Chương 10 - À, trai đểu
Mặc dù không làm đến bước cuối cùng, nhưng đêm nay cũng lăn lộn đủ rồi,
hôm sau Thịnh Ý ngủ đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu mới dậy, khi mở
mắt ra bên cạnh đã không còn ai.
Ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, tình cờ chiếu vào giường, cô hừ nhẹ rồi vùi mặt vào chăn, sau đó phát hiện cổ tay rất đau.
… Đúng là nam chính truyện harem, lâu rồi không làm mà lại kéo dài được
như thế, nếu cô lại làm thêm lần nữa chẳng phải viêm gân luôn à? Thịnh Ý dần dần tỉnh táo lại khỏi đống suy nghĩ đen tối đó, không muốn nằm trên giường nữa.
Sau khi dọn dẹp một phen, cô thong dong đẩy cửa
phòng ra thì thấy Hề Khanh Trần đứng dưới tàng cây, đưa lưng về phía cô. Thịnh Ý chớp chớp mắt, cầm váy vải thô rón rén đi về phía hắn.
Cô định đến gần để hù hắn, kết quả khi còn cách ba bước, Hề Khanh Trần bỗng quay đầu lại.
“Thịnh cô nương.” Hắn gật đầu, hiển nhiên đã biết cô đến từ lâu.
Thịnh Ý bĩu môi: “Chán chết.”
“Ta đã áp chế năm giác quan, là tiếng của nàng quá lớn.” Hề Khanh Trần nghiêm túc nói.
Thịnh Ý hừ khẽ: “Đến lúc nấu cơm rồi, huynh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Hề Khanh Trần trả lời.
Thịnh Ý: “Ăn mì lạnh nhé?”
“Được.”
Thịnh Ý gật đầu, quay đầu đi vào nhà bếp, chỉ là càng đi cảm thấy không
đúng… Mặc dù đêm qua không làm đến bước cuối, nhưng cũng làm rất nhiều việc, sao mà hình thức ở chung lại không thay đổi chút nào?
Hề
Khanh Trần nhìn bước chân của cô càng ngày càng chậm, cho đến khi hoàn
toàn dừng lại, đang định hỏi cô sao thế thì bỗng thấy cô quay đầu đi về
phía mình.
“Tiên sĩ.” Cô chăm chú nhìn hắn.
Vẻ mặt Hề Khanh Trần bình tĩnh: “Ừ.”
“Cổ tay ta đau quá.” Thịnh Ý đưa tay đến trước mặt hắn.
Hề Khanh Trần đang định hỏi sao lại đau, bỗng nhớ tới chuyện cô làm tối hôm qua, tai hắn đỏ ửng, còn có xu hướng lan ra.
Thịnh Ý hài lòng, vừa định rút tay lại xoay người rời đi thì cổ tay bị hắn nắm lại.
Hắn cao gần 1m89, khung xương lớn, đương nhiên tay cũng lớn, khi cầm khiến
cổ tay mảnh khảnh của cô như bị thiếu dinh dưỡng vậy, nhưng lại có cảm
giác thích thú không nói nên lời.
Thịnh Ý bất giác liếm môi, trong nháy mắt cảm nhận được cổ tay nóng lên, cảm giác đau nhức trước đó bỗng biến mất.
“Được rồi.” Hắn buông tay cô ra, dịu dàng nói.
Thịnh Ý bỗng không dám nhìn ánh mắt hắn, cười gượng một tiếng rồi vội vàng đi vào phòng bếp, Hề Khanh Trần đứng một mình trong sân, bất giác vân vê
tay.
Không biết có phải do hai người quen biết sớm đã làm thay
đổi cốt truyện một chút không, mặc dù Hề Khanh Trần khỏi hẳn nhưng vẫn
có tiết tháo hơn nam chính trong truyện, biểu hiện cụ thể là sống chết
cũng không chịu làm bước cuối cùng với Thịnh Ý.
Thịnh Ý lại lần nữa bá vương ngạnh thượng cung* thất bại, cắn răng đưa ra quyết định: “Ngày mai đi tìm người bạn kia của huynh.”
