Chương 16 - Huynh có được không
Trước khi tu luyện thì than ngắn thở dài, lúc tu luyện tích cực nhiệt
tình, sau khi tu luyện lại dùng ánh mắt khó nói nhìn chằm chằm hắn, tâm
trạng lúc thăng lúc trầm như vậy, khó mà nói không phải do hắn. Sau khi
chuyện này lặp đi lặp lại nhiều lần, Hề Khanh Trần không hiểu tâm tư nữ
tử phải đi tìm Chử Phi.
Chử Phi đang luyện dược ở đan phòng, liếc mắt nhìn hắn sau đó tiếp tục bận rộn: “Sao lại rảnh rỗi đến chỗ ta?”
“Bây giờ ngươi rảnh không?” Hề Khanh Trần hỏi ngược lại.
Chử Phi: “Không rảnh.”
Viên đan màu vàng trong lò luyện đan rung lên vài cái, Chử Phi cau mày nhanh chóng đưa linh lực vào. Hắn đang luyện đan Cửu Chuyển Diên Thọ, trong
đó có mấy vị thuốc mất gần mười năm mới tìm đủ, bây giờ là thời điểm mấu chốt, không thể qua loa chút nào.
Người bình thường nghe hắn nói hắn không rảnh, chắc chắn quay đầu rời đi, nhưng người hôm nay đến cũng không phải người bình thường: “Nhưng ta có chuyện phải hỏi ngươi.”
“Có chuyện gì?” Chử Phi vừa truyền linh lực khống chế lửa cho lò luyện đan, vừa phải phân tâm ứng phó hắn.
Hề Khanh Trần: “Gần đây Thịnh cô nương vẫn không vui, ngươi có biết vì sao không?”
“… Làm sao ta biết được?” Chử Phi không nói gì: “Gần đây không phải hai
người cứ song tu mãi sao? Nàng ta có thời gian không vui à?”
“Nàng không vui từ lần song tu trước.” Hề Khanh Trần trả lời.
Chử Phi qua loa có lệ: “Có phải ngươi nói gì đó khiến nàng ta tức không?”
Hề Khanh Trần khựng lại, nhớ tới mình không cho Thịnh Ý gọi Chử Phi là
tiên sĩ, cũng không được khen hắn nữa… Hắn im lặng quay mặt đi như thể không xảy ra chuyện gì: “Không có…”
Khi Thịnh Ý hứa với hắn, nàng vẫn chưa không vui.
“Vậy thì lạ thật, trước khi nàng ta không vui không có gì lạ sao?” Chử Phi
nhìn chằm chằm đan dược trong lò, sợ có chút sai sót nào.
Hề Khanh Trần cẩn thận nhớ lại, nói: “Nàng ấy đạt Luyện Khí kỳ.”
“Linh căn đã nhỏ lại hỗn tạp, không có chút thiên phú nào lại có thể đạt
Luyện Khí trong một tháng, xem ra ngươi rất cố gắng ha.” Đan dược tỏa
sáng, mắt thấy sắp thành, Chử Phi cười: “Đây là chuyện tốt, không lý nào nàng lại không vui được.”
“Nhưng nàng ấy chỉ nhìn ta chằm chằm rồi thở dài.” Ký ức ngày hôm đó dường như ngay trước mắt.
“Trừ thở dài ra có gì nữa không?” Chử Phi nhìn chằm chằm đan dược, đáy mắt hiện lên kích động không thể kiềm chế.
Hề Khanh Trần nhớ tới chuyện sau đó, vành tai đỏ ửng, một lúc lâu sau mới
lên tiếng: “Nàng ôm ta, bảo ta rằng không sao, ta đã rất cố gắng…”
Ầm…
Chử Phi lỡ tay cho nhiều linh lực, đan dược và lò luyện đan nổ tung, trong
phút chốc luồng khí như nham thạch nóng chảy bắn tung tóe, ngay cả mặt
đất cũng chấn động.
Hề Khanh Trần nghiêng người nhảy ra xa ba trượng*, nhìn đan phòng đang cháy hừng hực, im lặng một lát: “Lò của ngươi nổ tung.”
