Chương 1 - Chương 1
Edit: Tịch Lạc. (wattpad: tichlac230123)
Sáng sớm đầu thu, từng ống khói nơi thôn Thịnh Gia bốc khói trắng, từ đầu thôn đến cuối hẻm trừ mấy đứa nhỏ không hiểu thế sự ra thì dường như chẳng có người nào.
Thịnh Ý dậy sớm, thắt hai bím tóc đen, lại rửa mặt thật sạch, thay quần áo, dùng sức lau mặt, cho đến khi thấy khí sắc của mình trong gương đồng dần dần tốt hơn mới bước vào phòng bếp, múc cháo đã nấu trước ra, vẻ mặt nghiêm túc đi đến trước cửa phòng bên.
Nhẹ nhàng gõ cửa phòng ba tiếng, cô mới cẩn thận nói: “Tiên sĩ, ngài tỉnh chưa?”
Trong phòng vang lên giọng của nam nhân, dịu dàng như tiếng ngọc thạch kêu vang.
Thịnh Ý chớp mắt, đẩy cửa đi vào, người đàn ông trong phòng vốn xoay lưng về phía cửa phòng, nghe thấy động tĩnh bèn xoay người lại, Thịnh Ý bất ngờ đối diện với tầm mắt của hắn không kịp đề phòng, hô hấp bỗng ngừng lại.
Người này, khuôn mặt này, mặc dù đã ở cạnh năm sáu ngày, nàng vẫn nhiều lần bị kinh ngạc.
Lông mày ngang ngang, sống mũi cao thẳng, nốt ruồi nhỏ trên lông mày như không dính bụi trần, đôi mắt hẹp dài như bị sương mù che khuất, mặc dù nhìn về phía người nhưng đôi mắt như vô định.
Bởi vì bị trọng thương nên sắc mặt hơi tái nhợt, khóe mắt lộ ra chút suy yếu, hơn nữa một thân bạch y không nhiễm bụi trần càng khiến người ta có cảm giác xa cách.
Ai có thể ngờ đến người giống như tiên vậy là nam chính truyện harem chứ.
Đúng vậy, mỹ nhân bệnh tật trước mắt này thật ra là nhân vật trong tiểu thuyết.
Năm ngày trước, cô đang cãi nhau với đồng nghiệp, kết quả một giây sau đã xuyên vào quyển tu tiên có tên là “Phi thăng” này, trở thành nữ chính cùng tên với mình – Thịnh Ý.
Trong tiểu thuyết, nữ chính không chỉ sinh ra đã mắc bệnh tim, còn bị mẹ kế chèn ép nhiều năm, mãi đến khi gặp được nam chính mới có cuộc sống tốt đẹp. Mà thời gian cô xuyên vào là đúng một năm trước khi nam nữ chính gặp nhau.
Dựa theo cốt truyện thì trong một năm nay, cô phải giặt quần áo nấu cơm, chịu đói chịu mắng, không chỉ bị ác bá cùng thôn quấy rầy, còn suýt nữa bị mẹ kế bán cho tu sĩ vô lương tâm dùng làm âm hôn.
Lúc mới xuyên vào, Thịnh Ý còn định thuận theo tự nhiên chờ kịch bản phát triển, kết quả nhịn ba ngày đã chịu không nổi. Vì thế thừa dịp mẹ kế về nhà mẹ đẻ thăm người thân, cô đã một mình len lén từ chạy ra khỏi nhà, muốn nhanh chóng giúp nam nữ chính gặp nhau.
Nhưng cô lại đánh giá cơ thể mình quá cao, nam chủ ở ngọn núi Phùng Nguyên Tông cách đây tám ngàn dặm, nàng chỉ đi tới dưới chân núi Phùng Nguyên Tông đã mất nửa cái mạng, nào còn sức đi lên bậc thang đá cao tận mây xanh chứ.
Sau nửa ngày rối rắm dưới chân núi, cô chỉ có thể chọn từ bỏ, ai ngờ vừa định xoay người rời đi, nam nhân bị trọng thương cả người đẫm máu rơi xuống bên chân cô, cô nhận ra nốt ruồi nhỏ trên lông mày thuộc về nam chính, lúc này lập tức mang người về nhà, đến hôm nay đã gần năm sáu ngày.
Thịnh Ý nhìn nốt ruồi trên lông mày nam nhân, nở nụ cười dịu dàng: “Ta đã nấu cháo rồi, ngài dùng chút đi.”
“Đa tạ.” Nam nhân khẽ gật đầu, ngồi xuống bộ bàn ghế gồ ghề với cô.
Thịnh Y nâng bát lên, khi nam nhân nhận lấy cô lập tức rút tay về, đầu ngón tay khẽ chạm qua mu bàn tay hắn, đụng chạm vô ý khiến hắn dừng lại trong khoảnh khắc, sau đó rũ mắt ăn cháo.
