẫn còn nhiệt độ cơ thể hắn, cô cắn một miếng, quả nhiên ngọt như về ngoài.
“Ngon không?”
“Không bằng quả ngươi trồng.” Thịnh Ý trả lời.
Cố Kinh Thời lập tức cười: “Ta nói rồi mà, quả ta trồng vẫn ngon nhất.”
Thịnh Ý dở khóc dở cười, dưới ánh trăng, cô lẳng lặng nhìn gương mặt mệt mỏi của hắn.
Có lẽ lúc trước trút hết tinh lực và năng lượng lên người Hề Khanh Trần,
sau khi tìm được nam chính, cô cũng không còn bốc đồng như trước, đa số
thời gian đều thờ ơ mặc kệ.
Mặc kệ cốt truyện phát triển, mặc kệ
hắn ngu ngốc chuyện nữ nhân, chỉ cần không liên lụy đến mình, cô sẽ
không chủ động đi quản. Nhưng đêm nay, trái cà chua hơi ngọt này bỗng
dưng khiến cô sinh ra cảm giác dịu dàng, không liên quan đến tình yêu.
Lúc cô ở cô nhi viện, từng có một người bạn rất tốt, lần nào cùng chia sẻ
đồ ăn trộm được đều có cảm giác dịu dàng như thế. Sau đó người bạn kia
được nhận nuôi, cô chỉ còn một mình, mặc dù nịnh bợ viện trưởng là có đồ ăn nhưng hiếm khi có cảm xúc này.
“Ngày tháng tốt đẹp sẽ đến nhỉ?” Cố Kinh Thời nói khẽ.
Thịnh Ý cúi đầu, cắn một miếng cà chua: “Sẽ đến nhanh thôi.”
“Ngày tháng sau này của chúng ta sẽ tốt đẹp chứ?” Cố Kinh Thời lại hỏi.
Thịnh Ý gật đầu: “Ừm.”
Cuối cùng Cố Kinh Thời cũng cười, sự mệt mỏi đang kiếm chế bỗng tràn ra như
nước chảy, hắn nằm xuống bàn như không xương, nhanh chóng thiếp đi.
Thịnh Ý cầm y phục khoác lên người hắn, im lặng ngắm trăng trên bầu trời.
Sáng sớm hôm sau, Cố Kinh Thời lại rời đi. Thịnh Ý nhìn căn phòng trống
rỗng, nghĩ thầm, còn nửa tháng nữa thôi cốt truyện gian nan này sẽ kết
thúc. Cô thở dài, duỗi tay xoa cổ mình, phát hiện khăn quàng cổ đã biến
mất.
Thịnh Ý ngẩn người, vội vàng chạy đến trước gương. Nhìn tiểu cô nương đang buồn ngủ trong đó mới nhận ra vết máu trên cổ đã nhạt đi
nhiều.
Cố Kinh Thời đã chữa cho cô.
Yết hầu Thịnh Ý giật
giật, ngây ngốc nhìn mình trong gương. Cô bỗng cảm thấy không thể tiếp
tục như vậy nữa. Mặc kệ chỉ còn nửa tháng, cũng phải nhanh kết thúc đoạn cốt truyện này. Dù có thể sẽ xảy ra hậu quả không thể lường được như
lúc trước cô đi tìm nam chính, nhưng cô vẫn phải nhanh chóng vượt qua
đoạn cốt truyện này.
Cô muốn nhảy qua đoạn cốt truyện đáng chết này.
Thịnh Ý ngồi trong phòng, bắt đầu nghĩ làm sao để không ảnh hưởng cốt truyện sau này, nhanh chóng kết thúc phần cốt truyện.
Sau khi suy nghĩ hai ba ngày, vừa có chút tiến triển, quản sự Càn Phong
bỗng tìm đến cửa: “Có phải ngươi không định tham gia tuyển chọn không?”
“Tuyển chọn gì cơ?” Thịnh Ý khó hiểu.
Lỗ mũi quản sự Càn Phong hất lên trời: “Đi theo ta.”
Thịnh Ý lập tức sinh lòng cảnh giác, nhưng Cố Kinh Thời không ở đây, cô lại
trói gà không chặt, do dự một lúc, cuối cùng vẫn đi theo ông ta.
