Chương 8 - Huynh có thể giữ ta lại
Khi đi ra từ nhà trưởng thôn đã là buổi trưa, ống khói nhà nào cũng bốc
khói trắng, trên đường không có người, Thịnh Ý ung dung đi cạnh Hề Khanh Trần, có vẻ tâm trạng khá tốt.
“Vừa rồi ta vào thấy hắn rất yếu, thở cũng khó khăn, có thật là sống được không?” Chỉ một thời gian ngắn
ngủi mà cô đã hỏi câu này ba lần.
Hề Khanh Trần liếc mắt nhìn cô một cái: “Có thể sống.”
“Huynh chắc chắn không?” Thịnh Ý lại hỏi.
Hề Khanh Trần: “Ừ.”
Thịnh Ý gật đầu, sắp về đến nhà lại muốn mở miệng.
Hề Khanh Trần: “Hắn có thể sống.”
“… Ta định hỏi trưa huynh muốn ăn gì.” Vẻ mặt Thịnh Ý vô tội.
Hề Khanh Trần im lặng trong giây lát, bình tĩnh nói: “Bây giờ ta đã hồi phục hơn phân nửa, không cần phải ăn.”
“Nấu mì đi, xào thêm đĩa trứng cà chua nữa.” Thịnh Ý đề nghị.
Hề Khanh Trần: “… Được.”
“Vậy huynh vào phòng đợi ta đi.” Thịnh Ý nói xong đi vào nhà bếp, nhưng chỉ
bước một chân vào cửa lại nghĩ đến gì đó, vì thế quay lại.
Hề Khanh Trần vẫn đang đứng tại chỗ không nhúc nhích: “Sao thế…”
Chụt.
“Cảm ơn tiên sĩ đã giúp cứu người.” Thịnh Ý chép miệng, lanh trí nói.
Hề Khanh Trần nhìn cô đầy sâu xa, quay về phòng.
Thịnh Ý nhìn bóng lưng của hắn, không hiểu vì sao lại cảm thấy hình như hắn vui hơn vừa rồi.
Dù sao cũng xem như cứu được A Sinh rồi, Thịnh Ý tính toán dù hắn sống
được bao lâu cũng phải chuẩn bị đồ chạy trước, như vậy có thể xuất phát
bất cứ lúc nào. Nhưng nghe Hề Khanh Trần nói hắn sẽ sống, bệnh lười giai đoạn cuối của cô lại tái phát.
… Ừm, vài ngày sau rồi xếp đồ cũng được, dù sao thời gian cũng không gấp.
Từ khi Hề Khanh Trần nói một tháng sau sẽ rời đi, thời gian cũng trôi
nhanh hơn, nhưng Thịnh Ý lại không sốt ruột chút nào. Dù sao hắn cũng
đồng ý sẽ không từ mà biệt, cùng lắm thì lúc hắn đi lại giờ vờ bệnh, giữ hắn lại một thời gian, không thì đi với hắn luôn.
Dù sao trải
qua thời gian dài ở chung như vậy, cô cũng coi như đã nhìn ra người
không nhiễm khói lửa nhân gian như Hề Khanh Trần rất dễ lừa gạt.
Ừm, ít nhất là bây giờ dễ lừa.
Thịnh Ý nhớ đến nam chính trong nguyên văn, sau khi khỏi hẳn sẽ có được mấy
cơ duyên, dần dần lấy lại ý chí như lúc vừa vào tông môn, cô không hỏi
nhìn Hề Khanh Trần thêm mấy lần.
Khuôn mặt siêu phàm thoát tục này khi đắc ý sẽ như thế nào nhỉ?
Hề Khanh Trần nhận thấy ánh mắt của cô, bình tĩnh nhìn qua, ánh mặt trời
chiếu lên lông mi của hắn tạo thành cái bóng nhạt, như đang sống vậy.
Thịnh Ý chớp chớp mắt, lấy lại tỉnh táo từ sắc đẹp ấy: “Tiên sĩ, huynh nói gì?”
“Đến lúc ra sau núi rồi.” Hề Khanh Trần trả lời.
Thịnh Ý gật đầu: “Huynh đi đi.”
Hề Khanh Trần đang đi ra ngoài bỗng dừng lại: “Cô không đi?”
“À, ta phải đi thăm A Sinh, không đi với huynh được.” Thịnh Ý sờ đầu. Mặc
dù gần đây cô lười biếng nhưng vẫn phải nhìn chằm chằm nhà trưởng thôn
mọi lúc, không dám lơi lỏng chút nào.