*Khoảng 13-14m.
“… Ta có mắt, ta tự nhìn được.” Chỉ là Chử Phi nghi ngờ đôi tai mình: “Ngươi vừa nói gì cơ?”
Hề Khanh Trần lại lặp lại câu nói kia, hỏi: “Có chuyện gì à?”
“… Ngươi cảm thấy không có chuyện gì ư?” Chử Phi một lời khó nói, hỏi ngược lại.
Hề Khanh Trần nhíu mày: “Ta không biết.”
Chử Phi hít sâu một hơi: “Nàng ta chỉ không vui từ lần song tu trước à?”
Hề Khanh Trần im lặng trong nháy mắt: “Gần đây mỗi lần tu luyện, nàng ấy đều hơi kỳ lạ.”
“Đã rõ như thế, ngươi còn không nhìn ra?” Chử Phi tức giận nở nụ cười, nhìn dáng vẻ như trích tiên của Hề Khanh Trần, lại sinh lòng cảm thông:
“Thôi thôi, không nói chuyện này nữa, ta và ngươi quen biết nhiều năm,
cũng xem như hiểu rõ cơ thể ngươi, chắc hẳn không có chuyện gì… Thôi,
chỉ là thiếu kinh nghiệm, không thể làm cho nàng vui vẻ.”
“Có ý gì?” Hề Khanh Trần khó hiểu.
Chử Phi không nói gì một lát, lấy một miếng ngọc giản* ra: “Lần trước ta đi Hợp Hoan Tông thăm bệnh, tông chủ người ta cho, ngươi cầm về nghiên cứu một chút đi.”
Dứt lời nhét ngọc giản cho hắn, đi vào trong phòng cháy tìm đan dược của mình.
Hề Khanh Trần nhìn miếng ngọc giản trong lòng bàn tay, quay về phòng.
Thịnh Ý và đám Thần Thanh đi chơi hồ, trong phòng ngủ yên tĩnh không có người nào, Hề Khanh Trần ngồi thiền trước cửa sổ, nghiêm trang dẫn luồng thần thức dò xét vào ngọc giản… Sau đó nhanh chóng ngượng ngùng thu hồi
thần thức.
Đến lúc này hắn mới nhận ra Chử Phi đưa cái gì, lại
nghĩ đến phản ứng của Thịnh Ý mấy ngày gần đây, Hề Khanh Trần lại cảm
thấy… Xấu hổ vô cùng.
Đúng vậy, xấu hổ vô cùng, Hề Khanh Trần hắn từ lúc sinh ra đã có đạo tâm, nhưng đây là lần đầu tiên có cảm xúc này.
Tâm trạng hắn phức tạp nhìn miếng ngọc giản trong tay, hồi lâu sau vẫn đưa thần thức đi vào dò xét.
Thịnh Ý chơi bên ngoài cả ngày, khi về trời đã tối, thấy hắn ngồi thiền dưới
cửa sổ, im lặng chìa tay đến gần. Cố gắng hù hắn, kết quả ngay sau khi
cô đến gần, hắn bỗng mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, Hề Khanh Trần lấy lại tinh thần, bóp nát ngọc giản theo bản năng.
Thịnh Ý nhìn thấy bột mịn chảy ra từ kẽ ngón tay hắn, cảm thấy tò mò: “Đây là cái gì?”
“Không, không có gì.” Hề Khanh Trần yên lặng chuyển đề tài: “Sao hôm nay về sớm thế?”
“Sớm á?” Thịnh Ý nhìn đêm tối ngoài cửa sổ: “Không còn sớm nữa, ta mang quà cho huynh.”
Đọc ở wattpad đi nhe, không là bắn giờ =.=
Nói xong lấy trong ngực ra ba quả dại, Hề Khanh Trần cầm trái cây nhiễm nhiệt độ cơ thể cô.
“Nhìn rất đẹp, nhưng không biết có ngọt không.” Thịnh Ý nhấn mạnh. Ngôn Tình Hay
Hề Khanh Trần cầm ba quả dại đỏ rực, quan sát cô từ đầu đến chân một lần:
“Mấy quả ngọt này thường có khỉ tinh canh gác, sao nàng lại hái được, có bị thương không?”