Thôn Thịnh Gia xem như là thôn nghèo nhất trong phạm vi mười dặm quanh đây, mà nhà cô lại là nhà nghèo nhất trong thôn này, tổng cộng chỉ có ba gian ngói rách nát, mỗi phòng đều chất đầy đồ đạc linh tinh. Nam nhân này ở trong phòng ngủ của Thịnh Ý, cũng là gian nhỏ nhất, rách nát nhất trong ba gian ngói này, chất nhiều đồ nhất.
Hoàn cảnh như vậy có thể nói là không hợp với nam nhân này, nhưng vẻ mặt hắn lại không buồn không vui, dường như đã sớm quen rồi, lại giống như không quan tâm.
…Hẳn là vế trước nhỉ, dù sao gia cảnh của nam chính có khi còn chẳng bằng nữ chính.
Căn cứ vào thời gian hiện tại, nam chủ còn đang ở nửa đầu giai đoạn thiếu niên nghèo chớ khinh, là lúc phải chịu khổ, lần này hắn trọng thương, vừa đúng cốt truyện hắn bị thương chạy khỏi tông môn.
Trong cốt truyện, hắn bị sư tỷ dụ dỗ đến cấm địa của tông môn, kết quả bị linh thú công kích, vì giữ mạng nên hắn ra sức đem chém giết linh thú, cũng vì vậy nên bị trọng thương. Linh thú kia là thánh thú của Phùng Nguyên Tông, hắn chống đỡ một lát rồi chạy ra ngoài. Vận may của cô cũng khá tốt, vừa đến chân núi Phùng Nguyên Tông đã gặp được hắn, nếu không cũng phải vất vả chờ cả năm.
Nam nhân nhanh chóng ăn xong bát cháo, Thịnh Ý vội vàng lấy lại tinh thần hỏi: “Ăn nữa không?”
“Đã đủ rồi, đa tạ.” Nam nhân nhìn về phía cô.
Thịnh Ý bật cười: “Tiên sĩ, ta vào cửa chưa được một khắc, người đã nói hai lời đa tạ rồi đấy.”
Nam nhân khựng lại, dường như không biết nên đáp lại thế nào.
Thịnh Ý nhìn hắn cúi đầu, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên. Mặc dù bây giờ nam chính may mắn sống sót, nhưng vì bị người mình tin tưởng nhất phản bội, người và trái tim đều bị tổn thương nặng nề, dẫn đến nửa năm tiếp theo đều bị sa sút tinh thần.
Tuyến thời gian này trong cốt truyện không tính là ngắn, nhưng trong truyện chỉ miêu tả ba dòng. Với tính cách của nam chính, Thịnh Ý đưa hắn về đây, đã chuẩn bị tinh thần hắn sẽ nát rượu tức giận thất thường, nhưng lại không ngờ hắn sẽ như thế này, đương nhiên khá văn minh, lịch sự, đây là chuyện vui ngoài ý muốn.
Thịnh Ý suy nghĩ miên nam, định tạo hình tượng dịu dàng đoan trang. Căn phòng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng bát đũa va chạm.
Người đàn ông rũ mắt im lặng ăn cháo, đôi má tái nhợt hơi lõm vào, giống như cành liễu yếu ớt phất phơ trong gió. Thịnh Ý thừa dịp hắn đang chuyên tâm ăn cháo, đánh giá hắn không thèm kiêng kị chút nào, nhanh chóng bị vết thương dưới ống tay áo hấp dẫn.
Miệng vết thương đầu máu, da màu trắng bệch khó mà che được gân xanh, có cảm giác xinh đẹp bị ngược đãi.
Thịnh Ý áp sát lại, chờ hắn ăn cháo xong mới nói: “Vết thương trên người ngài không cần thuốc à?”
Trải qua vài ngày tiếp xúc, cô ít nhiều cũng hiểu được hắn, ngoại trừ vết thương có thể thấy bằng mắt thường, bên trong cũng đã bị tổn thương nghiêm trọng. Vì vậy nên không thể dùng linh lực, nếu không chỉ sợ đã rét vì tuyết lại giá vì sương, cũng vì điều này, nên hắn mới cần ăn ngày ba bữa để bổ sung thể lực.
“Không cần.” Nam nhân thong thả nói: “Thuốc của người phàm vô dụng với ta.”
Không thể tự chữa thương, cũng không thể dùng thuốc của người phàm, vậy thì sao chịu được chứ? Thịnh Ý nhíu mày, bỗng nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi! Trước đây một y tu tha phương đến thôn chúng ta, có cho ta một lọ thuốc trị thương, nhưng người phàm không thể dùng được thuốc đó. Ta đã cất nó rồi, hay là ngươi xem người có dùng được không nhé?”
Nói xong, không đợi nam nhân trả lời, cô chạy đến trước rương gỗ đựng y phục của mình, cúi đầu bắt đầu lục lọi, không bao lâu đã tìm được một bình sứ: “Chính là cái này!”