Trong bảy ngày nay, đây đã lần thứ tư cô không theo hắn ra sau núi. Hề Khanh Trần nghe vậy, im lặng nhìn cô.
Thịnh Ý bị hắn nhìn đến chần chừ: “… Huynh không nhớ đường ra sau núi à?”
“Ừm.”
Thịnh Ý vui vẻ: “Tiên sĩ, huynh còn học được cách nói đùa nữa đấy.”
Hề Khanh Trần im lặng, rời đi.
Thịnh Ý nhìn bước chân chậm chạp của hắn, đáy lòng sinh ra cảm giác ngờ vực,
nhưng cô không nghĩ nhiều, lập tức chạy tới nhà trưởng thôn.
A
Sinh đang phơi nắng trong sân, thấy cô thì nở nụ cười: “Vừa rồi mẹ ta
còn nói muốn đưa qua cho cô và Hề đại ca một ít hạt dưa đấy, cô đã đến
rồi.”
“Ta đến thăm huynh.” Thịnh Ý nói đến thăm hắn ta, thực ra
là để thăm dò, cô đánh giá hắn từ đầu đến chân ba lần mới hỏi: “Hôm nay
huynh cảm thấy thế nào?”
“Cảm giác cũng ổn, hẳn chưa đến ba tháng đã khỏi hẳn.” A Sinh trả lời.
Thịnh Ý thấy khí sắc hắn không tệ thì hài lòng, đang nói chuyện với hắn, thôn trưởng đi ra từ phòng bếp, vừa nhìn thấy cô thì lập tức lấy đậu phộng
vừa rang cho vào túi để cô đưa về cho Hề Khanh Trần.
Mặc dù kể từ khi họ cứu A Sinh, trưởng thôn mỗi lần nhìn thấy cô đều vô cùng nhiệt
tình, nhưng Thịnh Ý chỉ cần nghĩ đến tình tiết minh hôn trong truyện gốc thì cảm thấy bài xích người này. Chắc là trưởng thôn cũng nhìn ra cô
không tự nhiên, sau khi đưa trái cây đến thì lập tức về phòng.
A
Sinh cười khanh khách: “Mặc dù cha ta trông hơi hung dữ nhưng lòng dạ
rất tốt, cô đừng sợ ông ấy.” Hiển nhiên cũng nhìn ra Thịnh Ý không thích trưởng thôn.
Mặc dù không thích trưởng thôn, nhưng Thịnh Ý cảm
thấy A Sinh cũng không tệ lắm, vậy nên cũng không định nói xấu cha hắn:
“Nghe mẹ huynh nói tối hôm qua huynh lại đau đầu?”
“Linh căn của ta bị cắt quá muộn, cơ thể suy nhược nặng nề, để lại một số di chứng, chỉ có thể chữa từ từ.” A Sinh bất đắc dĩ.
Thịnh ý khó hiểu: “Nếu cắt linh căn có thể giữ mạng, tại sao mấy đồng môn của huynh không sớm giúp huynh?”
“Linh căn bị tổn thương không thể chữa khỏi, với sư môn mà nói ta đã là phế
vật, bọn họ chịu đưa chút tiền tài hồi hương đã coi như phúc hậu, sao
lại phí sức chuyện sống chết của ta.” A Sinh nhắc tới chuyện này, không
nhịn được mà đau lòng.
Thịnh Ý đồng tình: “Đã qua rồi.”
“Ừm, mọi chuyện đã qua rồi, cũng là ta không chịu thua kém, rõ ràng mỗi khi
dùng linh lực, linh căn sẽ đau nhưng vẫn không quan tâm, đến khi cơ thể
bị cắn trả không thể tự cắt bỏ, chỉ có thể trơ mắt chờ chết.” A Sinh thở dài.
Thịnh Ý khựng lại: “Mỗi lần dùng linh lực đều đau à?”
Chỉ đăng tại wattpad, những chỗ khác đều là ăn cắp ạ.
“Lúc đầu là vậy, sau này chỉ cảm thấy linh lực biến mất dần, càng dùng càng
mất nhanh hơn, đến cuối cùng khi tu vi cạn kiệt thì bắt đầu cắn trả.” A
Sinh trả lời.
Thịnh Ý: “…” Sao cô cảm thấy triệu chứng này quen thế nhỉ?
Không đợi cô tiếp tục hỏi, A Sinh buồn bã nhìn cây trái trong sân: “Thôi, coi như mấy năm tu luyện này chỉ là một giấc mơ, nếu đã tỉnh rồi thì sống
thật tốt.”