*cụm từ này người xưa thay thế cho từ “cưỡng gian”.
Hề Khanh Trần khựng lại, lúc này mới nhớ tới những gì mình từng nói với cô.
“Nói trước này, cho dù người bạn đó của huynh có thể giảm bớt bệnh tim ta
không thì huynh cũng phải song tu với ta.” Thịnh Ý nhấn mạnh.
Trong lòng Hề Khanh Trần không đồng ý, nhưng nhìn vẻ mặt hung dữ của cô, yết hầu giật giật không nói gì.
Vì vậy chuyện này đã quyết định, bệnh lười giai đoạn cuối của cô bỗng khỏi hẳn, thức đêm dậy sớm để mua xe ngựa và chuẩn bị lương khô. Buổi sáng
ba ngày sau, ngồi trên xe ngựa rời đi với Hề Khanh Trần.
Trời vừa tờ mờ sáng, thôn Thịnh Gia vẫn đang ngủ say, Thịnh Ý và Hề Khanh Trần
cùng nhau chạy xe ngựa rời đi, cả thôn vang vọng tiếng bánh xe chạy trên mặt đất.
Dậy quá sớm, Thịnh Ý buồn ngủ tựa vào Hề Khanh Trần,
đang mơ mơ màng màng thì bỗng thấy xe ngựa tăng tốc, ngay sau đó lập tức nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Tiểu Ý!”
“Hả?” Thịnh Ý mê man ngẩng đầu lên thì nhìn thấy A Sinh đứng trước cửa nhà.
Hề Khanh Trần cụp mắt, nhẹ nhàng kéo dây cương, xe ngựa lập tức dừng lại.
Thịnh Ý nhìn bờ vai ướt đẫm sương của A Sinh, kinh ngạc: “Huynh đang chờ ta à?”
“Cả nhà ta đang chờ cô.” A Sinh vui vẻ nói.
Thịnh Ý khựng lại, vừa ngẩng đầu đã thấy mấy cặp mắt nhìn cô qua khe cửa,
trong đó có cả trưởng thôn, ông ấy thấy cô nhìn qua thì chạy vào trong
nhà.
Thịnh Ý: “…”
“Cha ta biết cô không thích ông ấy nên không đi ra.” A Sinh nói xong đưa cho cô một túi tiền: “Biết cô phải
đi, cũng không biết cho cô cái gì, đây là một chút tấm lòng của nhà ta.”
Thịnh Ý vừa nghe tiếng leng keng thì biết bên trong là gì, đang định từ chối
thì nghe hắn nói: “Người tu tiên xem trọng nhất là duyên pháp, cô cứu
ta, ta nợ cô. Nếu cô không nhận quà tạ ơn, chỉ sợ sau này duyên pháp kéo dài, không tốt cho cả ta và cô.”
Mặc dù Thịnh Ý có đọc tiểu
thuyết tu tiên, nhưng vì luôn ở trong làng nên không biết mấy chuyện
này, vừa nghe thấy không tốt cho mình thì vội vàng nhận lấy.
Lúc này A Sinh mới vui mừng: “Vậy… Ta chúc cô bay xa vạn dặm, mọi chuyện bình an.”
“Cảm ơn.” Thịnh Ý ngồi trên mép xe, mỉm cười.
A Sinh đang định nói thêm gì đó, con ngựa kéo xe bỗng hí lên, chạy đi. A
Sinh càng ngày càng xa tầm mắt, mấy người khác cũng vọt ra, trưởng thôn
đứng ở phía trước hét lên: “Tiểu Ý! Bất cứ lúc nào thôn Thịnh Gia cũng
là nhà của cháu, lúc nào cũng hoan nghênh cháu trở về.”
Thịnh Ý nhìn thấy thôn Thịnh Gia càng ngày càng nhỏ, tâm trạng bỗng phức tạp.
“Hắn lừa nàng thôi.” Hề Khanh Trần vẫn luôn im lặng bỗng mở miệng.
Thịnh Ý quay đầu lại: “Gì cơ?”
“Người tu tiên chỉ quan tâm thực lực, duyên pháp gì chứ.” Hề Khanh Trần im
lặng nhìn về phương xa: “Nếu nàng không muốn, có thể ném đi.”