Bọn họ đi một lúc, Thịnh Ý nhận ra đang đến bãi săn diễn ra kết thúc kỳ thi lúc trước, bên cạnh có tòa nhà lớn, ngày thường đệ tử Càn Phong hay tụ
tập chỗ đó.
Thịnh Ý suy nghĩ mãi, vẫn lôi kéo làm quen: “Quản sự, ngài vẫn chưa nói với ta là tuyển chọn gì.”
“Chuyện cả tông môn đều biết mà ngươi không biết?” Quản sự mất kiên nhẫn.
Không phải ngươi biết rõ lắm sao? Thịnh Ý mắng trong lòng một câu, lại cười
tủm tỉm: “Gần đây ta không ra cửa nên không biết, mong quản sự chỉ điểm
một chút, đỡ cho chút nữa ta không biết làm gì, khiến ngài tức giận.”
“Dù sao ngươi cũng không được chọn, lộ mặt rồi cút về là xong, cần làm gì
chứ.” Quản sự mất kiên nhẫn quát, đảo mắt nhìn hai người ngồi trên kia.
Phía trên là Triệu Kim và chúng trưởng lão, Lưu Ngọc và Phí Chiết cũng ở đó, có mấy đệ tử vây quanh Triệu Kim như sao quanh trăng, còn có mấy đệ tử ủ rũ cụp đuôi rời đi, bên này chỉ có một mình Thịnh Ý.
Cô đứng yên trên đài như chỉ thị, nghe thấy vài vị trưởng lão đang chúc mừng Triệu
Kim, nói gì mà toàn tông môn chỉ có Tân Tân không tham gia tuyển chọn,
có thể thấy pháp khí nhận người. Mặt Triệu Kim hồng hào, vẫn nói khách
sáo là trước khi người về, mọi chuyện đều khó nói.
Mặc dù trong nguyên văn không có cốt truyện này, nhưng xem dáng vẻ của bọn họ thì lần tuyển chọn này rất quan trọng, vậy…
“Đệ tử cả gan hỏi, Cố Kinh Thời có tham gia tuyển chọn không?” Cô đứng trước cái rương, không nhịn được dò hỏi.
Vừa nói, mọi người đều nhìn cô, Lưu Ngọc cười lên tiếng: “Ồ, đây không phải là đệ tử duy nhất trong tông môn không dùng được linh lực sao? Sao bây
giờ ngươi mới đến?”
“Ta vừa biết có chuyện tuyển chọn.” Trước mặt nhiều người như vậy, Thịnh Ý chỉ có thể nói thật.
Lưu Ngọc nhướng mày: “Chuyện tuyển chọn đã truyền mật âm cho các đệ tử, vị
hôn phu của ngươi cũng tham gia, vì sao ngươi không biết… À, xuýt nữa
thì ta quên, tu vi của ngươi chỉ làm cảnh, không nghe được mật âm.”
Trong truyện cũng như vậy, luôn có mấy người vô duyên vô cớ hận nữ chính, còn vị này thì vô cùng hận, dù trước mặt tông chủ và trưởng lão cũng không
quên hạ nhục cô.
Triệu Kim cũng nghe thấy, liếc nhìn cô rồi quay
lại nói với mấy trưởng lão: “Lần sau kiểm tra phải suy nghĩ kĩ quy tắc,
không thể để loại người này lợi dụng sơ hở làm mất thể diện Phùng Nguyên tông ta.”
Mọi người xung quanh trò chuyện rôm rả, ánh mắt gì
nhìn cô cũng có, dù Thịnh Ý không có nhiều cảm xúc chân thật với thế
giới này cũng cảm thấy nhục nhã đến mức đầu óc chết lặng.
Đúng
lúc cô không nhịn được nữa định rời đi, một tiếng hí trên trời vang lên, Lưu Ngọc đang châm chọc cô bỗng lộ vẻ vui sướng: “Sư tỷ về rồi!”
Thịnh Ý nghe thế ngẩng đầu, chỉ thấy một chiếc xe ngựa không có ngựa kéo từ
trên trời hạ xuống, đang đứng giữa không trung không chịu đáp xuống.