“Thông suốt rồi.” Thịnh Ý hoàn hồn, khen ngợi qua loa. Trong nguyên văn chưa từng viết chuyện linh căn nam chính bị hư tổn,
chắc là Hề Khanh Trần không bị vậy đâu.
A Sinh miễn cưỡng cười
cười, nghĩ đến gì đó: “Tiểu Ý, sau này cô theo Hề đại ca tu luyện nhất
định phải bảo vệ linh căn của mình, nếu phát hiện điều gì không đúng thì đừng im lặng chịu đựng như ta.”
“Tu luyện với chả linh căn gì chứ, ta không hiểu.” Thịnh Ý giả ngu.
A Sinh bật cười: “Hề đại ca có thể dễ dàng cắt linh căn của ta, chắc chắn tu vi rất cao, nếu hai người không có ý nói cho người khác biết thì
chắc chắn ta sẽ giữ bí mật.”
Thịnh Ý giả vờ không nghe thấy câu này, cầm: “Đừng nói chuyện không, ăn gì đi.”
Cô ở nhà trưởng thôn một lúc, sau khi xác định hôm nay A Sinh cũng khỏe mạnh như mọi khi, lập tức quay đầu đi ra sau núi.
Tuy nhiên sau núi lại không có ai.
Nhìn vào phong cảnh trống trải, Thịnh Ý hồi hộp, quay đầu chạy về nhà, kết quả là vì chạy quá nhanh nên tim bắt đầu kháng nghị.
Cô phớt lờ lời cảnh báo của cơ thể, chỉ liều mạng chạy, cho đến khi nhìn
thấy bóng dáng màu trắng đứng trong sân nhà mình mới thở phào nhẹ nhõm.
Hề Khanh Trần nghe thấy tiếng động quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ khó
chịu, che ngực không nói nên lời của cô, giơ tay độ một ít linh lực cho
cô.
Thịnh Ý bình tĩnh lại, tức giận chống nạnh quát: “Ta tưởng huynh chạy mất rồi!”
Hề Khanh Trần: “…”
Thịnh Ý cũng không nói nhảm nữa, nhào về phía hắn như con bướm, Hề Khanh Trần theo bản năng muốn lùi về phía sau, hai tay lại trái lý trí ôm lấy cô.
Khi đụng vào lồng ngực rắn chắc, Thịnh Ý nghẹn ngào ôm lấy: “Ta tưởng huynh không cần ta nữa.”
Yết hầu Hề Khanh Trần giật giật, lúc lâu sau mới từ từ nói: “Không đâu.”
Thịnh Ý hít mũi một cái: “Ta không tin, trừ phi huynh chứng minh cho ta xem.”
“Chứng minh thế nào?” Hề Khanh Trần hỏi.
Thịnh Ý suy nghĩ một lát: “Huynh hôn ta một cái.”
Hề Khanh Trần: “…”
“Không hôn thì thôi.” Thịnh Ý nhéo nhéo eo hắn, nghĩ thầm không hổ là nam
chính, mặc dù có vẻ yếu ớt nhưng cơ bắp cũng rắn chắc lắm.
Hề
Khanh Trần không ngờ lúc này cô còn sàm sỡ mình, cơ thể bỗng cứng đờ,
đang định nói cô hai câu thì cô đã thức thời lùi về sau hai bước, dùng
ánh mắt đang phiếm hồng ngoan ngoãn nhìn hắn.
… Thôi bỏ đi.
Khóe môi Hề Khanh Trần hơi cong lên, im lặng nhìn cô.
Thịnh Ý bĩu môi: “Không phải đi tĩnh tọa à, sao lại về rồi?”
“Lòng ta không tĩnh.” Hề Khanh Trần trả lời.
Thịnh Ý khựng lại: “Tại sao?””
Hề Khanh Trần nhìn chằm chằm cô một lát, trở về phòng.
Thịnh Ý: “?”
Chạng vạng, hai người ngồi trong sân im lặng dùng bữa, khói bếp gần đó, ánh
nắng đỏ phương xa, khiến cho thôn Thịnh Gia như một bức tranh sơn dầu
với độ bão hòa cao.
Thịnh Ý nhìn lên chân trời, đôi đũa trong tay dần dần dừng lại.
Hề Khanh Trần nhìn theo tầm mắt của cô, vẻ mặt cũng bất giác nhiễm chút ấm áp phàm tục.
“Ta muốn ăn trứng chiên.” Thịnh Ý nói.
Hề Khanh Trần nhìn hoàng hôn giống lòng đỏ trứng…
Đảo mắt đã đêm khuya, Hề Khanh Trần đứng ở trong viện ngắm sao, Thịnh Ý đi
lướt qua hắn, nói: “Ta ra ngoài một chuyến, huynh ngủ trước đi, không
cần chờ ta.”
