Chương 23 - Bản tôn có thể định hôn kỳ cho hắn
- Trang Chủ
- Nếu Còn Không Được Thì Ta Sẽ Đi Ngay Đấy
- Chương 23 - Bản tôn có thể định hôn kỳ cho hắn
Thực lực và tài nguyên giữa các phong chênh lệch khá nhiều, rất ít người thực sự có thể vượt qua tầng lớp, vòng khiêu chiến Khảm Phong kết thúc, cũng chỉ có hai ba nhóm thắng.
Lý Chi Nguyệt nhìn danh sách
thăng cấp, trong lòng vui sướng khó kiềm chế được. Có thể làm quản sự
một phong đương nhiên là tốt, nhưng tu giả nào lại không ôm giấc mộng
phi thăng chứ, nàng ta phải thoát khỏi nơi này mới có thể có tài nguyên
tốt hơn, trở nên mạnh mẽ.
Mà bây giờ là bước đầu tiên của nàng ta.
Cố Kinh Thời bên kia bình tĩnh hơn nhiều, cứ đuổi theo hỏi vì sao Thịnh Ý
biết rõ điểm yếu của kẻ thù vậy, hỏi đến mức Lý Chi Nguyệt cũng bắt đầu
tò mò.
“Thịnh muội muội, có phải muội có cơ duyên gì không, nói cho chúng ta biết đi?” Nàng ta thản nhiên dò hỏi.
Bây giờ thì gọi là Thịnh muội muội à? Thịnh Ý liếc nàng ta, nói lại mấy câu nàng ta từng nói: “Ngay cả linh lực cũng không dùng, sao có cơ duyên gì chứ.”
“Ta chỉ hỏi cho biết thôi.” Lý Chi Nguyệt cười cười, không truy hỏi nữa, dù sao nàng ta cũng cảm thấy với tư chất đó, Thịnh Ý
không thể có được cơ duyên gì.
“Vậy sao nàng biết nhược điểm của bọn họ?” Cố Kinh Thời vẫn tò mò, Lý Chi Nguyệt lại nhìn cô.
Thịnh Ý nhìn lướt qua hai người, nghiêm túc nói: “Dùng tâm.”
Lý Chi Nguyệt: “?”
Cố Kinh Thời: “…”
“Dù ta không có thực lực nhưng vẫn có mắt nhìn. Mỗi lần linh lực va chạm,
tên râu xồm đều híp mắt, chắc chắn thị lực không tốt. Lúc đánh nhau với
hai người các ngươi càng liều lĩnh hơn, dáng vẻ nóng lòng muốn kết thúc
trận đấu, vậy là biết tu vi bọn chúng có đều nhờ linh dược, bên trong
trống rỗng.”
Thịnh Ý lần lượt giải thích, thấy vẻ mặt hai người
dần nghiêm túc, trong lòng không khỏi bật cười. Cô sẽ không nói với họ
trong truyện miêu tả trận này rất chi tiết, mấy điều cô “phát hiện” đó
đều viết trong truyện.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hình như cô đã tìm ra cách giúp Cố Kinh Thời thăng cấp. Thịnh Ý suy nghĩ, trong lòng có ý tưởng.
Cách một ngày, lại bắt đầu trận đấu thứ hai, lần này là Tốn Phong khiêu
chiến Chấn Phong, Chấn Phong đấu với Khôn Phong, hai trận đấu chia ra
hai ngày. Thắng trận đầu có thể đấu trận tiếp, đều là ba thắng hai, quy
tắc lại hơi thay đổi.
“Lần này cần hai người một đội?” Lý Chi Nguyệt đang khí thế bừng bừng, lòng bỗng lạnh đi.
Quả nhiên, Cố Kinh Thời không chút do dự nói: “Vậy mời sư tỷ tìm đồng đội mới.”
“Kinh Thời, đệ đừng hồ đồ.” Lý Chi Nguyệt sốt ruột: “Tốn Phong không thể so
với Chấn Phong, ở đó có trưởng lão nội môn tự mình giảng dạy, dù là thân thủ hay tu vi đều không phải một mình đệ có thể đối phó.”