“Không, nọc độc của Chiết Quế có thể che giấu
hơi thở của tu giả, ta đi hái với nó, khỉ tinh không phát hiện bọn ta.”
Thịnh Ý trả lời.
Hề Khanh Trần nhìn lỗ thủng trên tay áo cô, đoán được mọi chuyện chưa chắc đã đơn giản như cô nói, môi khẽ mím lại.
“Sao thế?” Thịnh Ý nghiêng đầu hỏi.
Hề Khanh Trần nhìn cô hồi lâu, nói: “Thịnh cô nương, lại đây.”
Thịnh Ý không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn đến gần hơn một chút.
Hề Khanh Trần chỉ tay, một luồng sương mù tràn ra từ lòng bàn tay, giống
như ngọn lửa nhỏ mờ ảo trên tay hắn. Thịnh Ý vừa định đến gần xem, Hề
Khanh Trần đã độ sương mù vào thức hải của cô, cô chỉ cảm thấy có một
khoảnh khắc thần trí thanh tỉnh, lúc lấy lại tinh thần thì lại cảm thấy
không khác gì bình thường.
“Huynh cho ta cái gì thế?” Cô hỏi.
Hề Khanh Trần: “Một sợi thần hồn của ta.”
“Thần hồn?” Thịnh Ý kinh ngạc: “Cho ta cái này làm gì?”
“Xem như đáp lễ.”
Hề Khanh Trần đặt ba quả dại bên cạnh đá ngọc bích trước đó, bên cạnh còn
có hoa dại cô tặng, cũng không biết hắn đã làm gì, lâu như vậy mà vẫn
tươi như vừa hái từ trên cành xuống.
Bàn nhỏ đặt đồ ở ngay bên cạnh giường, Hề Khanh Trần thả quả dại xuống xong do dự một lát, ngồi xuống giường.
Quả nhiên Thịnh Ý đi theo: “Sao có thể tùy tiện đưa thần hồn cho người ta chứ, huynh nhanh lấy lại đi.”
“Đặt trong linh căn của nàng, nếu có lúc ta không chăm lo được cho nàng, nó
có thể thay ta bảo vệ nàng.” Hề Khanh Trần giải thích.
Thịnh Ý nhíu mày: “Có ảnh hưởng xấu đến huynh không?”
“Chỉ một sợi, sẽ không có ảnh hưởng gì.” Hề Khanh Trần trả lời.
Lúc này Thịnh Ý mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”
Hề Khanh Trần sờ đầu nàng, nháy mắt sau cửa sổ đóng chặt, dạ minh châu trong phòng cũng không còn sáng nữa, trước mắt đen kịt.
Bây giờ Thịnh Ý đã đạt Luyện Khí, cũng có thể nhìn trong bóng tối, nhưng
lúc này lại không thấy gì, chắc hẳn Hề Khanh Trần đã động tay động chân
gì đó. Cô chớp mắt, đưa tay tìm hắn, đến khi nắm tay hắn mới thả lỏng:
“Có chuyện gì thế?”
Trong bóng tối, Hề Khanh Trần im lặng một lát, lúc lên tiếng có nói hơi nhanh: “Hôm nay ta… học vài thứ.”
“Học gì?” Thịnh Ý tò mò.
Hề Khanh Trần không trả lời nữa, Thịnh Ý đang định hỏi lại thì cảm nhận hai vai mình bị cầm, nhẹ nhàng đẩy lên đệm.
Trong bóng tối, môi lưỡi dây dưa, ý thức dần dần biến mất, đến khi tay hắn luồn trong váy, cô mới hoàn hồn: “Tiên sĩ…”
Hề Khanh Trần hôn cô trấn an, không giải thích nhiều.
Ngoài cửa sổ, không biết trời bắt đầu mưa từ khi nào, ngoài vườn hoa mưa rơi
tí tách, cánh hoa hồng dần xòe ra, run rẩy theo mưa gió.