Thịnh Ý cầm bao tiền nặng trịch, im lặng hồi lâu sau đó khẽ thở dài: “Nông
dân lao động một năm, đủ ăn đủ mặc đã tốt lắm rồi, không biết số tiền
này đã tích góp mấy năm… Bỏ đi, giữ lại vậy.”
Bàn tay cầm cương của Hề Khanh Trần hơi dùng sức, dường như con ngựa nhận ra gì đấy, càng ra sức chạy.
Thịnh Ý cảm nhận được tốc độ gió đột nhiên tăng nhanh, im lặng nhìn hắn: “Tiên sĩ.”
“Ừ.”
“Ghen à?”
Hề Khanh Trần: “…”
“Lúc ra khỏi thôn đã sớm nhìn thấy A Sinh rồi nhỉ, còn cố ý tăng tốc, nếu
không phải hắn gọi ta thì chẳng phải chúng ta đã bỏ lỡ rồi sao?” Thịnh Ý chậc chậc hai tiếng: “Không ngờ nha tiên sĩ, nhìn huynh có vẻ vô tâm
vậy mà ghen khá ghê gớm đấy.”
“Ta không có…” Hề Khanh Trần vẫn nhìn về phía xa.
“Ừ ừ ừ, huynh không có.”
Thịnh Ý cười hì hì tựa vào người hắn, tư thế thân mật khiến vẻ mặt hắn dịu
lại, con ngựa cũng nhận ra tâm trạng của hắn, dần chạy chậm lại.
Xe ngựa chạy qua vùng núi non mênh mông vô tận, Thịnh Ý nhìn cánh đồng lúa mì đã trổ bông ở hai bên đường, đột nhiên nói: “Thật ra ta không định
song tu với A Sinh.”
Mắt Hề Khanh Trần di chuyển.
“Ta cũng đâu có ngốc, hắn cũng không có linh căn, ta song tu với hắn làm gì
chứ?” Thịnh Ý hừ khẽ: “Ta chờ nhờ hắn mua pháo hoa, muốn cho huynh một
bất ngờ, vậy nên tối đó mới đi tìm hắn.”
“Ta không thấy pháo hoa.” Hề Khanh Trần nhắm trọng điểm.
Vẻ mặt Thịnh Ý đầy đểu cáng: “Ta đã đắc thủ rồi, còn đốt pháo hoa gì chứ.”
Hề Khanh Trần: “…”
Thấy vẻ mặt hắn như mình mong muốn, Thịnh Ý thỏa mãn tiếp tục dựa vào hắn: “Ta bảo huynh cứu A Sinh vì ta đã mơ một giấc mơ.”
“Giấc mơ?”
“Ừm.”
Cô kể lại tình tiết minh hôn trong nguyên văn, đôi mắt cụp xuống: “Huynh
nói xem có kì lạ không, rõ ràng là người tàn ác như vậy cũng biết tri ân báo đáp.”
Túi tiền kia có lẽ hơn nửa gia sản nhà bọn họ.
Hề Khanh Trần nghe vậy, cũng không nói gì mà giấc mơ không nên lẫn lộn với đời thật, chỉ đắn đo một lúc, sau đó nói: “Con người không có thiện ác
tuyệt đối, chỉ là lựa chọn theo tình cảnh thôi.”
Thịnh Ý gật đầu, buồn rầu thở dài: “Tiên sĩ, ta trói gà còn không chặt, ra khỏi thôn
Thịnh Gia cũng chỉ có thể dựa vào huynh, huynh không thể phụ lòng ta
đó.”
Hề Khanh Trần im lặng cong khóe môi, Thịnh Ý tựa đầu vào hắn ngủ say, không nghe thấy câu nói của hắn…
“Không đâu.”
Xe ngựa chạy về phía Tây, chạy với mặt trời, mãi khi tia nắng cuối cùng
vụt tắt, con ngựa cũng hết sức, dù làm gì cũng không chịu di chuyển.
Thịnh Ý lắc lư một ngày, cảm thấy người như muốn rã ra: “Còn bao lâu nữa mới đến?”