“Không sao, ta có Tiểu Ý.” Cố Kinh Thời rất kiên định.
Lý Chi Nguyệt hít sâu một hơi: “Chỉ với tu vi của nàng ta, đệ cảm thấy nàng ta có thể không?”
“Mắt nàng tốt.” Cố Kinh Thời trả lời.
Lý Chi Nguyệt: “…”
Đúng là kẻ điên, sao trước kia nàng ta không phát hiện Cố Kinh Thời không
bình thường nhỉ? Lý Chi Nguyệt nhịn rồi lại nhịn, quay đầu lại nhìn
Thịnh Ý.
“Sư tỷ.” Thịnh Ý chớp chớp mắt, ngoan ngoãn chào hỏi. Không dễ gì, người này nói xấu cô nửa ngày lại bị cô nhìn thấy.
Mặc dù Lý Chi Nguyệt biết người quyết định quyết định là Cố Kinh Thời,
nhưng oán hận trong lòng lại chĩa vào Thịnh Ý, nhất là sau khi nhìn thấy dáng vẻ đương nhiên của cô. Nhưng nàng ta cũng không nói gì, chỉ bực
bội làm sao để tìm đồng đội mới trong nửa ngày.
Mặc dù nàng ta thắng vòng kiểm tra đầu tiên, nhưng vẫn chưa hòa nhập vào
Tốn Phong, đệ tử Tốn Phong cũng không mấy người thèm để ý người từ Khảm
Phong như nàng ta, sợ không ai muốn hợp tác cùng.
Lý Chi Nguyệt
càng nghĩ lòng càng lạnh, nhưng cũng không muốn chịu nhục cầu xin Cố
Kinh Thời, đang định xoay người rời đi thì Thịnh Ý bỗng nói: “Sư tỷ,
ngươi lập đội với Kinh Thời đi.”
Lý Chi Nguyệt và Cố Kinh Thời đều sửng sốt.
“Nhưng ta có một điều kiện.” Thịnh Ý không nhanh không chậm nói: “Ngươi phải
thề không bao giờ làm chuyện gì tổn thương Kinh Thời.”
“Muội nói lời này là sao, vì sao ta phải tổn thương hắn?” Lý Chi Nguyệt khó hiểu.
Thịnh Ý nhún vai: “Lòng người không thể không phòng, ai biết trận đấu tiếp ngươi có giở trò không, ta không tin ngươi.”
Cô thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, không cho người ta chút mặt mũi
này. Sắc mặt Lý Chi Nguyệt lập tức khó coi, tủi thân nhìn Cố Kinh Thời.
Cố Kinh Thời cũng không hiểu vì sao Thịnh Ý lại làm như vậy, nhưng…
“Ta nghe vợ ta.” Hắn nói.
Lý Chi Nguyệt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chỉ có thể đồng ý.
Rút chọn đối thủ xong, lúc chờ trận đấu bắt đầu, Cố Kinh Thời len lén kéo tay áo Thịnh Ý: “Sao nàng lại đồng ý với nàng ta?”
“Nàng ta là Kim Đan, có thể giúp ngươi nhiều hơn.” Thịnh Ý cũng nói nhỏ: “Bảo nàng ta thề vì không tin nhân phẩm nàng ta.”
Trong truyện lúc nam chính bước vào trận đấu cuối cùng, mấy người Càn Phong
kia nghe tin quan hệ giữa hắn và Lý Chi Nguyệt rất tốt, vậy nên mua
chuộc Lý Chi Nguyệt hãm hại hắn, khiến hắn chưa lên lôi đài đã đại
thương nguyên khí.
Mặc dù bây giờ Cố Kinh Thời xa cách với nàng
ta, nhưng người ngoài nhìn vào vẫn thấy quan hệ của bọn họ khá tốt. Vậy
chỉ cần hắn vào vòng chung kết, Lý Chi Nguyệt bị tìm đến là chuyện sớm
muộn, cô không thể dự đoán khi nào bọn họ sẽ ra tay, không bằng ngăn cản ngay từ đầu.