Lăn qua
lăn lại cả qua đêm, mãi đến khi tia nắng mặt trời đâm thủng bóng tối,
Thịnh Ý mới mệt mỏi nhắm mắt lại, trước khi ngủ còn nghe hắn nói loáng
thoáng: “Lần này có được không?”
Được gì cơ? Thịnh muốn hỏi, nhưng lại mệt mỏi thiếp đi.
Khi tỉnh dậy thì trời đã tối, cô nhìn hoàng hôn từ từ chìm xuống ngọn núi, bỗng hơi hoảng hốt… Cô đã ngủ cả ngày.
“Nàng tỉnh rồi à?” Giọng nói Hề Khanh Trần vang lên.
Thịnh Ý nghe tiếng hình qua, khoảnh khắc nhìn nhau bỗng hai má ửng đỏ.
Ai có thể ngờ người như trích tiên lại… Thịnh Ý hít sâu một hơi, không dám nghĩ nữa.
Hề Khanh Trần thì bình tĩnh, chỉ là tầm mắt dừng lại trên đùi cô. Thịnh Ý nhìn theo tầm mắt của hắn, mặt càng đỏ hơn.
“Ta cắn.” Hắn trần thuật sự thật.
Thịnh Ý sờ dấu răng trên chân, vậy mà không dám nhìn thẳng mặt hắn, rõ ràng
lúc này không làm gì, cô lại giống như vừa chạy tám trăm mét, tim đập
nhanh đến mức ngay cả thở thôi cũng khó.
Lúc cô hơi thất thần, người nào đó bỗng lên tiếng: “Nàng có thích không?”
… Sao cô trả lời được chứ? Thịnh Ý không nói nên lời, nhìn hắn.
Hề Khanh Trần gật đầu: “Nàng thích.”
Khóe miệng Thịnh Ý giật giật, muốn nói thật ra không cần phải nói toẹt ra
như thế, nhưng lời còn chưa nói, hắn đã cởi thắt lưng ra.
“… Huynh làm gì thế?” Thịnh Ý hơi bối rối.
Hề Khanh Trần nghiêm túc nói: “Ta còn học rất nhiều.”
Thịnh Ý: “…”
Trong ngọc giản có tổng cộng một trăm tám mươi kiểu, Hề Khanh Trần đã ghi nhớ trong lòng, cũng cố gắng dùng hết các kiểu, từ đó chọn ra cái nào cô
thích.
Thịnh Ý bị lăn qua lăn lại, nhiều lần nhịn không được chạy ra ngoài, kết quả lại bị bắt về tiếp tục, mãi đến khi cô không chịu nổi nữa, tay chân mềm nhũn ôm chặt hắn.
“Tối nay ta…” Cô run rẩy nói: “Muốn có một giấc ngủ ngon.”
Hề Khanh Trần nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, cũng hiểu được, nhưng vẫn hỏi một câu: “Bây giờ có vui không?”
“Vui lắm…” Thịnh Ý khóc không ra nước mắt. Nhìn biểu hiện của hắn, nếu cô nói không vui thì có lẽ lại tiếp tục.
Hề Khanh Trần gật đầu, sờ đầu cô: “Ngủ đi.”
Mí mắt Thịnh Ý nặng trĩu, nghe vậy nhắm mắt lại, ý thức cũng lơ lửng. Nửa
mơ nửa tỉnh, cô cảm thấy linh lực của Hề Khanh Trần thăm dò vào thức hải của mình, sau đó nghe thấy hắn nói: “Đã gần Trúc Cơ rồi.”
Thịnh Ý mấp máy môi, dường như đang nói gì đó.
Hề Khanh Trần không nghe rõ, vì thế tiến lại gần một chút: “Nàng nói gì?”
Thịnh Ý đang mệt mỏi vô thức nói: “Vẫn chưa được…” Gần đây cố gắng tu luyện như thế, vậy mà chỉ mới gần Trúc Cơ.
Hề Khanh Trần hơi ngẩn ra, hơn nửa ngày mới nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô.
Một canh giờ sau, hắn gõ cửa phòng Chử Phi, đợi Chử Phi mở cửa, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Có loại thuốc nào không?”
Chử Phi: “?”