Hề Khanh Trần nhìn mái tóc vừa gội còn hơi ướt của cô, còn cả quần áo mới thay trên người, cuối cùng vẫn hỏi: “Đi đâu?”
“Tìm A Sinh.” Thịnh Ý nói xong thì muốn rời đi.
Hề Khanh Trần bất giác nắm chặt tay, khi cô sắp ra khỏi nhà, hắn gọi: “Thịnh cô nương.”
“Hả?” Thịnh Ý nghe tiếng quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy vô số sứa nhỏ trôi nổi trong không trung.
Sứa bơi lội phát ra ánh sáng màu xanh lam, làm toàn bộ sân như chìm trong
biển cả, ba gian nhà ngói cũ kĩ ban đầu nay trở thành khung cảnh trong
cổ tích. Mà Hề Khanh Trần đứng trong đó, đôi mắt đen đầy sương mù chăm
chú nhìn cô.
Thịnh Ý kinh ngạc trước cảnh tượng này đến mức không nói nên lời hồi lâu, một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: “… Đẹp
quá, nhưng ta phải đi rồi.”
Cô nhờ A Sinh mua pháo hoa, định dùng pháo hoa thổ lộ với Hề Khanh Trần, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt…
Cô là một người phàm, sao lại muốn so độ lãng mạn với tu giả chứ? Phí
tiền thật!
Nhưng mà mặc dù cách nhau một trời một vực, nhưng mua cũng đã mua rồi, phải đi lấy nhanh không được lãng phí.
Hề Khanh Trần thấy cô còn muốn đi, cuối cùng vẫn nói: “Linh căn của hắn đã bị hủy, cả đời này không thể tu tiên nữa.”
Thịnh Ý khựng lại: “Ý huynh là sao?”
“Bây giờ chỉ là người phàm, không thể song tu với cô.” Hề Khanh Trần giải thích rõ hơn.
Thịnh Ý dở khóc dở cười, đang định nói hắn hiểu lầm rồi, nhưng đối diện với ánh mắt hắn, cô bỗng im lặng.
Hình như có thể giải thích mấy biểu hiện bất thường gần đây rồi hắn rồi.
“Thịnh cô nương?” Thấy cô im lặng không đạp, Hề Khanh Trần lại gọi cô.
Thịnh Ý chớp chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu: “Huynh cũng đâu thích ta, quản ta làm gì?”
Hề Khanh Trần giật mình.
“Hề Khanh Trần, nếu huynh thích ta, đồng ý song tu với ta, vậy chắc chắn ta sẽ song tu với huynh. Nếu như huynh không thích ta, cũng không có ý
muốn song tu với ta thì cứ mặc kệ ta chọn ai đi.” Thịnh Ý gằn từng chữ
nói cho hắn biết.
“Ta có thể tự mình chọn người cho cô.” Hề Khanh Trần nhíu mày.
Thịnh Ý nhíu mày: “Huynh cảm thấy ai có thể?”
Trong đầu Hề Khanh Trần lập tức hiện lên mấy đệ tử có ấn tượng, nhưng lời nói đến bên miệng lại cảm thấy không đủ.
Mặc dù tư chất của bọn chúng cũng được, nhưng với Thịnh cô nương mà nói là không thể, không tốt.
Nhìn phản ứng của hắn, khóe môi Thịnh Ý hơi nhếch lên: “Bây giờ ta đi tìm A
Sinh, huynh có thể gọi ta bất cứ lúc nào, chỉ cần huynh nói thì ta sẽ ở
lại.”
Dứt lời cô xoay người đi ra ngoài, Hề Khanh Trần nhìn bóng lưng cô, hiểu rõ bây giờ gọi cô lại có ý nghĩa gì.
Một bước, hai bước, ba bước…
Nếu phán đoán của cô là đúng thì chắc chắn hắn sẽ gọi cô lại.
Bốn bước, năm bước, sáu bước…
Sao hắn không gọi cô lại? Không phải cô phán đoán sai chứ?
Bảy bước, tám bước, chín bước…
A a a a phán đoán sai thật ư? Lát nữa xong việc cô phải làm thế nào đây?
Giả vờ không có gì xảy ra hay đâm lao phải theo lao? Người ta cũng không có ý đó với cô, cô theo lao thì có sai không?
Thịnh Ý dần dần
sụp đổ, sắp nhịn không được quay đầu lại, phía sau đã truyền đến giọng
nói như trăng thanh gió mát của Hề Khanh Trần:
“Thịnh cô nương.”