Mặc dù Cố Kinh Thời không biết nguyên nhân trong
đó, nhưng sau khi nghe cô giải thích vẫn cảm động: “Tiểu Ý, nàng tốt
quá, không có nàng thì ta phải làm sao đây.”
Thịnh Ý: “…” Trùng hợp thật, nữ chính trong truyện rất thích nói mấy lời này với nam chính.
Với chuyện nhân vật đổi vị trí này, Thịnh Ý đã chết lặng. Sau khi tiếng
chuông thông báo kỳ thi bắt đầu, Thịnh Ý giữ chặt Cố Kinh Thời đang
chuẩn bị nhảy lên lôi đài.
“Thấy hai người họ không?” Thịnh Ý nói nhỏ.
Cố Kinh Thời nhìn lướt qua đối thủ đã lên đài, hai Kim Đan trung kỳ.
“Tên béo thích sạch sẽ, lúc đánh cứ nhổ nước bọt trên người hắn. Tên gầy sợ
máu, lúc cần thì cứ cho thấy máu đỏ.” Thịnh Ý dặn dò.
Phùng
Nguyên Tông là tiên môn đệ nhất, đệ tử chất lượng trong thiên hạ có mười phần thì tông môn này chiếm hết tám, người nào có thể vào nội môn đều
là tuyển thủ đứng đầu. Mặc dù biết trong nguyên văn nam chính nhất định
sẽ thắng, nhưng vì để yên tâm, cô vẫn nói nhược điểm mặc cho bị hoài
nghi.
Đây là cái giá phải trả cho việc hại người ta không thức tỉnh Thủy linh căn đó!
Cũng may Cố Kinh Thời không nghĩ nhiều, đi lên cứ làm vậy, Lý Chi Nguyệt
thấy hắn chiêu nào cũng có mục đích rõ ràng, không nhịn được quay đầu
lại nhìn Thịnh Ý.
Sau khi đánh thắng, nàng ta không thể không hỏi: “Lúc nãy sao ngươi thấy được?”
“Cái đó còn phải nhìn à?” Thịnh Ý hỏi.
Lý Chi Nguyệt nhìn theo ánh mắt của cô thì thấy tên mập đang bực bội lau
tay, bỗng thấy không biết nói gì. Cố Kinh Thời cũng không suy nghĩ nhiều như này ta, chỉ cảm khái mắt cô vợ nhà mình tốt thật.
Bởi vì
“mắt” Thịnh Ý quá tốt, mặc dù Cố Kinh Thời và Lý Chi Nguyệt không có
Thủy linh căn nhưng vẫn đánh đâu thắng đó, thắng liên tiếp hai phong
không gì cản nổi.
“Còn một bước nữa… Ta là đệ tử Càn Phong rồi.” Giọng Lý Chi Nguyệt run run, tựa như không thể tin được.
Mặc dù tu vi Cố Kinh Thời khá được, nhưng so với tu giả chất lượng tụ tập ở Phùng Nguyên Tông cũng không quá xuất sắc, nàng ta còn nghĩ hắn đi đến
Tốn Phong là tốt rồi, không ngờ lại khiêu chiến đến Khôn Phong.
Còn một bước nữa là Càn Phong.
Nàng ta nhìn cánh cổng nguy nga trước mặt, kích động đến đỏ mặt: “Ta không phải đang nằm mơ…”
Cố Kinh Thời nhìn thấy lòng tham trong mắt nàng ta, lại nhìn Thịnh Ý bên
cạnh đang móc bánh ra cắn một miếng, đột nhiên không hiểu vì sao trước
kia mình lại tin tưởng loại người như Lý Chi Nguyệt như vậy.
Người hắn nên tin tưởng, ỷ lại là Tiểu Ý mà!
“Trận này một đấu một mười trận phải thắng sáu trận mới có thể ở lại, sau khi ở lại còn phải đánh thêm mười trận nữa, thắng tám trận trở lên mới có
thể vào thứ hạng cuối cùng, sư tỷ, chúng ta tạm biệt.” Cố Kinh Thời ôm
quyền nói lời tạm biệt.