“Đó là Kim Sang dược của Dược Thần cốc.” Nam nhân nhìn thoáng qua, không nhanh không chậm nói.
“Vậy có ích với ngài đúng không?” Thịnh Ý để tâm điều này hơn.
Thịnh Ý bỗng nở nụ cười: “Vậy ngài cởi xiêm y đi, để ta thoa thuốc cho ngài.
Nam nhân nghe vậy thì khựng lại: “Ta tự mình thoa là được rồi.”
“Ngài không thể dùng linh lực, có một số chỗ không với tới, cứ để ta đi.” Có cơ hội tiếp xúc, sao lại bỏ qua chứ, Thịnh Ý cô không dễ dàng bỏ cuộc vậy đâu.
Cô lại nói lần nữa, cuối cùng nam nhân cũng cởi y phục của mình ra, tấm lưng trần truồng lộ ra trước mặt cô.
Làn da nam nhân trắng như sứ, trên đó có vài miệng vết thương hồng hồng, từng tấc đều toát lên vẻ đẹp bị ngược đãi, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mạ cho làn da một lớp vàng nhạt, bản thân hắn như hòa tan trong ánh sáng vậy.
Thịnh Ý nhìn cơ bắp rắn chắc sau lưng hắn, nghĩ thầm nam chính đúng là nam chính, nhan sắc và body đúng là hơn người, bảo sao đám nữ nhân trong truyện chứ đòi sống đòi chết với hắn.
Cô cũng thích những nam nhân đẹp trai, nhưng đẹp trai cũng vô dụng… Thậm chí ngày tháng tốt đẹp mà nam chính dành cho nữ chính, cô cũng không thèm để vào mắt, chỉ cần có chân có tay thì ngày tháng tốt đẹp sẽ đến thôi.
Sở dĩ cô đi tìm nam chính, lại trăm cay ngàn đắng đưa hắn về đây, nguyên nhân quan trọng nhất là nam chính có thể chất lô đỉnh* tuyệt thế độc nhất vô nhị. Chỉ cần song tu với hắn, không chỉ có thể chữa khỏi bệnh tim của cô, phá vỡ tiên đoán chỉ có thể sống được hai mươi năm, còn có thể giúp thể chất linh căn vô dụng của cô nằm không cũng phi thăng.
*Lô đỉnh: theo mấy truyện tớ đọc thì lô đỉnh là kiểu khi song tu giúp tăng tu vi siêu siêu nhanh á.
Nằm không cũng phi thăng, đây là cơ duyên bao nhiêu người tu tiên không có đấy!
Phải biết rằng trong nguyên tác, hai mươi năm sau thế giới này sẽ sụp đổ, chỉ có nam chính với dàn hậu cung của hắn ta phi thăng thành công, may mắn thoát khỏi tai họa diệt thế, những người khác đều hóa thành tro bụi theo thế giới này.
Nếu đã có cơ hội sống, Thịnh Ý không thể từ bỏ, cùng lắm thì sau khi phi thăng rồi ly hôn với nam chính. Dù sao theo giả thuyết của cốt truyện, sau khi phi thăng thì sẽ càng thọ, nhẫn nhịn chịu đựng hai mươi năm rồi vui vẻ một đời, tính toán thế nào cũng thấy lời.
Ánh mắt Thịnh Ý kiên định, giọng nói dịu dàng: “Có thể sẽ hơi đau.”
“Làm phiền Thịnh cô nương.” Giọng điệu nam nhân bình tĩnh, dường như người đang quần áo không chỉnh tề lúc này chẳng phải hắn.
Nghe được câu trả lời của nam nhân, Thịnh Ý lập tức dùng ngón trỏ lấy một ít thuốc mỡ ra, nhẹ nhàng thoa lên miệng vết thương của hắn. Chỉ trong nháy mắt, ngón tay ấm áp quét thuốc mỡ thoa lên miệng vết thương, lưng nam nhân căng cứng theo bản năng, mấy vết thương khác vì vậy mà chảy máu.
“Tiên sĩ, ngài phải thả lỏng.” Thịnh ý dịu dàng nói, hô hấp vô tình thổi vào miệng vết thương của hắn, càng khiến nơi đó thêm ngứa ngáy.
Nam nhân khẽ thở ra một hơi, đôi mắt nhắm chặt từ từ thả lỏng. Thời gian trôi qua, ánh mặt trời ngày càng gay gắt hơi, ánh sáng mạ trên cơ thể hắn cũng ngày càng đậm.
Thịnh Ý cẩn thận bôi từng vết thương sau lưng hắn, sau đó lại chuyển đến trước, dùng ngón tay bị máu nhuộm đỏ lại quẹt thêm một lớp thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên trước ngực hắn.
Hô hấp vốn nhẹ nhàng của nam nhân bỗng trở nên dồn dập, bỗng mở mắt ra nắm chặt cổ tay cô, sau đó lập tức đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cô.
***
Vì phải ôn thi đại học nên mình sẽ ra truyện hơi chậm ạ:3