“Xe lưu ly của sư tỷ vẫn tùy hứng như thế, phải có người quỳ xuống làm ghế
nhỏ mới chịu đáp xuống.” Lưu Ngọc cười nói xong, bỗng nhìn Thịnh Ý: “Vậy thì ngươi đi đi.”
Thịnh Ý ngơ ngẩn: “Ta á?”
“Không thì
sao?” Phí Chiết bên cạnh Lưu Ngọc nhíu mày: “Làm ghế nhỏ cho Tân Tân là
phúc biết bao người cầu còn không có, bây giờ ngươi có cơ hội này còn
không chạy nhanh đi?”
Thịnh Ý tức giận bật cười: “Nếu là phúc thì sao ngươi không đi đi?”
Lưu Ngọc nói lớn: “Lớn mật! Nơi này có chỗ cho ngươi nói sao? Ngươi là thá gì mà dám sai sử đại sư huynh?”
“Còn không đi nhanh đi, nếu làm sư tỷ không kịp tuyển chọn thì ngươi chết cũng không hết tội.” Người bên cạnh nói tiếp.
Chúng đệ tử nhanh mồm nhanh miệng, tông chủ và trưởng lão cũng không nói gì, vẻ mặt càng mất kiên nhẫn, có ý ép cô làm ghế nhỏ.
Thật ra bọn họ cũng không định bảo cô làm, nhưng nếu cô dám từ chối thì phải ép cô. Thịnh Ý nhìn vẻ mặt mọi người, đôi tay nắm chặt run rẩy. Lưu
Ngọc thấy cô vẫn đứng đó, cuối cùng mất kiên nhẫn đi đến, mấy đệ tử khác cũng đi theo, dường như phải giải quyết bằng vũ lực.
Thịnh Ý
nhìn bọn họ đến gần, không nhịn được lùi về sau, lúc sắp rơi khỏi sân,
cái rương ở giữa sân vốn yên tĩnh bỗng tỏa ra linh lực đánh lùi chúng đệ tử, bay đến trước mặt Thịnh Ý.
Lưu Ngọc bị đánh ngã xuống đất, vừa ngẩng đầu đã thấy cái rương trong tay Thịnh Ý, mắt muốn lồi ra: “Không thể nào!”
“Gì mà không thể nào?” Thịnh Ý vừa hỏi vừa quan sát biểu cảm của mọi người.
Xuất sắc thật, đa số là kinh ngạc, còn có vài người kiêng kị và căng thẳng,
đặc biệt là Triệu Kim đang ngây ngẩn… Rốt cuộc trong rương này có gì
khiến thái độ bọn họ thay đổi thế?
“Nhất định là pháp khí nhận ra hơi thở của Triệu sư tỷ, nhận nhầm sư tỷ với nàng ta!” Lưu Ngọc vội nói.
Triệu Kim lấy lại tinh thần: “Còn không nhanh đỡ Tân Tân xuống!”
Phí Chiết lập tức nhìn Lưu Ngọc, Lưu Ngọc hơi uất ức nhưng vẫn quỳ xuống.
Xe ngựa thấy có người làm ghế nhỏ, lập tức đáp xuống. Xe ngựa vừa chạm
đất, một mỹ nhân cao gầy, dung mạo như tranh vẽ bước ra, dẫm lên lưng
Lưu Ngọc bước xuống đất.
Đó là đệ nhất mỹ nhân của Phùng Nguyên tông, là nữ nhi duy nhất của đương kim tông chủ Triệu Kim – Triệu Tân Tân.
“Còn không buông ra.” Phí Chiết thấy Thịnh Ý vẫn cầm rương, lập tức bực bội nói.
Thịnh Ý cong môi, hai tay buông ra nhưng cái gương vẫn đứng trước mặt cô.
Lưu Ngọc thấy thế, không nhịn được dùng linh lực muốn ép rương đến trước
mặt Triệu Tân Tân. Nhưng linh lực của nàng ta vừa chạm vào rương, cái
rương lập tức phản kích, nàng ta thổ huyết ngất lịm.