Dứt lời, kéo Thịnh Ý đang chuyên tâm ăn bánh rời đi.
“Đợi đã.” Lý Chi Nguyệt vội vàng gọi hắn lại.
Cố Kinh Thời: “Còn chuyện gì à?”
“Chúng ta đều xuất thân từ Khảm Phong, đi cùng nhau thì tốt hơn.” Lý Chi Nguyệt chân thành nói.
Cố Kinh Thời khựng lại, vẫn từ chối.
Thịnh Ý nhìn ánh mắt oán hận của Lý Chi Nguyệt, chờ đi xa mới hỏi: “Vì sao ngươi không dẫn nàng ta theo?”
“Đừng cho là ta không biết nàng ta muốn lợi dụng nàng.” Cố Kinh Thời hừ khẽ.
Thịnh Ý hơi bất ngờ: “Được đó, thông minh.”
“Đương nhiên, ta cũng phải tiến bộ chứ.” Cố Kinh Thời kiêu ngạo ưỡn ngực.
Thịnh Ý cười vỗ cánh tay hắn, cùng hắn tìm chỗ ngồi xuống, chuyên tâm chờ trận đấu tiếp theo.
Mấy trận đấu diễn ra liên tục, bọn họ vẫn chưa kịp mặt đồng phục phong
khác, chỉ mặc áo cúc ngắn đến. Nhưng vẻ ngoài hai người không tầm
thường, đối mặt với đệ tử Càn Phong khí thế bức người cũng không chút
luống cuống, vẫn khiến người khác chú ý.
“Bọn rác rưởi từ đâu ra
thế này, ghê tởm.” Một nữ đệ tử nhíu mày che mũi: “Từ bao giờ đám nô tài cũng dám đặt chân đến Càn Phong chúng ta thế?”
À… Lời thoại quen thuộc quá.
Thịnh Ý thở dài trong lòng, nghĩ thầm đúng là truyện vả mặt, không thể thiếu
chuyện pháo hôi vả mặt được. Nếu cô nhớ không sai thì người khiêu khích
là tỳ nữ của con gái tông chủ, còn con gái tông chủ ấy à… Đương nhiên
là một trong số hậu cung của nam chính rồi.
Thấy hai người thờ ơ, nữ đệ tử hơi xấu hổ, ánh mắt nhìn bọn họ một lượt, cười: “Thú vị đấy,
tham gia thi đấu cũng không quên dẫn nhân tình theo.”
Tham gia
thi đấu đều có lệnh bài, “nhân tình” này là ai không nói cũng biết. Cố
Kinh Thời lập tức định đứng dậy, Thịnh Ý kịp thời giữ hắn lại, nhưng mồm hắn lại nhanh hơn não: “Mở miệng đóng miệng đều là nhân tình, xem ra
ngươi có không ít nhân tình nhỉ?”
Nữ đệ tử không ngờ nô bộc Khảm Phong cũng dám cãi với nàng ta, sắc mặt thay đổi: “Tên nô tài chó này, ngươi nói bậy gì thế?”
“Ta hỏi ngươi mới đúng.” Cố Kinh Thời cười lạnh: “Chanh chua vô lễ, xem ra đệ tử Càn Phong cũng chỉ như thế mà thôi.”
Lời vừa dứt, đệ tử Càn Phong xung quanh lập tức đổi sắc mặt, cô chỉ có thể
nói: “Kỳ thi quy định không được tranh đấu, nếu không sẽ tự động bị
loại.”
“Ai muốn thì đến đây, dù ta phải bỏ thi cũng không từ
chối.” Cố Kinh Thời kiêu căng nheo mắt lại: “Dù sao có thể đến Khôn
Phong cũng đủ rồi.”
Đối với các phong khác, kỳ thi mười năm một
lần là cơ hội tiến thêm một bước, còn với đệ tử Càn Phong là liên quan
đến tài nguyên trong mười năm sau. Đệ tử Càn Phong thấy hắn đầu trọc
không sợ bị nắm tóc, lập tức không dám tìm đến.