“Với tốc độ này thì khoảng ba tháng.” Hề Khanh Trần trả lời.
Thịnh Ý: “…”
“Sao thế?” Hề Khanh Trần nhìn ra cô muốn nói lại thôi.
Thịnh Ý: “Không có cách nào nhanh hơn à? Huynh là tu giả, chúng ta có thể không cần giản dị vậy không?”
Một phút sau, linh lực điều khiển xe ngựa xuyên qua những đám mây, trên bầu trời, Thịnh Ý và con ngựa ngơ ngác nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, cô khó khăn nói: “Nếu bay được thì vì sao phải chạy?”
“Khi nàng đi mua xe ngựa rất vui, ta tưởng nàng thích cách đi đó.” Hề Khanh Trần trả lời.
Thịnh Ý: “Suy nghĩ tốt đấy, lần sau đừng nghĩ nữa.”
Nhờ phúc của Hề Khanh Trần, lộ trình ba tháng chỉ mất một ngày là đến,
Thịnh Ý nhìn đống lương thực và xe ngựa, quả thật không biết nói gì.
Nếu biết đến nhanh thì đã không mua nhiều đồ như thế!
Cô thở dài nhìn về phía ngọn núi nguy nga trước mặt mình, không tìm ra
nguyên do: “Ngoại trừ cao hơn, cây cối xanh tươi hơn thì có khác gì chỗ
chúng ta đâu.”
Hề Khanh Trần giơ tay lên vuốt mắt cô, nói: “Nàng nhìn lại đi.”
Thịnh Ý không hiểu ngẩng đầu tiên, chỉ thấy ngọn núi non xanh nước biếc bình
thường vừa rồi bỗng được nhiều tầng mây ngũ sắc vờn quanh, xung quanh có hạc trắng bay lượn, có một lâu đài hùng vĩ bay giữa không trung.
Xa hoa tựa tiên cảnh.
Thịnh Ý bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng, thật lâu không nói nên lời.
“Đi thôi.” Một cánh cửa bỗng xuất hiện trước mặt, ngăn hơn phân nửa tầm
mắt, Hề Khanh Trần cầm tay cô: “Chúng ta đi lấy linh dược.”
Thịnh Ý nuốt nước bọt, kinh ngạc đi theo hắn, trước khi vào cửa bỗng nhiên nhận ra gì đó, đứng lại không chịu bước tiếp.
Hề Khanh Trần quay đầu lại không hiểu vì sao, dùng ánh mắt hỏi cô sao thế.
Vẻ mặt Thịnh Ý cảnh giác: “Người bạn kia của huynh không phải hồng nhan tri kỉ gì đấy chứ?”
Lần đầu tiên Hề Khanh Trần nghe thấy câu hỏi này, khựng lại một chút: “Không phải.”
“Thật sao?”
“Ừm.”
Thịnh Ý nhìn chằm chằm hắn một lúc, thấy mình khó mà sinh lòng nghi ngờ với khuôn mặt này, vì vậy ngoan ngoãn đi vào với hắn.
Khoảnh khắc bước qua cửa, cô hơi choáng váng, khi lấy lại tinh thần đã xuất hiện trước tòa nhà lớn.
Nhìn từ chân núi chỉ cảm thấy đẹp, khoảnh khắc này mới cảm thấy vô cùng chấn động, cô nhìn Đông nhìn Tây như hai lúa vậy. Khi cô đang bị phong cảnh
hấp dẫn thì một mỹ nhân xinh đẹp yêu kiều, chân dài eo thon bước ra.
Hề Khanh Trần nhìn thấy đối phương, bỗng buông tay Thịnh Ý đi về phía nàng ta, Thịnh Ý không nói gì nhìn hắn cách mình càng xa, sau đó đứng trước
mặt mỹ nhân, hai người nói gì đó xong nhìn về phía cô.
“Thịnh cô nương.” Hề Khanh Trần ý bảo cô lại đây.
Thịnh Ý lạnh lùng: “À, trai đểu.”
Hề Khanh Trần: “?”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Có thể đưa linh dược cho nam chính thì phải là mỹ nhân chứ.