Sắc mặt mọi người ở đây lập tức khó coi, Triệu Tân Tân bỗng nhận ra gì đó, lông mày lá liễu nhăn lại.
Nàng nhận được ánh mắt của phụ thân, lập tức đến trước mặt Thịnh Ý: “Đưa đây.”
Lời ít ý nhiều, hoàn toàn không để Thịnh Ý vào mắt.
Thịnh Ý cong môi, ngoan ngoãn đưa rương cho nàng ta, Triệu Tân Tân lập tức nhận lấy, đôi tay cung kính vuốt ve rương.
Triệu Kim thấy không có gì khác thường, bật cười: “Xem ra pháp khí đã chọn…”
Lời còn chưa dứt, cái rương bắn ra một luồng linh lực mạnh mẽ, lập tức
khiến xương tay Triệu Tân Tân vỡ nát. Triệu Kim đổi sắc mặt, lập tức
xông lên cứu người mới giúp gân mạnh toàn thân nàng ta không bị đánh
nát.
Đại mỹ nhân vừa lên phiêu dật lên sân khấu, nay lại đau đớn
dựa vào lòng phụ thân, ánh mắt không cam lòng nhìn cái rương. Cái rương
vừa làm hai người bị thương nay lại ngoan ngoãn đứng trước mặt Thịnh Ý.
Đại cục đã định, còn làm loạn nữa thì thật khó coi.
Lúc Triệu Kim biết chỉ còn con gái chưa tham gia tuyển chọn đắc ý bao nhiêu thì lúc này sắc mặt khó coi bấy nhiêu, nhưng vẫn duy trì thể diện tông
chủ, tuyên bố Thịnh Ý là người được chọn.
Thịnh Ý vẫn hoang mang, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy mọi người thay đổi thái độ, cũng biết thân phận của mình đã khác xưa.
“Vậy…” Cô cân nhắc nói: “Ta không cần làm ghế nhỏ cho Triệu sư tỷ nữa nhỉ?”
Mọi người: “…”
Lưu Ngọc vừa tỉnh lại nghe vậy thì ngất tiếp.
Thịnh Ý đang định cứu Cố Kinh Thời, lập tức nhìn Phí Chiết: “Đại sư huynh, ta thấy cơ thể huynh rất cường tráng, hẳn không cần người hầu hạ đâu nhỉ?”
Mặt Phí Chiết tối sầm, cố nhịn gượng cười: “Ta đang định nói, Cố sư đệ có thể về rồi.”
Thịnh Ý thở phào, nhìn mây đen trên bầu trời, cảm thấy thời tiết hôm nay thật đẹp, khiến người ta tỉnh táo.
Thịnh Ý tỉnh táo ôm rương về, thái độ của quản sự thay đổi 180 độ, xoay quanh cô ân cần lấy lòng, không còn dáng vẽ hất mũi lên trời.
Thịnh Ý nịnh nọt, mãi đến khi nghe đủ mới hỏi: “Vậy lần tuyển chọn này đang chọn cái gì?”
“Ngài vẫn không biết đang chọn gì ư?” Quản sự khiếp sợ.
Thịnh Ý: “Lúc trước ta hỏi, chẳng phải ngươi không nói à?”
“… Chắc là lúc đó ta đang vội, nếu không sao lại không nói cho ngài chứ.” Quản sự cười gượng.
Thịnh Ý hừ lạnh, cúi đầu mở gương, nhìn thấy đồ bên trong thì hai mắt mở to.
Quản sự vẫn đang giải thích dài dòng: “Đang chọn đệ tử của sư tổ, lão nhân
gia bỗng nhận lệnh trời, muốn chọn một người thuần khiết thiện lương
trong tông môn làm đồ đệ. Việc chọn lựa do pháp khí trong rương làm chủ, nó chọn ai thì người đó…”
Thịnh Ý im lặng cầm đồ trong gương
lên, pháp y màu trắng không dính chút bụi không gió mà lay, tựa như đang vui sướng vì gặp lại cô.
Cái thứ này… lệnh trời chó má!
***
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hề tiên sĩ: Ta nói thật.
Thịnh Ý: Tốt nhất là thật.