Cố Kinh Thời chèn ép khí thế mấy người khác, lập tức kể công với Thịnh Ý: “Thế nào, ta giỏi không?”
Thịnh Ý: “… Giỏi lắm.” Một câu đắc tội mọi người, có thể không giỏi à?
Trong truyện cũng cuồng ngôn như thế, đắc tội hết Càn Phong, trận đấu tiếp
theo bị nhắm vào không ít. Cô bất đắc dĩ thở dài, quyết định mặc kệ.
Kỳ thi nhanh chóng bắt đầu, Cố Kinh Thời đứng giữa đám tinh anh Càn Phong. Cũng may có hào quang nam chính cộng thêm Thịnh Ý nhắc nhở, thi đấu vô
cùng thuận lợi.
Hắn thuận lợi còn Lý Chi Nguyệt khó khăn hơn
nhiều, đấu mười trận chỉ thắng một, cuối cùng đen mặt xuống lôi đài.
Đang chuẩn bị rời đi thì bị hai đệ tử Càn Phong chặn đường.
“Lúc trước ngươi là đồng đội của tên Cố Kinh Thời kia?” Một người dò hỏi.
Lý Chi Nguyệt ngẩn người, nhận ra hai người đến không có ý tốt, cẩn thận lui về sau: “Có chuyện gì à?”
“Bọn ta chỉ muốn ngươi giúp một chút, nếu xong việc…” Người đến nói nhỏ, thù lao vô cùng phong phú.
Lý Chi Nguyệt khó mà không động lòng, đang định đồng ý thì nhớ ra lúc trước mình thề độc, chỉ có thể cắn răng từ chối.
Hiển nhiên đối phương không ngờ nàng ta lại từ chối, bỗng hơi kinh ngạc. Lý
Chi Nguyệt không thể nói mình đã thề độc, chỉ có thể cúi đầu rời đi.
Nhưng mới đi được vài bước, bỗng nghĩ đến gì đó: “Ta có thể giao dịch
chuyện khác với các ngươi.”
Hai người kia nhìn nhau, đi về phía nàng ta.
Không khí buồn bã, chân trời truyền đến tiếng sấm, có vẻ như sắp có một trận mưa to ập đến.
Cố Kinh Thời đã đánh hai ngày hai đến, thắng mười trận, lại vào mười trận
nữa, cuối cùng với tu vi Kim Đan hậu kỳ được tiến vào cơ hội xếp hạng
cuối cùng.
Tham dự xếp hạng còn mười người, những người còn lại
đều là Nguyên Anh trở lên, chỉ có mình hắn là Kim Đan, thực lực chênh
lệch rất lớn. Cộng thêm chuyện hắn xuất thân từ Khảm Phong đã khiến hắn
trở thành tiêu điểm của Phung Nguyên tông.
Mọi chuyện thuận lợi,
Lý Chi Nguyệt cũng không nhảy ra giở trò, bây giờ chỉ xem hào quang nam
chính của Kinh Thời có đủ mạnh hay không. Thịnh Ý đưa tay sờ tay áo Cố
Kinh Thời, nhìn vầng sáng nhạt quanh người hắn.
Ừm, hình như sáng hơn lúc trước một chút.
“Sao thế?” Cố Kinh Thời khó hiểu.
“Không có gì, cố lên.” Thịnh Ý cổ vũ.
Cố Kinh Thời cong môi: “Yên tâm, sẽ giành hạng nhất đưa nàng đi gặp sư tổ, xin sư tổ định hôn kỳ cho chúng ta.”
Lúc hắn nói cũng không hạ giọng, người tu tiên lại mắt thính tai tinh, phút chốc mọi người nhìn lại đây, chỉ cảm thấy chắc hắn bệnh nặng rồi.
Thịnh Ý cũng không cảm thấy có chuyện gì, còn nghiêm túc nói tiếp: “Đến lúc
đó nhớ nhanh nhẹn chút, tranh thủ khiến sư tổ thích ngươi.”
“Lúc
đó sẽ xin người cho nàng bộ đồ mới, đừng mặc bộ tạp dịch này nữa.” Cố
Kinh Thời vẫn nhớ lời nữ đệ tử kia, hắn không quan tâm chuyện họ nói
mình là nô tài, nhưng hắn không muốn Thịnh Ý bị khinh thường.
Đây là ân nhân cứu mạng của hắn, là thê tử tương lai, là gia đình duy nhất của hắn trên đời này.
Thịnh Ý biết ý tốt của hắn, cười gật đầu.
Người xung quanh thấy hai người này vẫn đang thỏa sức tưởng tượng chuyện
tương lai, biểu cảm kỳ quái, có người không nhịn được dò hỏi: “Các ngươi cảm thấy mình có thể lấy hạng nhất thật à?”
Một Kim Đan có thể
vào vòng mười đã may mắn lắm rồi, hai mươi trận trước cũng chưa gặp đối
thủ mạnh nào. Bây giờ người tham gia xếp hạng cuối cùng có ai không hơn
hắn chứ, vậy mà hắn còn vọng tưởng lấy hạng nhất?
Cho dù lấy được hạng nhất, cùng lắm sư tổ cũng chỉ ban một pháp khí theo lệ thường, sao có thể tự mình chọn hôn kỳ cho hắn, ngay cả tông chủ cũng không có đãi
ngộ đó.
“Đúng thế, không được à?” Cố Kinh Thời hỏi.
Cùng lúc đó, Thịnh Ý nói: “Ta tin hắn.”
Người nọ: “…”
Lời nói “dõng dạc” của hai người nhanh chóng truyền đi khắp Phùng Nguyên
tông, hắc mã trong mắt mọi người biến thành kẻ điên, ai nhắc đến bọn họ
đều cười ha hả, toàn bộ Càn Phong đều chìm trong vui vẻ.
Lúc các
đệ tử vui sướng thì tông chủ Triệu Kim và các trưởng lão không vui như
vậy. Từ khi kỳ thi bắt đầu vẫn luôn đứng trong đại điện, không dám phát
ra tiếng nào, càng không dám nhìn thẳng vị trích tiên trên kia.
Sau khi giằng co mấy ngày, cuối cùng trưởng lão cũng không nhịn được, ám
hiệu cho Triệu Kim, ám chỉ cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách.
Triệu Kim gánh vác toàn bộ Phùng Nguyên tông, đành phải căng da đầu bước lên: “Sư tổ, đệ tử cả gan xin hỏi lần này người rời núi vì chuyện gì?”
Vị trên kia thong thả nhìn ông ta, rõ ràng vẻ mặt hắn vẫn ôn hòa, nhưng khí thế quanh người lại ép người ta không dám ngẩng đầu.
“Chán, đến xem kỳ thi.” Hắn trả lời.
… Sư tổ lánh đời nhiều năm cũng thấy chán á? Chẳng lẽ có chuyện lớn gì đó xảy ra? Triệu Kim lo lắng: “Tiếp theo là kỳ thi cuối cùng diễn ra, đệ
tử đưa người đi xem nhé?”
“Không đi.”
Triệu Kim ngẩn người: “Vì sao?”
“Không muốn xem nữa.” Hắn cụp mắt, không chút hứng thú.
Triệu Kim: “…”
Khi đang không tiếp nói tiếp thế nào, trong viện bỗng truyền đến tiếng cười nói vui vẻ, trong đó có mấy chữ “Kim Đan”, “hạng nhất”, “hôn kỳ”.
Thật ra giọng nói cũng không lớn, thậm chí còn nói nhỏ, nhưng há có thể giấu được tai mấy đại năng trong điện.
Triệu Kim lập tức nhíu mày: “Dám quấy nhiễu sư tổ, đúng là càn quấy.”
Nói xong định gọi người đuổi đi.
Người ngồi trên kia lại nói: “Nếu Kim Đan trong lời bọn họ có thể lấy hạng nhất, bản tôn có thể định hôn kỳ cho hắn.”
Triệu Kim ngẩn người, vội vàng đáp: “Vâng ạ.”